
Chương 88. Ngươi lại hôn ta thêm lần nữa đi.
Hoàn toàn không biết Thái Anh đã đi vào thang máy đang tiến gần về phía Lệ Sa, còn Lệ Sa ở trong nhóm riêng tư hỏi Tạ Bất Ngư và Phù Đồ một vấn đề thâm ảo.
"Ta có một người bằng hữu, ta cũng không biết sợi dây thần kinh nào của nàng bị chập, cùng bạn gái nàng chơi cái gì trò chơi kiếp trước kiếp này, trắc nghiệm ra nàng hai đời trước cư nhiên là quan hệ quân thần! Chính là hiện tại thiếu chút chứng cứ."
"Hả?" Phù Đồ đen mặt, "Ngài lão nhân gia hơn nửa đêm không để cho chúng ta ngủ, là vì bằng hữu phát rồ của ngài chơi cái trò nhược trí này sao? Bao lớn rồi, còn tin những thứ này?"
Lệ Sa có miệng khó trả lời.
Nàng tự nhiên không có cách trực tiếp đem chuyện Thái Anh nói rõ ràng, chỉ có thể đắp thêm một tầng mosaic thật dày, gán lên người 'bằng hữu', tới thỉnh giáo một chút chuyên gia tình cảm tổ hợp Tạ – Phù CP.
World Cup mùa đông đã đánh hơn phân nửa, mỗi trận đều khiến đầu óc Phù Đồ bốc khói, hôm nay lại là một ngày liên tục tăng ca, cả người kiệt sức, trước khi về nhà còn bị Tạ Bất Ngư tóm được trong xe 'tập kích' một phát, eo suýt nữa bị bẻ gãy, lúc này mới vừa tắm xong, hận không thể ôm gối ngủ ngay lập tức.
Nhưng bị Sa tỷ kéo vào video call, lại còn nói nửa ngày chuyện huyền học, Phù Đồ chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng.
"Có vài thứ thực sự kỳ diệu." Lệ Sa nói, "Càng là cảm thấy vô lý, thì thường càng có khả năng là thật."
Phù Đồ đang ngủ say thì bị Tạ Bất Ngư đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt hưng phấn đến lạ thường đánh thức:
"Quan hệ Quân thần? Là cái kiểu quân thần của xã hội phong kiến ta biết đến kia sao?"
"Chính là cái loại ngươi biết đó."
"Quan hệ Quân thần không phải rất sung sướng sao? Ngươi bảo nàng đi hướng đông nàng không dám đi tây, ngươi bảo nàng cởi sạch nàng không dám mặc quần áo. Trên giường càng có thể chơi đủ kiểu, muốn dùng tư thế gì liền dùng tư thế đó."
Lệ Sa: "Này, có cần high như vậy không?"
Không hổ là đại sắc quỷ Tạ Bất Ngư, chuyện gì vào miệng nàng, toàn bộ đều bị 'biên' đến mức lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng lần này Tạ Bất Ngư quả thực giúp Lệ Sa đá văng cánh cửa thế giới mới một cước, ngẫm lại đã thấy kích thích.
"Cho nên." Tạ Bất Ngư hỏi, "Ngươi với muội muội, ai là quân ai là thần?"
Lệ Sa vô cùng tự nhiên mà trả lời: "Đương nhiên ta là......"
Trả lời được nửa câu, điện thoại suýt nữa bị nàng làm rơi.
"Đã nói là chuyện của bằng hữu ta mà!"
"Ừ, hiểu mà hiểu mà, ai mà chẳng có một bằng hữu như vậy."
Tạ Bất Ngư tinh thần phấn chấn tán gẫu với Lệ Sa, Phù Đồ dùng hết chút sức lực cuối cùng, chọc chọc hình chiếu của Tạ Bất Ngư một cái rồi nghiêng đầu ngủ luôn.
Thấy Phù Đồ ngủ rồi, Tạ Bất Ngư kéo Lệ Sa ra tính toán 38 tiếp:
38: 三八 (sānbā) — nghĩa gốc là ngày 8 tháng 3 (ngày Quốc tế Phụ nữ), nhưng trong khẩu ngữ lại có nghĩa "nhiều chuyện", "lắm lời", "tám chuyện", "tám nhảm"
"Hai người các ngươi trước đó có phải cũng chơi cosplay không? Ý tưởng là ai nghĩ ra vậy? Thật là có tình thú, nhìn không ra nha. Chậc chậc chậc, ta đoán là muội muội. Muội muội nhìn qua là kiểu ngoại buồn nội tao (*)."
(*) "Ngoại buồn" (外表寡淡 / 外冷): vẻ ngoài trầm lặng, nhạt nhẽo, lạnh lùng; "Nội tao" (内骚): bên trong lại ngầm gợi cảm, bốc lửa, quyến rũ.
Lệ Sa giơ tay che hình chiếu của Tạ Bất Ngư: "Không được đoán! Không được nhìn! Ai ngoại buồn nội tao chứ! Ta nói là bằng hữu, đừng liên tục đổ lên đầu Tiểu Anh nhà ta!"
"Được được được, không nói muội muội, không nói muội muội. Quay lại chuyện chính, tình thú này quan trọng nhất chính là cảm giác chân thực, bất kể chơi cái gì, các ngươi phải tự mình tin, đó là điều cơ bản nhất."
Lệ Sa trong lòng đặc biệt hiểu rõ.
Cái gì mà 'ta phải tự mình tin', đây rõ ràng là sự thật, ta chính là Bệ Hạ thật sự a.
Nghĩ đến đây, biểu tình treo trên mặt Lệ Sa cũng ngưng đọng lại.
Nàng tựa hồ nhớ tới điều gì đó.
"Lệ Sa chính là lão bà của ngươi sao? Ừm, chỉ thiếu chút chứng cứ."
Câu đó là hôm ấy nguyên chủ nói, từng câu chợt lóe trong đầu Lệ Sa.
Thiếu chút chứng cứ?
Nói cách khác, việc nàng có phải là Bệ Hạ của Thái Anh hay không, chuyện này còn chưa chắc chắn?!
"...... Cho nên, trang phục đạo cụ gì đó ta có thể giới thiệu cho ngươi chỗ bán đáng tin, ừm, Sa tỷ, ngươi còn đang nghe ta nói chuyện không đó?"
Lệ Sa chậm rãi lên tiếng: "À, ta còn có chút việc, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
Vốn định đi ngủ, nhưng bị Lệ Sa kéo lại nói chuyện, Tạ Bất Ngư càng tán gẫu càng hưng phấn: "??"
Lệ Sa kết thúc video call, ngồi trên giường ngẩn người hồi lâu.
Hồi tưởng lại một lượt những chuyện Thái Anh làm khi đến thời đại này, xét đến cùng chỉ có bốn chữ —— kiếm kiếm Sa Sa (*).
(*) Editor: mình đang hiểu chỗ này có nghĩa là: tìm kiếm trong mơ hồ/mờ mịt.
Lệ Sa nghĩ, nếu nàng đã sớm tìm được chứng cứ xác thực, hẳn là ngay lập tức sẽ đến tìm ta nói rõ, sẽ không đợi đến tận bây giờ.
Nhưng, trừ ta ra còn có thể là ai?
Đời trước là nữ hoàng đế, chuyện này mà nhìn ra xa một chút, trừ ta Lệ Sa ra, còn có ai có thể chịu được cái danh hiệu này?
Huống chi Thái Anh không phải tới tìm một người xa lạ, nàng là tới tìm chính thê tử của mình.
Giữa hai vợ vợ tâm linh cảm ứng, người ngoài không thể cảm nhận được, chỉ có Thái Anh chính nàng mới có thể cảm nhận được.
Còn cần gì chứng cứ chứ? Giữa biển người mênh mông, Thái Anh lại một lần nữa thích chính mình, chẳng lẽ không phải là bằng chứng thuyết phục nhất sao?
Nghĩ đến đây, trái tim vừa mới treo lơ lửng của Lệ Sa lại được chính nàng tự tay chấn nhiếp kéo về ổn định.
Năng lực thích ứng của Thái Anh rất mạnh, trừ đoạn đầu mới đến kia, giờ giấc sinh hoạt dị thường một chút, thỉnh thoảng sẽ buột miệng nói vài câu dùng từ cổ đại ra, thì ở những phương diện khác đã không khác gì người hiện đại.
Nhưng hiện tại xem ra, bản chất gốc gác trong xương của người cổ đại vẫn là khó sửa.
Dù đã làm tướng quân, rồi thành Hoàng hậu, Thái Anh dù sao vẫn là người đọc sách, lại còn là tiến sĩ, chuyện gì cũng phải cứng nhắc nói chứng cứ, có chút cổ hủ cũng là điều có thể lý giải.
Lệ Sa nghĩ ra một diệu kế, có thể giải quyết sự bối rối của Thái Anh, khiến nàng hai ngay lập tức bước vào điện đường hôn nhân.
Chờ lần sau gặp lại Thái Anh, liền lập tức thực hiện!
Cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa.
Lệ Sa giật mình, nhanh như vậy đã đến rồi?
Lạp Lực Hành mang theo gia gia nãi nãi cùng Bành Tử Viện vừa mới đến thăm nàng, giờ này phút này đến chỉ có thể là Thái Anh.
Không phải đã nói hôm nay bận rộn cả ngày, không cần lại đến bệnh viện một chuyến sao?
Đứa nhỏ này như thế nào lại không nghe lời?
Lệ Sa trong lòng ngọt ngào nhắc đi nhắc lại mấy câu, liền nghe thấy Thái Anh hỏi:
"Tỷ tỷ, ngươi ngủ rồi sao?"
Lệ Sa theo bản năng muốn đáp lại nàng, mạnh mẽ đem chính mình ép trở về.
Đừng trả lời, bình tĩnh, tiếp tục diễn đi, ta chính là nữ hoàng!
Thái Anh lại gõ cửa vài cái, vẫn không có ai đáp lại nàng.
Hay ngủ rồi?
Thái Anh nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cửa mở ra.
Đèn vẫn sáng, Lệ Sa căn bản chưa ngủ.
Không chỉ chưa ngủ, nàng còn vô cùng đoan chính hiền lành mà ngồi trên giường, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Thái Anh.
Thái Anh: "?"
"Lại đây." Lệ Sa giống như một vĩ nhân, thần thái oai nghiêm, chậm rãi vẫy tay về phía nàng.
Một đầu đầy nghi vấn, Thái Anh giữa đêm hơn phân nửa lại đột nhiên thấy một Lệ Sa khác hẳn thường ngày, vốn định bước tới nhưng đột nhiên chân không nhấc nổi, giật mình đứng tại chỗ:
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Tạ Bất Ngư đã từng dạy, cosplay thì phải nhập vai, bản thân tin rồi người khác mới có thể tin.
Lệ Sa đời này chưa từng thật sự làm nữ hoàng đế, nhưng từ nhỏ đến lớn xem phim truyền hình điện ảnh không ít.
Ngôi cửu ngũ trông như thế nào, trong lòng nàng vẫn có khái niệm.
Thái Anh trong lòng có bao nhiêu rối rắm, giằng xé thế nào, Lệ Sa hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Nàng đây là đang giúp Thái Anh thoát khỏi biển khổ.
"Ngươi nói trẫm làm sao vậy." Lệ Sa vẫn duy trì nụ cười, nói.
Nghe được Lệ Sa tự xưng "trẫm", Thái Anh trừng lớn đôi mắt tròn xoe.
Ngón tay Lệ Sa đang vẫy trong không trung chỉ về phía mình, Thái Anh giống như bị nàng dùng lệnh triệu hoán, có chút thất thần mà đi tới mép giường.
"Mấy ngày nay vì tìm trẫm, ngươi nhất định chịu không ít khổ, vất vả cho ngươi rồi." Lệ Sa nắm lấy tay nàng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng.
"Từ nay về sau, để trẫm đến bù đắp cho ngươi."
Lệ Sa ý tứ biểu đạt đã vô cùng rõ ràng.
Nàng đã nhớ lại thân phận kiếp trước, thản nhiên mà tự nhiên thừa nhận quan hệ hai người, về sau Thái Anh cũng không cần nghĩ nhiều, an tâm sống cuộc đời hiện tại là được rồi.
Thái Anh không buông tay nàng, ngồi xuống ghế sofa nhỏ cạnh mép giường, một tay khác giao lên, chăm chú nhìn vào mắt Lệ Sa, ánh lên ánh sáng.
"Tỷ tỷ." Thái Anh nghiêm túc nói, "Ở Đại Nguyên chúng ta, hoàng đế tự xưng là quả nhân."
Lệ Sa: "............ Thật sao? Là như vậy sao?"
Thái Anh gật đầu chắc nịch.
Lệ Sa oai phong một lúc liền biến mất, gối lên gối tựa lưng nhìn chăm chăm lên trần nhà, giống như một chiếc máy bay trực thăng đang rơi tan xác:
"Để ta tự bình tĩnh một chút......"
"Ngươi nghĩ cái gì vậy, giả vờ nhớ lại chuyện kiếp trước làm gì?"
Lệ Sa quay đầu trở lại: "Giả vờ là tạm thời, một ngày nào đó ta sẽ thật sự nhớ lại toàn bộ."
Nghĩ đến vừa rồi Lệ Sa giả bộ làm hoàng đế, Thái Anh cười đến mức bả vai run lên.
"Không được cười!" Lệ Sa có chút xấu hổ bực bội, "Ta đây không phải đều vì cuộc sống hạnh phúc của hai ta mà tự biên tự diễn sao? Sớm một ngày khiến ngươi buông gánh nặng, chúng ta là có thể sớm một ngày bước vào cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn a!"
"Sau khi kết hôn?"
"Đúng vậy. Tiểu Anh, ngươi không muốn cùng ta kết hôn sao?" Lệ Sa có chút sốt ruột, "Hay là ngươi còn muốn đi tìm hình bóng Bệ Hạ ở người khác? Muốn xem xem có ai khác có thể trở thành thê tử của ngươi không?"
Thái Anh lắc đầu nói: "Ta sẽ không tìm người khác. Ta đích xác vẫn luôn đang tìm chứng cứ chứng minh ngươi và Bệ Hạ là cùng một người, ta tin tưởng ngươi chính là Bệ Hạ. Lúc trước Quốc sư trợ giúp ta xuyên qua đã từng nói, Bệ Hạ ở kiếp trước và kiếp này nhất định có liên hệ, nhất định sẽ có vật gì đó giống nhau chứng minh người đó chính là Bệ Hạ. Ta vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ xác thực, nhưng hôm nay nghĩ lại, có thể giữa biển người lại lần nữa yêu Bệ Hạ, vì sao không thể coi là chứng cứ? Ta chính là chứng cứ."
Lệ Sa thấy trong ánh mắt nàng kiên định lóe lên lệ quang rõ ràng, nhưng lại quật cường không để nước mắt rơi xuống, trong lòng bị dáng vẻ này của nàng bóp chặt đến đau đớn.
"Nhưng hiện tại ta còn chưa chuẩn bị tốt để yêu đương với Bệ Hạ đời này, bởi vì ta không phải đến thời đại này để hưởng thụ. Quốc sư lấy mạng sống chính mình để bảo vệ ta đến đây, là để kích thích ký ức kiếp trước của Bệ Hạ, khơi dậy hy vọng phục quốc, phía sau ta còn có vô số mạng người, ta không thể chỉ lo hoàn thành chuyện riêng tư của bản thân."
Lệ Sa không ngờ Thái Anh lại gánh trên vai vận mệnh cả một quốc gia, chuyện này nặng nề hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Vui mừng trên mặt Lệ Sa lúc nãy, giờ phút này bị mây mù bao phủ.
Thái Anh thấy dáng vẻ của nàng, lông mày nhíu lại, gần như không thể giãn ra:
"Tỷ tỷ, chuyện này làm ngươi cảm thấy lo lắng sao?"
Lệ Sa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mở nếp nhăn giữa mày nàng:
"Ta cảm thấy ngươi mới là người đang lo lắng hơn."
Thái Anh khẽ cười nói: "Kỳ thật ta đã hơi quen rồi. Hơn nữa hiện tại chỉ còn một bước nhỏ, ta đã không sốt ruột nữa."
"Chỉ còn thiếu ta nhớ lại ký ức kiếp trước, đúng không?"
Thái Anh gật gật đầu.
Nói đến đây, Lệ Sa cũng cảm thấy trên người mình dường như đang gánh vô số sinh mệnh.
"Triều đại của chúng ta gọi là gì?"
"Nguyên, Đại Nguyên."
"Đại Nguyên...... Hình như trong sách lịch sử không nhắc đến."
Thái Anh đem cặp sách đặt sang một bên, thuận tiện rót cho Lệ Sa một ly nước ấm: "Vừa mới đến thời đại này, ta cũng đã tra tất cả thư tịch lịch sử, bao gồm chính sử và dã sử, đều không có nhắc tới Đại Nguyên. Sau này đến nhà gia gia nãi nãi của ngươi nghe xướng Đan Châu kịch, mới tình cờ thu được một manh mối quan trọng."
Thái Anh đưa nước cho Lệ Sa, trong lúc nàng uống, kể lại quan hệ giữa Đan Châu kịch và Vũ Khang, cùng với sự dẫn dắt sau đó của Diêm gia gia.
Lệ Sa: "Ta chỉ cảm thấy Lão Diêm phiền chết đi được, còn nghĩ ngươi làm sao lại cho hắn vào nhà, không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn có thể từ hắn mà tìm được manh mối. Cho nên Đại Nguyên là hồ tộc thời cổ?"
"Đây là khả năng lớn nhất."
Lệ Sa đối với chuyện đời trước cảm thấy hứng thú không thể tả, Thái Anh liền đem toàn bộ chuyện về Đại Nguyên, Thượng Kinh, cung đình tiền triều... tất cả đều kể cho nàng nghe.
Gặp nhau tại Quốc Tử Giám, đến ngày sau ở chung lâu ngày sinh tình;
Thái Anh chỉ huy phương Bắc, hai người cửu tử nhất sinh gặp nhau trên chiến trường;
Bị ám sát tại Đan Châu hành cung, Bệ Hạ liều mình cứu giúp......
Đến sau này được phong hậu, lưu đày, loạn thần phản nghịch tới kinh sư làm loạn, Thái Anh liều mình trở về chỉ thấy được thi thể của Bệ Hạ. Để điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Bệ Hạ, gánh vác trọng trách phục quốc, Thái Anh đã mượn sức mạnh của Quốc sư để đến thời hiện đại cách đó vài trăm năm. Thái Anh kể từng chuyện một cách rõ ràng cho Lệ Sa nghe.
Lệ Sa tâm tình theo miêu tả của Thái Anh lên xuống phập phồng.
Không nghĩ tới đời trước nàng cư nhiên lại chết một cách kỳ quặc như thế, Thái Anh đến mức ngay cả mặt của người mà nàng yêu sâu đậm nhất cũng chưa kịp nhìn lần cuối.
Mất đi ái nhân cùng gia viên, một mình bước vào thời đại hoàn toàn xa lạ, Thái Anh khi đó bị sợ hãi và cô độc tới nhường nào?
Lệ Sa chỉ là đặt chính mình thay vào hoàn cảnh nàng từng trải qua, đã cảm thấy hít thở không thông.
Nhưng Thái Anh lại làm được, nàng cư nhiên nhanh chóng thích ứng với thời đại phát triển khoa học kỹ thuật cao độ này, khi tứ cố vô thân cũng vẫn một bước một dấu chân, kiên định vững vàng mà đi đến ngày hôm nay.
Lệ Sa đặt ly nước lên bàn, đứng dậy ôm lấy Thái Anh.
"Ngươi đừng nhúc nhích a......" Thái Anh không ngờ nàng sẽ đột nhiên đứng lên, muốn khuyên nàng ngồi xuống lại.
Lệ Sa lại nhất quyết không buông tay.
Thái Anh không dám vùng ra, sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm Lệ Sa đau.
"Khi ngươi trải qua những chuyện đó, ta lại không ở bên cạnh."
Thái Anh đã từng chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, bị thương đến như vậy, chưa từng có một tiếng oán than.
Giống như ngày đó ở trên biển, liều mình cứu giúp, Lệ Sa được nàng che chở mà toàn thân đầy vết thương, khi đó nàng bị thương nghiêm trọng đến mức nào?
Thái Anh âm thầm một mình tiêu hóa nỗi đau xé gan xé ruột, mà vẫn luôn nghĩ cho Lệ Sa......
Cảm thấy bờ vai bị làm ướt, Thái Anh nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve lưng Lệ Sa, muốn làm dịu cảm xúc của nàng.
Cảm xúc của Thái Anh cũng bị Lệ Sa lay động, cổ họng nghẹn lại, trăm mối cảm xúc dâng trào:
"Nhưng là từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ lẻ loi một mình nữa."
......
Phòng bệnh không có người ở lại trông đêm, Lệ Sa cứ khăng khăng đòi Thái Anh ngủ cùng giường với mình.
Nàng muốn ôm Thái Anh, dựa vào Thái Anh, nắm tay nàng mới có thể ngủ được.
Thái Anh đã sớm đoán được nàng dính người đến mức nào, mà bản thân cũng thật sự mệt mỏi, liền thuận theo ý nàng, hai người cùng ngủ một giường.
Một đêm vô mộng, sáng hôm sau Thái Anh bị đồng hồ báo thức đánh thức, tỉnh lại liền thấy Lệ Sa vẫn còn ôm eo nàng, mặt chôn vào ngực nàng, so với tư thế lúc ngủ hoàn toàn đảo ngược, biến thành Thái Anh ôm Lệ Sa.
Lệ Sa tựa hồ cũng nghe thấy tiếng chuông báo thức, khó chịu "Ưm" một tiếng, ở trong ngực Thái Anh cọ cọ, lại càng ôm nàng chặt hơn.
Thái Anh không muốn làm phiền giấc ngủ của Lệ Sa, kiềm chế không để cơ thể có động tác quá lớn, duỗi tay ra khó khăn với lấy điện thoại, tắt chuông báo thức.
Hô hấp của Lệ Sa lại dần dần vững vàng, Thái Anh yên lặng ngắm khuôn mặt đang ngủ của nàng một lúc.
Muốn cứ ở đây bồi nàng mãi, càng muốn khi nàng tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là mình, nhưng nàng còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Hôm nay, là ngày nàng thay thế Lệ Sa xuất chinh vì chiến đội Cửu Thiên, không thể chậm trễ dù chỉ một chút.
Dù có luyến tiếc đến mấy, Thái Anh cũng chỉ có thể rời giường.
Thật cẩn thận gỡ tay Lệ Sa khỏi người mình, nhẹ nhàng rời khỏi giường không phát ra tiếng động.
Từ nhà vệ sinh rửa mặt xong trở ra, đang định thay quần áo thì nghe phía sau có người nói:
"Hôn ta một chút rồi hãy đi."
Thái Anh quay đầu lại: "Ta đánh thức ngươi rồi sao?"
Lệ Sa chỉ mở một mắt, rõ ràng vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng khi nhìn thấy Thái Anh, khóe môi liền cong lên cười:
"Không phải, ta đã sớm tỉnh rồi."
Thái Anh không vạch trần lời nói dối của nàng, mặc đồng phục đi học đặt trên ghế sofa vào, kéo khóa đến tận cổ:
"Hôm nay thi đấu có thể không kịp trả lời tin nhắn của ngươi, chờ ta thi xong sẽ liên lạc với ngươi ngay."
Lệ Sa cười nói: "Quy tắc này ta hiểu, chẳng lẽ sợ ta nhớ ngươi đến phát khóc?"
Lệ Sa nằm nghiêng, một tay chống cằm, mặc trên người là bộ bệnh nhân phục rộng thùng thình vẫn không giấu nổi vóc dáng cân đối.
Không biết là cố ý hay là khi ngủ xộc xệch, mà hai nút áo trước ngực nàng đều bị bung ra.
Thái Anh liếc nhìn một cái rồi lập tức dời mắt đi chỗ khác, tay chân lúng túng đi lấy áo lông vũ, đưa lưng về phía Lệ Sa mặc vào:
"Ta chẳng phải là sợ ngươi một mình ở đây buồn chán sao. Hôm nay Lạp thúc thúc với mẫu thân có đến không? Hay là ngươi muốn xem chút phim gì hoặc đọc sách gì? Ta có thể giúp ngươi..."
Lời của Thái Anh chưa dứt, Lệ Sa đã đến ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
Hai cánh tay dài vòng từ sau lưng Thái Anh ôm lấy, đem thân thể nhỏ nhắn giấu trong chiếc áo khoác phồng to kia ôm gọn trong lòng.
Lệ Sa cao hơn nàng nửa cái đầu, chiều cao như thế vừa vặn thích hợp để kề tai nói nhỏ.
"Ta nói, hôn ta một chút rồi hãy đi." Lệ Sa kề sát bên tai nàng thì thầm nhỏ giọng.
Thái Anh chống tay vào cạnh bàn trước mặt, suýt nữa không đứng vững.
Lệ Sa bế nàng lên đặt ngồi lên bàn, tay trái chống bên người nàng, hai người mặt đối mặt, Lệ Sa mỉm cười nhắm mắt lại, chờ Thái Anh hôn.
Thái Anh nắm góc áo Lệ Sa, thân mình nghiêng về phía trước, chạm nhẹ một cái lên môi nàng.
Khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của Thái Anh trước đó, Lệ Sa giữ cằm nàng, mạnh mẽ hôn một trận nồng nhiệt, ép nàng không ngừng thăm dò.
"Tỷ tỷ......" Thái Anh không thể tiếp tục nữa, nếu không tâm tư cả ngày hôm nay đều sẽ không thu lại được, nàng nhỏ giọng đánh thức Lệ Sa đang hôn mút cổ mình,
"Ta phải đi rồi."
Lệ Sa lại lưu luyến thêm một hồi, mới không nỡ rời khỏi cổ nàng, trong mắt vẫn còn vài phần mê ly:
"Ngươi lại hôn ta thêm lần nữa đi."
Thái Anh ngoan ngoãn hôn thêm một cái.
Đôi môi của Lệ Sa như có ma lực, chỉ cần dính vào là liền luyến tiếc rời đi.
Lần này Thái Anh hôn có phần sâu hơn một chút, nhẹ nhàng thử thăm dò vào trong, lại dẫn đến Lệ Sa nhiệt tình tăng mạnh.
......
Mãi đến 7 giờ 20, nếu còn không đi thật sẽ trễ, Lệ Sa mới chịu buông tha cho Thái Anh, để nàng rời đi.
"Quá hỗn loạn rồi." Thái Anh nhanh chóng chải lại mái tóc rối loạn, búi tóc đoan chính trong tay nàng lập tức thành hình.
"Ta thấy ngươi thích cái kiểu hỗn loạn này đến muốn chết." Lệ Sa còn định từ phía sau vòng lên, Thái Anh thật sự chỉ có thể ngăn nàng lại,
"Không được, thật sự không được. Ta đến trễ là chuyện nhỏ, ngươi còn muốn xuất viện không?"
"Không đau." Lệ Sa kiên định nói.
"Không đau cũng không được, ta đi đây." Thái Anh xách cặp, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Trên đường chú ý an toàn." Lệ Sa dựa vào khung cửa phòng bệnh không tình nguyện nói, "Đến câu lạc bộ rồi nhất định phải báo cho ta biết."
"Được." Thái Anh đeo cặp sách, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt, muốn cho nhiệt độ trên mặt mau mau hạ xuống.
Lệ Sa tựa bên cửa lặng lẽ cười, lưu luyến nhìn theo bóng dáng Thái Anh càng lúc càng xa, mãi đến khi nàng bước vào thang máy.
Lúc cửa thang máy khép lại, Thái Anh vẫy tay với nàng, ý bảo nàng nhanh quay lại nghỉ ngơi, mà Lệ Sa thì đáp lại nàng một cái hôn gió.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy Thái Anh nữa, Lệ Sa mới tháo xuống ngụy trang, để cho cơn đau toàn thân phát tác không kiêng dè, nhăn mặt nhíu mày nhảy lò cò quay lại giường nằm.
Thái Anh ngồi trong xe, với tốc độ cao nhất hướng về câu lạc bộ.
Trên đường lấy Ipad học tập ra, đăng nhập tài khoản, nộp bài tập hôm qua, xem lại chương trình học hôm nay cùng các đề thi mà hệ thống lão sư đồng bộ gửi đến.
Mọi việc hoàn tất, trước mặt nàng còn có con đường gian khổ tìm cách mở ra ký ức kiếp trước đang chờ nàng mò mẫm.
Sắp đến câu lạc bộ thì WeChat của Lệ Sa đuổi theo tới:
"Vừa rồi có phải đang học không? Lúc này nghỉ một chút. Ta nói cho ngươi biết, ngươi tới rồi thì đi nhà ăn trước ăn sáng, ta lát nữa sẽ gửi mã phân biệt cho ngươi, ngươi quét mã của ta là được. Còn nữa, trong văn phòng ta muốn ăn gì có nấy, chắc là ăn trưa xong mới đến tòa nhà phát sóng trực tiếp, buổi trưa ngươi nhất định phải nhớ ăn chút gì đó, ăn trong văn phòng hay nhà ăn đều được, nhớ đừng ăn quá nhiều, quá no cũng sẽ ảnh hưởng thi đấu buổi chiều. Ngươi biết nhà ăn ở đâu không? Lầu 7 đó."
Không ngờ lại nói nhiều như vậy, Thái Anh trả lời: "Ta biết, ngươi quên ta từng ăn cơm ở nhà ăn rồi sao."
"Ờ đúng rồi, ở nhà ăn còn giúp ta đoán mệnh đúng không. Ngươi đúng là tiểu quỷ thông minh. Sắp đến rồi chứ?"
Trong lúc nói chuyện, Thái Anh đã xuống xe, đi thang máy lên lầu: "Vừa lên đến rồi."
Sau khi ăn xong trở lại câu lạc bộ, người gần như đã đến đủ, bắt đầu bố trí chiến thuật trước trận đấu.
Lệ Sa ở phòng bệnh xem phát sóng trực tiếp một lúc, mọi người mới tan để đi ăn cơm.
Lạp Lực Hành đến, Lệ Sa ngồi xe lăn nhờ hắn đẩy mình xuống tầng dưới thăm Slay.
Ba mẹ Slay đã đến suốt đêm, hắn cũng đã khôi phục ý thức, triệu chứng đau đầu có phần thuyên giảm.
Lệ Sa cùng Lạp Lực Hành ở bên hắn và ba mẹ hắn trò chuyện một lúc, đợi gần đến giờ thi đấu, Lạp Lực Hành đẩy Lệ Sa trở về.
Hai cha con trên hành lang gặp phải Bành Tử Viện.
"Hôm nay thế nào rồi Sa Sa? Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Khá tốt, trừ việc lười không muốn đi đường ra thì tinh thần vẫn còn."
Bành Tử Viện biết Thái Anh phải đi thi đấu, mang theo ba phần đồ ăn tới, sau khi trở lại phòng bệnh, Lạp Lực Hành mở bàn gấp ra, ba người cùng ăn cơm chờ xem thi đấu.
Lệ Sa ăn rất ngon miệng, chỉ riêng rau dưa và thịt đã ăn hết một bát cơm lớn, no đến mức hoài nghi nhân sinh, đứng dậy đi dạo một chút bên cửa sổ.
Nghĩ tới bản thân là nữ hoàng đế, hai tay Lệ Sa theo bản năng để sau lưng, tưởng tượng mình đang đứng trước hoàng cung nguy nga, đối diện với văn võ bá quan.
Trường cảnh đó hẳn là rất đồ sộ.
Chỉ là, hiện tại trước mắt chỉ có mấy nhúm cỏ khô mới bị gió lạnh mùa đông cuốn trụi bên ngoài cửa sổ.
Lệ Sa dùng giọng điệu lãnh đạo phê bình nói: "Công tác xanh hóa bệnh viện này thật sự không được."
Lạp Lực Hành và Bành Tử Viện đang cầm đũa trong tay, nhìn bóng lưng Lệ Sa, rồi lại liếc nhau.
Lạp Lực Hành nhỏ giọng nói: "Khoảng thời gian trước là Tiểu Anh thần thần kinh kinh, hôm nay sao Sa Sa cũng cổ cổ quái quái. Chẳng lẽ bệnh này còn có thể lây sao?"
Trong lòng Bành Tử Viện cũng ngơ ngác cười khanh khách, Sa Sa cũng bị hồn xuyên rồi sao?
Hồn xuyên mà cũng nhanh vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro