Chương 25: Là phụ nữ thì sao?
Trong suốt buổi tiệc, cho dù Giang Khuynh Thành có chủ động bắt chuyện với Cơ Hoành thế nào, anh cũng chỉ ậm ừ cho qua. Trên thực tế, cho dù em gái mới là chủ nhân buổi tiệc, ánh mắt nam nhân đều chỉ gắt gao dán chặt ở trên người chị gái.
Giang Nhan Nhu là người nhạy cảm, đương nhiên sẽ nhận ra, không chỉ có nàng, cả Giang Khuynh Thành cũng âm thầm hiểu rõ. Rõ ràng biết người Cơ Hoành thầm thương trộm nhớ là chị gái mình, thế nhưng cô lại không có cách nào thay đổi được cục diện rối ren đó.
Sự vui vẻ trong lòng nhất thời vì một người đàn ông mà nhẹ nhàng trôi mất.
Trong phòng náo nhiệt đến nỗi khiến đầu óc Giang Nhan Nhu choáng váng. Sau khi rời khỏi phòng ăn, tự nàng âm thầm bước ra sân vườn bên cạnh nhà hàng, tản bộ thư giãn đầu óc.
Bạn bè của em gái nàng đều quen biết rất thân thuộc, chẳng qua là vì có sự xuất hiện của Cơ Hoành, khiến cho bầu không khí vui vẻ trở nên ngột ngạt không ít.
Vườn hoa trong nhà hàng không có nhiều người, hoàn toàn không làm ảnh hưởng tâm trạng đang muốn an ổn của Giang Nhan Nhu.
Thế nhưng, càng muốn tránh thứ gì thứ đó càng tìm tới, không phải sao?
Ẩn mình trong màn đêm tĩnh lặng, Cơ Hoành lặng lẽ xuất hiện phía sau Giang Nhan Nhu. Trong người có rượu cũng tự khắc có thêm rất nhiều dũng khí. Cảm thấy có ánh nhìn nóng bức đang theo dõi mình, nàng chậm rãi nghiêng đầu quan sát.
Mắt chạm phải bóng dáng đơn độc đang đứng bất động của một người, đáy lòng bình ổn của nàng đột nhiên nổi lên một gợn sóng nhỏ.
Cơ Hoành giống như âm hồn bất tán, luôn luôn xuất hiện quấy nhiễu cảm xúc an ổn của nàng.
Giang Nhan Nhu hít sâu một hơi, bởi vì không muốn để ý nên đã quay lưng vội vã tránh đi.
“Nhan Nhu, em chán ghét anh đến vậy à?”
Cuối cùng, vẫn là không thể tránh khỏi.
Cơ Hoành bước thêm vài bước, nghiễm nhiên chặn lại đường đi của nàng. Ngón tay đang muốn vươn ra chạm vào khuôn mặt xinh đẹp, rốt cuộc lại bị đối phương lạnh nhạt né tránh.
“Nghĩ nhiều rồi.”
Giang Nhan Nhu lùi lại mấy bước, đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng buông lỏng, ghét bỏ không muốn nhìn thẳng vào mặt đối phương. Cho dù nàng có nhìn cây nhìn cỏ, cũng sẽ không nhìn vào khuôn mặt đã từng lừa dối mình.
Bị người thương ruồng bỏ, thâm tâm Cơ Hoành cực kỳ thống khổ.
“Nhan Nhu, em thật sự có người khác rồi sao?”
Khoảng thời gian gần đây, chỉ cần chạm phải mặt nhau, Cơ Hoành đều sẽ hỏi han hành tung của nàng, hành động đó của anh khiến nàng cảm thấy bản thân đang bị quản giáo.
Lần này có chút tiến bộ, anh đã thành công trong việc phá vỡ giới hạn cuối cùng mà nàng kiên nhẫn bảo vệ.
“Có liên quan đến anh sao, anh Cơ? Chúng ta không thân thiết đến nỗi khiến anh phải để tâm đến những việc này.”
Rõ ràng không muốn trả lời, ngược lại còn đang âm thầm mắng anh là kẻ lo chuyện bao đồng.
Cơ Hoành cắn chặt môi dưới, ánh nhìn mang theo khổ sở ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhan Nhu. Đúng vậy, là anh lo chuyện bao đồng, chẳng qua là vì đối phương là người trong lòng, nên anh mới dám quá phận xen vào cuộc sống của người đó.
“Đồng hồ lần trước em mua là tặng cho người phụ nữ đó sao? Lâm Duyệt…”
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu mất đi kiên nhẫn vốn có.
“Tiền của tôi, tôi muốn mua gì, tặng ai là vấn đề riêng của tôi. Rõ ràng không có liên quan với nhau, anh cũng không cần phải chất vấn tôi như vậy…”
Cơ Hoành không hiểu vì sao Giang Nhan Nhu lại tỏ ra thái độ ghét bỏ, vốn dĩ trước đây nàng không hề như vậy.
Câu trả lời lạnh nhạt của nàng khiến anh bắt đầu đánh mất kiểm soát. Anh áp sát nàng, giọng nói trở nên bất mãn.
“Em không biết Lâm Duyệt là người đáng sợ như thế nào sao? Sao em có thể qua lại với cô ta? Nhan Nhu, nghe anh, đừng qua lại với người phụ nữ đó nữa, thân thế của cô ta rất nguy hiểm, sẽ làm tổn hại đến em.”
Giang Nhan Nhu tức giận gạt bàn tay đang muốn vươn ra của Cơ Hoành. Nàng hung hăng ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện hàn khí, rõ ràng là muốn chống đối.
“Cảm phiền anh Cơ thu lại lời nói của mình. Chẳng qua chỉ là anh em họ hàng xa, rất xa, anh không có quyền can dự vào cuộc sống, cũng không có quyền xen vào các mối quan hệ của tôi.”
Cơ Hoành thẹn quá hóa giận, ba lần bảy lượt đều bị đối phương gạt bỏ tình cảm khiến anh nảy sinh thái độ bất mãn. Anh hung hăng ghì chặt vai nhỏ của Giang Nhan Nhu, mày sắc nhíu chặt, cắn răng nhìn người phía trước.
“Giang Nhan Nhu! Rốt cuộc Lâm Duyệt đã làm cái gì để khiến em bảo vệ cô ta đến vậy? Rõ ràng là anh gặp em trước…”
Giang Nhan Nhu mím chặt cánh môi, tức giận gạt tay Cơ Hoành ra khỏi người mình, sau đó lại lùi về sau mấy bước.
“Cơ Hoành, anh quá phận rồi.”
“Giang Nhan Nhu, ngày hôm nay em phải để lại cho anh một câu giải thích. Em trả lời đi, rốt cuộc là cô ta đã làm cái gì? Cô ta có gì tốt? Anh có cảm giác, Lâm Duyệt thật sự thích em. Hai người phụ nữ làm sao có thể?”
Giang Nhan Nhu hít sâu một hơi, nàng chậm rãi ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn sâu vào đôi mắt đỏ của Cơ Hoành.
“Anh nói đúng, Lâm Duyệt thật sự là một người nguy hiểm. Chúng tôi đều là phụ nữ với nhau, nhưng như vậy thì thế nào chứ? Chí ít ra tôi còn có thể nhìn rõ cô ấy thật lòng với tôi, cũng chưa bao giờ lừa gạt tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro