
Chương 98. Có ai ship CP Chaelisa không?
Chỉ một ngày không đến trường, khi Thái Anh nhìn thấy điện thoại nổ liên tục đầy những tin nhắn, nàng có cảm giác như đã không đi học cả năm vậy.
Trong nhóm lớp từ sáng hôm qua đã bắt đầu điên cuồng tag nàng, hỏi nàng sao vậy, vì cái gì lại xin nghỉ, phải lướt hơn hai ngàn tin mới dừng lại.
Ngụy Chước Ngưng lén lút hỏi năm sáu lần, hỏi nàng có thuận tiện không, muốn đến nhà nàng thăm nàng.
Ngay cả Lâm Tiểu Chí, người luôn trong mắt chỉ có Ngụy Chước Ngưng ra không có người khác cũng tới hỏi thăm nàng, tuy rằng cách hỏi thăm có hơi tâm cơ:
"Ngươi ở nhà sao, không có việc gì chứ? Ta cùng Chước Ngưng đến thăm ngươi nhé?"
Thái Anh tới thế giới này đã hơn nửa năm, đối với loại hình thức giao lưu thông tin thời gian thực như vậy vẫn chưa thật sự quen.
Biết mọi người thực ra đều có thiện ý, nhưng những tin nhắn liên tiếp khiến người ta choáng váng, công nghệ cao luôn có chút khí thế hùng hổ dọa người.
Lúc mới đến, Thái Anh một lòng muốn thích ứng thời đại này, nỗ lực hòa nhập vào trong đó, khiến người khác không phát hiện điều gì khác thường.
Nhưng hiện tại, Thái Anh đã tìm được người nàng muốn tìm, nàng tính toán bước chậm lại, duy trì trong tiết tấu mà mình yêu thích, không bị thời đại này cuốn đi.
Vừa đến trường, Thái Anh đã bị Ngụy Chước Ngưng túm lại, bắt Thái Anh quay một vòng từ trên xuống dưới, từ trước ra sau để kiểm tra, xác định nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là ngươi, không sai."
Thái Anh: "?"
Lâm Tiểu Chí chống cằm nhìn Ngụy Chước Ngưng ngốc ngốc cười nói:
"A Anh của chúng ta hôm qua xin nghỉ lại biến mất trên mạng, khiến Chước Ngưng lo lắng đến nỗi một hai cứ nói ngươi bị đoạt xá, nếu không sao lại im lặng không để ý đến nàng. Nè, giờ người êm đẹp về rồi, có thể yên tâm chưa?"
"Gì chứ, ai lo lắng?" Lén lút lo lắng lại bị Lâm Tiểu Chí trắng trợn vạch trần, Ngụy Chước Ngưng đỏ mặt, nói chuyện không lưu loát: "Ta chỉ là lo lắng đồng học cùng lớp thôi! Đâu giống ngươi, lòng dạ sắt đá!"
Thái Anh không ngờ người thời đại này cũng biết cái gì gọi là "đoạt xá", còn tưởng chỉ có thời Đại Nguyên mới có mấy truyền thuyết khủng bố như vậy.
Bất quá thân là hồn xuyên mà đến, chuyện đoạt xá linh tinh đối với nàng mà nói đã không còn khủng bố nữa.
"À, ta cũng đâu có nói khác, không phải đồng học cùng lớp thì là cái gì? Ngươi thật sự dám có ý tưởng khác sao? Là ta trị không được ngươi, hay là Lạp tỷ tỷ vung không nổi đao?"
Đối mặt với Ngụy Chước Ngưng, Lâm Tiểu Chí thật sự không hề vội, ngay cả phun tào cũng giống như nói lời tình cảm, chậm rì rì.
Ngụy Chước Ngưng không ngờ chỉ là đến quan tâm A Anh một chút mà cũng bị Lâm Tiểu Chí giấm chua đánh đến tan tác, bị nàng chọc tức đến sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.
Thái Anh, người cả một câu cũng chưa kịp nói: "......"
Thấy Thái Anh tới, trước tiết học nhóm WeChat ban 6 lại bắt đầu náo nhiệt.
"Thái Anh, ngươi bị bệnh rồi phải không đó! Nhìn gầy trơ cả người ra! Mau mau! Đây là video phát trực tiếp ba năm trước của Lạp tỷ tỷ, lần đó là chính nàng tự để lộ mặt thật đấy! Bảo bối trân quý độc nhất vô nhị của ta! Cho ngươi xem để hồi máu!"
"Trời ơi, cái video phát sóng này ta tìm lâu lắm rồi đó! Trời ơi chết mất chết mất!"
"Nói thật đi, A Anh với Lạp tỷ tỷ khi nào cùng nhau phát sóng trực tiếp vậy? Ta có bạn muốn xem hai người các ngươi phát sóng trực tiếp!"
"Hai người phát sóng trực tiếp +1!"
"A Anh trưa nay muốn ăn gì ta mời, không yêu cầu gì khác, chỉ cầu ngươi nhanh lên lập một cái tài khoản Weibo! Với lại cùng Lạp tỷ tỷ theo dõi qua lại đi!"
"Một tháng cơm trưa đổi lấy tài khoản Weibo!"
......
Tin tức trong nhóm điên cuồng quét lên, Thái Anh nhìn hoa cả mắt.
Vì cái gì mọi người lại chấp nhất với cái gì mà Weibo với phát sóng trực tiếp như vậy? Thái Anh đến bây giờ vẫn cảm thấy nhìn thấy hình ảnh mình trên màn hình là chuyện rất mất tự nhiên.
Nếu thật sự phát sóng trực tiếp, nàng phỏng chừng suốt buổi đều trưng ra cái bộ mặt cương thi.
Mọi người đều đang ngồi trong lớp học, không trả lời thì không tiện, Thái Anh chỉ có thể cầm điện thoại lần lượt trả lời từng người.
Lão sư vào lớp bắt đầu giảng bài, mọi người mới tạm thời yên tĩnh lại, Thái Anh sờ trán lau mồ hôi mệt —— ở cái thời đại này làm người nổi tiếng thật sự không dễ.
Buổi sáng một trận kiểm tra lớn hai đề trắc nghiệm nhỏ, chỉ mới một ngày không đến trường đã cảm thấy bỏ lỡ rất nhiều nội dung quan trọng.
Khi giảng lại bài kiểm tra hôm qua, Thái Anh có chút không theo kịp, ấn đường hơi nhíu.
Lâm Tiểu Chí dạy nàng trực tiếp mở chức năng giải đề đồng bộ trên phần mềm của lão sư, chỗ nào không hiểu thì quay lại xem nhiều lần.
Thái Anh kinh ngạc, không ngờ còn có kỹ thuật như vậy, sao không sớm phát hiện ra?
"Ngươi trước đó không biết sao?"
"Không ai nói với ta cả......"
Lâm Tiểu Chí ghé sát lại gần nàng, nhỏ giọng nói: "Cái niên đại kia của các ngươi có phải là đến máy tính cũng không có?"
Thái Anh cười lắc đầu.
"Còn chưa có cách mạng công nghiệp?"
Hiểu rõ quá khứ của Thái Anh, khóe miệng nàng hơi nhếch: "Sớm hơn, chúng ta là thời đại vũ khí lạnh."
Lâm Tiểu Chí trong lòng "Oa nga" một tiếng, tiếp tục truy hỏi:
"Cho nên A Anh là binh lính sao? Đã từng ra chiến trường?"
"Đúng vậy."
"Giết người rồi?"
Thái Anh do dự một chút, sợ dọa tiểu cô nương.
Mặc dù Thái Anh không lên tiếng, nhưng Lâm Tiểu Chí đã từ ánh mắt của nàng đọc được đáp án.
Hoàn toàn không sợ hãi, Lâm Tiểu Chí ngược lại càng thêm hưng phấn, suốt cả buổi sáng đều tìm cơ hội hỏi nàng chuyện chiến trường.
"A Anh, kỳ thật ngươi là nam nhân đúng không?"
"...... Thời đại kia của chúng ta nữ nhân cũng có thể ra chiến trường."
"Ngươi dùng đao nặng bao nhiêu? Một nhát có thể chặt đầu xuống chơi không?"
"Ta không dùng đao......"
"Vậy dùng cái gì? Búa?"
"Ta dùng kiếm."
"Kiếm? Mọi người đều mặc giáp mà, làm sao làm người bị thương nặng được?"
"Kiếm tương đối linh hoạt, hơn nữa còn tùy thuộc vào cách rèn."
"Các ngươi đánh trận đánh bao lâu? Khi trống trải cô đơn thì sao? Ngươi có bạn gái không? Bạn gái có cùng ngươi ra chiến trường không? Giờ ngươi tới chỗ chúng ta, bạn gái ngươi thì sao? A Anh A Anh?"
Cứu mạng!
Thái Anh sắp bị nàng tra hỏi đến chết, âm thầm quay đầu lại, đưa Ngụy Chước Ngưng một ánh mắt cầu cứu.
Ngụy Chước Ngưng hận không thể đem lỗ tai bay đến đây cho rồi, đang bát quái cái gì a? Lâm Tiểu Chí cái đồ vương bát đản này lôi kéo A Anh bát quái đến hứng thú bừng bừng!
Cuối cùng cũng tới giờ ăn trưa, Thái Anh không dám ở lại nói chuyện nhiều với Lâm Tiểu Chí, ôm cặp sách nháy mắt biến mất không thấy bóng.
"Ủa? A Anh đâu?" Lâm Tiểu Chí ngó nghiêng khắp nơi tìm người, "Chuyện giết người còn chưa tra rõ ràng đâu, thế mà đã chạy rồi?"
Thái Anh gần như là đạp chuông tan học lao ra khỏi cổng trường, sợ chậm một giây liền sẽ bị bắt lại.
Chạy tới xe của mình để nhận cơm hộp, tiểu ca giao cơm nhìn địa chỉ giao hàng: "Bãi đỗ xe số 12 đường Quang Hoa, phía đông khu D, vị trí thứ ba từ trái sang."
Tiểu ca giao cơm: "??"
Thái Anh nhận cơm hộp rồi ngồi trong xe vừa xem đề thi vừa ăn trưa.
Sắp ăn xong thì Lệ Sa gọi video đến.
Thái Anh vội vàng dọn hộp cơm, lau miệng, cúi xuống gương xe nhìn một chút, búi tóc cũng rất đoan trang, không có chỗ nào thất lễ, lúc này mới bắt máy.
"Ủa? Ngươi sao lại ở trong xe?"
Lệ Sa vừa ăn cơm vừa video với nàng, cả người tựa vào ghế, miệng phồng phồng.
Vừa kết nối đã thấy Thái Anh ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống như đang video với người yêu, trái lại giống như đang đàm phán song phương giữa hai nước.
Lệ Sa thấy nàng nghiêm túc như vậy, lập tức nuốt vội cơm xuống, ngồi lại nghiêm túc.
Thái Anh đem chuyện hôm nay ở trường kể cho Lệ Sa, Lệ Sa cười lớn.
"Bệ Hạ lại còn vui vẻ khi người gặp nạn......"
"Khó có được người cảm thấy hứng thú với cuộc sống trước kia của ngươi, thật ra ta cũng có một bụng nghi vấn muốn hỏi. Nhưng mà cái người ngồi cùng bàn với ngươi, Lâm Tiểu Chí kia lại có thể đoán được thân phận của ngươi...... Người bình thường dù có cảm thấy có chỗ kỳ lạ, cũng sẽ không thật sự tin loại chuyện linh hồn xuyên không."
Thái Anh nghiêm túc nói: "Lâm Tiểu Chí nếu ở Đại Nguyên, không phải thần đồng danh sĩ Thượng Kinh, thì chính là dễ dàng lạc thành tà sĩ."
"Miệng nàng giữ kín không?"
"Nàng đối với ta xem như thân thiện, còn từng ở phía sau giúp ta không ít chuyện."
Thái Anh nói như vậy là muốn để Lệ Sa yên tâm, ai ngờ Lệ Sa lại càng lo hơn.
Cái Lâm Tiểu Chí kia vừa yêu nghiệt vừa tà môn, kết hợp với Thái Anh một nữ tướng quân thân đầy chính khí, giống như trời sinh một đôi rất có giảm giác CP.
Lại còn là bạn cùng bàn, cả ngày ngồi cạnh nhau......
Lệ Sa: "Nàng với cái người bạn cùng bàn trước kia tình cảm có ổn định không?"
Xưa nay không mấy khi quan tâm chuyện riêng người khác, Thái Anh nhất thời không trả lời được.
"Hai người bọn họ tới mức nào rồi? Khi nào kết hôn?"
"Cái này......"
"Tiền mừng trước gửi bao nhiêu thì hợp lý?"
Thái Anh: "......"
Đang trong lúc mạnh mẽ đút Ngụy Chước Ngưng ăn cơm, Lâm Tiểu Chí đột nhiên hắt xì một cái.
Lệ Sa nghĩ đến sau hai trận thi đấu kia, Thái Anh ở trường nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý tốt, thậm chí còn từng tuyên bố chủ quyền, nghĩ đám học sinh kia sẽ biết điều, không dám lung tung nhớ thương đến bảo bối nhà người khác.
Không ngờ học sinh cao trung bây giờ lại không giống khi nàng còn đi học, nguy cơ bốn phía.
Trác Cảnh Lam bắt các nàng nhanh chóng lộ mặt để buôn bán CP, ban đầu Lệ Sa còn hơi khinh thường.
Được rồi, chẳng phải là buôn bán tú ân ái thôi sao? Chẳng phải muốn phát cẩu lương à, vậy thì cuối tuần này dứt khoát cho các vị tắc miệng, ăn đến không nổi cũng phải ăn!
Tới giây cuối cùng của cuộc gọi video với Thái Anh, nếu không phải Thái Anh thật sự phải đi học, không kịp thì sẽ bị muộn, Lệ Sa thật sự không nỡ để nàng rời đi.
"Chiều tan học ta đến đón ngươi." Lệ Sa nói.
"Hả? Ngươi muốn đi một đoạn xa vậy sao? Thật ra không cần đâu, ta tự về được mà. Hơn nữa nếu ngươi đến thì hai chiếc xe, chúng ta lại thành một trước một sau về nhà."
Một câu đứng đắn của Thái Anh khiến bao ngọt ngào trong lòng Lệ Sa lập tức đổ ụp xuống, suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Ai nói ta muốn lái xe đi? Đương nhiên là gọi taxi rồi cùng đi một chiếc, vui vui vẻ vẻ làm một cặp dính nhau về nhà chứ!"
Lệ Sa nhớ lại Thái Anh từng nói mình không có thiên phú yêu đương, trước kia còn nghĩ nàng khiêm tốn, bây giờ xem ra đúng là không phải khiêm tốn......
"Ta! Muốn gặp ngươi! Chiều tan học, chờ ta!"
Thái Anh: "Được......"
Lúc Lệ Sa ngắt video, biểu cảm dữ tợn còn chưa thu lại, hai huấn luyện sinh đứng trước cửa văn phòng nàng đã run rẩy nửa ngày.
"Sao?" Lệ Sa thấy hai người muốn nói lại thôi, mở miệng hỏi một câu, suýt chút nữa dọa họ ngã quỵ.
"Lam, Lam tỷ bảo mở một cuộc họp nhỏ."
"Đến ngay."
Hai huấn luyện sinh vội vã rời đi trong hoảng loạn, Lệ Sa nhớ lại vừa rồi Thái Anh cũng bị mình dọa đến sững người, nàng nhìn vào gương, buồn bực ——
Ta hung thế sao? Dọa một đám thành như này.
Lệ Sa thấy ngũ quan mình nếu nhìn riêng từng cái thì rất ôn hòa, nhưng tổ hợp lại một khối, đặc biệt là lúc không cười, trông giống như giây kế tiếp sẽ giết người chơi chơi.
Tại sao lại thế nhỉ?
Giống như Tạ Bất Ngư, diện mạo lúc nào cũng cười tủm tỉm, câu lạc bộ từ trên xuống dưới ai cũng thích nàng.
Lâm Tiểu Chí kia cũng là một vẻ mặt tươi cười ngọt ngào......
Ai mà chẳng thích người thân thiết, ôn nhu chứ.
Lệ Sa thử cười với gương, suýt nữa làm chính mình nôn tại chỗ.
Hoàn toàn chẳng thấy ngọt ngào gì, nếu nói mặt lạnh nhìn như chuẩn bị giết người, vậy thì lúc nàng cười lên chính là vừa giết người xong, đang chôn thi thể.
Đều là lỗi Tấn Nghi.
Kiếp trước làm hoàng đế quá nhập tâm đi, cái khuôn mặt hung dữ kéo dài sang cả kiếp này!
.
Còn hai tháng nữa là đến mùa giải mới, Trác Cảnh Lam dự tính chọn thêm hai người từ đội hai mới thành lập của Cửu Thiên làm tuyển thủ dự bị, để tránh thảm cảnh như lần trước, lúc cần gấp lại không có người.
Tuyển người vào Cửu Thiên luôn luôn do Lệ Sa định đoạt, Lệ Sa quan sát năm người một vòng, mấy ngày nay tiến hành thêm vài trận mô phỏng chiến đấu, tranh thủ trong hai tuần tới xác định người được chọn, từ giữa tháng Sáu bắt đầu tập trung chuẩn bị cho cuộc chiến.
Tan họp xong, Lệ Sa bảo Trác Cảnh Lam ở lại một mình, có chuyện muốn nói riêng với nàng.
Trác Cảnh Lam có phần sợ nàng: "Hôm nay quả nhân ngươi lại có cái gì muốn công đạo?"
"Nói nghiêm túc chút đi, trước đó không phải ngươi ầm ĩ đòi phát sóng trực tiếp sao? Chuyện này cuối tuần xác nhận làm một cái?"
"Hở." Trác Cảnh Lam rất hào hứng, "Cuối cùng nghĩ thông rồi, muốn buôn bán rồi à?"
"Không phải ngươi nói sao, sao lại thành ta nghĩ thông?"
"Được được được, đều do ta nhắc mãi. Vốn dĩ mà, bây giờ bất kể ngành nghề gì cũng cần có fan duy trì, có fan mới có thêm độ chú ý. Mùa giải mới sắp đến rồi, coi như hâm nóng tí nhiệt độ. À đúng rồi, Weibo muội muội ta đã đăng ký giúp rồi, mật khẩu tài khoản cũng đưa cho nàng, phát sóng trực tiếp chuyện đó để nàng thông báo đi, sau đó Weibo official đăng lại một chút, miễn cho người ủng hộ nàng cảm thấy Cửu Thiên chúng ta bạc đãi nàng."
"Còn có người cảm thấy như vậy?"
"Nhiều lắm á! Trước kia chính ngươi lười, hai ba tháng không một lần phát sóng trực tiếp, Weibo chính thức của chúng ta đều bị spam đến nát, nói Cửu Thiên ướp lạnh Lalisa, Cửu Thiên dùng xong là ném. Nếu không phải sau này chuyện ngươi ở câu lạc bộ làm mưa làm gió bị truyền thành tin đồn thú vị, chắc giờ còn có người đuổi theo chửi mắng. Không thể dẫm lên vết xe đổ nữa, tài khoản mau buôn bán một chút đi, tối thứ Bảy 8 giờ, cùng muội muội đánh phó bản? Cùng nhau lộ mặt là được. Chỗ ngồi ta đã liên hệ xong, các ngươi chẳng cần chuẩn bị gì, cứ mang người đến là được."
Vốn dĩ Lệ Sa còn nghĩ một lần tung hết toàn bộ đường cả năm phát ra ngoài, Trác Cảnh Lam nói như vậy, liền cảm thấy vô số ánh mắt đã theo dõi nàng, nàng thật sự có chút cảm giác thần tượng bị trói buộc.
Thôi được rồi, đánh cái phó bản cũng khá tốt, kề vai chiến đấu vốn dĩ đã đủ nhiệt huyết, không cần thiết cố tình làm ngọt ngấy người ta.
Họp xong, Lệ Sa trở về văn phòng, đem một chồng thư lấy ra, tiếp tục cân nhắc từng món một, chậm rãi từng nét từng nét đem chúng viết lại.
Lệ Sa từng hỏi Phù Đồ có biện pháp phục hồi như cũ không.
Phù Đồ ngoài thân phận là tuyển thủ esports chuyên nghiệp ra, bản thân còn có công ty khoa học kỹ thuật, đã làm ra mấy trò chơi nhỏ xếp top đầu, nàng xem như là người trong câu lạc bộ gần với công nghệ cao nhất.
Nàng nhìn qua thư một lát rồi nói, nhìn có vẻ đúng là không được, trừ phi là bản điện tử, nếu không không cách nào phục hồi lại dáng vẻ ban đầu.
"Nhưng cũng có thể lợi dụng chương trình trí tuệ nhân tạo rà quét để phân biệt những chữ mờ là gì, sau đó đóng dấu lên."
Đóng dấu thật sự quá thiếu thẩm mỹ, Lệ Sa tính toán để máy tính phân biệt xong rồi tự tay mình viết lại.
Tuy rằng Thái Anh vì lo lắng cảm xúc của Lệ Sa nên không nói quá nhiều, nhưng nàng quý trọng những thư này đến mức nào, Lệ Sa làm sao lại không hiểu?
Lệ Sa tính toán dùng thời gian rảnh rỗi, từng chữ từng chữ mà giúp nàng phục hồi như cũ.
Lấy ra không ít thư có khả năng phục hồi được, quét xong đọc lại một lượt, toàn là chuyện quốc gia thiên hạ, có sách có chứng đầy đủ, lại toàn là chữ phồn thể, Lệ Sa nhìn đến mắt đều hoa cả lên.
Nhưng khi từng câu từng chữ đều xem qua, Lệ Sa cũng bị tầm nhìn và hành văn của Bệ Hạ thuyết phục.
Nàng bàn luận về những việc thiên thu, về cách làm thế nào để một cỗ máy quốc gia khổng lồ vận hành khỏe mạnh, để ngàn vạn hộ dân có thể an cư lạc nghiệp.
Sau khi đọc hết những phân tích đầy thuyết phục và hiểu biết chuẩn xác của Bệ Hạ, Lệ Sa cảm thán, khó trách người như Thái Anh, cũng có thể khăng khăng một mực với Bệ Hạ.
Lệ Sa cực kỳ có ý thức nguy cơ.
Vua của một nước có học thức như thế, còn nàng thì sao?
Tuy Lệ Sa từ nhỏ đã học giỏi, tốt nghiệp đại học top 5, nhưng sau khi vào giới thi đấu chuyên nghiệp thì một đoạn thời gian dài chưa từng nghiêm túc học thêm tri thức mới...
Nghĩ đến Thái Anh có thân phận tiến sĩ, cùng Bệ Hạ ở bên nhau chắc chắn không thiếu thảo luận về quốc gia đại sự, Lệ Sa trong lòng liền thập phần bất an.
Thái Anh có thể cảm thấy ta đặc biệt nông cạn không? Không thể so với kiếp trước?
Không được, ở bất cứ phương diện nào cũng không thể thua!
"Sa tỷ, trà chiều uống gì đây! Bạo châu trà sữa ok không?" Tạ Bất Ngư đẩy cửa vào, thấy Lệ Sa đang cầm một quyển sách còn dày hơn cả viên gạch, tên sách là 《Quốc sử tản mạn》.
Lệ Sa đang xem đến mê mẩn, trong tay còn đặt một chồng thư đang viết dang dở bằng bút lông.
"Các ngươi gọi gì cũng được, tag ta trả tiền." Lệ Sa không thèm ngẩng đầu.
"Ờ, được..." Tạ Bất Ngư bị không khí đậm đặc tri thức này làm cho không dám nói nhiều, cảm thấy mình đang thèm bạo châu trà sữa, đứng trước 《Quốc sử tản mạn》 mà có phần hổ thẹn không dám ngẩng đầu.
Buổi tối, Lệ Sa cùng Thái Anh về nhà, nói với nàng chuyện cuối tuần phát sóng trực tiếp.
"Phát sóng trực tiếp, chẳng phải là phải liên tục đối mặt với camera?"
Đến trước cửa nhà, mặt nhỏ của Thái Anh cũng trắng bệch.
Bảo nàng quản Weibo đăng bài còn được, nhưng phát sóng trực tiếp chuyện này thì quả thực là hiện trường xử tội công khai.
"Chúng ta chỉ đánh phó bản thôi mà, ngày thường đánh thế nào thì lúc phát sóng trực tiếp cũng đánh thế, có gì tâm lý gánh nặng đâu." Lệ Sa an ủi nàng.
"Cho nên, là không cần đối mặt với camera đúng không?"
"Thì... fan muốn xem chính là mặt chúng ta mà."
Thái Anh ngất xỉu.
"Nói thật lòng, ta cũng không phải đặc biệt muốn người khác thấy mặt ngươi, nhưng mà nghĩ lại, ta cảm thấy tuyên bố với toàn thế giới một chút quan hệ của hai ta cũng không có gì không tốt." Lệ Sa cùng nàng nằm trên giường, mặt dán sát lại gần, cọ cọ trên cổ nàng, "Tiểu Anh của ta đáng yêu như vậy, ta đặc biệt có cảm giác nguy cơ."
Thái Anh thấy nàng làm nũng, trong lòng liền ấm lên, dứt khoát nghiêng người để nàng dựa vào:
"Mối quan hệ của hai ta, mọi người chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao?"
Không nói đâu xa, đồng học cùng lớp đều biết nàng và Lalisa đang yêu nhau, cả ngày đuổi theo hỏi: rốt cuộc là kiểu "niên thượng công" hay "niên hạ công"?
Thái Anh lên mạng tra định nghĩa của "niên hạ công", tra xong lại thấy đầu óc quay mòng mòng, thật sự không biết trả lời sao cho phải.
Nàng và Lệ Sa giống như kiểu nào cũng đúng, nói kiểu nào cũng không sai.
"Biết thì biết, nhưng mà, mọi người vẫn muốn nhìn......" Lệ Sa cực kỳ thống khổ mà giải thích với Thái Anh về hành vi các ngành sản xuất kinh doanh hiện đại và hành vi bảo trì hình tượng.
Thái Anh ngộ tính cao, nghe xong liền hiểu: "Thì ra thời đại này người ta thích nhìn người khác yêu đương."
Lời nói không sai nhưng cũng không đúng, Lệ Sa lau mồ hôi, đúng là cái đạo lý này.
"Vậy ta nên làm thế nào?"
"Đến lúc đó cứ đánh đánh phó bản bình thường, ta làm gì ngươi cứ theo làm thế."
Thái Anh đã bắt đầu khẩn trương.
Lệ Sa ôm nàng một cái rồi xoay người, đè nàng xuống dưới thân:
"Ngươi chỉ cần theo ta là được, mấy chuyện khác đừng nghĩ nhiều." Lệ Sa vuốt ve cổ tay nàng, hôn hôn lên lỗ tai nàng.
Thái Anh càng thêm khẩn trương: "Đến lúc đó sẽ không phải làm đến mức độ này chứ?"
Lệ Sa suýt chút nữa nhảy dựng: "Nghĩ cái gì vậy?! Chúng ta có muốn làm thì nền tảng phát sóng trực tiếp Ngôi Cao cũng phải cho phép mới được a!"
Thái Anh nhẹ nhàng thở ra: "May quá......"
Lệ Sa phát hiện, cổ nhân mà đứng đắn thì thật sự rất nghiêm túc, mà một khi nổi mấy cái chừng mực lên thì cũng thật là lớn.
.
Đến tối thứ bảy, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, Lệ Sa cùng Thái Anh đã ngồi xuống trước máy tính chuẩn bị.
Ba cái camera chĩa về phía các nàng, một cái quay Lệ Sa, một cái quay Thái Anh, một cái chuyên quay khung cảnh chung.
Nghe nói Lalisa muốn phát sóng trực tiếp, fan khóc đến độ muốn vỡ Vạn Lý Trường Thành luôn rồi.
【 Đột nhiên buôn bán?! 】
【 Ai có thể ngờ Lạp tỷ tỷ sau 9 tháng lại lần nữa mở phát sóng trực tiếp chứ, đây là Lạp tỷ tỷ cần lao đến mức nào, ta còn tưởng cả đời này cũng không đợi được nữa! 】
【 Lạp tỷ tỷ: Không thể tưởng tượng được đúng không, ta hoặc là không phát sóng, hoặc là phát sóng cùng lão bà. 】
【 A a a hôm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy! CP của ta cư nhiên cùng nhau phát sóng trực tiếp?! Cửu Thiên vạn tuế! Ta còn có thể tiếp tục cắn thêm một vạn năm! 】
【 Ta xong rồi, ta chết rồi, ta trong quan tài còn đang hít đất. 】
......
Phát sóng còn chưa bắt đầu, số người xem trực tuyến đã vượt 4 triệu, đang chiếu hình ảnh các trận đấu trong quá khứ và phim tuyên truyền của chiến đội Cửu Thiên, làn đạn đã điên cuồng tràn màn hình.
Đại bảo kiếm tặng hết 100 cái này đến 100 cái khác, thậm chí có người còn khiêng cả Kim Loan Điện lên, nổ tung toàn màn hình ánh vàng lấp lánh.
【 Nãi nãi ta ơi, ta nhìn thấy cái gì đây! 】
【 Ôi, con mẹ nó —— Kim Loan Điện cũng có người tặng! Thổ hào tới rồi! 】
Hôm nay Lệ Sa trang điểm nhẹ, môi đỏ mắt đẹp, cả người nhìn thành thục lại gợi cảm.
Thái Anh vẫn như trước trang điểm nhẹ phong cách đơn giản, hai người sóng vai ngồi một chỗ, khuôn mặt nhỏ thanh thuần của Thái Anh khiến Lệ Sa càng thêm mỹ diễm.
Nhân viên kỹ thuật đang điều chỉnh đường truyền, Thái Anh đã có thể thấy làn đạn của fan, liền hỏi Lệ Sa:
"Đại bảo kiếm với Kim Loan Điện là có ý gì?"
"Chính là có người ném tiền cho chúng ta."
"Đây là bao nhiêu tiền?"
"Đại bảo kiếm là một trăm tệ, Kim Loan Điện là một vạn tệ."
Thái Anh hô hấp cứng lại, nhiều tiền như vậy!?
Phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu, đầu bên kia mạng các bằng hữu thậm chí còn chưa thấy mặt, đã bắt đầu điên cuồng ném vàng thật bạc trắng?
Thái Anh nhìn từng tòa Kim Loan Điện được bê tới trước mắt, mỗi lần nổ ra kim quang đều khiến nàng đau thịt vô cùng.
Nếu là ở Đại Nguyên, chỉ cần như bây giờ mở phát sóng trực tiếp lộ mặt, gom góp chút tiền của sĩ tộc thân hào là đủ, chỉ sợ Bệ Hạ cả ngày sẽ kéo nàng đứng trước camera, hoảng sợ quá.
Trác Cảnh Lam chạy tới nói dữ liệu kết nối có chút vấn đề, phát sóng trực tiếp có thể sẽ phải lùi lại, bảo các nàng chờ một chút.
Làn đạn trên màn hình trước mặt các nàng cũng tạm ngừng.
"Bắt đầu sẽ báo cho các ngươi."
Lệ Sa giơ tay làm một cái thủ thế "ok" với nàng.
Trác Cảnh Lam tiếp tục đi nói chuyện với người phụ trách phát sóng trực tiếp, trong phòng chỉ còn lại Lệ Sa và Thái Anh.
"Phát sóng trực tiếp còn phải chờ bao lâu nữa?" Thái Anh có chút câu thúc dựa vào ghế.
"Ừm, đợi chút đi." Lệ Sa đã phát sóng trực tiếp nhiều lần, hoàn toàn không khẩn trương, còn uống một ngụm đồ uống.
Thấy Thái Anh ngồi thẳng tắp cứng đơ, Lệ Sa tiến lại gần, một tay chống cằm, vừa cười vừa nhìn nàng.
Thái Anh máy móc quay đầu lại, mặt mang nụ cười gượng gạo.
"Bảo bối, ngươi đây là làm gì vậy? Đã nói rồi, ngày thường đánh phó bản như thế nào thì lúc này cứ như thế. Đừng cứng như vậy, bằng không lát nữa phát sóng kiểu gì cũng bị phun tào. Ngươi biết hiện tại võng hữu miệng lưỡi sắc bén, cả đám toàn thân đều là thần soi, làm không tốt liền đào một đống biểu tượng meme cho ngươi, lịch sử đen của ngươi sẽ lưu mãi trên mạng đó."
"Ta cũng muốn thả lỏng, nhưng mà có hơi khó......"
Bảo Thái Anh mang binh đánh giặc thì được, hô to khẩu hiệu trước vạn người cũng không thành vấn đề, nhưng mà mấy cái camera này lớn lên cứ như ám khí, chỉ cần chiếu đến là nàng lập tức không đứng nổi, mỗi khối cơ đều như bị đông lạnh mười mấy năm, cứng đờ hết cả.
Thật giống như bị vô số đôi mắt nhìn trộm vậy.
Giờ phút này, trong lòng Thái Anh cảm giác bất an quả thật không sai chút nào.
Nàng và Lệ Sa đã vô thức bị hàng ngàn hàng vạn người nhìn chằm chằm suốt mười mấy giây.
Nền tảng phát sóng trực tiếp trong lúc điều chỉnh dữ liệu đã ngoài ý muốn phát hình ảnh trực tiếp ra ngoài.
Người xem trên mạng đã bắt đầu theo dõi phát sóng, nhưng đương sự và nhân viên công tác hoàn toàn không phát hiện.
Tạ Bất Ngư, Phù Đồ và Hỗ Hỗ cùng nhóm huấn luyện sinh đang ăn cơm chung, Hỗ Hỗ mở kênh phát sóng trực tiếp, "Ê" một tiếng:
"Đã bắt đầu rồi hả? Không phải còn mười phút sao?"
"Là bắt đầu rồi đó, không thấy làn đạn đều sắp nổ tung rồi à."
【 Đây là Lạp tỷ tỷ?! Mới có bao lâu không gặp mà xinh đẹp đến vậy?! Trước kia cũng rất đẹp, nhưng đêm nay gợi cảm quá mức rồi! Mắt kẻ mắt môi tô son! Tỷ tỷ khí chất bùng nổ! 】
【 Gà gáy x10000! 】
【 Ta chết rồi, ta thật sự đã chết, nói Lạp tỷ tỷ là Tái Chiến Giang Hồ đệ nhất công, có ai có ý kiến gì không? 】
【 Lạp tỷ tỷ, làm ơn nhìn chính diện __ ta!! 】
【 Cảm giác được tiểu tâm tư của Lalisa, chắc là lần đầu cùng muội muội phát sóng trực tiếp, cố ý trang điểm đi! 】
【 Làm ơn livestream mỗi ngày được không?! Các ngươi chỉ cần ngồi đó không nói lời nào ta cũng có thể xem suốt một ngày một đêm! 】
【 Hôm nay Tiểu Anh cũng là Tiểu Anh đáng yêu vô địch! Hu hu hu trên đời làm sao có bảo bối tinh xảo đáng yêu như vậy!】
【Khi nào Tiểu Anh có thể xõa tóc xuống cho ma ma ngắm cái nhỉ!】
【 Đại bảo kiếm x5, đại bảo kiếm x5......】
【 Kiểu tóc lần này cũng cực kỳ ok, rất hợp với Lạp tỷ tỷ! 】
【 Người khác nói trên đời này căn bản không có đồ vật hoàn mỹ, ta lập tức ném cho họ xem CP Lichaeng! 】
......
Làn đạn của fan cơ hồ quét đến rạn cả màn hình phát sóng trực tiếp, nhưng Thái Anh và Lệ Sa hoàn toàn không nhìn thấy, đang chăm chú nhìn nhau.
"Đến đây." Lệ Sa đột nhiên dùng hai bàn tay kẹp lấy mặt Thái Anh.
Thái Anh hơi kinh hoảng, đôi môi phấn nộn bị kẹp đến chu lên.
Làn đạn nhốn nháo, tốc độ xoát càng nhanh hơn:
【 Ối ối, mẹ nó?!! 】
【 Lạp tỷ tỷ đang làm gì vậy! Trời đất ơi! 】
【 Đột nhiên phát đường?! 】
"Bệ, Bệ Hạ?" Thái Anh đưa hai tay giữ lấy cổ tay Lệ Sa, nghi hoặc nhìn nàng.
"Thấy mặt ngươi căng quá, ta giúp ngươi xoa bóp một chút, thư giãn thư giãn."
【 Lalisa ngươi làm gì khi dễ Tiểu Anh! Muốn khi dễ thì dùng sức một chút đi! 】
【 Ta nghe thấy cái gì thế?? Bệ Hạ? Là cái Bệ Hạ ta nghĩ đến sao?! 】
【 Đây là loại quân thần play hở......】
【 Chơi lớn vậy luôn à? 】
【 Đệch, huyết áp ta tăng vọt! 】
【 Mẹ ta hỏi sao tự nhiên ta lại chảy máu mũi. 】
Thái Anh để mặc nàng nghịch ngợm mà xoa mặt, thuận theo nhưng lại có chút bất đắc dĩ:
"Ngũ quan cũng bị Bệ Hạ xoa đến lệch rồi."
Nhìn nàng dáng vẻ ngoan ngoãn như nai con, trong lòng Lệ Sa lại mềm ra, buông mặt nàng ra, hai tay đặt lên vai nàng, thuận thế ôm lấy, cả người dán vào người nàng, giọng vừa mềm vừa ngọt:
"Không được sao? Vậy Thái Anh tỷ tỷ muốn người ta phải giúp ngươi thư giãn kiểu gì đây?"
【 ???? 】
【 ???????? 】
【 Má ơi ta nghe thấy gì vậy? Thái Anh tỷ tỷ!? 】
【 Lalisa ngươi tỉnh táo lại một chút!! Ngươi chẳng phải là A toàn năng nhất sao! Ta nhìn lầm ngươi rồi! 】
(A: Alpha)
【Tiểu Anh nhà người ta nhỏ hơn ngươi tới 7 tuổi đó! Ngươi gọi người ta là tỷ tỷ! Ngươi, ngươi, ngươi dám kêu thêm vài tiếng nữa xem!! 】
【 Khoan đã, ta hít thở không thông, ta rối loạn rồi, rốt cuộc nhị vị đang play vai gì vậy? 】
【 Niên thượng? Niên hạ? Ai là tỷ ai là muội? 】
【CP Lichaeng thật là CP bảo tàng, biết chơi quá.】
【 Có ai ship CP Chaelisa không? Ta đi lập siêu thoại ngay bây giờ đây! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro