Chương 1: Thư thông báo trúng tuyển
Ngày mùa hè, mặt trời bị một đám mây mỏng che khuất, ánh mặt trời hơi hơi yếu bớt một chút. Ở dưới tán đại thụ, cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, tóc đen dài, dùng tay nâng cằm ngồi ở trên ghế mây, cách cô không xa là một đám trẻ con khoảng chừng 8,9 tuổi đang chơi đùa đến náo nhiệt.
Phương Dịch An ngơ ngác mà ngồi, trong đầu đang quay cuồng với từng luồng ý nghĩ.
Đầu đuôi sự tình phải kể đến hai ngày trước, Phương Dịch An từ trong bóng tối dài dằng dẵng mà tỉnh lại, ký ức cuối cùng của cô trước khi bị lọt vào một không gian đen tối là bản thân bị đẩy vào phòng giải phẫu, ánh đèn sáng ngời cùng âm thanh hoảng hốt vẫn còn vang vọng bên tai. Cô vốn tưởng rằng sau khi trải qua bóng tối dài vô tận, tỉnh lại lần nữa sẽ là một cuộc sống mới chờ đợi, đương nhiên hiện tại cô quả thật đã lại một lần nữa tái sinh.
Thế nhưng là tái sinh ở một thế giới khác, một chiều không gian khác.
Phương Dịch An sau khi có ý thức, liền nghe được một âm thanh run rẩy nói tiếng Anh, đại loại là cảm thấy cô nàng là đứa nhỏ đáng thương. Bọn họ còn chưa có nói xong, một chén nước liền đưa tới bên miệng An, thân thể cô như bị một cây củi gỗ chống căng lên, cái ly trong suốt lớn quá mức hướng trong miệng cô đổ vào một ít nước.
Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một bà lão tóc vàng, sau khi ly nước rời khỏi môi, tầm mắt An lại từ mặt lão bà bà chuyển tới trần nhà màu trắng. Tầm mắt dần dần tập trung, tiếng bước chân dần dần đi xa, Phương Dịch An mới ý thức được chính mình sợ là đã trải qua sự kiện không thể tưởng tượng nổi.
Qua hai ngày, ngày đầu tiên Phương Dịch An bởi vì bệnh nặng mới khỏi nên vừa tỉnh giấc không quá lâu liền lại đã ngủ. Ngày hôm sau, Phương Dịch An vừa có thể rời giường, liền bị một nữ nhân trung niên béo, gương mặt đầy tươi cười mang đi.
Phương Dịch An nâng lên chính mình tay nhỏ trắng nõn, không khỏi lại thở dài một tiếng, ở thế giới trước kia mình còn có rất nhiều sự tình không bỏ xuống được sự, ví dụ như mẹ, ví dụ như cha, lại ví dụ như đứa em trai chỉ mới 18 tuổi. Tuy rằng thời điểm mấy tháng cuối cùng ở thế giới trước kia hiểu được lòng người ấm lạnh, nhưng là dù sao cũng là cha mẹ ruột thịt.
Dùng tay nhéo nhéo mặt của mình, gương mặt mang đến cảm giác đau đớn rất chân thật, sợ là không thể quay về thế giới bên kia đi.
Huống hồ, Phương Dịch An lại nhìn nhìn bốn phía, ở bên kia tòa nhà cao tầng màu trắng cô nhìn thấy lá cờ Anh quốc bay trong gió.
Nếu không đoán sai nơi này hẳn là nước Anh, ước chừng vẫn là cuối thế kỷ 20. Thời gian dùng bữa sáng, ở đại sảnh phòng An nhìn thấy bà lão ngày hôm qua ở một góc quay số điện thoại màu đen.
"Mình đọc nhiều tiểu thuyết xuyên qua như vậy, chờ đến thời điểm thật sự phát sinh ở trên chính người mình, thật đúng là không biết nên làm cái gì..." Phương Dịch An lẩm bẩm nói, "Nhưng mà, tính đi tính lại, nhìn dáng vẻ của mình thật sự không thể quay về, cũng tốt, ít nhất không phải xuyên qua về tới cổ đại, tốt xấu gì hiện tại cũng là hiện đại, được tới đâu thì hay tới đó đi...."
Ba tháng sau, Phương Dịch An, không, phải nói An cuối cùng lợi dụng kiến thức tiếng Anh mới ném đi không được bao lâu để lí giải tình huống cơ bản. Nơi này là nước Anh năm 1987, thân phận mới của bản thân là An Stoke. Nguyên bản chủ thân thể tên là Annr Stoke. Annr Stoke là một cô nhi, một đứa nhỏ bị họ hàng thân thích đưa đến cô nhi viện.
Annr hơn ba tháng trước mới vừa bị ông cậu Garnett đưa đến cô nhi viện. Một tuổi năm ấy, cha mẹ Annr bị tai nạn xe hơi dẫn đến tử vong, dựa theo pháp luật thì nàng bị gởi nuôi ở nhà của thúc thúc, vừa mới bắt đầu sinh hoạt thì hết thảy mọi việc đều tốt, thẳng đến khi ông cậu Garnett và vợ ổng có con, rốt cuộc đến thời điểm khó khăn, liền đem Annr chỉ mới 8 tuổi đưa đến cô nhi viện.
Mà nho nhỏ Annr bởi vì sợ hãi lại không thích ứng được hoàn cảnh mới mà sinh một hồi bệnh nặng, phát sốt hai ngày, ở thời khắc nào đó liền qua đời rồi, để cho linh hồn Phương Dịch An du nhập vào thế giới này.
Biết được thân thế của Annr từ bà Adah, Phương Dịch an không khỏi cảm thấy thương cảm vì Annr bé nhỏ , tuy rằng đời trước cô đã trải qua đấu tranh với sự sống còn mấy tháng, nhưng vẫn được hưởng thụ ít nhiều tình thân gia đình.
Có lẽ là vì biết được cuộc sống của Annr, có lẽ là bởi vì đã chết đi một lần, có lẽ là bởi vì trải qua mấy tháng kia đấu tranh với cái chết, cho nên Phương Dịch An quyết định nỗ lực hơn so với đời trước. Đời trước tuy rằng cô chỉ là cái một sinh viên khoa tự nhiên gà mờ, nhưng tốt xấu gì cũng cầm văn bằng của khoa chính quy kinh tế học, còn đi công tác hai năm. Dựa vào kinh nghiệm dự đoán kinh tế lúc trước học được, khẳng định có thể ở cái này thế giới mới tiến xa hơn.
Cô nhi viện Alexandra ở vùng ngoại thành Luân Đôn, cô nhi viện là của chính phủ, chiếm diện tích khoảng 100 mẫu Anh. Xây dựng được một vài căn nhà ba tầng. Tất cả đều màu trắng. Cô nhi viện chứa hơn 100 cô nhi. Căn cứ vào độ tuổi khác nhau, trẻ nhỏ độ tuổi khác nhau sẽ ở khác phòng, mấy nhóc từ 8 đến 11 tuổi đều là đơn độc một cái phòng nhỏ, những đứa 11 tuổi trở lên liền sẽ bị đưa đến trường Trung học Công lập ở Đông khu Luân Đôn để tiếp thu giáo dục trung học. 11 tuổi trở xuống sẽ đến nhà tiểu học thuộc Giáo Hội Maria gần đây tiếp thu giáo dục tiểu học.
An ở cô nhi viện, học tập nền giáo dục tiểu học với giáo hội đã được ba năm. Cô chỉ hy vọng mau mau lớn lên.
"An, chờ mình đã—" Jill hô lên với An đang muốn đi ra khỏi phòng học.
An thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua Jill, đối phương đang vội vã cất sách vở cùng bút vào cặp sách, "Được thôi, nhưng bồ tốt nhất nhanh chân lên..."
Khi đi đến cầu thang sắp xuống lầu, Jill thở hồng hộc, tay phải xoa xoa mồ hôi trên trán, tay trái đặt lên bả vai An, "Mình nói bồ không thể chờ người ta một chút sao?"
An kéo ra tay trái của Jill đang đáp ở chính mình trên vai, nghiêng đầu nhìn Jill, biểu tình nghiêm túc, "Nói đúng ra là mình đã đợi bồ, bằng không mình hiện tại hẳn là ở cửa trường học, mà không phải ở cầu thang đâu."
Jill trợn trắng mắt, "Được, bồ nói rất đúng, cầm giúp mình đi." Nói chuyện liền đem cặp sách buông xuống đưa tới cho An. Cô nàng đơn giản dùng tay phải đem tóc dài màu vàng vén lên cao, tay trái giữ tóc, tay phải từ trong túi tiền lấy ra một cái buộc tóc có nơ hình con bướm, đem tóc cột lên.
Trái phải hất hất đầu, Jill thở dài một cái, "Thật sự là mát mẻ hơn nhiều."
An ngẩng đầu nhìn bầu trời, phía trước mặt trời bên trái đã hạ thấp xuống hơn phân nửa, mặt trời lặn hơn một nửa lại nhiễm hồng cả bầu trời.
"Ai cho bồ ở trong phòng học nóng nảy còn xõa tóc xuống, hiện tại chính là mùa hè."
Jill giơ tay xoa xoa tóc ngắn màu đen của An, "Đúng vậy đúng vậy, nhưng tóc dài nhìn rất đẹp nha, mình nhưng không có xinh đẹp như bồ đâu, tóc ngắn như vậy mà cũng thật đáng yêu." Xoa xong tóc, Jill tính toán muốn xoa bóp mặt An.
Nhận thấy được động tác của nàng, cô phản ứng nhanh chóng hướng một bên bước qua một bước, dùng tay ghét bỏ mà đánh tay Jill đang còn muốn duỗi lại đây, "Hừ! Buông tay của bồ ra."
Jill có chút ủy khuất mà thu hồi tay, "Mình chỉ nghĩ nhéo một chút ~ bọn mình là bạn bè thân thiết nha. Huống hồ mặt bồ nhéo rất thoải mái, cùng Nho Nhỏ nhà mình nhéo lên cảm giác là giống nhau."
An sắc mặt lập tức tối sầm xuống, hất đầu, tăng tốc bước chân. Nho Nhỏ là con cún con mới sinh ở nhà Jill.
"Được rồi được rồi, mình sai rồi, An ~ mình đây là khen bồ a, thật mà, bồ thử nhìn bộ dạng cún con đáng yêu mà xem. Bồ cũng giống như nó vậy á, bồ thật sự là 11 tuổi sao?" Jill tăng tốc bước chân muốn cùng An đi song song, nhưng mà tốc độ đối phương càng lúc càng nhanh.
Về tới cô nhi viện, An chào hỏi viện trưởng đang bận rộn ở đại sảnh, "Bà Odetha, con đã trở về."
Bà viện trưởng dáng người phúc hậu, tay bắt ở trên tạp dề xoa xoa, quay đầu lại nhếch môi cười nhìn An gật đầu, "Nga ~ An, đứa nhỏ ngoan ~ con về rồi sao, hôm nay tan học sớm như vậy. Con trước về phòng đi, chờ một chút, còn có rất nhiều bạn nhỏ chưa về đâu."
An hướng về phía Viện Trưởng Odetha mỉm cười gật gật đầu, "Vâng, bà Odetha, con về phòng trước."
"Thật là đứa nhỏ lễ phép...." Viện Trưởng Odetha quay đầu lại bắt đầu lau dọn bộ dụng cụ nấu ăn, bỗng nhiên lại giống nhớ tới cái gì, trên tay bà vẫn còn cầm một nĩa, bước nhanh hai bước tới chân cầu thang, hướng về phía bóng dáng mới vừa đi lên lầu hai lớn tiếng nói: "An, có ba phong thư gửi cho con, ta đem chúng đặt ở trong phòng con!"
Ở ngã rẽ tại cầu thang lầu hai đột nhiên hiện ra một cái đầu nhỏ, An có chút kinh ngạc đối với viện trưởng đứng ở dưới chân cầu thang hô: " Bà Odetha? Có cái gì? Thư á?"
"Đúng vậy, con có thư, ba cái —— đều ở trong phòng con, ta nhìn thấy có một cái là Học Viện Trung Khu Luân Đôn lần trước con xin vào, có lẽ là thư thông báo trúng tuyển. Còn có một cái là học viện gì đó..." Viện Trưởng Odetha cao hứng mà đề cao thanh âm.
Đầu nhỏ đang nghe đến một nửa thì đột nhiên rụt trở về, lưu lại một tiếng lớn, "Con cảm ơn!" Ở trên cầu thang lên lầu truyền đến tiếng bước chân chạy đi.
Odetha tâm tình tốt, cầm nĩa trở lại bàn ăn, trong miệng lẩm bẩm nói, "Nga —— An bé nhỏ cuối cùng cũng tới tuổi đi học trung học... thế mà lại là Học Viện Trung Khu Luân Đôn phu. Thật đúng là một trường trung học tốt...."
An chạy như bay đến cửa phòng mình, mở cửa vào phòng, đem cặp sách trên vai ném ở trên giường, bước đi đến bàn học ở cạnh cửa sổ.
Một phong thư màu trắng có huy hiệu Học Viện Trung Khu Luân Đôn. Còn có hai phong thư nhỏ màu vàng nằm ở trên bàn sách. An tay trái cầm lấy phong thư màu trắng, nhìn kỹ xem huy hiệu trường ở trên thư, tay phải nhẹ nhàng sờ sờ huy hiệu trường xong lại sờ bề mặt thư, lật tới mặt trái bức thư, nhìn miệng bì thư, vừa định xé mở, tay phải lại dừng lại.
Nàng lại lật đến mặt bì thư chính diện, đem mặt chữ trên thư gằn từng chữ một mà đọc một lần,
"Luân Đôn, đường Beckenham,
Cô nhi viện Alexandra,
Gửi An Stoke, Học Viện Trung Khu Luân Đôn."
"Rốt cuộc cũng làm được, cũng không uổng công ba năm này mình nỗ lực như vậy, trường công tốt nhất Luân Đôn. Thật sự có thể ở một ngôi trường thực thụ đọc sách, học tập rồi! Đến lúc đó mình nhất định có thể thi đậu đại học, nói không chừng có thể đi Đại học Oxford hoặc Cambridge... Chờ đến lúc đó là có thể rời đi cô nhi viện tìm kiếm tự do ~" An kích động mà dùng tiếng Trung lầm bầm lầu bầu.
Hít sâu một hơi, An gom hết đồ vật vụn vặt trên bàn thành một đống, đem phong thư bày ra ở giữa bàn, kéo ra ghế dựa, đoan chính mà ngồi. Tay trái đè nặng phong thư, tay phải cầm một cái thước đo đạc một phen. Mang theo tâm tình thấp thỏm mà xé mở dọc theo miệng thư, từ bên trong lấy ra một cái tờ giấy trắng được gấp tốt, mở ra liền thành một tờ giấy A4 lớn, tinh tế mà đọc lên. Khi đọc được dòng chữ, "Chúc mừng bạn đã được Học Viện Trung Khu Luân Đôn trúng tuyển," An đột nhiên bật người mà đứng lên, phía sau ghế dựa bang một tiếng mà ngã xuống trên mặt đất.
Giơ giơ lên giấy trong tay, An nhếch môi cười, "Ha ha, rốt cuộc có thể rời đi cô nhi viện, mình về sau liền tự do du ngoạn."
Dù sao cũng là linh hồn của một người trưởng thành, ở cô nhi viện nơi này đều là con nít, mỗi ngày một đường hai điểm dừng, trường học và cô nhi viện. Tuy là cô rất có nhẫn nại nhưng cũng có chút phiền chán. Hiện tại rốt cuộc có một cơ hội để chính bản thân cô làm chủ cuộc sống. Tuy rằng còn một ít sự việc không thể làm, nhưng mà cô vẫn có thể đi nhìn xem Luân Đôn năm 1990. An chỉ nghĩ đến việc này liền nhịn không được cao hứng.
Đem thư thông báo trúng tuyển trong tay tinh tế gấp lại dựa theo nguyên dạng, đoan đoan chính chính mà bỏ vào màu trắng phong thư. An lúc này mới nhớ tới chính mình còn có hai cái phong thư khác.
Đem phong thư màu trăng bỏ vào ngăn tủ thứ nhất bên tay phải, An cầm lấy một phong bì màu vàng phong thư từ trên đống sách sách vở.
"Đây là cái gì? Mình không nhớ ra được còn có ai sẽ gửi thư cho mình? Chẳng lẽ là ông cậu Garnett kia?"
An nhìn phong thư, mặt trên chỉ có đơn giản "Gửi An Stoke".
Chính là ông cậu của An không phải đã sớm mặc kệ cô sao? Mang theo nghi vấn, An lật qua lật lại hai mặt của bức thư, ở phía trên có một dấu đóng màu đỏ cùng một cái huy hiệu thập phần quen mắt.
"Nước Anh lúc này còn có người nào dùng dấu đóng như vậy sao? Hay là mình đã nhìn thấy cái huy hiệunày ở đâu rồi... nhưng không thể nhớ ra được là đã nhìn thấy ở nơi nào, hẳn là ký ức thế giới cũ đi. Có lẽ là một cái huy hiệu nào đó của nước Anh mà lúc trước mình đã xem qua trên TV đi?"
Đem phong thư mở ra, bên trong có hai trang tấm da dê gấp lên thật dày. Mang theo càng sâu nghi hoặc, An cầm một trang giấy lên.
Chỉ là vừa mới nhìn mở đầu, An liền tay chân cứng đờ ngây dại.
Mặt trên tấm da dê viết bằng tiếng Anh:
Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
Kính gửi cô An Stoke, chúng tôi rất hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã được nhận vào Trường Phù Thủy và Pháp Sư Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ trang sách và trang thiết bị cần thiết.
Chúng tôi sẽ phái cú mèo đến hộp thư của cô chờ đợi hồi âm. Chậm nhất là vào ngày 25 tháng 7 năm 1990.
An cầm phong thư trong tay mạc danh kỳ diệu có điểm run rẩy, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, "Này.... Này... Nhất định có người đang đùa giỡn mình... Đây là cái gì?"
An nhanh chóng cầm lấy lá thư với phong bì màu vàng mà lúc nãy cô tiện tay ném trên bàn. Nghiêm túc nhìn con dấu màu đỏ, nhịn không được buột miệng thốt ra: "Harry Potter!!??"
Lời tác giả: Đại khái nói là cuối cùng bả cũng đào một cái hố mới, bả thích HP lâu rồi, giờ mới lên tinh thần gei để viết bộ này. =))
Lời Editor: Thật sự là edit xong một chương 3000 từ thì cũng hơi hoảng, không biết có làm được không. =) Câu văn chỗ nào lủng củng khó hiểu, các cậu có ý kiến sửa đổi gì thì cũng nói ra nhé. Chân thành cảm ơn các đọc giả xinh đẹp. =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro