Chương 7: Chịu trách nhiệm
Giang Nhan Nhu ở trong lòng ngực ấm áp chậm rãi tỉnh dậy. Lúc nhìn thấy Lâm Duyệt không quần không áo đang ôm eo mình, cơ thể của nàng nhất thời tê cứng.
Lúc đầu là kinh ngạc, lúc sau là hoang mang.
Nhận ra da thịt có chút mát mẻ, nàng đảo mắt nhìn vào trong chăn, giống như dự đoán, nàng và người bên cạnh đều trần như nhộng.
Não bộ điên cuồng hoạt động nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Sau khi thoát khỏi vòng tay của Triệu Xuân Thành, nàng nhất thời lại bị Lâm Duyệt quyến rũ, dẫn đến cảnh tượng giống như bây giờ, trên người đều không mảnh vải che thân.
Liếc mắt ngắm nhìn Lâm Duyệt đang ngủ say, Giang Nhan Nhu bất giác thở dài một tiếng. Người phụ nữ này dù xét về phương diện nào cũng vô cùng hoàn mỹ, có tiền, có quyền, có nhan sắc, cũng rất biết cách chiều chuộng cơ thể của phụ nữ.
Không trách được, đêm qua là nàng tự nguyện ngã vào vòng tay tình ái của đối phương, trải nghiệm cảm giác “yêu đương” cùng nữ nhân lúc trên giường. Giang Nhan Nhu cắn chặt môi dưới, cuộc sống bình thường bận rộn nhàm chán, chẳng qua là nếm thử mùi vị nhân gian, chuyện cũng đã làm, có hối hận cũng vô ích.
Giang Nhan Nhu nghiêng người, nhẹ nhàng gạt tay Lâm Duyệt ra khỏi eo mình. Từ trên giường đứng dậy, hai chân bên dưới bất chợt nhũn ra như bùn. Nàng kinh ngạc ngã mạnh xuống giường, nhíu mày nhìn vào vô định. Rốt cuộc đêm qua bản thân đã phóng thích dục vọng bao nhiêu lần?
Đêm qua bị cô làm cho rên rỉ không ngừng, bên dưới bị làm đến mỏi nhừ. Giang Nhan Nhu bất mãn liếc nhìn đối phương một cái. Cảm giác ân ái thoải mái, thế nhưng hậu quả cũng thật khôn lường.
Chống tay xuống giường muốn đứng dậy lần nữa, nhìn thấy quần áo rơi vãi trên sàn, nàng liền cúi người muốn nhặt lên.
Bất chợt, cổ tay bị một lực đạo giữ lại. Chưa kịp quay đầu, thân thể bạch ngọc đã nằm gọn trong chăn. Hơi ấm nhanh chóng tỏa ra, rất nhanh đã bao phủ khắp người.
“Cô Giang, chào buổi sáng.”
Bên tai truyền đến tông giọng ấm áp khiến Giang Nhan Nhu kinh hãi.
Bên dưới, eo nhỏ bị đối phương vòng qua ôm chặt. Bàn tay thon dài không hề an phận, còn cẩn thận vuốt ve bụng dưới của nàng.
Khuôn mặt Giang Nhan Nhu lập tức ửng đỏ, nhanh chóng muốn gạt tay Lâm Duyệt ra khỏi người mình.
“Cô Lâm… không đùa nữa, tôi phải trở về rồi.”
Lâm Duyệt không mở mắt, âm điệu mang theo chút lười biếng:
“Hôm nay là chủ nhật, cô Giang vẫn bận rộn sao?”
Ngày nghỉ thì sao? Ngày nghỉ đối với nàng cũng phải làm việc.
Chậm rãi mở mắt, phía trước là vai nhỏ trắng ngần không chút tì vết, Lâm Duyệt không nhịn được liền cúi đầu hôn nhẹ một cái.
“Đừng tức giận.”
Nhanh chóng ngồi dậy mặc lại quần áo. Lâm Duyệt giúp Giang Nhan Nhu nhặt lại y phục đang nằm lạnh lẽo trên sàn. Váy lụa trắng tinh mang theo mùi hương thơm mát của nữ nhân, nhất thời khiến lòng ngực cô ngứa ngáy.
Sau khi mặc lại quần áo, điện thoại cạnh giường đột ngột reo lên. Giang Nhan Nhu nhìn vào màn hình, lo lắng hồi lâu mới chịu nhấc máy.
“Chị, đêm qua sao không về nhà?”
“Ừm, có chút việc bận. Bây giờ chuẩn bị trở về.”
Đêm qua sau khi trở về, Giang Khuynh Thành ngồi đợi một đêm cũng không đợi được chị gái, sốt ruột gọi điện lại không thấy ai trả lời, hại cô cả đêm lo lắng không thôi.
Mắt thấy Giang Nhan Nhu vẫn ổn, Giang Khuynh Thành mới an tâm kết thúc cuộc gọi.
Nàng tựa lưng vào tường, dáng đứng có chút yếu ớt do đêm qua lao lực quá độ. Bắt gặp ánh nhìn ngũ vị tạp trần của Lâm Duyệt, nàng nhíu mày không vui.
“Cô Giang vẫn ổn chứ?”
Trong lòng bùng lên hổ thẹn nhất thời không thể dập tắt, nàng giả vờ bình tĩnh, nói:
“Vẫn ổn.”
Lâm Duyệt nhếch môi, nhanh chóng đi đến kéo lấy eo nàng.
“Đừng tức giận.”
Giang Nhan Nhu cúi đầu giận dỗi, đảo mắt tránh né mắt phượng sắc sảo đang muốn mê hoặc tâm trí. Nàng thở dài một tiếng, giọng nói bất chợt trở nên mềm mại, dễ nghe.
“Không có tức giận. Em gái tôi vừa gọi, bây giờ phải về rồi.”
“Được. Nếu em có việc bận, tôi cũng không muốn níu kéo. Chuyện đêm qua sẽ không để em chịu thiệt. Đối với chuyện đã làm, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không biết cô Giang có muốn để tôi chịu trách nhiệm này hay không?”
Giang Nhan Nhu nhếch môi, không ngờ người này cũng có chút nghĩa khí.
Nhanh chóng cướp lấy điện thoại trong tay đối phương, cô nhấn một dãy số dài. Đợi cho điện thoại trong túi reo lên, cô mới vui vẻ trả lại điện thoại cho nàng.
“Số điện thoại của tôi, đừng xóa.”
Lâm Duyệt mỉm cười dịu dàng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ một cái vào trán Giang Nhan Nhu.
“Tôi đưa em về.”
Hai má lập tức ửng hồng, nàng theo bản năng lắc đầu từ chối.
“Không cần, tôi tự trở về được.”
Cánh tay Lâm Duyệt chậm rãi buông lỏng. Cô nhẹ nhàng gật đầu, không hề ép buộc đối phương.
“Được. Hôm khác lại gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro