Chap 46
Vì một vài lý do nên ta chỉnh sửa một chút. Tiện xin lỗi các cậu vì chap H sẽ có vào một ngày không xa.
Phác Thái Anh: 22 tuổi
Kim Trân Ni: 24 tuổi
Lý Quân: 21 tuổi
Chuyện Lý Quân nhảy dù lên tầng 35 đã trở thành đề tài thảo luận của cả buổi sáng và khoảng thời gian ăn trưa. Một thiên bạch đại thiếu gia, danh môn anh tuấn trong truyền thuyết đến tập đoàn Phác Thị làm việc, quan trọng nhất là diện mạo rất đẹp, khá nhiều nhân viên nữ có hứng thú về anh.
Buổi sáng, phần lớn mọi người chỉ bàn tán về sự xinh đẹp tài giỏi của Lý Quân, nhưng đề tài buổi chiều thì thay đổi hoàn toàn. Cũng không biết là loan truyền từ đâu nữa, nói là có người nhìn thấy trưa nay Lý Quân và Phác Tổng cùng đi ăn, hơn nữa còn là ăn trong một nhà hàng cao cấp rất có tiếng dành cho tình nhân.
Phác Thái Anh có không ít scandal, đã từng ra ngoài ăn cơm cùng rất nhiều đàn ông, ngoại trừ đại thiếu gia Ngô Vĩ Kiên của Ngô gia là em họ của nàng mà ai cũng biết ra, những người khác đều là nam minh tinh trong giới giải trí, còn danh môn anh tuấn giống Lý Quân thì đây là lần đầu tiên. Anh đâu phải là đối tượng có thể tùy tiện chơi đùa một chút, hai công ty có quan hệ hợp tác, dù Phác Thái Anh có muốn chơi đùa đàn ông thế nào cũng không thể xuống tay với Lý Quân.
Đầu tiên là Lý Quân đến Phác Thị làm việc, còn là tầng 35, sau đó Phác Thái Anh lại đi ăn trưa cùng Lý Quân trong một nhà hàng tình nhân nổi tiếng, các loại dấu hiệu đều cho thấy: Có thể lần này Phác Thái Anh rất nghiêm túc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mọi người, nhưng ai ai cũng cảm thấy chuyện này tám phần là thật. Phác Tổng của họ đã 22 tuổi, sự nghiệp thành công, giờ muốn kết hôn là chuyện rất bình thường, dù sao thì Phác Thị cũng cần có người thừa kế, Lý Quân là đối tượng kết hôn khá tốt, ít nhất cũng tốt hơn gấp bội lần so với Diệp Bá gì đó lần trước đến công ty, môn đăng hộ đối mà.
Rốt cuộc Thái Nghiên cũng không nhịn được, trong giờ làm việc buổi chiều cố gắng rút ra chút thời gian rảnh để dò hỏi Lý Quân chuyện này: "Lý Quân, tôi nghe mọi người nói trưa nay cậu đi ăn cùng Phác Tổng đúng không?" Anh nháy mắt đầy vẻ ái muội với Lý Quân. "Có phải Phác Tổng của chúng tôi đang theo đuổi cậu không?"
"Đừng nói đùa, chúng tôi chỉ ra ngoài ăn trưa thôi, không có gì đâu." Lý Quân bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, duy trì vẻ mặt đó một cách khéo léo, khiến người ta vừa nhìn là biết anh đang xấu hổ, hơn nữa còn có vẻ rất ngọt ngào.
"Tôi đâu nói đùa, cậu đừng giấu nữa, chúng tôi biết hết rồi." Thái Nghiên có ấn tượng tốt về Lý Quân, cho nên rất ủng hộ anh, hơn nữa còn rất tin vào lời đồn này trong công ty. "Tôi làm việc ở Phác Thị đã ba, bốn năm, nhìn thấy nhiều rồi. Phác Tổng có rất nhiều đối tượng gặp dịp thì chơi, nhưng tôi thấy lần này nhất định là cô ấy thật lòng với cậu đấy!"
"Đừng nói linh tinh, điều kiện của chị Phác tốt như vậy, sao lại để mắt đến tôi được." Lý Quân đỏ mặt lên. Tuy đây chỉ là giả, nhưng anh nghe xong vẫn thấy rất vui, điều này giống với tưởng tượng của anh, nên giờ ai cũng cảm thấy anh rất thích hợp với Phác Thái Anh.
"Điều kiện của cậu thế này mà còn không tốt à? Vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại là thiên bạch đại thiếu gia. Đàn ông muốn bám víu vào Phác Tổng của chúng tôi thì nhiều lắm, một đám người đó không phải không tốt chỗ này thì cũng là không tốt chỗ khác, người như cậu mới thật sự thích hợp. Nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ muốn kết hôn với cậu!"
Lý Quân chỉ cười với Thái Nghiên chứ không nói gì nữa, tiếp tục làm việc.
Đối phương không muốn nói, Thái Nghiên cũng không ép buộc, xem ra Lý Quân là người rất kín đáo. Thế nhưng chỉ cần nhìn qua loại dấu hiệu này là biết, tính chân thực của tin đồn là rất cao, bên nữ thế này cũng xem như là thừa nhận rồi.
Do đó, tin đồn càng truyền càng thái quá, câu nói tam nhân thành hổ chính là loại tình huống hiện tại đây này. Mọi người nói như thể mình được nhìn tận mắt nghe tận tai vậy, từ trong miệng bọn họ, Phác Thái Anh và Lý Quân đã bước đến giai đoạn bàn chuyện hôn lễ rồi, chỉ còn kém công bố chính thức với truyền thông thôi.
Ban đầu, chuyện này còn chưa đến tai Kim Trân Ni. Cô đang chuẩn bị cho một dự án mới, khá bận rộn, phải đến ba ngày sau cô mới biết được "câu chuyện tình yêu" giữa Phác Thái Anh và Lý Quân từ lời tán gẫu của Hữu Ngạn và mấy đồng nghiệp nam.
Phiên bản của câu chuyện này có rất nhiều loại, còn có đủ loại tình tiết phát triển.
"Nghe nói Phác Tổng chuẩn bị tổ chức hôn lễ vào lễ Quốc khánh đấy, không biết chúng ta có được tham dự không."
"Làm gì có chuyện mời chúng ta, nhưng mà rất có thể sẽ được phát lì xì và bánh kẹo cưới đấy."
"Thế là cũng tốt rồi."
"Hữu Ngạn, sao anh không nói gì vậy?"
"Hai hôm nay cậu ấy đang đau khổ mà, Phác Tổng là tình nhân trong mộng của cậu ấy, bây giờ hoa đã có chủ, cậu ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được."
Hữu Ngạn liếc sang mọi người: "Chẳng lẽ tôi không thể đau buồn cho giấc mộng của tôi à, một người phụ nữ như Phác Tổng có ai mà không thích?"
"Kể cũng phải, lúc tôi chưa kết hôn cũng giống anh đấy, sau mới hiểu rõ hiện thực, chúng ta không có hy vọng đâu."
"Aizzz..." Hữu Ngạn ngắm nghía cái đồng hồ, bực bội nói. "Tôi cũng nên đi tìm bạn gái thôi." Trước đây anh rất ngứa mắt với những nam minh tinh không biết điều kia, cảm thấy bọn họ rất bẩn, nhất định Phác Thái Anh chỉ chơi đùa thôi. Nhưng giờ đối thủ lại là một chàng trai trong sạch thuần khiết, điều kiện còn tốt như thế, bỏ xa mình những mười tám con phố, người ta vừa đến một cái là được lên tầng 35, còn mình làm việc ở đây đã lâu rồi mà còn chưa từng nói chuyện với Phác Thái Anh được một câu, cho nên phải tỉnh lại thôi.
Trong nhất thời, Kim Trân Ni ù ù cạc cạc, Phác Thái Anh muốn tổ chức hôn lễ? Đây là chuyện quyết định từ lúc nào vậy, sao mình không biết gì hết?
Mình và Phác Thái Anh kết hôn giả mà, sao có thể tổ chức hôn lễ được?
Kim Trân Ni đang tưởng người mà Phác Thái Anh tổ chức hôn lễ cùng là mình, cho nên vô cùng sốt ruột, chuyện này đâu có giống như đã nói từ trước, nếu thân phận của mình bị công khai, sau này phải làm sao?
"Phác Tổng mà các anh nói là Phác Tổng của công ty chúng ta à?" Kim Trân Ni hỏi lại mọi người để xác nhận, cô không tin Phác Thái Anh tự tiện quyết định chuyện này khi chưa được cô đồng ý.
"Đương nhiên là Phác Tổng của chúng ta rồi. Kim Trân Ni, hai hôm nay cậu bận rộn quá, hồ đồ rồi à?"
"Phải rồi, chắc Kim Trân Ni vẫn chưa biết chuyện này." Hữu Ngạn suy nghĩ cẩn thận xong cũng thoải mái hơn, tiếp tục nuối tiếc cũng không có tác dụng gì. "Phác Tổng của chúng ta sắp kết hôn với thiên bạch Lý Quân của Nhuận Hoa, hai hôm trước cậu bận, chắc chưa nghe nói chứ gì?"
Kim Trân Ni choáng váng: "... Lý Quân?" Thiên bạch Lý gia hôm trước đến Phác gia làm khách?
Một đồng nghiệp nam khác nói tiếp: "Đúng vậy, cậu không biết đúng không. Hai hôm trước Lý Quân nhảy dù lên tầng 35, chưa nói đến chuyện hai người sớm chiều ở chung, họ còn đến nhà hàng tình nhân ăn cơm nữa cơ, chính là nhà hàng cơm tây tên là "Province" đấy." Bất kể đã trôi qua bao nhiêu ngày, sự nhiệt tình khi bàn tán về chuyện này của mọi người không hề suy giảm một chút nào. "Tình yêu chốn văn phòng đó, lãng mạn lắm mà, không tưởng tượng được Phác Tổng lãnh diện vô tư của chúng ta cũng có một ngày công tư bất phân vì tình yêu."
Kim Trân Ni không biết phải miêu tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào nữa, đầu óc cô hiện đang rối loạn hết lên.
Cô xác định mình không hề nghe nhầm, mọi người thật sự đang nói là Lý Quân, người tổ chức hôn lễ cùng Phác Thái Anh là Lý Quân! Không phải Kim Trân Ni cô!
Là cô tự mình đa tình...
Những lúc đầu óc hồ đồ tự chui vào ngõ cụt thì dù nghĩ gì cũng lung tung lộn xộn hết cả, tình trạng hiện tại của Kim Trân Ni chính là như vậy.
Cũng đúng thôi, trước đây Phác Thái Anh kết hôn cùng mình chỉ là kế sách tạm thời để đối phó với Biên Tuấn Nham thôi, bây giờ tìm được đối tượng kết hôn thích hợp rồi, một đối tượng kết hôn có thể đường đường chính chính tổ chức hôn lễ cùng nàng, còn mình thì, căn bản chưa xảy ra chuyện gì hết, không phải sao.
Điều kiện của Lý Quân tốt như thế, bất luận là Phác Thái Anh hay chú Phác đều sẽ thích, đến cả các nhân viên trong công ty cũng ủng hộ hết mình kia kìa. Một người nam anh tuấn trong lịch sử luôn được mọi người yêu mến, một nữ đại minh tổng xinh đẹp tài giỏi xuất chúng tinh anh. Nam tài nữ tại hợp tổng, quả thật hợp đôi.
Còn cuộc hôn nhân của mình và Phác Thái Anh, ở Trung Quốc căn bản là không hợp pháp. Cả hai đều mang quốc tịch Trung Quốc, dù đã đăng ký kết hôn ở Mỹ cũng không được, vốn dĩ không được pháp luật Trung Quốc bảo vệ!
Đột nhiên Kim Trân Ni đứng vọt dậy, chạy vào toilet, khiến mọi người giật mình.
"Cậu ta làm sao vậy?" Hữu Ngạn khó hiểu hỏi, không phải đang nói chuyện bình thường sao, khó chịu ở đâu à?
Kim Trân Ni cúi đầu xuống bồn rửa mặt nôn ọe, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận chuyện này, tâm tình biến đổi đột ngột nên tạo thành phản ứng sinh lý, nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, không biết là thất vọng về Phác Thái Anh hay ghét bỏ tâm tình xấu xa của mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, trong mắt cũng như có thứ gì đó muốn trào ra ngoài.
Thích người đó mất rồi...
Tại sao đến giờ mình mới phát hiện ra chuyện này?
Bởi vì vẫn luôn cảm thấy mình không thích Phác Thái Anh, cho nên vẫn chỉ nhượng bộ đối với sự theo đuổi của Phác Thái Anh, bây giờ nghĩ lại, sẽ không ai cứ kiên nhẫn chờ đợi mãi, thời gian lâu nhất định sẽ mất hứng đối với loại chuyện cứ không ngừng theo đuổi nhưng không nhận được tình cảm đáp lại như thế này.
Là chính mình không tốt mà, là chính mình không phát hiện sớm một chút, nên đã đẩy Phác Thái Anh đến với người khác...
Kim Trân Ni nhớ lại ánh mắt tràn ngập tình yêu của Lý Quân dành cho Phác Thái Anh, được một mỹ nam như vậy thích, là phụ nữ đều sẽ động tâm thôi...
Mười mấy phút sau, Kim Trân Ni mới bình tĩnh lại. Cô rửa mặt soi gương, cố gắng làm mình trông không khác thường quá, sau đó mới từ từ về văn phòng.
"Kim Trân Ni, cậu sao thế, thân thể khó chịu à?" Mấy người Hữu Ngạn vừa rồi đều bị Kim Trân Ni dọa sợ. "Mắt cậu đỏ lắm."
Kim Trân Ni cầm bản dự án đã được đóng dấu ở trên bàn giả bộ mở ra như muốn xem để che giấu sự xấu hổ. "À, vừa rồi không biết có cái gì bay vào mắt, hơi đau, tôi đã soi gương rồi, không sao cả."
Mọi người thấy cậu không sao, bèn tiếp tục nói chuyện, lúc này không còn nói về Phác Thái Anh và Lý Quân nữa, Hữu Ngạn đang kể chuyện về một người bạn của mình.
"Đúng rồi, nhắc đến kết hôn, các cậu còn nhớ tháng trước tôi kể chuyện gì cho các cậu không, chính là về một người bạn của tôi cứ đòi ly hôn ấy." Hữu Ngạn sụt sịt nói. "Thật đúng là rối rắm, tháng trước cậu ấy cứ ầm ĩ lên đòi ly hôn với vợ, thế mà đến tháng này lại thay đổi như một người khác vậy."
"À à, nhớ ra rồi, là người bạn phát hiện ra vợ cậu ấy có tình nhân đúng không?"
"Đúng rồi, là cậu ấy đấy, lúc đòi hy hôn thì mắng vợ mình như tát nước vào mặt ngay trước mặt chúng tôi, nói vợ mình là một tiện nhân, thế mà tháng này lại ngọt ngào như mật, tuần trước đi liên hoan, vẻ ân ái kia hả, thật sự làm tôi phải mù mắt!"
"Trời ạ, thay đổi như vậy cũng thần kỳ quá, mau kể đi, rốt cuộc là thế nào?" Sự tò mò của mọi người đều bị khơi gợi.
Hữu Ngạn rất hưởng thụ những cái nhìn đầy kỳ vọng này, anh cười nói: "Tôi cũng không biết rõ lắm rốt cuộc là chuyện gì, tôi chỉ nghe một người bạn khác kể lại thôi. Lúc đó vợ cậu ấy có một hồng nhan tri kỷ quan hệ khá tốt, nghe nói là phát triển tiếp từ quan hệ đồng nghiệp đấy, thường xuyên ra ngoài ăn cơm đi chơi với nhau, thật ra ngoại hình của người đàn ông kia cũng không tốt lắm, kém hơn bạn tôi nhiều. Bạn tôi cảm thấy vợ mình thay lòng đổi dạ, nên mới đòi ly hôn."
"Sau đó thì sao sau đó thì sao?"
Hữu Ngạn nói tiếp: "Sau đó chúng tôi cũng có khuyên cậu ấy, nói thật ra chính cậu ấy cũng phải có trách nhiệm, ngày nào cũng bận rộn với công việc, không có cuộc sống tình cảm cùng vợ, là phụ nữ thì làm gì có ai chịu nổi, ngoại tình dưới tình huống như thế là điều đương nhiên."
"Nói có lý lắm." Mọi người đều gật đầu, nhất là mấy đồng nghiệp nữ, cực kỳ đồng cảm với người phụ nữ kia, quả thực không thể có lý hơn được nữa! Hữu Ngạn và mấy đồng nghiệp nam quay sang nhìn bọn họ bằng ánh mắt xem thường.
"Nhưng tôi nói với cậu ấy, nếu bây giờ cậu ly hôn với vợ, không phải là để con hồ ly tinh kia được lợi sao? Cậu trẻ trung xinh đẹp, còn được pháp luật bảo vệ, lợi thế nhiều như thế sao mà không tranh giành được với kẻ thứ ba kia? Cho dù thật sự muốn ly hôn, cũng phải để đôi cẩu nam nữ kia trả một cái thật đắt trước!" Hữu Ngạn nói tới đây, cực kỳ đắc ý. "Sau đó bạn tôi thay đổi hẳn, đột nhiên không còn cuồng công việc nữa, cũng không tăng ca luôn, nói là muốn cho vợ cậu ấy biết thế nào mới là một người đàn ông tốt!"
"Sau đó nữa?"
Hữu Ngạn lắc đầu: "Sau đó thì tôi không rõ lắm, quá trình thì tôi không biết, chỉ biết kết quả cuối cùng là, vợ cậu ấy hồi tâm chuyển ý, cắt đứt quan hệ với kẻ thứ ba kia. Sau này tôi nghe cậu ấy nói, vợ cậu ấy vốn không muốn ly hôn, là một mình cậu ấy ầm ĩ lên, bây giờ cuối cùng cũng hòa hợp rồi."
Một đồng nghiệp nam tổng kết: "Coi như tôi hiểu rồi, vì vợ của bạn cậu lâu rồi không được chồng quan tâm, cảm thấy cô đơn, thật ra người cô ta yêu vẫn là bạn anh, bây giờ bạn anh chủ động hòa hợp, làm gì có chuyện cô ta không muốn!"
"Chắc là vậy." Hữu Ngạn thở dài. "Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa, tháng trước giày vò nhau, tai tôi sắp mọc kén vì mấy lời kể lể của cậu ấy luôn."
Đây chỉ là một chút nhạc đệm trong cuộc trò chuyện ở văn phòng, tất cả mọi người chỉ nghe cho có, dù sao đây cũng chỉ là một chuyện bát quái không liên quan gì đến mình.
Thế nhưng, có một người thì không nghĩ vậy.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Kim Trân Ni nghe câu chuyện của bạn Hữu Ngạn xong, đột nhiên nảy ra một tâm tư khác thường...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro