Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 52. Tôi Là Chị Của Em Ấy


Chu Phong cảm thấy lần này vận khí của bọn họ đặc biệt tốt, mới ra ngoài ba ngày đã tìm được một kho lương thực gần như còn nguyên vẹn, hầu như chưa bị ai động đến. Điều khiến gã phấn khởi hơn nữa là nơi này lại chẳng có bao nhiêu tang thi xuất hiện. Gã vỗ nhẹ lên bao gạo, ánh mắt gian xảo thoáng hiện ý cười đầy toan tính.

Lần này trở về nộp lên trên ba phần, mấy người bọn họ có thể không cần ra khỏi thành đến vài tháng, hiển nhiên những người khác trong đội ngũ cũng nghĩ đến điểm ấy, tay chân làm việc càng thêm nhanh nhẹn hơn.

Chu Phong nhìn lại người trong đội, lúc đó gã tiến vào căn cứ cùng với 12 người, hiện tại chỉ còn lại có một nửa. Bốn nữ nhân, ngoại trừ Trương Tuyết Yến vừa mới đến căn cứ đã theo chân bọn họ mỗi người đi một ngả, còn lại ba người khác vẫn ở đây.

Trên đường đi Chu Phong dẫn theo 2 người phụ nữ, trực tiếp giao cho nơi ăn chơi bí mật, còn dư lại một bạn học nữ liền giam vào trong phòng để lại cho các anh em chơi, tuy rằng gã không thích con gái nhưng ít nhiều gì thì mấy anh em cũng của gã cũng có chỗ để dập lửa. 

Ba người này đều là người thường, Chu Phong tự nhận là bản thân đã giúp các cô tìm được một nơi ổn định, coi như gã đã rất tốt rồi.

Lập tức, gã dẫn theo bảy nam sinh còn dư lại cùng nhau gây dựng tiểu đội dị năng giả, ngoại trừ một tên mập đã chết, trước nay gã nhận về không ít người, thành lập nên một tiểu đội gồm 20 người, nói sao nhỉ, hiện tại gã cũng được coi như là một người có quyền thế nhất định.

Mỗi khi nhớ lại những năm tháng học đường, bị bạn bè chê bai, ánh mắt khinh miệt như kim châm vào lòng tự trọng, Chu Phong lại nghiến răng. Nhưng giờ thì sao? Những kẻ từng coi thường gã, người thì đã chết, kẻ sống cũng chẳng còn dám ngẩng đầu trước mặt gã. Chỉ có thể nương dựa gã để sống.

Chu Phong vừa mới dẫn người trở lại khu C, còn chưa kịp đến Vọng Phong Tháp báo tin đã có một người quen vội vội vàng vàng vọt về phía gã.

"Anh Phong, anh cuối cùng đã về rồi, các anh em đang không biết phải làm sao mới tốt đây!" Người quen này tên là Tiễn Nhân, nhưng bởi vì đứng hàng thứ hai, nên tất cả mọi người đã quen gọi hắn là Tiễn Nhị. Hắn là cánh tay phải, thân tín trung thành nhất bên cạnh Vương Hổ.

Nói thật, sau khi Vương Hổ chết một cách không rõ ràng như thế, nội bộ của bọn họ liền nổi lên mâu thuẫn gay gắt nháo đến chia bè kéo cánh, có một nhóm người bởi vì thường ngày được nhận nhiều ân huệ cho nên dự định đi báo thù cho 'đại ca', một nhóm người khác đã sớm nhìn không vừa mắt tác phong của Vương Hổ, muốn nhân cơ hội này tách ra, hai bên liền quậy rùm beng lên.

Mặc dù Tiễn Nhị không phản đối Vương Hổ, thế nhưng cũng không tán thành đi báo thù, đối phương có thể giết chết Vương Hổ một cách nhẹ nhàng như vậy, chứng tỏ là thực lực của người đó rất khó lường, còn không phải cái dạng mình muốn tùy tiện động thủ là có thể được.

Chu Phong là anh em kết nghĩa của Vương Hổ, ngày thường quan hệ của hai người cũng không tệ, vừa nghe được tình huống như vậy, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình, thế nhưng, gã so với Vương Hổ, cái loại người mà đầu óc ngu si tứ chi phát triển này hoàn toàn khác biệt, trong lòng Chu Phong có tính toán quanh quanh co co hơn nhiều.

Gã lập tức đi về cùng Tiễn Nhị, sau khi biết được chân tướng, thời điểm Châu Tuyết Vân giết Vương Hổ, có thể nói là rõ như ban ngày, ra tay giữa thanh thiên bạch nhật, người qua đường cũng không phải bị đui hay mù, chỉ là không ai quản mà thôi.

Đám người thờ ơ lạnh nhạt, căn bản là sẽ không để ý quá nhiều, bây giờ là mạt thế, quả đấm của kẻ nào mạnh thì đó chính là đại ca, huống chi, vốn dĩ Vương Hổ cũng không phải hạng người tốt lành gì, chết đi chính là trừng phạt đúng tội.

Vào giờ phút này, Châu Tuyết Vân đã biết được tung tích của Chu Phong, bọn họ vừa mới đi ra ba ngày, mà dựa theo tình huống của mấy tiểu đội khác, đại khái sẽ trở lại trong vòng 5 ngày tới, nàng định mang theo bé Anh ở lại chỗ này thêm hai ngày nữa, mà Lý Thụ vốn đã hoàn thành nhiệm vụ cũng được giữ lại.

Vân Anh tò mò nhìn nàng vài lần nhưng nàng lại không nói gì cả, cô cũng liền âm thầm chấp nhận.

Thật ra trong lòng Lý Thụ vẫn còn chút bất an. Với số tinh thạch ít ỏi hắn nhận được, căn bản là không đủ để trụ lại khu C dù chỉ một ngày. Ấy vậy mà Châu Tuyết Vân lại chịu đứng ra gánh hết mọi chi phí cho hắn.

Lý Thụ vốn đã làm tốt chuẩn bị chờ đối phương hỏi thăm, nào ngờ hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, hắn ở bên cạnh chờ đến nôn nóng, người ta lại là một bộ mặt sơn băng, tự bản thân mình thâm trầm như trước.

Ngày hôm sau sau khi Vương Hổ bị giết, Chu Phong dẫn đội trở về. Khi tận mắt chứng kiến cảnh hỗn loạn, tranh cãi ầm ĩ trong đại bản doanh, gã không nói không rằng, đập mạnh xuống bàn một cái, giọng điệu vô cùng khí thế tuyên bố: "Muốn rời đi thì cứ đi, nhưng đừng có gây chuyện ở đây!" Một câu dứt khoát khiến không khí lắng xuống. Cuối cùng, hơn chục người lần lượt bỏ đi.

Chu Phong giữ lại những kẻ còn trung thành, nhanh chóng dẫn bọn họ về đội ngũ cũ. Tối hôm đó, hắn cùng Tiễn Nhị ngồi lại thương nghị suốt đêm, bí mật lập kế hoạch đáp trả một bước đi quyết định để giành lại thế chủ động.

Vì sợ hành động thiếu suy nghĩ sẽ dẫn đến hậu quả khó lường, chúng quyết định tiếp cận một cách thận trọng, giả vờ lơ đãng, tỏ ra thân thiện để dò xét thân phận thật sự của đối phương. Nhưng khi phát hiện người kia chỉ là hai mẹ con đơn độc, Chu Phong lại nảy sinh ý định khác. Gã bắt đầu hi vọng họ có thể gia nhập vào đội mình, dù một phần vì lợi ích, một phần vì tư tâm khó nói thành lời.

Cùng lúc đó, Chu Phong âm thầm điều thêm người, quyết đánh cho người kia không còn đường lui, đến cả một mảnh giáp cũng không chừa. Trong mắt gã, mình sinh ra là để trở thành kẻ hùng bá giữa thời loạn, giống như Tào Tháo từng nói: 'Thà ta phụ người trong thiên hạ, còn hơn để thiên hạ phụ ta'.

Hôm nay, Chu Phong dẫn theo một đội người chuẩn bị đi thăm hỏi hai mẹ con một chút, dù gì thì bọn họ cũng đã ở trong khu C được một thời gian, rất dễ dàng liền có thể thăm dò ra nơi dừng chân của hai người.

Đến nhà trọ, nghe ông chủ bảo hai người kia đang ra sau vườn hoa nghỉ ngơi. Chu Phong khẽ nhíu mày, trong lòng cảnh giác thêm vài phần. Vào thời buổi tận thế mà còn có người đủ bình thản để ngồi ngắm hoa? Còn tâm tình như thế chỉ có hai loại người, một là kẻ lạc quan đến cực đoan... người còn lại, chắc chắn không đơn giản, khả năng cao là một kẻ mạnh thực sự.

Nói là ra vườn hoa nghỉ ngơi, sự thật là hai người đều tiến vào bên trong không gian, giữa khí tức của cây đào trăm năm tuổi tỏa ra, bên trong không gian còn có linh khí của bầu trời được duy trì trong một trạng thái tương đối cân bằng.

Vân Anh nhờ có sự trợ giúp của Quy Nguyên Quyết nên từng chút một hấp thu linh khí, dần xoa dịu linh căn hệ Mộc. Cùng lúc đó, cô bắt đầu dốc sức trùng phá tầng chắn cấp ba. Thế nhưng, mãi vẫn chưa tìm ra được điểm đột phá. Nếu cứ cưỡng ép xông lên, e rằng chẳng khác gì kiểu 'đả thương địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm', cô không muốn phải mạo hiểm như vậy.

Sau khi Châu Tuyết Vân để tiên pháp tuần hoàn một vòng trong người, hai dị năng đã được củng cố thêm vài phần, nàng cũng không có hoàn toàn cách ly hai cái, vẫn duy trì một bộ phận pha trộn vào nhau ở trình độ nhất định, trạng thái ban sơ của băng là nước, mà nước lại dẫn điện, Châu Tuyết Vân cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp.

Vừa mở mắt, nàng đã thấy bé Anh nhà mình chống cằm ngồi nhìn mình chăm chú, ánh mắt đầy mong chờ. Trái tim Châu Tuyết Vân bỗng mềm hẳn đi. Theo thói quen, nàng vươn tay kéo cô bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng dành riêng cho Vân Anh.

Tất nhiên, Vân Anh cũng đã quen với kiểu chào hỏi đầy thân mật này từ lâu. Cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ Châu Tuyết Vân, co người lại như một chú mèo con rúc vào lòng, rồi khẽ hỏi, giọng mang chút tò mò lẫn nũng nịu:" Chị nè, lúc sắp đột phá... rốt cuộc sẽ có cảm giác thế nào vậy?"

Châu Tuyết Vân vừa nghe liền biết, bé cưng nhà mình đang phiền não vì chuyện thăng cấp, chỉ là loại chuyện này thực sự không thể gấp được, càng sốt ruột thì càng khó gặp được kỳ ngộ.

"Anh Anh ngoan, mấy chuyện như thế này, quan trọng nhất là thuận theo thiên ý. Chỉ khi em thuận theo lòng mình, làm đúng lúc đúng thời, thì mới có thể nắm bắt được cơ hội đột phá tốt nhất"

"Vậy... lỡ cả đời em chẳng hiểu nổi đâu là con đường mình phải đi, thì sao??" Vân Anh khổ não nhíu mày.

"Nếu thật sự không còn cách nào, thì có thể dùng tinh thạch cấp cao làm trợ lực, cứ thế ép mình đột phá." Châu Tuyết Vân chậm rãi nói. "Chỉ là, cách này chỉ nên dùng khi nền tảng thân thể em đã đủ vững. Nếu không, được chẳng bù mất."

Ánh mắt Vân Anh sáng lên, cô chợt nhớ tới, viên tinh thạch hệ mộc trước đây Châu Tuyết Vân cho cô vẫn chưa được dùng tới, lúc này vừa vặn có thể dùng để thăng cấp.

Cô vòng quanh cổ của Châu Tuyết Vân, làm nũng nói: "Chị ơi, nhanh tìm viên tinh thạch kia đi, chắc chắn nó vẫn còn trong không gian đó~"

Châu Tuyết Vân thấy hiện tại thân thể của bé Anh nhà nàng vẫn còn quá yếu, tàn khốc cự tuyệt.

"Rõ ràng chị đã từng nói mọi chuyện đều nghe theo em mà." Vân Anh bất mãn lầm bầm.

"Nhưng chị tuyệt không thể để cho em xảy ra chuyện trước mặt của chị." Châu Tuyết Vân ôm chặt lấy Vân Anh, lặng lẽ nói. 

Mặc dù không có mang theo bao nhiêu tình cảm phập phồng, thế nhưng Vân Anh lại nghe được một tia trầm trọng từ bên trong. Cô an tĩnh nằm ở đầu vai của Châu Tuyết Vân, cũng không có bởi vì bị ôm chặt mà làm ầm ĩ. 

Mấy ngày nay đơn độc ở chung cũng đủ để cô ý thức được tình cảm của Châu Tuyết Vân dành cho mình có bao nhiêu sâu đậm, có bao nhiêu thắm thiết, cũng đủ để cô hiểu rõ, trong lòng Châu Tuyết Vân, bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng, chị ấy có bao nhiêu quan tâm đến mình. Cô cũng không có khả năng lừa mình dối người thêm được nữa.

Suy nghĩ một chút, Vân Anh ôm chặt Châu Tuyết Vân hơn, rồi khẽ hôn lên má nàng, kiên định nói: "Chị, chỉ cần chị không đuổi em đi, em sẽ không rời khỏi chị."

Cánh tay của Châu Tuyết Vân chậm rãi buông lỏng ra một chút, đúng lúc này, bé Sữa xuất hiện!

Chó Phốc sóc dưới ánh mắt lạnh như băng của Châu Tuyết Vân không khỏi lui về sau hai bước, chớp cặp mắt to tội nghiệp nói: "Người ta có hảo ý tới đây nhắc mấy người, có người ngoài tới kìa ~ cũng không phải người ta cố ý quấy rối mấy người đang tương thân tương ái đâu nhá ~ "

Châu Tuyết Vân lạnh mặt không để ý tới nó, rồi dắt lấy tay bé con nhà mình đi ra khỏi không gian, chỉ chốc lát sau, một đám người liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tay của Vân Anh theo bản năng mà siết chặt lấy tay của Châu Tuyết Vân, trong lòng dao động mãnh liệt, kích thích gần như khiến cho toàn bộ huyết khí của cô đều dâng lên.

Chu Phong!!!

Chu Phong cũng hơi sửng sốt, nghe đồn hai người kia là một đôi mẹ con nghèo túng, tuy quần áo của bọn họ không tính là hoa lệ, thế nhưng cơ bản là sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa bởi vì người phụ nữ kia nhìn xuống từ trên cao, khí thế bễ nghễ chúng sinh, càng mặc ra một loại phong phạm của vương giả.

Còn đứa nhỏ kia, bộ dáng phấn nộn, tuy rằng thập phần chọc người yêu thích, thế nhưng khi Chu Phong chạm đến cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy ấy, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác khiến cả người lạnh run.

Hình như gã mới nhìn thấy một Tu La vừa trở về từ âm phủ.

Chỉ thấy người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên một mỏm đá giữa vườn hoa, dáng vẻ ung dung như đang ở chốn thâm sơn thanh tịnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thế giới hỗn loạn ngoài kia. Đứa nhỏ tung tăng chạy tới, tự nhiên ngồi lọt thỏm giữa hai chân nàng. Người phụ nữ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm như nhung của cô bé, động tác vừa dịu dàng vừa trầm ổn, mang theo cảm giác không giống người bình thường, vừa không thèm để ý hỏi người không mắt đi vào quấy rầy không gian của họ.

"Cậu chính là Chu Phong?"

Chu Phong lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt vô thức liếc sang đứa nhỏ đang lim dim mắt, mặt mày thỏa mãn vì được xoa đầu, còn khẽ nở một nụ cười lười biếng. Gã hắng giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh rồi hỏi: " Là tôi, xin hỏi hai vị là?" 

Châu Tuyết Vân lạnh lùng nhìn gã, bị cặp mắt lạnh như băng nhìn đến mức khiến cho cả người cảm thấy sởn gai óc, từng cọng tóc gáy đều dựng đứng hết cả lên.

"Có lẽ, cậu sẽ không muốn biết tôi là ai."

Một cảm giác bất an đột ngột dâng lên khiến Chu Phong lạnh sống lưng. Gã lập tức bật người lao đi như một cơn gió, bỏ chạy không chút do dự. Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy đám thuộc hạ còn chưa kịp phản ứng thì xung quanh đã vang lên tiếng xoàn xoạt rợn người những dây leo mọc từ đâu chẳng rõ bất ngờ trườn tới, quấn chặt lấy bọn họ như rắn siết mồi, không kịp giãy giụa.

"Anh Phong! Ưm..." Đám dây leo quấn từng vòng một, cứ như là đang quấn cuộn len, chỉ chốc lát sau, một cái bánh chưng hình người đã xuất hiện ở giữa không trung.

Đám dây leo cố gắng vươn đến bắt Chu Phong, theo bản năng vung tay, tạo ra hai lưỡi dao gió sắc bén, chém rụng những tán lá đại thụ bất ngờ chắn ngang đường. Gã chưa kịp thở phào thì bên hông đột nhiên bị thứ gì đó quấn chặt lấy. Trong chớp mắt, một cánh tay cũng bị kéo ngược ra sau, thân thể bị giữ chặt bởi những vòng dây mây đang không ngừng siết lại, từng chút một bò lên người như có sinh mệnh riêng.

Chu Phong nghiến răng, cố siết chặt nắm đấm để dồn sức bật thoát, nhưng vừa vận lực thì gã kinh hoảng nhận ra khí lực trong người như bị hút cạn, tay chân mềm nhũn, hoàn toàn vô lực.

Gã lập tức ý thức được, những dây mây này có công năng hút năng lượng. Cho đến khi bị nâng lên, gã mới phát hiện ra người thao túng đám thực vật này cư nhiên lại chính là đứa nhỏ nhìn qua vô hại kia.

Chỉ thấy đứa nhỏ lớn lên tựa như thiên sứ, lúc này đang đứng ở phía dưới gã, trong cặp con ngươi đen láy kia, mơ hồ lóe ra một mảnh xanh biếc yêu dị.

Thân hình chậm rãi hạ xuống, Chu Phong phát hiện, thân thể của mình đã bị trói như một cái bánh chưng, thế nhưng lại khác với những cấp dưới kia của gã, tốt xấu gì cũng được lộ ra cái đầu. Gã biết, nhất định là do bọn họ còn có chút chuyện muốn nói với gã.

Báo thù, đây là chuyện gã nghĩ có khả năng dễ xảy ra nhất, bọn họ giết Vương Hổ, hiện tại lại đang định giết mình, nói cách khác là hai người họ có cùng kẻ thù, chỉ là... từ khi nào thì gã và Vương Hổ lại đắc tội với một nhân vật lợi hại như thế chứ?

Chu Phong thầm cắn răng một cái đầy ân hận, tự trách bản thân đã quá sơ ý, chỉ là gã cũng không ngờ tới rằng cư nhiên đối phương một chút cũng không có ý tứ cho gã một cơ hội, vừa bắt đầu liền động thủ, may mà gã đã lo đến điểm ấy, sau khi thương lượng với Tiễn Nhị xong, nếu như trong vòng một tiếng mình còn chưa đi ra bọn họ liền dẫn người xông vào.

Mặc dù bây giờ trực giác của Chu Phong chính là cho dù những người đó có xông vào toàn bộ phỏng chừng cũng chỉ có cách đi chịu chết, thế nhưng gã có thể mượn cơ hội kia để chạy trốn, về phần sống chết của mấy anh em khác, hừ, ai thèm để ý chứ.

Mặc kệ người này đang báo thù cho ai, nhất định gã phải nghĩ biện pháp để tiếp tục kéo dài thời gian. Hạ quyết tâm, Chu Phong giả vờ bày ra bộ dáng hữu khí vô lực, giương mắt nhìn thoáng qua vân Anh, yếu thế hỏi

"Thật sự là tôi không biết mình đã đắc tội hai vị ở điểm nào, chỉ hy vọng có thể để tôi chết một cách rõ ràng là được rồi."

Vân Anh nhìn gã một cái, khẽ nâng tay lên, mấy cái bánh chưng xanh lớn khác cũng được hạ thấp xuống một chút, đúng lúc này, một bóng người đi xuyên qua đám dây mây tiến vào.

Chu Phong loáng thoáng cảm thấy nhìn bóng người kia có chút quen mắt, tỉ mỉ nhìn lên, cảm giác dường như lớn lên rất giống với chồng trước của con ngựa (chỉ vợ cũ của Lý Thụ ấy) nhà Vương Hổ, nhưng về mặt lý trí lại khiến gã cảm thấy không quá có khả năng.

"Còn nhớ rõ là những người nào sao?" Vân Anh thả toàn bộ bánh chưng ra, sắc mặt của bọn chúng tái nhợt, thậm chí đại đa số đều đã ngất đi mất rồi.

"Tên này, tên này... rồi ba tên kia nữa. Chờ đã, còn tên này." Lý Thụ vừa lẩm bẩm vừa dùng tinh thạch đổi lấy một bộ quần áo mới. Sau đó, hắn tỉ mỉ rửa mặt, chải đầu gọn gàng, để lộ vài phần phong thái của một mỹ nam giữa thời loạn. Chỉ là... tay áo có hơi dài, mỗi lần hắn giơ tay chỉ trỏ, vạt vải lại lắc lư theo động tác, trông chẳng khác nào một vị quân sư đang chỉ tay vẽ bản đồ giang sơn.

Chu Phong mắt thấy mấy người bị đặt chung một chỗ, tâm tư xoay chuyển ngàn lần, mấy người này, đều là người trước đây gã mang vào căn cứ, là đội viên lúc ban đầu, chẳng lẽ trước đó đã từng đắc tội người nào sao?

"Mày, bọn mày, rốt cuộc là ai?"

"Buông, buông... ra"

"Cái quái gì vậy, rốt cuộc bọn mày là ai..."

...

Châu Tuyết Vân đi tới trước mặt Chu Phong, cho dù đang ở dưới tình huống như vậy, cái tên Chu Phong này lại có khả năng duy trì sự bình tĩnh như vậy, đúng là một người không tồi, thật đáng tiếc!

Châu Tuyết Vân đi đến nắm chặt lấy tay Vân Anh kéo cô về lại bên cạnh mình, cô cũng thuận theo nghiêng người về phía nàng như một thói quen.

"Mày còn nhớ rõ, có một người tên là Châu Vân Anh chứ?" Thanh âm lạnh như băng, tựa như đến từ hàn băng dưới địa ngục, mang theo lãnh ý thấu xương.

Bỗng nhiên thân thể của Chu Phong run lên, Châu Vân Anh...

"Tôi là chị của em ấy, Châu Tuyết Vân!" Tựa như một đạo thiên lôi ầm ầm hạ xuống, Chu Phong biết, lần này gã tuyệt đối không có khả năng trốn thoát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro