Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91. Ta tự mặc.

Ngày mai chính là trận chung kết World Cup mùa đông, Thái Anh tan học xong liền lập tức đi câu lạc bộ tham gia cuộc họp.

Mấy ngày nay đến giờ tuy rằng bận rộn, nhưng có Lệ Sa vị thân mật "chiến hữu" này, khiến trong lòng nàng cảm giác bất ổn cùng phiêu bạc giảm đi rất nhiều, có thể càng thêm trầm ổn quay lại công việc, tinh lực cũng giống như dùng mãi không hết.

Buổi trưa nàng vừa ăn cơm vừa nhắn tin WeChat với Lệ Sa, còn có thể tranh thủ thời gian hoàn thành hơn một nửa bài tập.

Lâm Tiểu Chí cùng Ngụy Chước Ngưng nhìn nàng, một cái đầu một đôi tay cư nhiên có thể đồng thời làm nhiều việc như vậy, vừa học tập vừa yêu đương, thật sự vô cùng khâm phục.

Buổi chiều thi toán học, Thái Anh rốt cuộc thi được 98 điểm, sắp chạm đến hàng trăm.

Lão sư Toán học đơn độc gọi nàng vào văn phòng:

"Ngươi xem mấy bước này vẫn viết quá đơn giản, nhất định phải viết đầy đủ chi tiết, bằng không điểm từng bước vẫn sẽ không lấy được. Chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa, nếu ba chỗ không nên mất điểm này ngươi đều làm được, lần này được 100 điểm cũng không thành vấn đề."

Thái Anh ghi nhớ từng điều một, lão sư Toán học đẩy cặp kính dày cộm lên, hiếm hoi lộ nụ cười:

"Tiến bộ rất lớn, tiếp tục duy trì nhé."

Thái Anh nặng nề gật gật đầu, lúc đi ra ngoài bước chân có chút lâng lâng.

Hôm nay tâm trạng tốt, tinh lực cũng dư thừa vô cùng, trước khi tan học Thái Anh đã hoàn thành toàn bộ bài tập trong trường.

Lúc lên xe câu lạc bộ, Thái Anh phá lệ đặc biệt nhớ Lệ Sa.

Chỉ nghe giọng trong tin nhắn thoại đã không đủ, Thái Anh muốn nhìn thấy mặt nàng.

Khi xe khởi động, Thái Anh gửi yêu cầu gọi video với Lệ Sa.

Không ngờ lại bị từ chối.

Thái Anh: "?"

Lệ Sa gửi lại một đoạn tin nhắn thoại:

"Ta đang ở trong toilet đây... Làm sao vậy?"

Thái Anh không ngờ chính mình lại chọn đúng thời điểm xấu hổ như vậy: "Xin lỗi, ta lát nữa lại liên hệ ngươi."

"Chuyện này có gì mà xin lỗi, biết ngươi nhớ ta, ta cũng nhớ ngươi. Từ sáng tỉnh dậy đã bắt đầu nhớ rồi. Tối qua còn mơ thấy ngươi."

Thái Anh nghe đi nghe lại giọng nói trầm khàn lại thành thục của Lệ Sa, thật sự rất muốn nhìn thấy nàng, nhưng đã đến câu lạc bộ rồi.

Vẫn nên làm việc chính trước cho xong.

Thái Anh nói đợi chút nữa họp xong sẽ gặp lại, Lệ Sa nghe xong tin nhắn WeChat thì đột nhiên sững người.

Cuộc họp? Đúng rồi, còn có cuộc họp trước trận đấu nữa!

Này không phải chỉ là một cuộc gọi video đơn giản, mà là cuộc họp thực tế ảo trình chiếu toàn thân theo phong cách các doanh nghiệp lớn và đội nhóm hiện nay hay dùng.

Người tham dự dùng phần mềm điện thoại chiếu nửa thân trên ra ngoài, giống như xuất hiện thật trước mặt người khác.

Bất quá so với thật người thì vẫn nhẹ nhàng hơn một chút, dù sao cũng chỉ chiếu ra nửa người, phía dưới mặc đồ nghỉ ngơi thoải mái thế nào cũng được, không ai thấy.

Nhưng mà...

Lệ Sa ném điện thoại qua một bên, lại lần nữa đi gỡ cái mũ giáp khốn kiếp kia của mình.

Kéo thế nào cũng không được, cổ bị cọ trầy cả da, vẫn không rút ra nổi.

Cái mũ giáp này giống như được đo ni đóng giày cho đầu nàng, vừa khít đến mức kẹp chặt không gỡ được.

Nước mắt Lệ Sa suýt nữa trào ra.

Vừa rồi từ chối video với Thái Anh đã khiến nàng đau lòng muốn chết, lát nữa còn phải tham dự cuộc họp thực tế ảo với chiến đội mới thật sự muốn mạng người!

Ai muốn đội một cái mũ tam giác màu xanh lá cho toàn bộ người trong câu lạc bộ nhìn thấy chứ!

Tạ Bất Ngư mấy tên vương bát đản đó chắc chắn sẽ cười lăn cười bò!

Lệ Sa hận không thể tháo luôn cả đầu xuống.

Ráng sức thêm hơn mười phút nữa, giãy giụa đến mức cả người đổ mồ hôi, cái mũ giáp khốn kiếp vẫn kẹp chặt không buông.

Chất liệu mũ giáp vô cùng kỳ lạ, không thể xé, đâm cũng không rách.

Một cái mũ giáp mới trăm đồng, chất lượng cần phải tốt đến mức này sao?!

Không xong rồi, thật sự phải gọi phòng cháy tới thôi!

"Lạp tiểu thư, hôm nay thế nào?"

Y tá kiểm tra phòng tới cũng quá đúng lúc, còn chuẩn hơn cái mũ giáp kẹp cổ kia.

Lệ Sa lập tức lật người nằm xuống, kéo chăn lên che kín đầu.

Y tá kiểm tra cổ nàng: "Lạp tiểu thư? Ngươi đâu rồi?"

Núp trong chăn Lệ Sa giả bộ mơ màng, uể oải "ừm" một tiếng.

"Được rồi, nghỉ ngơi tốt nhé. Nghỉ ngơi thật tốt."

Y tá rời đi.

Lệ Sa lập tức ngồi dậy, lại bắt đầu giận dỗi đấu tranh với cái mũ giáp.

Đúng lúc này, chuông nhắc nhở cuộc họp thực tế ảo vang lên.

Lam tỷ đang mời nàng vào cuộc họp.

A a a a a!

Lệ Sa gào thét trong lòng!

Phải làm sao bây giờ a!

Một đời anh danh của ta lẽ nào lại tiêu tán vì một cái mũ giáp?!

Lệ Sa lâm vào nguy cơ nhân sinh lớn nhất từ trước tới nay.

"Sao lại thế này?"

Phòng họp số một, tất cả thành viên chiến đội Cửu Thiên, bao gồm ban kỹ thuật, lãnh đạo cấp cao và huấn luyện sinh đều ngồi đúng tư thế ở hai bên bàn họp.

Một số lãnh đạo không thể có mặt tại hiện trường cũng tham gia cuộc họp thực tế ảo, chỉ chờ Lệ Sa.

Trên cửa sổ chờ ghép hình, tên Lạp Lệ Sa vẫn hiển thị đang kết nối.

Sau khi Trác Cảnh Lam gọi lần nữa, chờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Thái Anh hơi lo lắng, không lẽ là ăn nhầm gì đó rồi tiêu chảy, còn chưa từ nhà vệ sinh ra sao?

Chờ thêm nửa phút nữa, Lệ Sa mới kết nối vào.

Khi nàng vừa xuất hiện, mọi người đều bị dọa nhảy dựng.

Nàng không có nửa người trên, chỉ có một cái đầu cùng khuôn mặt to tướng hiện ra.

Một khuôn mặt bị phóng đại đến trình độ lớn bằng nửa người trên, ngoài ngũ quan ra thì cái gì cũng nhìn không thấy.

Ngồi bên cạnh nàng, Trác Cảnh Lam thiếu chút nữa trượt xuống khỏi ghế:

"Ngươi lại làm gì a! Chơi cái quỷ gì vậy!"

Dọa chết người ta!

Lệ Sa vô cùng nghiêm túc trấn định: "Điện thoại của ta hình như gặp chút vấn đề, chỉ có thể chiếu hình một phần."

Hỗ Hỗ nghe xong cảm thấy logic này hình như có gì đó không đúng: "Nếu là điện thoại có vấn đề thì lẽ ra phải không chiếu ra được gì mới đúng, sao lại chỉ chiếu ra phần đầu?"

Không phải điện thoại có vấn đề, mà là bản thân có vấn đề – Lệ Sa nhìn Hỗ Hỗ một trận ánh mắt tử vong.

Hỗ Hỗ: "?"

Ngồi bên cạnh hắn, Tạ Bất Ngư nhỏ giọng nói: "Muốn sống thì ngậm miệng lại đi."

Hỗ Hỗ: "......"

Hắn ở Cửu Thiên cũng coi như sống được một thời gian, có vài chuyện vẫn là nhìn không thấu.

Trác Cảnh Lam càng nhìn gương mặt trôi lơ lửng giữa không trung kia càng khiếp sợ, hoàn toàn quên mất phải bắt đầu cuộc họp.

Thái Anh vốn nghĩ rằng mình rất hiểu rõ Lệ Sa, lúc này cũng không thể nào đoán ra được, tỷ tỷ đây là đang làm cái gì?

Thấy mọi người vẫn còn đặt sự chú ý lên mình, Lệ Sa đành thay Trác Cảnh Lam mở đầu:

"Ngày mai thi đấu vẫn lấy Thái Anh làm trung tâm. Đấu pháp của nàng không theo lối thường, cũng không có kịch bản cố định, đối thủ chắc chắn sẽ không đoán được..."

Sau khi cuộc họp diễn ra hơn 40 phút, các đội viên liền phải vào trò chơi tiến hành trận mô phỏng.

Cuối cùng cắt tín hiệu cuộc họp, vẫn không ngừng nhìn cái mũ tam giác màu xanh lục trên cổ Lệ Sa sắp đứt đến nơi.

Đêm qua không đến được, đêm nay Thái Anh chắc chắn sẽ đến.

Trước khi nàng tới, nhất định phải gỡ được món đồ xui xẻo này!

Lệ Sa muốn tìm y tá hỗ trợ, ít nhất mượn cái gì đó để kéo, nhưng lại sợ bị phát hiện làm chuyện ngu ngốc rồi truyền ra thành trò cười toàn mạng.

Hôm nay nàng mới biết danh tiếng thần tượng của mình nặng đến thế nào.

Cổ đau quá, Lệ Sa tính lên mạng mua dụng cụ, tiêu diệt món đồ chơi này.

Khi hàng được chuyển phát nhanh tới, y tá hỗ trợ đem kéo giao đến phòng bệnh, Lệ Sa mở ra một khe nhỏ, chỉ đưa một bàn tay ra:

"Cảm ơn."

Y tá giao đồ xong, lúc khép cửa không nhịn được nghĩ, người bên trong có phải thật sự có chút thần kinh rồi không.

Lệ Sa cầm kéo cắt hơn nửa ngày, cả hổ khẩu đều đỏ, chỉ có thể âm thầm nói một tiếng thán phục trong lòng.

Phục, thật sự là phục.

Ngay cả kéo cũng không thể lay chuyển nổi cái mũ giáp này dù chỉ một chút.

Lệ Sa nằm vật ra giường, sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể chờ Thái Anh tới giúp nàng giải quyết.

Sau khi Thái Anh đánh xong trận mô phỏng lại mở thêm một cuộc họp nhỏ, xác định toàn bộ chi tiết cho trận chung kết ngày mai, đến mười giờ tối, Thái Anh vội vàng rời khỏi tòa nhà, chạy đến bệnh viện.

Đêm nay dù thế nào cũng phải gặp được Lệ Sa một lần, đã hai ngày một đêm chưa gặp Lệ Sa rồi, nàng phải cố gắng lắm mới ép bản thân tập trung vào công việc. Không biết vì sao hôm nay tỷ tỷ luôn né tránh, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Thái Anh chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy người thật.

Trên đường đến bệnh viện, trong lòng Thái Anh vẫn còn nóng rực.

Có chút cảm thán thời đại này giao thông phát triển, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể xuyên qua hai thành phố, gặp được người mình muốn gặp.

Trước kia khi nàng còn chinh chiến phương bắc, đừng nói gặp Bệ Hạ, chỉ riêng một bức thư qua lại cũng phải mất hơn một tháng.

Lúc đó nhìn thấy chữ viết của Bệ Hạ cũng có thể khiến nàng vui vẻ vài ngày, bây giờ xe cộ nhanh như vậy, nàng còn thấy chưa đủ.

Đến bệnh viện, nàng vội vàng chạy đến phòng bệnh, gõ cửa, hận không thể lập tức lao vào.

"Chờ một chút!" Lệ Sa ở bên trong quát một tiếng.

Thái Anh: "?"

Lệ Sa chậm rãi nói: "Ngươi chuẩn bị tâm lý rồi hãy vào... Không được cười!"

Trong đầu Thái Anh lóe qua một vạn dấu chấm hỏi. Nghĩ lại hôm nay xảy ra đủ thứ, trong lòng càng thêm lo lắng.

"Tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra sao?"

"... Nhưng thật ra... thật sự có chút việc."

Thái Anh: "Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi, cho ta vào đi."

Lệ Sa không nói gì, Thái Anh vội đẩy cửa bước vào.

Khi nàng thấy Lệ Sa cả cái đầu bị một chiếc mũ giáp hình thù kỳ lạ bao kín, chỉ lộ ra một gương mặt uể oải, nàng lập tức đứng sững sờ tại chỗ.

"Đây là... cái gì?"

"Mua trên mạng, nói là có thể giúp ta nhớ lại ký ức kiếp trước."

"Cho nên, tỷ tỷ vì xấu hổ mới không gọi video với ta, lúc họp cũng chỉ chiếu phần mặt?"

Lệ Sa không nói, xem như cam chịu.

Thái Anh lại hỏi: "Cái mũ này cần đội bao lâu mới có thể nhớ lại ký ức kiếp trước?"

Lệ Sa lập tức bùng nổ: "Ta là không nhớ lại được! Bằng không ta đã sớm tháo ra rồi! Cái gì mà ký ức kiếp trước căn bản là vô dụng! Chỉ là món hàng giả kém chất lượng!"

Thái Anh bị nàng gào cho ngẩn ra, sau khi suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, khóe miệng vừa nâng lên, liền che mặt xoay người đi chỗ khác.

"Đã bảo không được cười rồi!"

Thái Anh bên này cười, Lệ Sa thì suýt chút nữa khóc.

"Được được, không cười không cười. Nào... Để ta giúp ngươi ha ha ha gỡ xuống."

Lệ Sa chỉ vào Thái Anh đang cười đến có nước mắt ở khóe mắt, tức đến muốn hộc máu: "Ta không phải là vì hạnh phúc của chúng ta sao! Ngươi có biết hôm nay ta trải qua một ngày như thế nào không?!"

Thái Anh cố nhịn cười đến nội thương, sợ Lệ Sa thật sự không vui, vội vàng dỗ dành nàng:

"Phải phải phải, đều là ta sai."

Lệ Sa buồn bực: "Sao lại là ngươi sai?"

Thái Anh đỡ cái mũ giáp kiểm tra chất liệu: "Nếu ta luôn ở bên cạnh ngươi, đã sớm giúp ngươi tháo xuống rồi, ngươi làm sao phải chịu khổ cả ngày? Rốt cuộc là ta quá sơ ý, không sớm phát hiện."

Rõ ràng là Lệ Sa không muốn để Thái Anh biết, vậy mà Thái Anh lại đem hết trách nhiệm ôm hết vào người, nói vài câu đã khiến toàn bộ cảm xúc uể oải của Lệ Sa tan biến.

Lúc Thái Anh đang kiểm tra mũ giáp, trong lòng Lệ Sa lẩm bẩm:

Xem Thái Anh cái dáng vẻ hễ mở miệng là dỗ người, kỹ năng còn rất thuần thục, một lần liền dỗ trúng trọng điểm, trông như là cả ngày dỗ người luyện ra kỹ xảo.

Ta kiếp trước là làm tinh* sao?

(*) tinh = yêu tinh/dụ người

Thái Anh xem xét nửa ngày, gõ gõ khám phá, phát hiện đích xác là kẹp chặt muốn chết, hơn nữa cổ Lệ Sa đều bị ma sát trầy da, đỏ một vòng.

"Đợi chút."

Thái Anh quay người đi tìm y tá, muốn lấy băng gạc trở về, giúp nàng băng bó chỗ trầy da.

"Ta giúp ngươi xé mũ giáp ra, ngươi nhắm mắt lại đừng nhúc nhích."

"Ngươi xé ra? Tay không xé? Ta dùng kéo còn cắt không được a."

Thái Anh nói: "Ta thử xem, tỷ tỷ đừng nhúc nhích."

"Ân......"

Thái Anh hai tay dùng sức một cái, mũ giáp trực tiếp bị nàng xé thành hai nửa.

Không khí thoải mái tươi mát lập tức bao quanh Lệ Sa.

Lệ Sa trợn to hai mắt, nàng sống rồi, nàng cuối cùng cũng sống lại rồi!

"Cho ta xem miệng vết thương." Thái Anh bóc băng gạc ra, cẩn thận kiểm tra quanh cổ Lệ Sa.

"Cũng còn tốt, chỉ là trầy da nhẹ thôi." Thái Anh mỉm cười dặn dò nàng, "Lần sau lại gặp tình huống không giải quyết được thì ngàn vạn lần đừng cứng đầu chịu đựng một mình. Nhìn ngươi bình thường cái gì cũng tỏ ra biết hết, thật ra tay chân vụng về lắm. Mấy chuyện thế này trước tiên phải nói với ta, ta giúp ngươi giải quyết, được không?"

Lệ Sa cảm thấy Thái Anh vừa dỗ dành lại vừa cưng chiều, giống như người lớn đang che chở tiểu hài tử, bối phận này đảo loạn hết cả rồi.

"Làm gì dùng cái ngữ khí đó, giống như ngươi là tỷ tỷ ta là muội muội vậy. Ta đây chẳng phải là bị hàng kém chất lượng hại thôi sao."

Lệ Sa hoạt động cổ, cái thứ trên đầu đè trầm suốt cả ngày như muốn mạng cuối cùng cũng được sống lại rồi.

Thái Anh nghĩ thầm, ngươi vốn dĩ nhỏ tuổi hơn ta mà, chỉ là bình thường kêu ngươi là tỷ tỷ quen rồi thôi.

Chẳng qua Thái Anh hoàn toàn không để ý chuyện bối phận, bản thân Bệ Hạ cũng nhỏ hơn nàng hai tuổi, lúc không có người ngoài, cái gì phu nhân tướng công, cái gì muội muội tỷ tỷ đều từng gọi qua, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng từng gọi rồi, bối phận này đã sớm loạn đến không nhặt lại nổi.

Thấy trong góc phòng còn có một đống lớn hàng hóa mua trên mạng, Thái Anh lật lật xem, không ngoại lệ đều là mấy thứ ghi rõ có thể giúp người khôi phục ký ức kiếp trước.

Thái Anh có chút lo lắng Lệ Sa quá nóng lòng làm tổn thương thân thể:

"Ta biết tỷ tỷ muốn nhanh chóng khôi phục ký ức, nhưng không thể nóng vội. Nghe ta nói, mấy thứ này cũng đừng tin."

"Ta khẳng định không dùng nữa, còn dùng ta chính là đồ ngốc."

"Nghe lời là tốt rồi." Thái Anh theo bản năng xoa đầu nàng, "Ta giúp ngươi thoa thuốc, dán miệng vết thương lại, có thể lành nhanh hơn."

Lệ Sa nhìn nàng: "Ngươi xoa đầu ta?"

Thái Anh nghiêng đầu: "Ngươi cũng xoa đầu ta mà."

Lời này vừa nói ra, hai người nhìn nhau vài giây.

Sau khi nhận ra mình vừa lỡ lời, Thái Anh lặng lẽ ho khan, chuyển sang chuyện khác:

"Ký ức kiếp trước chắc chắn có thể nhớ lại, chỉ cần tìm đúng phương pháp..."

Lệ Sa thấy Thái Anh đang chuyên tâm xử lý vết thương cho nàng, đôi môi hồng phấn lúc mở lúc khép, ánh mắt không rời nổi:

"Nói đi cũng nói lại, ta hình như từng mơ thấy một nơi xa lạ."

Thái Anh lập tức ngẩng đầu: "Nơi nào?"

"Một tòa thành trì ta chưa từng đi qua."

Lệ Sa miêu tả chút ít về tòa thành đó, nguy nga bao la hùng vĩ, nhìn qua toàn bộ mái nhà đều là mái ngói đỏ. Thành thị phồn hoa bị hàng chục bức tường hình vuông bao vây phân chia thành những khu khác nhau, chợ búa tấp nập có rất nhiều người nước ngoài.

"Đúng rồi, hình như còn có sông hộ thành. Hai bờ sông hộ thành đều trồng liễu, có một trục trung tâm xuyên suốt cả tòa thành thị." Lệ Sa nói, "Chỉ nhớ được chừng đó thôi."

Thái Anh không chớp mắt, tựa như vừa nghe được tin tốt trời ban, lập tức nắm lấy cánh tay Lệ Sa:

"Ngươi mơ thấy khi nào? Sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nói qua?"

"Chính là đoạn trước, lúc đại não mệt thì mơ vài lần, ấn tượng không sâu lắm, tỉnh dậy liền quên hơn nửa rồi. Làm sao vậy?"

Thái Anh phi thường vui sướng: "Ngươi nói chính là Thượng Kinh, Nguyên Đô Thành, Đô Thành của ngươi!"

Lời Thái Anh nói khiến Lệ Sa nhớ tới cảm giác lúc dùng thuốc kích thích thần kinh.

Những việc nhỏ nhặt đó vốn tưởng hoàn toàn không nhớ rõ, uống thuốc xong mới biết, hóa ra nó vẫn luôn ở trong đầu.

Quên đi chỉ là tạm thời, có khả năng gặp phải kích thích nào đó sẽ nhớ lại.

Lệ Sa đem suy nghĩ của mình nói với Thái Anh.

Kích thích? Thái Anh lặp lại hai chữ này trong đầu.

Lệ Sa hỏi nàng: "Ngươi có phải nghĩ ra điều gì rồi?"

Thái Anh chậm rãi gật gật đầu: "Có một cách có thể được, bất quá phải chờ đến ba tháng nữa."

"Ba tháng sau? Why?"

"Đến lúc đó sẽ nói với ngươi."

Thái Anh đi tắm rửa, lúc ra thì mặc bộ áo ngủ Lệ Sa để ở đây.

Lệ Sa cao hơn Thái Anh, mặc đồ của nàng đương nhiên cũng rộng hơn một cỡ, tay áo và ống quần đều dài quá mức.

"Ngươi mặc cái váy ngủ kia đi." Lệ Sa nói, "Váy thì không sợ rộng."

"Váy ngủ của ngươi thật sự quá mát mẻ, ta không thể mặc được." Đừng nói mặc, Thái Anh còn chưa có dũng khí nhìn thẳng cái váy đó.

Mặc cái váy đó ngủ kiểu gì? Hơi động một chút là lộ hết.

"Thời đại chúng ta người nào cũng mặc như vậy mà, có sao đâu." Lệ Sa lắc đầu, "Đồ cổ."

Thái Anh thoải mái hào phóng thừa nhận: "Ta chính là đồ cổ không sai."

Lệ Sa trên người có vết thương, không thể tắm, chỉ có thể lau người.

Miệng vết thương tuy hồi phục rất nhanh, nhưng muốn duỗi tay ra phía sau thì vẫn hơi khó khăn với nàng.

Thái Anh ở ngoài nghe thấy nàng kêu to bên trong, liền lại gần cửa phòng tắm hỏi:

"Tỷ tỷ sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là hơi...... tê."

Lại là một tiếng hít sâu.

Thái Anh hiểu ngay: "Tỷ tỷ, nếu không để ta vào giúp ngươi đi."

"Gì? Ngươi vào? Ta không mặc quần áo gì đâu." Lệ Sa lúc đầu hơi kinh ngạc, sau đó giọng nói nhanh chóng trở nên vui vẻ, thậm chí còn có chút mong chờ.

Nàng từ nhỏ đã biết vóc dáng mình rất đáng tự hào, cho dù từng nghi ngờ năng lực chuyên môn xếp hạng số 1 thế giới, cũng chưa từng nghi ngờ dáng người mình.

Thái Anh muốn vào thì nàng sao lại ngăn? Còn hận không thể làm vẻ mặt gợi cảm dụ dỗ nàng vào.

Thái Anh vốn tưởng chuyện thẳng thắn nhìn nhau như này ít nhiều sẽ có chút ngại ngùng, kết quả nghe ngữ khí của Lệ Sa chẳng những không ngượng ngùng, ngược lại còn nhiệt tình mời gọi nàng.

Khiến Thái Anh có chút không dám đi vào trong.

Lệ Sa thấy nàng đáp ứng rồi, người ngoài cửa ngược lại không động tĩnh, này là sao đây?

"Vậy, ta vào nhé." Thái Anh khẽ kéo cửa một khe hở.

Cảm giác hưng phấn thiếu chút nữa làm đầu óc Lệ Sa bay luôn, nàng quay đầu lại thì thấy Thái Anh ngoài cửa đang nhắm chặt hai mắt.

"Yên tâm, ta không nhìn ngươi, chỉ là giúp ngươi lau người thôi."

Lệ Sa: "......"

Đây là cái gì?... quân tử chi giao?

Đêm nay hai ta ngủ giường trung gian, có phải còn phải bày một loạt chén nước hay không?

Thái Anh ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, kéo cái ghế nhỏ lại ngồi phía sau Lệ Sa.

Lệ Sa hai tay chống cằm, bất đắc dĩ để Thái Anh giúp nàng chà lưng.

Trước mặt Lệ Sa có một tấm gương, toàn bộ quá trình nàng đều từ trong gương nhìn Thái Anh, đứa nhỏ này không phải nhắm mắt, thì cũng nhìn chằm chằm xuống đất, quy quy củ củ, không một chút tà niệm.

Đúng vậy, nàng là Bệ Hạ còn thiếu điểm chứng cứ cuối cùng này, Thái Anh giữ được giới hạn quan trọng có thể lý giải.

Nhưng mà... thật sự đến một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn sao?

Dư quang cũng không thèm liếc một cái?

Lệ Sa lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi về mị lực của bản thân.

Tắm xong, Thái Anh xách quần áo lại đây phủ lên người Lệ Sa, bảo nàng giơ tay lên, đưa tay vào tay áo.

Tay áo mặc xong, lại để nàng đứng lên, chỉnh lại quần áo, mắt nhìn thẳng giúp nàng cài từng cái nút áo một cách cẩn thận.

Cài xong toàn bộ nút, Thái Anh kéo quần lót ra, động tác tay vững vàng, vừa vặn đến độ cao để Lệ Sa chỉ cần nhấc chân là có thể bước vào, Thái Anh liền ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác:

"Tỷ tỷ đỡ vai ta, coi chừng ngã."

"Ta chỉ là bị thương, nhưng thủ pháp chiếu cố này của ngươi giống như ta là người tàn tật vậy." Lệ Sa hữu khí vô lực nói.

Rõ ràng có thể ngồi lên giường rồi mặc mà.

Bất quá nghĩ vậy thì Thái Anh nhất định sẽ thấy một ít cảnh tượng hương diễm mà nàng vẫn luôn cố né tránh.

Thái Anh hơi hơi mỉm cười: "Đến đây đi."

Lệ Sa nghĩ nghĩ liền hiểu ra, đây là xã hội phong kiến hại người, quan hệ quân thần.

Cho dù hai người kết hôn rồi, thì một người vẫn là đế vương, một người vẫn là thần tử.

Đúng như Tạ Bất Ngư nói, Thái Anh là thần, nàng cần thiết phải hoàn toàn phục tùng Bệ Hạ.

Còn phải chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Bệ Hạ, ngay cả quần áo cũng phải mặc giúp cho Bệ Hạ...

Khó trách Thái Anh lại biết dỗ người như vậy, đều là kinh nghiệm từ việc dỗ Bệ Hạ mà ra?

Lệ Sa càng nghĩ càng giận.

Bệ Hạ chẳng lẽ không có tay? Là hài tử ba tuổi sao?

Cơn tức vừa dâng lên, Lệ Sa trong vài ngày tự xưng là quả nhân lập tức quên sạch giữa bản thân và Bệ Hạ có vạn vạn sợi liên hệ, càng nghĩ càng thấy Thái Anh đối với một người khác mà thiên y bách thuận thì thật là quá mức, tại chỗ nổi mấy trăm tầng giấm chua.

Lệ Sa giật lấy quần lót: "Ta tự mặc."

Thái Anh: "?"

Lệ Sa vội vàng mặc xong quần lót và quần ngoài, nhìn thấy Thái Anh với vẻ mặt đặc biệt vô tội mà đứng yên tại chỗ nhìn nàng, còn thỉnh thoảng đưa tay đỡ nàng, sợ nàng không đứng vững mà ngã.

Thấy Thái Anh bộ dạng tri kỷ ôn nhu lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lòng Lệ Sa cũng mềm xuống, chỉ đành đem cơn ghen vừa rồi nuốt sạch không còn một mảnh.

"Đi thôi, đi ngủ." Lệ Sa giữ chặt tay Thái Anh, kéo nàng lên giường.

Bệ Hạ quả thực không oan uổng Thái Anh, khả năng "không hiểu phong tình" của Thái Anh đúng là vô địch, nàng thậm chí không phát hiện ra sự không vui vừa rồi lóe lên trong mắt Lệ Sa chính là ghen tuông.

Nhưng năng lực nhìn mặt đoán ý của nàng lại rất mạnh, cảm giác được Lệ Sa có khoảnh khắc không vui.

Không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng Thái Anh chắc chắn là có liên quan đến mình.

Dù Bệ Hạ có kiểu tính khí xấu xí thế nào, nàng cũng đều có thể hầu hạ đến ngoan ngoãn.

Chỉ cần có cảm xúc không vui xuất hiện, kiên nhẫn dỗ một chút, thuận theo một chút, mặc cho nàng xì hơi hay mắng chửi cũng được, đây là kinh nghiệm mà Thái Anh đúc kết được.

Lệ Sa bảo nàng lên giường thì nàng lên giường, Lệ Sa bảo nàng ôm thì nàng liền ôm.

Lệ Sa nhìn người trước mặt, người trước mặt cũng nhìn nàng, mỉm cười.

"Thái Anh, ngươi một chút tính tình cũng không có sao?"

"?"

"Ta hoài nghi ngươi là AI."

"??"

"Thôi, ngủ."

"......"

Lệ Sa nhắm mắt lại, định tự hóa giải mớ cảm xúc rối rắm trong lòng, không muốn để Thái Anh thêm phiền.

Miễn cho trước mặt nàng không còn bộ dạng tỷ tỷ, còn phải để muội muội đến dỗ.

Không biết Thái Anh có cảm thấy nàng tính khí quá kỳ quái, thay đổi bất thường hay không.

Lệ Sa đang cảm thấy bản thân có chút làm quá, thì phát hiện Thái Anh ôm nàng càng chặt hơn.

Còn dán gần thêm một chút.

Ngay sau đó, một nụ hôn dịu dàng rơi trên môi nàng.

"Ngủ ngon." Âm thanh Thái Anh mang theo ngữ điệu ngọt ngào đầy an tâm, ôm Lệ Sa như ôm cả thế giới quý giá nhất, an ổn mà chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay bôn ba, Thái Anh quả thực đã rất mệt, trong ngực ôm người, nàng cũng rất nhanh rơi vào giấc ngủ.

Lệ Sa lại mở mắt, tỉ mỉ ngắm nhìn Thái Anh.

Dù có bị kẹp đầu thêm hai ngày nữa nàng cũng cảm thấy không thành vấn đề.

Nhất định phải nhớ lại những chuyện của kiếp trước.

Nhất định phải nhớ lại tất cả những gì có liên quan đến Thái Anh, nàng muốn biết về Thái Anh—tất cả, tất cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro