Chap 40
Tuy đã tự kiểm điểm mình suốt cả buổi chiều, nhưng Kim Trân Ni vẫn không nhịn được, lúc ngồi trên xe về nhà thì hỏi Phác Thái Anh về chuyện Diệp Bá.
"Hôm nay có ai đến công ty tìm em à?" Kim Trân Ni cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.
"Hả?" Hôm nay có gặp mấy vị khách quan trọng, trong nhất thời Phác Thái Anh chưa nghĩ ra được, một lát sau mới hiểu ra. "À, chị nói Diệp Bá hả."
"Ừm, hôm nay nghe mọi người trong phòng làm việc nói về anh ta." Kim Trân Ni ngồi bên trái Phác Thái Anh, ánh mắt lướt nhanh qua cảnh vật ngoài cửa kính, hoàn toàn không dám nhìn Phác Thái Anh, cô thấy hơi chột dạ, mình đâu có lập trường gì để hỏi loại chuyện này chứ.
Phác Thái Anh sợ Kim Trân Ni hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Em cũng không hiểu sao anh ta lại tới tìm em, em mới chỉ ăn một bữa cơm cùng anh ta thôi mà. Chị cũng biết, anh ta là người mới nhất mà công ty mời làm đại diện cho sản phẩm. Em không hề gặp anh ta, đối với em anh ta chỉ là một vị khách không quan trọng."
Rốt cuộc Kim Trân Ni cũng thở phào một hơi, nhưng cô lại càng xem thường mình hơn, mình đúng là kỳ quặc, lại muốn chiếm giữ riêng đến mức độ đáng sợ này.
Ngẫm nghĩ, Kim Trân Ni lại hơi đỏ mặt, chẳng lẽ là bị ảnh hưởng từ chuyện tối qua?
Đột nhiên, Phác Thái Anh đến gần nói vào tai Kim Trân Ni: "A Ni, có phải chị đang ghen không?" Do Kim Trân Ni chưa từng ghen vì nàng, Phác Thái Anh cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng xem tình hình hiện giờ, ngoại trừ ghen ra thì làm sao có thể là thứ khác.
Nghĩ đến khả năng này, nội tâm Phác Thái Anh cực kỳ kích động, không nhịn được nên phải hỏi lại để chứng thực.
"Không, không có đâu!" Bây giờ Kim Trân Ni không phải là hơi đỏ mặt nữa, mà là mặt mũi đỏ bừng, chân tay cũng bắt đầu rối rắm, trong đầu cứ xoắn xuýt vào nhau, ghen cái gì chứ, sao mình lại ghen chứ, chẳng lẽ không phải là do mong muốn chiếm giữ xấu xa của mình quấy phá sao. Cái đầu bánh bao nhuộm một màu cà chua, còn nhìn mắt sang tứ chỗ.
Phác Thái Anh cười nhẹ: "Được được, không phải ghen, được rồi chứ." Kim Trân Ni phủ nhận như vậy nhưng Phác Thái Anh không buồn một chút nào. Nhìn từ động tác và vẻ mặt Kim Trân Ni, suy đoán của nàng cũng đúng đấy chứ, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận thôi. Nghĩ đến đây, đột nhiên Phác Thái Anh vô cùng biết ơn vì hôm nay Diệp Bá đến, thật sự là trong vô hình đã giúp mình một lần.
"Vốn không phải mà!
"Được được, vốn không phải!"
"Rốt cuộc em có nghe chị nói gì không?"
"Có chứ, không phải em đang nghe sao."
...
Hai người vẫn cứ tiếp tục cãi vã nhau bằng mấy câu không có dinh dưỡng đó, chẳng mấy chốc là về tới nhà. Lúc vừa nói vừa cười đi vào nhà, hai người phát hiện bầu không khí trong đại sảnh tầng một có vẻ kỳ lạ.
Biên Tuấn Nham ngồi một mình một chỗ ở ghế sofa đơn, Ngô Vĩ Kiên và Lý Quân thì ngồi ở ghế đôi đối diện với anh. Lý Quân thì còn ngồi ngay ngắn, nhưng hai người kia thì đang thở hồng hộc, xem ra đã đấu võ mồm được một trận. Ngô Vĩ Kiên còn thấy hơi uất ức, vì Phác Thái Huân đã nói Biên Tuấn Nham hữu dụng, không thể đuổi đi, cho nên lúc cãi nhau còn phải để ý chừng mực, không thể làm người ta tức giận bỏ đi được.
Kim Trân Ni đã biết Biên Tuấn Nham và Ngô Vĩ Kiên, nhưng cô không biết Lý Quân, nên quay sang nhìn Phác Thái Anh: "Trong nhà lại có khách đến kìa."
Phác Thái Anh nhướng mày, chỉ cần đứa em họ của nàng gặp Biên Tuấn Nham là thể nào cũng giơ tay giậm chân, không cãi nhau là không được, không phải là ông ba nhà mình gọi thằng bé tới chứ, giờ thì trong nhà sẽ náo nhiệt lắm đây.
Lúc này ba chàng trai trong phòng cũng nhìn thấy Phác Thái Anh và Kim Trân Ni đi vào nhà, Biên Tuấn Nham và Lý Quân vội đứng lên định chào hỏi Phác Thái Anh.
Nhưng hai người còn chưa kịp nói gì, Ngô Vĩ Kiên đã chạy vội tới: "Chị Tiểu Anh, chị rể họ, các chị về rồi." Ngô Vĩ Kiên chạy lạch bạch đến trước mặt Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, còn kéo tay áo Kim Trân Ni nói. "Chị rể họ, em có mang quà đến cho chị đấy, lát nữa sẽ đưa cho chị."
"Được." Kim Trân Ni hơi nhăn mặt, cô rất thích tính cách hoạt bát lanh lợi đáng yêu của Ngô Vĩ Kiên, nhưng mà cách xưng hô của anh với cô thì hơi có vấn đề.
Chị rể họ? Đây là cách xưng hô quỷ quái gì chứ? Dù đã uốn nắn rất nhiều lần mà anh vẫn không chịu thay đổi!
Lúc này Biên Tuấn Nham và Lý Quân mới có cơ hội chào Phác Thái Anh, hai người đều chỉ gọi một tiếng "Em Phác". Còn về, Kim Trân Ni người trước thì vẫn khó chịu vì cuộc nói chuyện hôm qua, cho nên coi như không nhìn thấy, người sau thì không biết Kim Trân Ni, nên không tùy tiện chào hỏi.
"Chào Lý thiếu gia." Phác Thái Anh gật đầu mỉm cười với Lý Quân. Phác gia và Lý gia có mối làm ăn với nhau, nàng và Lý Bân cũng khá thân quen, nhưng với Lý Quân thì không quen lắm, chỉ gặp mặt có vài lần, chào hỏi cơ bản thì cũng có, nhưng chỉ biết anh là bạn thân của Ngô Vĩ Kiên. Trông qua đối phương có vẻ là một thiếu gia nho thục được giáo dưỡng rất tốt, còn là bạn thân của em họ nhà mình, tốt nhất là tính tình cũng ổn, đừng có cả ngày toàn làm chuyện không đâu.
Lý Quân cũng mỉm cười đáp lại Phác Thái Anh, mỗi lần anh gặp Phác Thái Anh đều rất hồi hộp. Người phụ nữ trước mặt đây thật sự rất vĩ đại, giấc mơ từ nhỏ đến lớn của anh chính là được gả cho một người phụ nữ hệt như bạch khuê công chúa thế này, chỉ có nhân tài như thế mới xứng với người xuất sắc như anh.
Đương nhiên Phác Thái Anh không cảm nhận được ánh mắt đưa tình của anh, thật ra Phác Thái Anh cũng khá chậm chạp về phương diện này. Nếu Kim Trân Ni nhìn nàng như vậy, khẳng định nàng đã phát hiện từ sớm, nhưng đổi thành người khác, nàng không có hứng thú, cũng sẽ không suy xét nhiều, kể ra nó chẳng khác gì với trợn trừng mắt cả.
Ngô Vĩ Kiên cũng chậm chạp, hoàn toàn không hiểu ánh mắt của Lý Quân, có điều nếu anh không chậm chạp, nhất định đã phát hiện ra Lý Quân ái mộ Phác Thái Anh rồi.
Nhưng Kim Trân Ni và Biên Tuấn Nham thì không chậm chạp một chút nào, hai người đều phát hiện ra tình cảm của Lý Quân dành cho Phác Thái Anh từ ngay nét cười trong ánh mắt, vừa nhìn qua là biết chàng trai này thích Phác Thái Anh.
Biên Tuấn Nham thầm mắng Lý Quân là tiểu nhân. Lúc nãy anh chỉ mải cãi nhau với Ngô Vĩ Kiên, quên mất sự tồn tại của người này. Thật sự Lý Quân có danh tiếng rất tốt, ngoại hình cũng được, nếu trở thành đối thủ cạnh tranh của anh, Biên Tuấn Nham thấy áp lực hơi lớn.
Vốn dĩ anh định châm chọc Lý Quân mấy câu ngay trước mặt Phác Thái Anh, đại khái chính là Phác Thái Anh đã là hoa có chủ, Lý đại thiếu gia không cần uổng phí ánh mắt làm gì.
Nhưng lời nói vừa đến bên miệng anh đã kịp rút lại. Nếu Phác Thái Anh không phát hiện ra, vậy thì mình đừng nên nói sẽ tốt hơn, biết có một đại mỹ nam như thế thích mình, Biên Tuấn Nham sợ Phác Thái Anh sẽ động tâm. Không phải anh không muốn thừa nhận, nhưng thực sự điều kiện của Lý Quân rất tốt, những cái khác thì chưa nói, tối thiểu thì thanh danh cũng tốt hơn mình.
Chàng trai soái ca này thích Phác Thái Anh.
Trong lòng Kim Trân Ni hơi đau đớn, vừa rồi ở công ty cô cũng có cảm giác này, lúc ngồi trên xe nghe Phác Thái Anh giải thích xong, tâm tình đã tốt lên nhiều, nhưng giờ lại bắt đầu rồi.
Không lẽ mình thật sự đang ghen? Không lẽ mình thích Phác Thái Anh rồi sao?
"A Ni, em giới thiệu với chị." Phác Thái Anh định giới thiệu cho Kim Trân Ni biết, nhưng nàng phát hiện Kim Trân Ni đang ngây ra. "A Ni?"
"Hả? Hả?" Kim Trân Ni hồi phục lại. "Em nói đi."
"Sao vậy, chị khó chịu ở đâu à?" Phác Thái Anh hơi căng thẳng, nhìn kỹ sắc mặt Kim Trân Ni. "Mặt hơi đỏ, không phải cảm cúm lại tái phát chứ?"
"Không sao không sao." Kim Trân Ni thấy hơi có lỗi vì mình thất thần, vi thế tùy tiện tìm cớ nói dối. "Chị hơi đói."
"Chị đúng là." Phác Thái Anh bật cười. "Không khó chịu là được rồi, em giới thiệu cho chị."
"Được."
Phác Thái Anh chỉ tay vào Lý Quân, nói với Kim Trân Ni: "Đây là Lý Quân Lý thiếu gia, anh ấy là bạn thân của Vĩ Kiên."
"Đây là Kim Trân Ni, chắc không cần tôi giới thiệu, Lý thiếu gia cũng biết cô ấy là ai rồi." Phác Thái Anh hiếm khi được giới thiệu người bạn đời của mình với người khác, trong lòng đắc ý, thật sự là muốn nói cho toàn bộ thế giới biết mình đã kết hôn quá.
"Chào Lý thiếu gia."
"Chào Kim tiên sinh."
Hai người chào nhau không mặn không nhạt. Tuy Kim Trân Ni không thể nói rõ sao mình thấy ghét Lý Quân, nhưng chung quy là không thích nổi, cô biết mình như vậy là không tốt, nhưng trong lòng thật sự không yêu thích được. Ánh mắt của chàng trai này rất tự tin, sự ái mộ dành cho Phác Thái Anh cũng quá rõ ràng, còn ánh mắt nhìn cô thì quái lạ, như thể đang nói: Loại người như cô làm sao mà xứng được với người hào quang rực rỡ vĩ đại xuất sắc như Phác Thái Anh chứ.
Rõ ràng đối phương không nói gì hết, vậy mà mình lại nghĩ về người ta xấu xa như thế, trong lòng Kim Trân Ni tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Lý Quân quan sát Kim Trân Ni tỉ mỉ chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, kết luận cuối cùng chính là hai chữ: Tầm thường.
Diện mạo thuộc kiểu thanh tú nhẹ nhàng, dáng người cân đối, da dẻ tóc tai đều không tồi, quần áo cũng phù hợp, nhìn qua là một người dễ chịu, nhưng cũng không có gì là kinh diễm cả, những người xuất chúng hơn cô thật sự nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa dựa theo tin tức hỏi thăm từ Ngô Vĩ Kiên thì biết, người này cũng không có tài năng đặc biệt gì, chỉ là một người vô cùng bình thường, làm một công việc bình thường, bình thường đến mức không có gì đáng chú ý.
Lý Quân không thể hiểu nổi, tại sao Phác Thái Anh lại để mắt đến một người như vậy, người này hoàn toàn không xứng với Phác Thái Anh, chẳng lẽ vì thủ đoạn rất cao siêu, biết cách quyến rũ người khác?
Về điểm này, anh có quan điểm nhất trí với Biên Tuấn Nham, bởi vì hai người thật sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Vậy thì thực sự rất khó đối phó, mình biết rất nhiều thứ, nhưng loại chuyện quyến rũ người khác thì chưa làm bao giờ, Lý Quân hơi buồn phiền.
" Chị Tiểu Anh." Đột nhiên Ngô Vĩ Kiên đến gần hỏi nhỏ vài tai Phác Thái Anh. "Chị đã đắc thủ chưa?" Âm lượng rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Phác Thái Anh nghe thấy.
"Đứa con trai như ngươi nói linh tinh cái gì đấy!" Phác Thái Anh vung tay cười mắng. "Đi vào nhà ăn xem cơm đã nấu xong chưa, chị rể họ của em đói rồi."
"Tuân lệnh!" Ngô Vĩ Kiên lại chạy ào đi như một cơn gió, Phác Thái Anh nhìn theo rồi lắc đầu.
Kim Trân Ni thì đứng một bên hắc tuyến nhìn nàng, Vĩ Kiên gọi chị là chị rể họ thì thôi, sao em cũng gọi như vậy, còn có thể tốt hơn nữa không? Phụ nữ con gái như chị mà nên gọi như thế à?
Phác Thái Anh quay về phía Biên Tuấn Nham và Lý Quân nói: "Hai vị ngồi đây một lúc, bao giờ ăn tối sẽ nói chuyện tiếp." Rồi kéo Kim Trân Ni lên tầng. "Em vẫn lo lắm, đi đo nhiệt độ cơ thể đã, em sợ chị bị cảm cúm tái phát, trông mặt chị đỏ chưa kìa."
"Chị thật sự không sao đâu." Mặt Kim Trân Ni càng đỏ hơn, từ ngày hôm qua Phác Thái Anh cứ ân ái với mình trước mặt người khác, cô xấu hổ muốn chết.
"Cứ đo thử xem sao, không thì em sẽ lo."
"Được rồi được rồi."
Biên Tuấn Nham nhìn theo bóng dáng hai người, thầm hận trong lòng, vẫn còn ân ái không dứt, hôm qua mình nói với Phác Thái Anh là Kim Trân Ni không yêu cô ta, bị châm ngòi như thế mà giữa hai người như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Biên Tuấn Nham cảm thấy cực kỳ không khoa học.
Sau đó anh ngẫm nghĩ cẩn thận, xem ra tên họ Kim này vô cùng tâm cơ, vô cùng thủ đoạn, biết cách dỗ dành Phác Thái Anh, chậc, khó đối phó quá, thủ đoạn của mình thật sự không đáng là gì trong mắt cái kẻ tâm cơ kia, phải mệt mỏi lắm đây!
Ánh mắt Lý Quân tối lại, anh không phải loại người không có đầu óc giống Biên Tuấn Nham, tâm tư của Biên Tuấn Nham thế nào chỉ cần nhìn qua là biết. Nhất định Phác gia cực kỳ gai mắt với Biên gia, bây giờ cũng chỉ có một mình Biên gia đang mơ mộng, còn tất cả mọi người đang cười nhạo bọn họ kia kìa.
Lý Quân cảm thấy lần này đến đây là rất đúng, không tận mắt chứng kiến thì thật không thể tưởng tượng nổi một người kiêu ngạo lạnh lùng như Phác Thái Anh lại có thể quan tâm săn sóc ai đó đến thế, bình thường nghe Ngô Vĩ Kiên nói anh còn không tin, giờ thì xem ra còn nghiêm trọng hơn cả nghe nói nữa.
Xem ra phải tính toán cẩn thận mới được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro