Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 53. Tôi Đã Trở Về Từ Địa Ngục


Châu Vân Anh...

Chu Phong nhớ lại, sự tồn tại của người này cứ như là hoàn toàn đối lập với cuộc sống của gã.

Châu Vân Anh lớn lên trong một gia đình giàu có, học lực xuất sắc, gương mặt thanh tú, tính cách lại hòa nhã, dễ gần. Gần như tất cả thầy cô trong trường đều quý mến cô và xem cô là hình mẫu học sinh tiêu biểu. Còn trong mắt bạn bè cùng trường dù là nam hay nữ cô luôn nằm trong danh sách những người được yêu thích nhất, là "crush quốc dân" mà ai cũng ngưỡng mộ.

Tuy Châu Vân Anh cũng không biết đến sự tồn tại của Chu Phong, nhưng Chu Phong lại vĩnh viễn nhớ rõ cô, bởi vì bắt đầu từ tiểu học bọn họ đã luôn học cùng trường với nhau.

Chỉ là Châu Vân Anh vĩnh viễn là người tốt nhất, sống dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, còn gã vĩnh viễn chỉ có thể trốn vào một góc nhỏ lặng lẽ phủ đầy bụi bặm, thậm chí còn bị người khác phỉ nhổ.

Cho đến mạt thế bắt đầu, bằng vào linh cảm nhạy bén của mình, gã cảm nhận được, thời đại của mình đã tới. Vào lúc đa số mọi người còn đang sợ hãi, gã đã bắt đầu tự dùng sức mạnh do lăn lộn mà có của mình ra sử dụng đối phó với tang thi, rất nhanh, gã liền tìm được cảm giác, dị năng cũng trở nên thuần thục.

Những người trước đây chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn gã, nhưng giờ thì sao? Không phải từng người một đều chạy đến dựa vào gã, Chu Phong rất đắc ý, loại cảm giác đắc ý này vẫn mãi được duy trì đến khi lần thứ hai gã gặp lại Châu Vân Anh. Gã không tài nào ngờ nổi, cái người suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở, thỉnh thoảng mới chơi thể thao, tại sao lại có thể có thân thủ giỏi như vậy?

Tuy rằng gã cũng đã loáng thoáng nghe qua có người đồn rằng Châu gia phía sau Châu Vân Anh là một gia tộc rất lớn, thế nhưng thời điểm Chu Phong lăn lộn ở bên ngoài đã từng tùy ý hỏi qua, nói trắng ra cũng không phải chỉ là một công ty có chút lớn, có khả năng kiếm nhiều tiền hơn các công ty khác một chút thôi không phải sao.

Thế nhưng bây giờ là mạt thế, cho dù có tiền thì có thể thế nào? Đến cả mạng đều không bảo vệ được, nào có người sẽ coi trọng đến đống giấy vụn đó chứ. Chu Phong tự cảm thấy hiện tại gã đã có thể đứng ngang hàng với Châu Vân Anh, gã nỗ lực đè xuống sự tự ti dưới đáy lòng để đến tiếp cận cô.

Có điều khi gã đưa ra yêu cầu lại bị đối phương phủ quyết ngay lập tức, cái loại ký ức bị bỏ qua, bị phỉ nhổ này thoáng cái lại trào dâng trong lòng gã.

Thì ra, bất kể là trước mạt thế hay sau mạt thế, người này vẫn cứ coi thường gã như vậy! Nhất thời đáy mắt của Chu Phong nhuốm đầy một tầng thâm độc. Rất nhanh gã liền thừa dịp Châu Vân Anh không chú ý, thiết kế hãm hại cô.

Sau khi rời khỏi siêu thị, gã còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định ở giữa đàn tang thi chằng chịt chi chít, Châu Vân Anh tuyệt không có khả năng thoát thân mới yên tâm rời đi.

Nhưng giờ đây, một người tự xưng là chị gái của Châu Vân Anh lại tìm đến tận cửa. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Chu Phong đã biết chắc chắn, gã tuyệt đối không phải là đối thủ của người phụ nữ đó. Cái khí chất vương giả ấy, những kẻ phàm phu tục tử như gã căn bản không thể học được.

Thậm chí, gã còn lờ mờ nghi ngờ rằng Châu gia căn bản chẳng phải là một gia tộc sở hữu loại xí nghiệp thông thường như gã từng nghĩ.

Thế nhưng, nếu người của Châu gia đã tìm được đến tận đây, vậy chắc chắn đã có kẻ phản bội gã. Bởi vì gã quá đỗi tự tin rằng chuyện ở cái siêu thị kia không có ai chứng kiến, không sợ bị bại lộ nên mới ra tay tàn nhẫn đến thế. Rốt cuộc, là kẻ nào đã phản bội? Là kẻ nào?

Trương Tuyết Yến!? Trong đầu Chu Phong lóe lên một tia sáng, chỉ có thể là Trương Tuyết Yến, con đàn bà thối chỉ biết làm hư chuyện đó!

Bỗng nhiên Chu Phong mở mắt ra, gã thở hồng hộc hồng hộc, qua một lát mới phản ứng lại được, bản thân vậy mà lại... Còn sống?

"... Lần sau cẩn thận một chút, đừng để tiêu hao nhiều tinh thần lực như vậy nữa."

"Ừm..." Vân Anh cố gắng dụi mắt, thế nhưng mí mắt vẫn là không kiềm chế được mà dán lại với nhau, cô không thể làm gì khác hơn là ôm lấy eo của chị hai nhà mình, để đảm bảo mình cho dù có ngủ, cũng sẽ không bị ngã.

Thực ra chỉ cần chị cưng che chở, dù cưng có muốn té hay ngã gì cũng không nổi đâu. ╮(╯▽╰)╭

Một tiếng động quen thuộc chợt vang lên, khiến Chu Phong giật mình tỉnh táo. Gã đảo mắt quan sát xung quanh, thấy bản thân đang ở một sân nhỏ hoang tàn, thuộc về một tòa nhà đổ nát. Ngay lập tức khẳng định bọn họ đã rời khỏi Căn cứ Tây Giao.

"Ồ, có một người tỉnh rồi." Một khuôn mặt phóng đại xuất hiện, Chu Phong cuối cùng nhận ra đó là Lý Thụ.

Nếu là trước đây, Chu Phong đâu có để hắn ta vào mắt. Thế mà chẳng ngờ, lần này lại bị chính tên này 'đâm sau lưng', chỉ điểm cho người ngoài.

"Chị Vân, hiện tại xử lý như thế nào?" Lý Thụ nhìn thấy Vân Anh đã ngủ mất, cố gắng hạ thấp giọng, khẽ hỏi.

Với cách Lý Thụ tự nhiên bắt chuyện và lôi kéo làm quen như vậy, Châu Tuyết Vân lại chẳng hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, một người quanh năm suốt tháng quen với việc quản lý tiền bạc, trên thực tế sẽ rất biết cách ăn nói khéo léo, tinh tế. Hơn nữa, hắn ta còn có một đặc điểm nổi bật —— trí nhớ đặc biệt tốt.

Châu Tuyết Vân có cảm giác nếu như bản thân đoán không sai, có thể người này là một người tiến hóa trí nhớ, chỉ là bởi vì tác dụng không lớn lắm, cho nên đến cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Tuy nhiên, Châu Tuyết Vân lại nghĩ khác. Không có dị năng vô dụng, chỉ có dị năng giả không biết cách tận dụng. Dù là loại dị năng nào đi chăng nữa, chỉ cần có thể trao cho hắn một cơ hội, đặt hắn vào đúng vị trí, thì chắc chắn dị năng đó sẽ được phát huy tối đa.

Châu Tuyết Vân ôn nhu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Anh, lạnh lùng liếc mắt quét qua vài người hoặc ngủ hoặc thức trên mặt đất, thản nhiên nói: "Chờ Vân Anh tỉnh lại rồi nói tiếp."

"À, được thôi! Vậy có cần em chặn miệng bọn chúng lại trước không, bớt được chút phiền phức?"

Châu Tuyết Vân chỉ hờ hững "ừ" một tiếng, rồi tỉ mỉ giúp Vân Anh dịch chuyển sang một tư thế dễ chịu hơn. Chỉ thấy Vân Anh khẽ lầm bầm gì đó trong giấc ngủ, chóp mũi lại còn khẽ động đậy như mèo con, một nụ cười hiếm hoi thoáng hiện trên khóe môi cô, chỉ đủ để người tinh ý mới có thể nhận ra.

Lý Thụ lập tức xé ra vài miếng vải rách, nhét vào trong miệng Chu Phong, một mùi hôi thối tràn ngập trong khoang miệng gã, ghê tởm đến mức thiếu chút nữa Chu Phong đã nôn ra, gã phi thường hoài nghi, có khi nào miếng vải rách này nằm trong bộ quần áo ăn mày trước kia của Lý Thụ hay không.

"Chu Phong, tôi đã sớm nói, ở đây không phải là thiên hạ của cậu, tính cách của cậu như thế sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện, xem đi, nhân quả báo ứng cứ như vậy mà tới thôi." 

Lý Thụ không nhìn đến ánh mắt căm tức của Chu Phong, vỗ vỗ đầu của gã. Xoay người, tiếp tục nhét miếng vải rách vào miệng của mấy người còn lại.

Chu Phong hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Thụ, gã thề, nếu như lần này còn cơ hội sống sót, nhất định gã phải khiến cho mấy người này muốn sống cũng không được, mà muốn chết cũng không xong.

Bị mang ra ngoài tính luôn cả Chu Phong, tổng cộng có 7 người, bọn chúng đang bị trói nghiêm chỉnh ngay ngắn ở trong sân. 

Để phòng ngừa bọn chúng dùng dị năng chạy trốn, nhất là Chu Phong hệ phong, Châu Tuyết Vân đã cho đóng băng máu trong hai tay hai chân của gã, khiến gã mất đi nhận thức, hiện tại cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất giương mắt nhìn lên giống như phế nhân.

Đến khi Vân Anh tỉnh lại, đó là lúc tuyên án tử vong cho đám người này. Châu Tuyết Vân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thịt đô đô, cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ, cùng với cái miệng đáng yêu của Vân Anh. Lông mi đen nhánh bao trùm lấy cặp con ngươi linh động, thông thường sẽ hơi run rẩy một chút, biểu thị Vân Anh đang ngủ say.

Chỉ là, cho dù là như vậy, hình như vẫn còn thiếu vài người nữa. Châu Tuyết Vân lạnh lùng nhìn lướt qua, đám người nằm trên mặt đất đã tỉnh lại không khỏi run rẩy một trận, thậm chí có mấy người cho dù đã bị bịt miệng lại, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm lẩm bẩm hô ra vài tiếng cầu xin không rõ ràng.

Con ngươi Lý Thụ đảo một vòng, lập tức hiểu ra nàng không hài lòng chỗ nào.

"Chị Vân, còn có 4 cô gái nữa, ngoại trừ cô gái đã rời đi cũng không có trở lại, còn lại 3 người không biết đang ở nơi nào."

Châu Tuyết Vân thoáng trầm tư, vốn dĩ nàng định giải quyết hết đám người kia trong trấn nhỏ bị bỏ hoang này, chẳng lẽ hiện tại còn phải trở về thêm một chuyến nữa sao?

"Hưm..." Vân Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Châu Tuyết Vân, bĩu môi hiện rõ tâm trạng hiện tại không có mấy vui vẻ.

"Làm sao vậy?" Châu Tuyết Vân nhẹ giọng hỏi, chủ động áp sát lại, khẽ chọc lên cái má trắng nõn của Vân Anh.

Vân Anh dùng bàn tay nhỏ của mình vỗ một cái, phát ra thanh âm non nớt "Chị, đừng quậy ~ "

Châu Tuyết Vân: "..."

Lý Thụ ngẩng đầu nhìn trời, làm như mình chẳng thấy gì. Quái lạ thật, mối quan hệ giữa hai người này vừa nhìn đã biết không hề đơn giản, bộ cứ mở miệng gọi 'chị' thì là chị em hả? Làm sao có thể chứ. Haha

Chị em có ai lại ôm ấp cái kiểu này? Chị em có kiểu cưng chiều, cậy quyền đến mức này sao?

Chị em có bao giờ thỉnh thoảng lại hết sờ đông thì sờ tây, không hôn lên mặt thì hôn lên môi người ta sao?

Đừng có đùa chứ, vị đồng chí này, đồng chí dùng ánh mắt hận không thể cởi hết quần áo của em gái ra, có cần phải trắng trợn như thế hay không hả?

Đáy mắt của Chu Phong đang nằm rạp dưới đất hiện lên một mạt châm chọc, người này cũng không phải thứ tốt lành gì, vậy mà lại chơi cái trò dưỡng thành này.

Bỗng nhiên, Vân Anh vung tay lên, một bụi cỏ nhanh chóng trườn tới, Chu Phong không kịp tránh, lá cây nhanh chóng cắt ngang mặt của gã, nhất thời mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi.

Mấy người đang nằm trên đất, nhất thời sắc mặt của cả bọn đều biến đổi, bọn họ hiểu rõ, nếu như ở bên ngoài để chảy máu mà không nhanh chóng xử lí, sẽ có hậu quả kinh khủng gì sẽ diễn ra, mũi của tang thi có độ nhạy đến đã không thể dùng từ nào để miêu tả được nữa rồi.

"Mày..." Chu Phong phun ra một chữ, gắt gao mở to hai mắt nhìn chằm chằm. Đến tột cùng thì con nhỏ này là ai, nếu như chỉ là được bao dưỡng đơn thuần sẽ không thể nào có thực lực mạnh như vậy được.

Vân Anh rời khỏi cái ôm của Châu Tuyết Vân, đi tới trước mặt Chu Phong, cơ thể bé nhỏ của cô ngồi xổm xuống, nhưng vẫn dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống, trong cặp mắt sâu thẳm mang theo hắc ám đến từ vực sâu, cô nhếch khóe môi, cười như không cười.

"Chu Phong, anh còn nhớ rõ Trương Tuyết Yến chứ?"

Đáy mắt Chu Phong thoáng xẹt qua một luồng che đậy.

"Ả đã chết rồi nha, là do chính tôi làm đó." Cô bé cười híp mắt lại, lộ ra hàm răng trắng nõn, dưới ánh mặt trời có vẻ sáng lạn thuần khiết không gì sánh được, đột nhiên dưới đáy lòng Chu Phong sinh ra cảm giác lạnh cả người, loại hàn ý quen thuộc này, cực kỳ giống như khi còn bé phải đối mặt với căn nhà cũ âm trầm.

"Anh có muốn biết ả chết thế nào không?" Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn lóng lánh nước, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, "Rất nhanh anh cũng sẽ được biết nha."

"... Cái gì?" Chu Phong nói chuyện không rõ ràng, bị dọa sợ muốn lùi về phía sau, loại cảm giác bất an mãnh liệt này, lúc đối mặt với con nhỏ đó lại có vẻ càng mãnh liệt hơn.

Vân Anh giơ tay lên, trong chớp mắt cây cỏ sắc bén liền chặt đứt sợi dây đang trói Chu Phong, Chu Phong theo bản năng nhảy dựng lên, tông cửa xông ra ngoài. 

Thế nhưng vào một giây kế tiếp, toàn thân của gã liền cứng ngắc không thể động đậy, ngay sau đó, gã trơ mắt nhìn động mạch ngay huyết quản của mình bị rạch ra, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy xuống dọc theo thân thể gã.

Sáu người khác hoảng sợ lùi sát vào góc tường, ngoài cửa đã bắt đầu truyền đến tiếng kêu gào 'ngao ngao ngao'.

"Không..." Chu Phong khủng hoảng vạn phần, gã biết chuyện con bé này muốn làm là gì, cô ta muốn để gã chết theo cái kiểu Châu Vân Anh đã chết trước đây, chính là, kiểu chết hiện tại còn thảm hại hơn nhiều.

Châu Tuyết Vân xuất hiện ở phía sau cô, nàng vươn tay ôm lấy cô vào lòng. Vân Anh cũng không có bất kỳ giãy dụa, dịu ngoan tựa vào đầu vai nàng, cười nhạt mà nhẹ giọng nói

"Lời cuối cùng, tôi chính là Châu Vân Anh, tôi đã trở về từ địa ngục."

Dưới con mắt không dám tin của Chu Phong, cô bé mỉm cười, Châu Tuyết Vân ôm lấy thân thể của cô lặng yên nhảy lên, rơi xuống nóc nhà.

"Phanh" một tiếng nổ lớn, cánh cửa bị bật mở, hơn mười con, không đúng, là mấy trăm con tang thi đang chen lấn nhau tiến vào, mùi máu tươi, mùi thịt tươi điên cuồng hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng.

Sau khi vào đến mảnh sân vẫn còn không ít thức ăn, đám tang thi đã đói bụng không biết bao lâu kêu ngao ngao ngao, nhảy nhót kêu gào càng thêm vui sướng hơn.

Lý Thụ đã sớm leo lên trên, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở trong sân, nhìn thảm trạng máu thịt bay đầy trời bên dưới, đến cả hắn cũng không nhịn được mà ngoảnh đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa, trong dạ dày nổi lên từng trận buồn nôn.

Vân Anh vùi đầu vào trong lòng Châu Tuyết Vân, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mảnh sân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy bình tĩnh, mang theo một nụ cười mỉm kỳ dị.

"Chị ơi, chị biết không? Rõ ràng khi đó cảm thấy rất đau rất đau, thế nhưng em lại không gào lên, cũng không có kêu ra tiếng."

Con ngươi Châu Tuyết Vân co rụt lại, theo bản năng ôm chặt lấy Vân Anh vào lòng, dường như sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống dưới, rơi vào trong đàn tang thi kia.

"Rõ ràng rất đau, thế nhưng sau đó lại chết lặng, em cảm thấy chắc là mình đã bị ăn hết không ít đi."

Trong đôi mắt Châu Tuyết Vân xẹt qua bóng dáng của một thi thể không trọn vẹn, thoáng cái liền siết chặt lấy vòng eo nhỏ của Vân Anh.

Thế nhưng Vân Anh lại giống như không có cảm giác mà nói tiếp: "Chị à, khi đó em đã cảm thấy rất không cam lòng. Nói không chừng chính là bởi vì cảm giác không cam lòng này, cho nên ông trời mới để cho em trở về."

Châu Tuyết Vân buông một cánh tay ra, xoay đầu nhỏ của Vân Anh lại, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, nàng nghiêm túc nói: "Đều đã qua rồi, Anh Anh, chuyện trước kia đã kết thúc."

Trong đôi con ngươi đen láy của Vân Anh, vẻ yêu dị và mê man dần tan đi. Cô chầm chậm mở to mắt, tựa như đã khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.

"Ừm, hiện tại em với chị đều sống rất tốt." Cô cười chân thành đến không gì sánh nổi.

"Chúng ta, phải sống cho thật tốt." Châu Tuyết Vân ôm lấy Vân Anh, ấn cô vào trong lòng của mình.

Lý Thụ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh làm phông nền, sau ót đã chảy ra không ít mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro