Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 54. Kết Bạn Đi Tìm Vật Tư


Châu Tuyết Vân đưa cho Lý Thụ vài viên tinh thạch cấp 2, để hắn trở về Căn cứ Tây Giao, cố hết sức tiếp cận với 3 người còn sót lại, sau đó nàng dẫn theo Vân Anh lấy chiếc xe cũ nát kia ra, tiếp tục thong thả lái về mục tiêu của mình, xe cũ chậm rãi chạy trên con đường gồ ghề, hai người trong xe một chút sốt ruột cũng không có, nhìn qua hệt như cả hai đang dạo chơi hay đang đi hẹn hò vậy.

Cùng lúc đó ở Căn cứ Tây Giao, sau nửa tiếng đám người cũng không thấy Chu Phong xuất hiện, Tiễn Nhị dẫn người xông vào, lục soát qua lầu trên lầu dưới sau vườn một lần, đến cả con ruồi bọn họ cũng cũng không thấy.

Hai đội trưởng của tiểu đội dị năng cỡ trung đều gặp phải tập kích khó hiểu trong căn cứ, một chết một biến mất, chuyện này được truyền tới tai lãnh đạo của Căn cứ Tây Giao thu hút sự chú ý của bọn họ, do đó cả căn cứ bị giới nghiêm trong vòng vài ngày.

Vụ việc này bí ẩn, giống như đối với cặp mẹ con kia cũng không khác nhau là mấy, bởi vì cũng là đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất.

Vài ngày sau, lãnh đạo của căn cứ thấy cũng không xảy ra chuyện gì khác, liền quy chuyện này thành trả thù, không giải quyết được gì, thế nhưng họ đã ngầm khống chế số lượng nhân khẩu tiến vào căn cứ, kiên quyết phải cân nhắc cẩn thận từng người một tiến vào, nhằm hạn chế xảy ra chuyện sai lầm tương tự, cho rằng chỉ là một con mèo, nào ngờ đâu lại thả hổ đi vào. Lần này chỉ mất đi hai đội trưởng, thế nhưng lần sau lại khó nói.

.......

Vào giờ phút này, Châu Tuyết Vân dỗ bé con Vân Anh đã buồn ngủ đi vào không gian, còn mình thì tiếp tục lái chiếc xe cũ nát chạy trên nơi đã từng là đường cao tốc, tùy ý liền có thể thấy được xe bị vứt bỏ ở ven đường, thậm chí còn có một số ít tang thi bị giam trong xe, run lắc cửa sổ thủy tinh, sốt ruột gào ngao ngao khô khốc.

Đến khi Vân Anh trở lại bên người Châu Tuyết Vân, bộ dáng đã phát triển tới 12 tuổi, đã bớt đi chút mập mạp của thời trẻ con, thiếu nữ với bộ dáng thướt tha mặt mày như tranh vẽ đã như ẩn như hiện.

Châu Tuyết Vân hài lòng gật đầu, trong đầu cũng bắt đầu nổi lên vài suy nghĩ không theo sự khống chế, lúc này thân thể của thiếu nữ ngây ngô còn chưa phát dục hoàn toàn, nhất thời khóe miệng của nàng khẽ nở một nụ cười có thể gọi là mị hoặc.

Bé con Vân Anh tiếp tục khinh bỉ.

Sau khi trải qua ba ngày không một bóng người, đến ngày thứ tư bọn họ bắt đầu đụng phải mấy chiếc xe khác, lúc vượt lên trên, Vân Anh phát hiện, thì ra đây là một đoàn xe.

Vì không để cho chính mình nhìn qua có vẻ quá mức kỳ lạ, hai chị em lại lôi cái bộ đồ xám xịt kia ra mặc, về tư tâm thì nàng không muốn để cho người khác thèm nhỏ dãi với bé cưng của nàng, Châu Tuyết Vân còn cố ý vẽ lên mặt Vân Anh khiến cô trở nên đen thui thùi lùi.

Đoàn xe đang nghỉ dưỡng sức, hai người nghĩ, nếu người ta cũng đi về phía Bắc, không bằng cứ đi chung với nhau, miễn cho đơn độc chạy ra ngoài dẫn tới vô duyên vô cớ thu hút sự chú ý của người khác.

Vân Anh rất cảm thán, cái nón rách kia của Châu Tuyết Vân đúng thật là thần khí cải trang, sau khi đội lên toàn bộ khí tức tang thương đều đập vào mặt.

"Chị à, hiện tại chị lại muốn cải trang thành mẹ em sao?"  Vân Anh lộ ra một nụ cười có chút hả hê.

Châu Tuyết Vân vỗ vỗ đầu của cô, bình tĩnh trả lời: "Hiện tại nhìn em cũng không còn nộn nữa rồi."

Châu Vân Anh: "..."

Ý chị là, bảo em chuẩn bị sẵn tâm lý tùy thời sẽ bị ăn đó hả?

Nhiều người, hơi thở nồng nặc, chỉ chốc lát sau liền có hơn mười con tang thi ở xung quanh trấn hoang lắc lắc lư lư đi tới, một số người vừa nãy còn đang nghỉ ngơi theo thói quen bỏ lại đồ trên tay, cầm lấy vũ khí xông lên bắt đầu chiến đấu.

"Cộc cộc" có người gõ vào cửa xe của bọn họ, Châu Tuyết Vân mở cửa ra, người gõ cửa là một người đàn ông trung niên có cái bụng bia đang liếc mắt quan sát bọn họ.

"Mới tới à, dựa theo quy cũ lúc nghỉ ngơi phải xuống xe trông chừng, gặp được tang thi phải tấn công cùng nhau." Nói rồi, gã liếc mắt nhìn Vân Anh, "Em gái của cô có thể ngồi đây chờ, không sao cả."

"Cảm ơn đã nhắc nhở, bọn tôi đã biết rồi." Thanh âm của Châu Tuyết Vân trầm thấp, đối phương gật đầu, sau đó liền rời đi.

"Thì ra còn có giao hẹn thành quy củ như vậy nữa." Bé con Vân Anh cảm thán nói, "Vốn dĩ em còn nghĩ, nhiều người tụ tập, sẽ thu hút càng nhiều tang thi tới hơn chứ."

"Hơn cả đoàn xe di động, tang thi chúng nó càng thích họp thành bầy đi tập kích căn cứ hơn." Châu Tuyết Vân dẫn cô đi xuống xe cùng mình. Nàng nhìn xung quanh một chút, cuối cùng vẫn là quyết định đứng đợi ở cạnh xe.

"Chị ơi, chị đoán thử xem đoàn xe này sẽ đi đâu?"

Châu Tuyết Vân hất mặt: "Có thể hỏi người khác."

Vân Anh vừa xoay đầu, liền nở nụ cười ranh mãnh.

"Chị, xem ra sắp có chị gái xinh đẹp đến gần, chuẩn bị tâm lý cho tốt nha!"

Châu Tuyết Vân: "..."

Lý Tố Nhã là một cô gái thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, cả người tràn đầy một loại hàm súc uyển chuyển của người con gái Giang Nam, nếu như không phải người đàn ông đi đến cùng cô kia vừa nhìn chính là đại ca xã hội đen lăn lộn trong giang hồ với nhiều vết đao chém lẫn lộn, chỉ sợ sớm đã có không ít người đi tới thông đồng rồi.

Lý Tố Nhã là một trong những tình nhân bên ngoài của đại ca xã hội đen này, thời điểm mạt thế kéo đến hai người vừa vặn đang thân thiết ở cùng một chỗ, vốn dĩ gã đã định bỏ mặc cô ta lại, thế nhưng sau khi phát hiện dị năng của cô xong lập tức thay đổi chủ ý.

Lý Tố Nhã là dị năng giả sở hữu không gian trong ngàn dặm mới tìm được một người, tuy rằng lúc ban đầu kích thước của không gian chỉ có hơn mười mét vuông, thế nhưng có ít còn đỡ hơn không có, sau khi thăng cấp, không gian của Lý Tố Nhã cũng chậm rãi tăng trưởng theo.

Cô mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, vóc dáng nóng bỏng, đường cong hoàn mỹ, bởi vì chạy trốn cả đường quần áo đã bị dính không ít máu, thế nhưng lại không khiến cho cô có vẻ tiều tụy, mà sự tương phản lại sinh ra một loại cảm giác máu tanh càng thêm mê người.

"Chào hai người." Lý Tố Nhã mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với hai chị em nhìn như tầm thường ở trước mặt.

"Chào chị ạ." Vân Anh cười ngọt ngào.

Lý Tố Nhã khẽ sững sờ. Nụ cười và cách Vân Anh xưng hô trong chớp mắt đã khiến cô nhớ về đứa em gái bị mình bỏ lại ở nhà. Khi đó, thời gian quá gấp gáp, việc xin được người đàn ông kia dẫn mình rời đi đã là vô cùng khó khăn rồi, đương nhiên cô sẽ chẳng nhớ tới cô em gái vẫn còn đang bị nhốt trong phòng. Cho dù sau này có nhớ lại, cô cũng không hề muốn quay về tìm kiếm.

Lý Tố Nhã tự biết năng lực của mình quá yếu, dù có quay về cũng chỉ chuốc lấy cái chết. Thà rằng ngoan ngoãn đi theo hắn ta còn hơn. Bởi vậy, cô chưa từng hối hận về quyết định của mình. Dù trong khoảnh khắc đó, đứa bé này có khiến cô thoáng chút vấn vương, nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ lóe lên rồi vụt tắt mà thôi.

"Tôi là Lý Tố Nhã, không biết xưng hô hai vị như thế nào?"

"Châu Vân Tuyết, em gái của tôi Châu Anh Vân."

"Em gái của chị lớn lên rất đáng yêu." Lý Tố Nhã thật tình cười nói, vươn tay muốn véo má của bé con Vân Anh một chút, lại bị Châu Tuyết Vân bất động thanh sắc chặn lại.

"Em gái tôi còn nhỏ, không hiểu gì cả." Châu Tuyết Vân sờ sờ lên mái tóc của Vân Anh, đáy mắt lộ vẻ cưng chiều.

Vân Anh chớp đôi mắt to, nghiêng nghiêng đầu, thập phần thuần khiết vô hại nói: "Chị ơi, chị có biết đoàn xe này là do ai dẫn đầu không?"

Dường như Lý Tố Nhã nhớ tới cái gì đó, châm chọc cười: "Là quân đội của quốc gia, nghe nói là đến hộ tống người nào đó."

"Quân đội của quốc gia?" Bé con Vân Anh khẽ nhíu mày. Sau mạt thế, quyền lực nhà nước có thể nói đã bị lung lay dữ dội, bộ chính trị thay đổi đến chóng mặt. Các chính khách (người làm việc trong bộ chính trị) chẳng còn sân khấu để phát huy, rất nhanh đã trở thành những 'thùng rỗng' không hơn không kém.

Mà trái ngược họ là những quân nhân nắm giữ thực quyền chỉ huy quân đội lại nhanh chóng thay thế vị trí đó, khống chế toàn bộ cục diện.

Thế nhưng sau đó, do bất đồng quan điểm, quân địa phương và quân trung ương ngày càng chia rẽ sâu sắc. Các đội quân tư nhân của những thế gia cũng nhảy vào cuộc, thoáng chốc quyền lực quân sự bị xé thành nhiều mảnh, mỗi bên chiếm giữ một vùng và làm theo ý riêng của mình. Chưa kể, các tổ chức tự phát của dân chúng còn tự mình ra ngoài căn cứ, khiến thiên hạ càng thêm hỗn loạn.

Căn cứ quân sự gần nhất ở đây thuộc về Trần gia, gia tộc của Trần Văn Triết. Thật khó tin khi Trần Văn Triết, người có vẻ ngoài nho nhã, lại xuất thân từ một thế gia chú trọng võ học. Nghe nói, tổ tiên của họ có truyền lại một bộ võ cổ Trần thị trứ danh.

Thế nhưng bởi vì Trần Văn Triết là con riêng của Trần gia cho nên chưa bao giờ thấy qua, cũng không có tư cách học tập võ thuật của Trần thị, hơn nữa bản thân cậu ta càng thích mấy phương diện buôn bán tài chính, dần dần liền không có liên lạc nhiều với gia tộc nữa.

Sau mạt thế, Trần gia lại càng không có ý tứ muốn tìm hiểu chuyện Trần Văn Triết sống chết thế nào.

"Không phải, quân đội này đang hướng về thành phố B" Lý Tố Nhã đáp hờ hững. 

Bên cạnh cô ta, gã đại ca xã hội đen tên anh Cừu giờ chỉ còn hai kẻ bám theo. Mục đích ban đầu của hắn khi dẫn cô đi chính là tìm đến thành phố B để nương tựa người đại ca kết nghĩa, việc đi cùng đoàn xe này chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.

Thành phố B?! Đó là một căn cứ quân sự đứng nhất nhì sau này, nhưng hiện tại vẫn còn chưa đến mức độ ấy, chỉ có thể gọi là một trong số các căn cứ lớn mà thôi.

Mà điều bé con Vân Anh để ý nhất chính là, trong tương lai cái căn cứ thành phố B này sẽ đổi tên là Căn cứ Long Phách, sau đó sẽ xuất hiện một vị bá chủ truyền kỳ khác —— Sở Long.

Đáy mắt Lý Tố Nhã khẽ động, nhớ lại mục đích của bản thân khi tới đây: "Được rồi, lúc đoàn xe nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ kết bạn cùng đi đến xung quanh trấn trên tìm kiếm chút vật tư, tôi muốn mời hai người cùng nhau gia nhập. Hai người xem, thế nào?"

Vân Anh bĩu môi, trong lòng thầm thấy khó chịu. Cùng nhau kết bạn đi tìm vật tư, chẳng phải thông thường người ta sẽ tìm những người quen biết hay sao? Vì sao Lý Tố Nhã này lại muốn tìm hai người vừa mới gặp mặt như bọn họ? Cứ luôn cảm thấy mục đích không rõ ràng.

Ngay lúc bé con Vân Anh tin chắc chị hai mình sẽ thẳng thừng từ chối thì một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, Châu Tuyết Vân gật đầu đồng ý.

"Được, khi nào thì xuất phát?"

Lý Tố Nhã giống như thở phào một hơi, cười nói: "Một chút liền đi, cách nơi này rất gần có một trấn nhỏ, chúng ta liền tìm kiếm ở vòng ngoài thử xem sao, sẽ không đi vào quá sâu."

Sau khi nữ nhân hẹn xong địa điểm với bọn họ liền tạm biệt, trở lại bên người người đàn ông kia, dường như cô đang nói với hắn ta chuyện gì đó.

Vân Anh liếc mắt nhìn Lý Tố Nhã, vươn tay kéo lấy góc áo của Châu Tuyết Vân, chớp chớp mắt, chờ đợi chị giải thích.

"Chúng ta cần thức ăn." Châu Tuyết Vân bắt lấy bàn tay mềm mụp của bé cưng nhà mình lên xoa nắn, quay đầu lại liếc một cái vào chiếc xe trống rỗng đầy hàm ý.

Trong chớp mắt, Vân Anh liền nhận ra vấn đề. Để đề phòng bị đánh cướp, họ luôn cất thức ăn vào không gian riêng. Thế nhưng hiện tại, nếu muốn theo đoàn xe này, họ không thể tùy tiện lấy đồ ăn ra dùng được.

Mặc niệm đôi chút cho số phận bi thương của những ly kem mỹ vị mà mình không thể thưởng thức, Vân Anh liền tự trấn an và vực dậy tinh thần.

"Chị, em cứ luôn cảm thấy cô gái kia là lạ, vì sao lại phải chọn chúng ta chứ?"

Khóe miệng Châu Tuyết Vân nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt: "Bởi vì nhìn sơ qua thì chúng ta yếu nhất."

Chỉ có hai chị em, lại phong trần mệt mỏi, mới vừa tới đoàn xe, chính là thời điểm chưa quen với sinh hoạt hiện tại, nghĩ đến chuyện dự định thừa dịp thu thập vật tư sẽ chèn ép ra vẻ với bọn họ đây mà.

Vân Anh bĩu môi, không nói gì thêm nữa, cô không chút chú ý tới, tay của mình đã bị Châu Tuyết Vân bóp đến đỏ hết cả lên rồi.

Để bé Anh tập mãi thành thói quen tiếp xúc tứ chi với mình, đây là công tác chuẩn bị mà vị chị gái này làm cho lần ăn thịt tiếp theo của mình.

Tuy rằng bọn họ đã phát sinh quan hệ thân mật nhất được một lần, thế nhưng, dù sao khi đó cũng là lần đầu tiên của bé Anh, rất nhiều lần đều do nàng nửa dụ nửa dỗ làm ra, đợi đến lần thứ hai hoặc thứ ba, chỉ sợ sẽ không còn dễ dàng để nàng hạ móng vuốt như vậy nữa rồi.

Lúc này Vân Anh cũng không biết trong suy nghĩ của Châu Tuyết Vân, tràn ngập trong đó đều là tư tưởng bất lương, chờ đến khi cô ý thức được, giải cứu cái tay đang bị giày vò chà đạp của mình ra, tay đứa nhỏ đáng thương nào đó đã bị nhào nặn thành một củ cà rốt đo đỏ rồi.

Vân Anh thở hổn hển, trừng mắt nhìn Châu Tuyết Vân. Nàng vuốt nhẹ sống mũi, thầm nghĩ, ngay cả lúc bé Anh nhà mình trừng mắt cũng thật dễ thương và cuốn hút lạ kỳ. Nàng chỉ muốn lập tức ôm chầm lấy, hôn một cái cho bõ cơn nghiện thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro