
Chap 65. Năng Lực Nghịch Thiên
"Bé Anh đang ở đâu?" Châu Tuyết Vân nhìn chằm chằm vào cặp mắt của cô bé, mặt không đổi sắc, lạnh lùng hỏi.
"Xem ra, chị quan tâm em gái mình còn hơn cả tưởng tượng của tôi nữa đó nha..."
Cô bé chậm rãi vuốt ve cái đầu lông xù của hổ trắng, đôi mắt cụp xuống đầy suy tư. Rõ ràng, đây là một quân cờ lợi hại, cô hoàn toàn có thể dùng nó để uy hiếp người trước mắt mình. Nhưng nếu thật sự ra tay, nghĩa là chính cô cũng đã cắt đứt mọi đường lui còn sót lại.
Châu Tuyết Vân lạnh lùng quan sát, chờ đợi cô bé này quyết định.
"Tôi sẽ dẫn chị đi gặp em gái mình, chỉ là tôi phải nói trước cái đã, tôi cũng không có ngược đãi em gái chị, hiện tại, tuyệt đối là em gái chị tốt hơn tưởng tượng của chị nhiều lắm đó." Cô gái thả đầu của hổ trắng ra, thở dài một cái giống như đã hết cách.
"Xem ra trước khi chị nhìn thấy em gái của mình, chị căn bản là sẽ không có tâm tình gì để nói chuyện với tôi đâu ha."
Cô bé bĩu môi: "Lần đầu tiên tôi uy hiếp người khác đó, nhưng mà lại thất bại tới cỡ này đây, quả nhiên tôi không có hợp với ba cái vụ này mà ╮(╯_╰)╭."
Đáy mắt Châu Tuyết Vân chợt lóe lên, cô gái này thức thời hơn nàng nghĩ nhiều lắm. Dưới sự hướng dẫn của cô bé, rất nhanh bọn họ liền đi tới một căn phòng khác, so với cái phòng làm việc ban nãy, chỗ này càng giống với phòng ngủ hơn.
Mở cửa ra, quả nhiên Vân Anh đang ngồi ở bên trong, thoạt nhìn... Quả thực tốt hơn tưởng tượng của Châu Tuyết Vân rất nhiều.
Nơi này là một phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, không chỉ có nhà vệ sinh riêng, thậm chí còn có cả một phòng khách nhỏ nữa, Vân Anh đang ngồi trên bàn trong phòng khách ăn bánh quy, trước mặt cô được đặt một tách hồng trà còn đang bốc hơi nóng.
Ở bên cạnh Vân Anh có một người đàn ông mặc quần áo kín mít, đã vậy còn đội thêm một cái nón rộng vành, nhìn không rõ mặt mũi, có thể chắc chắn là ban nãy bọn họ đã trò chuyện rất vui vẻ.
"Chị ơi ——" Đáy mắt Vân Anh hiện lên vẻ vui sướng, vui vẻ chào đón. "Nhanh như vậy mà hai người đã nói chuyện xong rồi hả?"
Châu Tuyết Vân: "..."
Cô bé tức giận nhăn mặt lại, cầm lấy một miếng bánh quy nhét vào trong miệng, cái người kỳ quái ở bên cạnh lập tức đưa cho cô một ly nước.
"Chị của cô không gặp được cô, căn bản là hoàn toàn làm lơ lời tôi nói, cho nên nói chuyện kiểu gì được đây."
Vân Anh cười hì hì, Châu Tuyết Vân chạy tới trước mặt cô, quan sát từ trên xuống dưới, trái trái phải phải qua một lần, còn thuận tiện sờ sờ đầu, vuốt vuốt lông luôn.
"Chị, em không có sao hết, chị không cần khẩn trương như vậy." Vân Anh vỗ vỗ lưng Châu Tuyết Vân.
Châu Tuyết Vân vươn tay ra kéo cô vào trong lòng, siết lấy thật chặt.
"Lần sau, nhất định phải ngoan ngoãn đứng sau lưng chị." Châu Tuyết Vân nói.
Như vậy chị mới có thể bảo vệ em chu toàn trăm phần trăm được.
Nhận thấy Châu Tuyết Vân đang khẩn trương, Vân Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Châu Tuyết Vân, từng nhịp an ủi mềm mại như sóng nước. Mãi cho đến khi, Châu Tuyết Vân dần cảm nhận được, cái người ấm áp này đã trở lại bên người của mình, đang ở trong vòng tay của nàng một lần nữa.
Sau khi chắc chắn rằng không có bất cứ vấn đề gì rồi nàng mới chịu dời lực chú ý về phía hai người còn lại trong phòng.
"Xem ra, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể nói chuyện với nhau được rồi." Cô bé ngồi ở trong lòng người đàn ông kỳ quái kia, chớp chớp đôi mắt màu nâu, từ nãy tới giờ người đàn ông này vẫn chưa từng nói bất kỳ lời nào, hắn chỉ trầm mặc suốt buổi.
Màu mắt Châu Tuyết Vân trầm xuống, nàng nghĩ hiện tại hẳn là có thể trực tiếp giết chết bọn họ, dám tập kích bé con, cài bẫy bắt bé Anh đi, chuyện này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng rồi.
"Tôi biết rất nhiều chuyện chị không biết đến." cô bé như cảm nhận được cái gì đó, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Châu Tuyết Vân, vội vàng thương lượng, đột nhiên hổ trắng nhảy phốc ra, chắn ở chính giữa hai bên.
"Ví dụ như... nguyên nhân thật sự phía sau trận mạt thế này."
Sát ý vừa mới trỗi dậy đã tản đi một ít, Vân Anh cau mày, mạt thế?! Chẳng lẽ đây không phải là chuyện ngẫu nhiên sao?
"Mạt thế đến cũng không phải do ngẫu nhiên! Mà là một điều tất nhiên." Cứ như biết được suy nghĩ của Vân Anh, cô bé nói tiếp
"Trước khi hai người đưa ra quyết định hãy nghe tôi kể một câu chuyện được chứ? Như hai người đã thấy đó, cho dù ba chúng tôi có hợp sức lại thì cũng không đánh thắng hai người nổi, sao không thử xem, hiểu biết của tôi có giá trị với hai người không?"
"Nhưng mấy người quen thuộc chỗ này hơn bọn tôi, nếu như muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Vân Anh nói, tuy rằng đãi ngộ ban nãy rất không tồi, chẳng qua là cô cũng chỉ được cái người kỳ quái kia dẫn đi thẳng tới đây, cũng không có bị ngược đãi gì cả, thậm chí cô gái kia còn nói thẳng cho cô biết, dẫn mình đi chỉ là vì muốn tìm chị của cô nói chút chuyện mà thôi.
Về người đàn ông kỳ lạ kia, Vân Anh cứ có loại cảm giác vô cùng quái lạ, tuy rằng Vân Anh vẫn luôn nói chuyện phiếm với hắn, cô cũng nhìn ra đối phương rất phối hợp, thậm chí người nọ còn nghiêm túc lắng nghe nhưng lại không hề đáp lại một lời, hắn chỉ gật đầu hoặc lắc đầu mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.
Nghe thấy lời Vân Anh nói, cô bé cười khổ khoát tay áo: "Nếu như muốn trốn bọn tôi hoàn toàn có thể bỏ trốn trước khi hai người tiến vào đây rồi, trên thực tế, căn bản là ở đây cũng không còn vật sống nào khác nữa, chúng tôi có thể không ra mặt, chỉ cần lặng lẽ trốn đi là được, thế nhưng người tới lại là hai người."
"Cô biết bọn tôi sao?" Vân Anh cảnh giác nhíu chặt chân mày.
Cô bé lắc đầu: "Tôi không biết hai người, thế nhưng đừng coi thường cái căn cứ thí nghiệm này, bên trong có máy móc có thể đo ra cấp độ của cả hai, cấp 5 lận á... Có thể chị ấy là người đạt được cấp 5 đầu tiên trên thế giới này luôn đó! Nếu như chị là tôi thì chị có nghĩ sẽ chạy thoát được hay không?"
Vân Anh chớp mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn về phía chị hai nhà mình.
Châu Tuyết Vân liếc mắt nhìn cô bé, nhàn nhạt mở miệng: "Tiếp tục."
Cô bé cười vui vẻ: "Để tôi tự giới thiệu một chút nhé! Tôi là Cao Vi Vi, tiến sĩ nghiên cứu khoa học trẻ tuổi nhất từ trước tới nay đó nha ~ " Cô bé lại nhìn hai người với vẻ mặt vô cùng tò mò hỏi "Thật ra tôi rất tò mò, rốt cuộc là ai đã chỉ cho hai người cách để vào được căn cứ thí nghiệm này vậy? Phải biết rằng, gần như toàn bộ người trong đây đều đã chết, hoặc là bị đưa đi nơi khác hết rồi. Căn bản không thể còn ai sống sót... Đừng nói là hai người trốn ra từ thành phố B đấy nhé?"
Châu Tuyết Vân nhìn cô một cách lạnh lùng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cao Vi Vi chu ra, thiệt tình, cô không hỏi nữa là được, cần gì phải dùng ánh mắt kinh khủng như vậy để đe dọa cô chứ.
Kế tiếp, từ chỗ của Cao Vi Vi, Vân Anh biết được bí mật chân chính khiến cho mạt thế kéo tới, tại sao mạt thế lại xuất hiện, kỳ thực hoàn toàn là do chính con người gieo gió gặt bão mà thôi.
Kể từ lúc con người bắt đầu tiến hành các loại thực nghiệm hóa học, loại nhân tố dẫn phát mạt thế này cũng đã bắt đầu ngấm ngầm ảnh hưởng đến chung quanh.
Có rất nhiều thực nghiệm hóa học, vũ khí hoá học, bao gồm các loại nhiên liệu có tính phóng xạ đã dùng một loại khí tức vô sắc vô vị làm biến đổi cấu tạo của các tầng khí quyển trên thế giới.
Thực nghiệm sinh ra một lượng khí thể cực nhỏ cho nên vẫn không được người khác chú ý tới, nhưng dù có ít tới mức độ nào thì sau một quá trình tích tụ cũng trở thành một số lượng lớn, sau đó vô số loại khí thể này bắt đầu tụ tập lại dẫn tới các loại phản ứng của khí hậu.
Thế nhưng vào lúc các nhà khoa học nghiên cứu vẫn chỉ quan tâm tới càng nhiều nguyên tố hơn, chẳng hạn như CO2, SO2.
Loại khí thể biến dị chưa được đặt tên này vẫn luôn bị bỏ qua một bên, dần dần con người lặng lẽ trở nên tâm tình bất ổn, nóng nảy bất an.
Tuy nhiên, phần lớn người ta đều nhận định nó là 'bệnh thành phố', có lẽ là bắt nguồn từ áp lực công việc hoặc cuộc sống, nhưng kỳ thực chuyện này lại tồn tại mối quan hệ rất sâu với loại khí thể biến dị này. Chẳng qua bởi vì có được một sự cân đối vi diệu mà nó vẫn không được loài người chú ý tới.
Chỉ là khi đó, rất nhiều quốc gia đã bắt đầu điều tra bí mật, tỷ lệ người mắc đủ loại bệnh lạ mỗi năm đều đang tăng cao khiến cho cấp lãnh đạo của các quốc gia phải đề cao cảnh giác, cho ra kết quả khiến mọi người đều phải hoảng sợ.
Nước Z không phải là quốc gia đầu tiên, cũng không phải là quốc gia cuối cùng chú ý tới chuyện này.
"Chắc là khoảng 2 – 3 năm trước đây, nước Z đã bắt đầu bí mật cải tạo một ít nhà máy công nghiệp quân sự biến thành căn cứ thí nghiệm bí mật của bây giờ, sau đó triệu tập rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học lại với hi vọng nghiên cứu ra loại vắc xin có thể ngăn chặn loại khí thể biến dị này." Cao Vi Vi nói.
"Khi đó còn chộp đến một ít vật thí nghiệm, chính là mấy người đã bộc phát ra dấu hiệu có chút tương tự với tang thi, mỗi ngày trong phòng thí nghiệm đều sẽ rất bận rộn."
Cũng chính là khi đó, quốc gia mời cao nhân tới bố trí trận pháp cho từng căn cứ thí nghiệm bí mật để phòng ngừa bất trắc.
Thế nhưng bọn họ vẫn thất bại, không chỉ có nước Z mà toàn bộ các quốc gia trên thế giới đều thất bại, mạt thế ập tới còn đột nhiên hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều lắm.
Vốn dĩ không lâu trước đây đã xảy ra một trận động đất làm hỏng nhà máy năng lượng hạt nhân chủ chốt của một nước nhỏ, mà gần như toàn bộ cái nước nhỏ kia đều sống dựa vào năng lượng hạt nhân, một lượng lớn năng lượng hạt nhân bị rò rỉ ra ngoài thoáng cái đã phá hỏng sự cân bằng vi diệu của khí thể biến dị, gần như chỉ trong vòng một tuần, toàn bộ bầu trời của trái đất đều bị cảm nhiễm.
Khí thể biến dị tập trung lại ở trên bầu trời, nương theo một trận mưa để rơi xuống đất, thế là mạt thế liền ập tới.
"Loại khí thể này, mặc dù là đầu sỏ dẫn đến chuyện con người biến thành tang thi thế nhưng nó cũng là nhân tố quan trọng nhất giúp đỡ con người." Cao Vi Vi nghiêm túc nói, "Cùng với nói nó là bệnh độc còn không bằng nói nó chính là trung gian kích thích một thứ gì đó ở bên trong con người."
"Cho nên mới có người biến thành người tiến hóa, có người biến thành người thức tỉnh?" Vân Anh hỏi ngược lại.
"Không sai." Cao Vi Vi gật đầu.
"Như vậy người thường thì sao? Không phải là có vài người không có tiến hóa hoàn toàn sao?"
"Người bình thường cũng chia làm hai loại, một loại khả năng là tiếp xúc quá ít với loại khí thể này, không có bị ảnh hưởng bao nhiêu cả, mà một khi tiếp xúc rồi có thể sẽ bị biến thành tang thi, cũng có thể kích thích ra dị năng, một loại người khác thì lại hoàn toàn miễn dịch." Nói tới chỗ này, đột nhiên đáy mắt Cao Vi Vi lóe sáng.
"Hoàn toàn miễn dịch?" Vân Anh kinh ngạc mở to hai mắt, "Còn có người như thế tồn tại hay sao?!"
Loại tồn tại này cũng quá nghịch thiên à nha, hoàn toàn phạm quy rồi đó nhá!
"Có lẽ, chính là hắn." Châu Tuyết Vân không nói gì bỗng nhiên dời đường nhìn sang người đàn ông vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Cao Vi Vi nhảy ra khỏi lồng ngực của người đàn ông im lặng nãy giờ kia, hổ trắng lập tức đi tới bên chân của cô, cọ cọ vô cùng thân thiết.
"Chị nói không sai, anh ấy là một trong những vật thí nghiệm năm đó của cái phòng thí nghiệm này, nói cho đúng hơn thì anh ấy là người nửa miễn dịch hoàn toàn."
Vân Anh không nói gì thêm mà chỉ dời toàn bộ lực chú ý vào người đàn ông đang trùm quần áo kín mít này, rõ ràng là đang nói chuyện của anh ta, nhưng người này lại làm như không nghe không thấy, cứ yên lặng ngồi tại chỗ.
"Lúc đó đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ anh ấy sẽ biến thành tang thi, thế nhưng vào lúc đang biến dị thì đột ngột dừng lại, hiện tại bề ngoài của anh ấy thì giống với tang thi, tuy nhiên đại não và toàn bộ các bộ phận bên trong thân thể lại hoàn toàn không khác gì người bình thường cả."
"Anh ta có thể khống chế tang thi." Châu Tuyết Vân đột nhiên nói ra một câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.
"Không sai." Cao Vi Vi hào phóng thừa nhận, "Giá trị vũ lực của tôi quá thấp, căn bản là không thể chạy loạn ở bên ngoài, cho nên chỉ có thể dùng mấy con tang thi này đi kiểm tra tình huống trong thung lũng, sau đó nhận lại phản hồi thông qua sóng điện não mà thôi."
Cao Vi Vi nói, thật ra cô vốn định trợ giúp người này chạy thoát khỏi đây, so với những người đã biến thành tang thi đang bị nhốt làm thí nghiệm ở đây, giá trị của người đàn ông này lớn hơn rất nhiều.
Nhưng như thế lại phi thường trái ngược với nhân tính, có lẽ do vẫn còn là một đứa nhỏ cho nên cô vẫn duy trì được một mức độ thiện lương nhất định. Vì vậy, cô quyết định bày ra một cuộc trốn chạy.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động thì đã bị bác sĩ Châu đang làm khách ở bên trong căn cứ lúc bấy giờ phát hiện, sau khi bác sĩ Châu biết toàn bộ mọi chuyện đã biểu thị mình nguyện ý hỗ trợ. Đáng tiếc là sau khi bác sĩ Châu rời đi liền xảy ra động đất.
Sau đó dù cho Cao Vi Vi có làm thế nào cũng không liên lạc được với bác sĩ Châu. Cho đến khi bỗng nhiên quốc gia phái người xuống tới, khẩn cấp di tản toàn bộ nhân viên nghiên cứu của nơi này thì Cao Vi Vi cũng chưa từng gặp lại bác sĩ Châu lần nào.
"Chú ấy mất tích rồi." Bỗng nhiên Châu Tuyết Vân mở miệng.
Người đàn ông vẫn một mực yên lặng không phát ra bất kỳ tiếng động nào kia bỗng ngẩng đầu lên, rốt cuộc Vân Anh cũng thấy được cặp mắt của hắn là một màu đỏ thuần túy, một màu đỏ ghê người.
Cao Vi Vi ngây ra một lúc, lập tức cười chua xót: "Tôi biết mà... Xem ra, quả nhiên là hai người có quan hệ với bác sĩ Châu."
Vân Anh trợn mắt, cuối cùng cô cũng hiểu ra, thì ra cái vị bác sĩ Châu được nói tới nói lui nãy giờ chính là chú hai Châu nhà bọn họ, chú ấy là một người cuồng khoa học.
Vân Anh tính qua tính lại liền thấy mình cũng chưa gặp được chú ấy bao nhiêu lần, hơn nữa cô càng không biết chuyện chú ấy thì ra đã mất tích!
"Bởi vì chú ấy nên cô mới ở lại đây sao?" Vân Anh hỏi, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút thiện cảm với cô gái này, cô nghĩ cô ta cũng không có lừa dối gì bọn họ, bởi vì cô ta không nhất thiết phải bịa ra nhiều lời nói dối như vậy làm gì.
Ánh mắt của Cao Vi Vi có hơi thả lỏng: "Cứ coi là như vậy đi... Thật ra cũng có vài lý do khác nữa..."
Châu Tuyết Vân khẽ nhíu mày.
"Tôi là một người tinh lọc, có thể tinh lọc virus của tang thi."
!!! Đây là cái năng lực nghịch thiên gì vậy hả. (⊙ o ⊙)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro