Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Lục Sa cũng không biết nói cái gì để an ủi, là người đã từng thích Liễu Phi Nhân, nàng so với ai khác rõ ràng hơn, thích ngũ phu nhân quả thật là phải chịu tổn thương, cho dù là Lục Đào biểu hiện ra ngoài là chỉnh được ngũ phu nhân nhưng trong lòng cũng là không dễ chịu.

"Các ngươi như vậy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không phải là cách, thật đúng là mệt Hầu gia thê thiếp đông đảo, không có thời gian quản thất phu nhân, nếu không thất phu nhân ở Hầu phủ ngày tháng tất nhiên không tốt. Ngươi thật sự không cân nhắc chuyện gã cho Hầu gia sao, chỉ là một thiếp thất trên danh nghĩa, Hầu gia hiện tại hành phòng phải dùng thuốc, cũng đã không bằng trước kia, những thiếp thất khác nhìn thấy ta cũng có thai, đỏ mắt đến sắp rút hết chút tinh khí cuối cùng, ngay cả khi ngươi gả vào đây sợ là hắn cũng không thể quản nổi ngươi, ngươi trái lại có thể cùng thất phu nhân song túc song tê rồi." Lục Đào càng nói càng cảm thấy đó là một biện pháp tốt, Lục Sa vào phủ một chuyến thật không phải là dễ dàng, nàng nhìn cũng nóng lòng thay các nàng.

Nói không tâm động đó là gạt người, Lục Sa có chút do dự rồi, nhưng nàng nghĩ cho dù bản thân chỉ là trên danh nghĩa thuộc về nam nhân khác, nàng vẫn cảm thấy khó có thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa nếu như là trước kia, nàng trái lại sẽ nguyện ý vì yêu khuynh tẫn mọi thứ, nhưng hôm nay nàng đã không thể khiến bản thân an phận làm nữ nhân trong nội viện, cuộc sống hiện tại của nàng, nàng nghĩ thất phu nhân cũng sẽ không nguyện ý nàng làm như vậy, nhưng nàng lại muốn có thể khiến thất phu nhân thời thời khắc khắc bầu bạn bên cạnh.

Rời khỏi biệt viện của Lục Đào, nàng đến trọng viện của Thôi Loan Thúy, hôm nay nàng có thể không cần thông báo, Lục Lâm sẽ để nàng trực tiếp đi vào.

Lúc Lục Sa vào, thấy người mình thích đang ngồi trước thư án đọc sách, nữ tử văn nhã như vậy, chỉ cần nhìn cũng khiến nàng dời không được mắt, nàng không đành lòng quấy nhiễu nữ tử trước mắt nàng cảm thấy ngay cả nhìn nàng cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc không biết từ đâu đến.

Lục Sa cứ như vậy một mực bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, Thôi Loan Thúy xem xong một quyển sách, mới buông quyển sách trên tay, lúc này mới ngẩng đầu, thấy Lục Sa đứng bên cạnh, cảm thấy mừng rỡ.

"Ngươi đến đã bao lâu, sao không gọi ta một tiếng?" Thôi Loan Thúy nhẹ giọng oán giận, Lục Sa mỗi lần vào ngày nghỉ mới có thể đến, một tháng tối đa cũng chỉ có thể gặp mặt hai lần, cho nên mỗi lần gặp mặt nàng đặc biệt quý trọng. Tuy rằng thời gian gặp mặt không nhiều lắm nhưng Thôi Loan Thúy vẫn còn cảm thấy rất hài lòng, trong lòng tràn đầy vui vẻ, cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.

"Ta vừa đến, thấy ngươi sắp xem xong, liền muốn chờ ngươi." Lục Sa hướng Thôi Loan Thúy ngại ngùng vừa cười vừa nói.

"Đến đây." Thôi Loan Thúy ý bảo Lục Sa đến bên cạnh mình.

Lục Sa dĩ nhiên bước đến, vừa đến bên cạnh Thôi Loan Thúy, Thôi Loan Thúy liền đưa tay lôi kéo khiến Lục Sa ngã ngồi trên đùi nàng, tuy rằng các nàng đã vô cùng thân mật nhưng vẫn không có quan hệ trên phương diện kia, các nàng tuy rằng đối với đối phương có cường liệt khát vọng nhưng lại không hẹn mà cùng khắc chế dục vọng da thịt chi thân đó, có thể là các nàng đều cảm thấy còn chưa phải lúc. Vì vậy, loại này thân mật khiến Lục Sa xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng.

"Thanh Loan....." Lục Sa xấu hổ gọi tên thật của Thôi Loan Thúy

"Để ta ôm một chút, ta rất nhớ ngươi." Thôi Loan Thúy đưa tay ôm lấy thắt lưng Lục Sa, nghiêng đầu vùi vào trước ngực Lục Sa, ngửi hương khí trên người Lục Sa, cảm thấy an tâm, nàng quả thật rất nhớ Lục Sa.

"Ta cũng rất nhớ ngươi." Lục Sa nhẹ giọng nói, chưa bao giờ có người lo lắng cho nàng như vậy, điều này làm cho Lục Sa cảm động không ngớt, nàng đưa tay vuốt mái tóc của Thôi Loan Thúy, nàng mỗi ngày đều nghĩ đến nữ tử trước mắt, nàng rất hi vọng bản thân có thể mang nàng ấy đi, suốt đời nàng có thể được người trước mắt, đó là phúc phận lớn nhất của nàng rồi.

Sau khi ôm hồi lâu, Thôi Loan Thúy mới không muốn mà buông thân thể Lục Sa ra, Thôi Loan Thúy liền để Lục Sa kể những chuyện nàng đã nghe đã gặp ở bên ngoài, nghe được thú vị, liền cười rộ theo.

Nói đến một đoạn, Lục Sa liền nói lên đề nghị vừa rồi của Lục Đào.

Thôi Loan Thúy nghe xong, lắc đầu.

"Lục Sa, sau khi bay qua bầu trời rộng, ngươi há có thể thích ứng cuộc sống trong lồng này?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược, nàng mới không cần đem Lục Sa nhốt trong thâm trạch nội viện mà đến cả nàng cũng chán ghét.

"Nhưng ta muốn ở bên cạnh ngươi nhiều hơn." Việc trên thế gian vốn là như vậy, luôn luôn phải có được có mất.

"Cuộc sống hiện tại, ta đã rất thoả mãn rồi, ta không muốn ngươi vì ta mà gãy cánh, nếu là như vậy, ngược lại thà rằng buông tha đoạn tình cảm này, lưỡng tình nếu như lâu dài, há lại ngại xa cách một sớm một chiều?" Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa vừa cười vừa nói.

"Ân, ta nghe lời ngươi." Lục Sa vẫn luôn cảm thấy người trước mắt luôn dễ dàng thuyết phục nàng, nàng ấy luôn luôn có ma lực khiến nàng tín phục cùng nghe theo.

"Ta đang đợi phu nhân, lần trước phu nhân cũng không từ chối thỉnh cầu chuộc thân của ta, có thể vẫn còn có cơ hội." Thôi Loan Thúy đem hy vọng ký thác ở Lý Trì Nguyệt.

Thôi Loan Thúy gần như dùng toàn bộ tích góp để chuộc thân cho mình, sau đó theo Lục Sa vào thôn trang ngoại viện của Lý Trì Nguyệt, Lục Sa làm tổng quản, Thôi Loan Thúy làm chưởng khố, có vài phần cảm giác thê xướng thê tùy, dù sao Thôi Loan Thúy dung mạo hơn người, không thích hợp ở bên ngoài tiếp xúc cùng nam tử.

Thôi Loan Thúy cùng Lục Sa đã cùng sống ở ngoại viện hơn mười ngày, hai người vẫn ngủ hai gian phòng khác nhau, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có hành động thân mật nhưng vẫn còn chưa da thịt chi thân.

"Lục Sa, ta nói ngươi không cần phải như vậy, ngươi không cần ủy khuất bản thân." Thôi Loan Thúy thế nào cũng không muốn Lục Sa cởi hài cho nàng, nàng không muốn Lục Sa giống như hầu hạ chủ tử mà hầu hạ nàng, hơn nữa nàng không phải một người vô dụng như vậy, lúc rời khỏi biệt viện của phu nhân, nàng đã biết ngày tháng sau này dĩ nhiên không còn là quý phu nhân ở hậu viện khảy huyền cầm nữa, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý ứng phó với cuộc sống khác biệt rồi.

"Ta thích đối đãi ngươi như vậy, cho dù không thể để ngươi giống như trước kia cẩm y ngọc thực, nhưng ta vẫn như cũ muốn đem tất cả ta có, đem những thứ tốt nhất cho ngươi, ta chưa từng có chút nào ủy khuất, chỉ cảm thấy chưa thể mở lòng, ngươi không cho ta làm, ta sẽ hiểu lầm ngươi xem ta là ngoại nhân." Tuy rằng trong trang viện cũng có một hai nha hoàn thấp hơn có thể sai làm nhưng với Thôi Loan Thúy đều là Lục Sa tự mình làm, nàng đã từng làm nhất đẳng nha hoàn, nàng vẫn luôn cảm thấy nha hoàn thô tay thô chân hầu hạ Thôi Loan Thúy không tốt, hơn nữa thích một người chỉ hận không thể moi tim cho nàng, lúc trước đối với ngũ phu nhân như vậy, hôm nay đối với Thanh Loan càng thêm sâu nặng.

"Vậy ngươi cũng đáp ứng ta, lúc bên ngoài không thể như vậy, ngươi dù sao cũng là một tổng quản." Thôi Loan Thúy lo lắng căn dặn.

Lục Sa gật đầu, nhìn lúc này không còn sớm, Lục Sa đang chuẩn bị đứng dậy, quay về phòng mình.

" Lục Sa, ngươi phải về phòng rồi sao?" Thôi Loan Thúy gọi Lục Sa chuẩn bị đứng dậy lại.

" Ân, thời gian không còn sớm." Lục Sa gật đầu đáp.

" Ngươi đối với ta không có dục vọng sao?" Thôi Loan Thúy hơi đỏ mặt hỏi, Lục Sa đối với nàng phần lớn thời gian sẽ không quá mức thân mật, tất cả cử chỉ thân mật phần lớn đều là nàng chủ động, nếu không phải Lục Sa cẩn thận chăm sóc nàng, nàng cũng hoài nghi bản thân không có mị lực.

Lục Sa nhìn Thôi Loan Thúy sắc mặt ửng đỏ, dung nhan dưới ánh nến càng phát ra động nhân, há có thể không động tâm, chỉ là nàng không dám vượt rào, vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc này đến có chút không chân thật, chỉ sợ làm càn một chút sẽ phá vỡ hạnh phúc. Nhưng tình cảnh lúc này nếu nàng còn không hiểu thì thật sự là đầu gỗ rồi.

"Có, đương nhiên là có, chỉ là có chút không dám." Lục Sa cũng đỏ mặt đáp.

" Vậy đêm nay ngươi ở lại đi." Nhìn Lục Sa đỏ mặt, Thôi Loan Thúy trái lại không đỏ mặt nữa, lại bắt đầu làm càn, luận sự đời nàng gặp qua hẳn là nhiều hơn Lục Sa, há có thể luống cuống.

"Được." Giọng nói của Lục Sa rất nhỏ, giống như ruồi muỗi.

Thôi Loan Thúy liền để Lục Sa thổi tắt nến, sau đó lôi kéo Lục Sa vào trong trướng, hai người đối với việc nữ nữ cũng không xa lạ, thân thể hai người vừa tiếp xúc liền bùng cháy, bởi vì Lục Sa bắt đầu có chút rụt rè, để Thôi Loan Thúy đoạt được tiên cơ, giống như khảy bát huyền ở trên thân thể của Lục Sa mềm nhẹ khảy ra, khó kìm lòng nổi, thì thầm triền miên, trướng che chập chờn, đúng là một đêm kinh hỉ, tình nồng mật ý, khó tách rời.

Hai người ở trên giường khó phân thắng thua, Lục Sa hầu hạ người khác quen rồi, ngay cả trên giường cũng tỉ mỉ triền miên hơn người khác, thể lực cũng vô cùng tốt, hai tay Thôi Loan Thúy đều là cầm bút, cũng vạn phần linh xảo, như cá gặp nước, thiên tác chi hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt