Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76. Đừng chạm vào ta.

"Quân Quân, ra ăn cơm chiều đi."

Thái Anh đang đứng trước gương xuất thần, bên ngoài phòng vang lên tiếng gọi của một phụ nữ trung niên.

Quân Quân?

Thái Anh đẩy cửa phòng ngủ bước ra ngoài nhìn, một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ở bàn ăn nhanh chóng xới cơm, đồng hồ treo tường chỉ 12 giờ 5 phút.

Bên ngoài cửa sổ tối đen, chắc chắn không phải giữa trưa 12 giờ.

Quá nửa đêm mà còn ăn cơm với một bàn đầy món ăn, hai người quay lưng về phía nàng, ăn uống trong căn phòng tối mịt đến mức âm thanh như muốn vỡ tung, cảm giác kỳ quái càng thêm rõ rệt.

Thái Anh do dự, không biết nên lập tức rời khỏi căn phòng này để đến Trường Tuấn hoa viên tìm Lệ Sa, hay là tạm thời không làm rối loạn tình hình, ở lại quan sát tình hình.

Người phụ nữ vừa rồi gọi nàng ăn cơm sau khi ăn ngấu nghiến một lúc thì hít hít mũi, phát hiện người mình gọi còn chưa ra, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc thấy nửa cái đầu của Thái Anh lộ ra nơi khe cửa.

"Quân Quân, tới đây." Người phụ nữ dùng đũa gõ gõ vào bát đồ ăn, "Đồ ăn đều nguội hết rồi!"

Giọng nói của người phụ nữ mang đậm khẩu âm địa phương, một khuôn mặt mộc mạc không có chút trang điểm nào, làn da khô sạm, mái tóc không được chăm chút cột tùy tiện ra sau đầu, đường tóc trước trán đã bắt đầu hói.

Thái Anh từ trong phòng bước ra, ngồi vào chiếc ghế trống giữa hai vợ chồng.

Cơm đã được múc sẵn cho nàng, chiếc bát inox có kích thước có thể so sánh với cái bát canh lớn nhà Lệ Sa.

Thái Anh nhìn ba món ăn trên bàn: cải bắp xào cay, khoai tây sợi xào cay, cùng với thịt hâm lại xào cay.

Nàng cầm đũa ăn cơm một cách bình tĩnh, rất điềm tĩnh hoà nhập vào nhân vật hiện tại, đồng thời âm thầm quan sát hai người ngồi cùng bàn ăn.

Cặp vợ chồng này đều chuyên chú xử lý chén cơm của mình, thỉnh thoảng bị cay đến mức hít hà vài cái.

Hai người này hẳn là cha mẹ của "Quân Quân", khoảng chừng 50 tuổi, thân hình hơi béo, làn da mang sắc tái nhợt thiếu tự nhiên.

Theo khả năng quan sát của Thái Anh về thời đại này, hai người họ chắc hẳn là công nhân nhà máy bình thường.

Vì hàng năm làm việc trong nhà máy không thấy ánh nắng mặt trời cũng không thể vận động, tan ca muộn, về nhà sau lại ăn uống quá độ, nên mới thành bộ dạng như hiện giờ.

Người phụ nữ nhanh chóng ăn hết một bát cơm lớn, dựa vào ghế đánh một cái ợ dài thỏa mãn, rồi rút tăm xỉa răng.

Vừa xỉa răng vừa quay sang nhìn Thái Anh, đột nhiên nắm tóc nàng túm mạnh:

"Đầu tóc tốt thế này lại bị ngươi làm thành cái dạng gì hả."

Cú giật này thật sự có hơi đau.

Thái Anh không đoán được đối phương thô lỗ như vậy, cũng không tiện trực tiếp bẻ tay đối phương ra.

Nàng không rõ thường ngày Quân Quân sống với đôi vợ chồng này thế nào, tạm thời không muốn để lộ thân phận, chỉ đành lùi lại một chút để thể hiện thái độ phản kháng.

Người phụ nữ không để ý, thúc giục nàng ăn cơm nhanh lên.

Thái Anh thực sự không ăn được, tuỳ tiện gắp hai miếng nói ăn xong rồi.

"Ăn ít vậy thôi hả?" Người đàn ông buông đũa, trừng mắt nghi ngờ nhìn Thái Anh.

Thái Anh vẫn không hé răng, nhanh chóng vét nốt nửa bát cơm, lúc này hai vợ chồng mới hài lòng, bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

Sau khi mang bát đũa vào bếp, người phụ nữ đi rửa chén, còn người đàn ông thì ra ban công hút thuốc.

Nghe thấy tiếng ngáp to của người đàn ông, Thái Anh biết đây là thời cơ tốt để rời đi.

Nàng nói với người phụ nữ: "Ta đi ngủ đây."

Người phụ nữ không quay đầu lại, chỉ "Ừm" một tiếng, Thái Anh quay lại phòng, khóa trái cửa, bắt đầu tìm điện thoại.

Nàng biết để di chuyển trong thời đại này, điện thoại thông minh là chìa khóa không thể thiếu.

Dù là gọi taxi hay thanh toán, đều không thể không có điện thoại.

Nhưng nàng đã lục tung cả phòng hai lần, từ bàn đến giường, chỗ nào có thể lật đều lật qua, hoàn toàn không thấy bóng dáng điện thoại đâu.

Thái Anh thở không ra hơi: Đứa nhỏ này không lẽ không có điện thoại sao?

Làm sao có thể, thời đại này không có điện thoại căn bản chẳng ra khỏi cửa được.

Cuối cùng, nàng tìm được 200 tệ tiền mặt trong túi một cái áo khoác trong tủ quần áo, đành tạm thời cầm dùng trước.

Từ nhỏ đã hiểu "không hỏi mà lấy là trộm", Thái Anh vừa nhét tiền vào túi vừa âm thầm xin lỗi Quân Quân, hứa sau này sẽ trả lại gấp đôi.

Thái Anh nhẹ nhàng mở cửa sổ, gió lạnh lập tức ùa vào, khiến nàng cả người nổi da gà run rẩy.

Nơi này hoàn toàn khác biệt với hệ thống ổn định nhiệt độ ở khu Trường Tuấn hoa viên, nơi đây lạnh lẽo và tối tăm, khắp nơi là những cành cây khô khốc và nắp thùng rác bị hất tung.

Những tòa cao ốc chen chúc nhau, nối thành một khu dân cư rộng lớn.

Từng đốm từng đốm ánh đèn dầu khiến nơi này thoạt nhìn giống như dùng hộp diêm chất chồng dựng lên hiện đại văn minh, hành lang hẹp, trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi vị kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm rú của xe máy đua từ trên đường vọng tới.

Thái Anh cúi đầu nhìn thoáng qua từ cửa sổ, nơi này rất cao, ít nhất cũng phải tám tầng lầu.

Nàng từ nhỏ luyện võ, khinh công không tệ, nhưng nếu từ độ cao này trực tiếp nhảy xuống, nhất định sẽ té gãy chân.

Nhưng không biết vì lý do gì, khi xuống thêm hai tầng nữa, ngoài cửa sổ của mỗi nhà đều có một cái lồng sắt bảo vệ.

Nhờ lồng sắt, Thái Anh thuận lợi bò xuống đất.

Khoác một chiếc áo khoác mỏng manh đến giữ ấm cũng khó, Thái Anh biết bản thân trước tiên nên làm rõ mình đang ở đâu.

Phòng ngủ không có điện thoại, cũng không có máy tính, càng không có hệ thống Tiên sinh, Thái Anh tính thử vận may.

Đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thương lượng với bảo an khu dân cư, tìm ra một đống lý do hợp lý để ra ngoài giữa đêm khuya, nhưng khi đến cổng khu nhà, nàng mới phát hiện...nơi này căn bản không có bảo an.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng hiện tại nàng đã không còn là "Thái Anh", mà là Quân Quân.

Khi nhìn thấy trong phòng ngủ của Quân Quân con thú bông Nori mà nguyên chủ thích nhất, cùng với nốt ruồi và vết bớt giống hệt nhau, trong lòng Thái Anh sinh ra một phỏng đoán.

Vài tháng trước, khi nàng nhập vào thân thể nguyên chủ, có khả năng hồn phách nguyên chủ đã xuyên sang thân thể của Quân Quân này.

Mà hiện tại Thái Anh thành Quân Quân, vậy nguyên chủ ở đâu?

Không biết tình trạng thân thể nguyên chủ như thế nào, nàng cần trở về tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Thái Anh giữa đêm khuya chạy dọc theo đường cái hơn nửa giờ, đá ngã mấy tên lưu manh không có ý tốt xong, cuối cùng may mắn thấy được biển hiệu tàu điện ngầm phía xa.

Trạm tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, nàng đi đến trước cửa tìm tên ga và bản đồ, còn phát hiện một trạm AI làm việc.

Thái Anh vừa đến gần AI, AI tự động mở miệng hỏi nàng có gì có thể hỗ trợ, giọng nói khá quen thuộc.

Tốt quá rồi, là Tiên sinh! Thái Anh suýt nữa rơi lệ đầy mắt.

.

Sáng sớm, Bành Tử Viện đã thức dậy, ôm ly nước ấm đi gõ cửa phòng Thái Anh.

Gõ nhẹ vài tiếng, không có ai trả lời, có lẽ Thái Anh vẫn chưa tỉnh.

Bành Tử Viện có phần sốt ruột, liếc nhìn chìa khóa còn cắm trong ổ, do dự có nên trực tiếp mở cửa đi vào hay không.

Trước đây Thái Anh chưa bao giờ để chìa khoá trong ổ khoá, sau khi về nhà là khóa trái cửa, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai trong nhà.

Gần đây tính cách nàng thoải mái hơn không ít, đến chìa khóa cũng không giấu nữa, có khi thậm chí không khóa cửa, Bành Tử Viện đến lúc nào cũng có thể vào nói chuyện với con gái vài câu.

Có lẽ do thời gian gần đây quan hệ mẹ con hòa hoãn hơn, khiến lòng Bành Tử Viện cũng trở nên táo bạo hơn.

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không có ý định tự tiện trực tiếp mở cửa vào, trừ khi muốn khơi mào một trận đại chiến gia đình mới.

"A di." Lệ Sa từ bếp bước ra, tay cũng cầm theo một bình giữ nhiệt, "Thái Anh chắc vẫn chưa tỉnh."

Lúc này 6 giờ kém mười phút, Lệ Sa đã tỉnh.

"Sa Sa ngươi cũng lo lắng Tiểu Anh nhỉ, dậy sớm thế."

Lệ Sa lặng lẽ thở dài: "Ta tối qua không ngủ."

"Ai... Ai cũng lo lắng cho Tiểu Anh, không biết nàng giờ thế nào." Bành Tử Viện lo đến mức đau đầu, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Lệ Sa kể lại chuyện hôm qua Thái Anh đến hiện trường thi đấu rồi đột nhiên phát sốt, khiến Bành Tử Viện càng thêm lo lắng:

"Sốt cả đêm?"

"Sau khi về nhà ta đút nàng uống thuốc, nửa đêm mới hạ sốt, ngủ rất say, có lẽ một giấc này có thể ngủ đến trưa."

Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của Bành Tử Viện mới hơi được buông xuống một chút.

Không ngờ Lệ Sa ngày thường nhìn có vẻ tuỳ tiện, gì cũng không để lòng, lại có thể chăm sóc Tiểu Anh chu đáo như vậy, Bành Tử Viện không khỏi bắt đầu tưởng tượng cuộc sống ân ân ái ái của các nàng sau khi kết hôn......

"Chiều nay có phải đi học lại không?" Lệ Sa hỏi Bành Tử Viện.

"Đúng thế, nhưng thực ra học bù cũng không quan trọng lắm, chỉ là đi nghe lão sư nhắc nhở vài câu." Bành Tử Viện từng trải, quá hiểu rõ cái kiểu hình thức của nhà trường, "Vẫn nên xem tình hình của Tiểu Anh đã, nếu đến chiều còn chưa khỏe, thì khỏi đi học lại, ta gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp là được."

"Ta cũng thấy vậy." Lệ Sa nói, "Cũng không rõ sao lại sốt đột ngột như thế, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi, đợi sốt hoàn toàn lui hẳn rồi hãy đến trường."

Lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại của Lệ Sa vẫn luôn rung liên tục.

Bành Tử Viện: "Sa Sa, sao ngươi không nghe?"

"Không biết là số lạ từ đâu gọi tới, từ tối hôm qua tới giờ vẫn gọi mãi, ta đã chặn mấy số rồi, vậy mà vẫn đổi số khác để gọi tiếp."

Lệ Sa lấy điện thoại từ túi áo ngủ ra xem thử, vẫn là một số lạ hoắc.

Số điện thoại của nàng bị lộ quá nhiều lần, mỗi lần không cẩn thận bắt máy thì hoặc là nghe thấy quấy rầy, hoặc là bị chửi mắng, từ đó về sau nàng không bao giờ nhận cuộc gọi từ số lạ nữa.

Tin nhắn cũng đều không xem, người quen biết nàng đều sẽ nhắn qua WeChat. Tin nhắn đã trở thành vùng thảm hoạ của quấy rầy và quảng cáo rác.

Có vẻ số này cũng phải bỏ rồi.

Lệ Sa bực mình, người bán số điện thoại của nàng thật phiền chết được, chẳng lẽ không biết đổi số điện thoại phiền toái lắm sao?

Liên tiếp mấy ngày thi đấu qua rồi, hôm nay là ngày nghỉ, có thể không cần đi câu lạc bộ.

Lệ Sa bảo Bành Tử Viện yên tâm đi làm, còn nàng thì ở nhà trông nom, chờ xem tình trạng Thái Anh tỉnh dậy thế nào để còn báo cho nàng ấy biết sớm.

Bành Tử Viện cảm ơn Lệ Sa, Lệ Sa "Chậc" một tiếng khinh bỉ nói:

"Này còn cảm ơn làm gì, đều là người một nhà mà."

Lạp Lực Hành sau khi thức dậy cũng đến hỏi tình hình của Thái Anh, Thái Anh như cũ chưa tỉnh, sau đó hắn cùng Bành Tử Viện cùng nhau ra cửa đi làm.

Đến giữa trưa mà Thái Anh vẫn chưa ra khỏi phòng, Lệ Sa cảm thấy không ổn lắm, ngủ lâu quá rồi.

"Thái Anh?" Lệ Sa gõ gõ cửa phòng nàng, "Ngươi tỉnh chưa? Thế nào rồi?"

Không có ai trả lời, nhưng nàng nghe được trong phòng có động tĩnh.

Lệ Sa nói: "Bảo bối, ngủ lâu vậy chắc đói rồi đúng không, ra ăn chút gì đi?"

Tiếng bước chân từ từ tiến lại gần cửa, xem ra Thái Anh thật sự đã tỉnh.

Cạch, cửa mở ra một khe nhỏ, Lệ Sa thấy một con mắt của Thái Anh lộ ra, đang đánh giá nàng.

"Nhìn cái gì?" Lệ Sa thấy bộ dạng cảnh giác của nàng mà bật cười, "Ta có lén vào làm gì khi ngươi đang ngủ đâu, tối hôm qua ngươi bảo ta ra ngoài thì ta đã ra rồi, ta đâu có quay lại."

Thái Anh vẫn im lặng nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới hỏi:

"Mẹ...ta đâu?"

"Mẹ ngươi..." Vốn luôn gọi Bành Tử Viện là "Mẫu thân đại nhân", giờ đột nhiên đổi xưng hô khiến Lệ Sa còn bị sững lại, nghe thế nào cũng giống như đang chửi người. "Mấy giờ rồi, mẫu thân đại nhân của ngươi tất nhiên là đi làm rồi."

Thái Anh cúi mắt nhìn xuống đất, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

"Buổi trưa muốn ăn gì?" Lệ Sa cũng không đẩy cửa, kiên nhẫn tiếp tục hỏi, "Hôm nay ta không tới câu lạc bộ, ở nhà bồi ngươi. Ngươi thu dọn một chút rồi ra đây, ta đo nhiệt độ cho ngươi. Ngươi không biết hôm qua ngươi đột nhiên phát bệnh làm ta lo lắng tới mức nào đâu. Ngươi..."

Lệ Sa đang nói, Thái Anh "Rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.

Lệ Sa: "?"

Thái Anh này có phải đang giận dỗi không?

Lệ Sa đứng ở cửa nghĩ mãi cũng không ra.

Không đến mức đó chứ? Lệ Sa lập tức nhớ lại, tối qua nàng chỉ mới gặp lại Thái Anh khi đã thi đấu xong, trước đó hai người chưa hề có tiếp xúc, nàng không có cơ hội chọc giận nàng ấy mà?

Hơn nữa, Thái Anh có phải kiểu người hay nổi giận bừa bãi đâu?

Theo hiểu biết của Lệ Sa về Thái Anh, chỉ có Thái Anh bị nàng cưỡng ép thân mật thì may ra mới tức giận, cảm xúc của Thái Anh xưa nay rất ổn định.

Nhưng bất kỳ ai có cảm xúc ổn định, trong lòng đều là không ngừng đè nén chính mình, Lệ Sa hiểu rõ loại cảm giác này.

Thái Anh chỉ sợ cũng như thế.

Lệ Sa hiểu rõ tính cách nhẫn nhịn của nàng, cho nên, đôi lúc có một chút dao động cảm xúc nhỏ cũng có thể hiểu được.

Lệ Sa vào bếp chọn bốn món một canh, chờ hệ thống Tiên sinh làm đồ ăn xong hết, bưng ra đặt lên bàn ăn trong phòng ăn, rồi lại đi gọi Thái Anh.

"Ta đã làm xong cơm rồi, ngươi ra ăn chút đi, được không?"

Tưởng rằng Thái Anh còn sẽ chần chừ thêm một lúc, không ngờ cửa mở, Thái Anh đi ra.

Nhìn cũng biết tối qua nàng thực sự bị bệnh, nếu không thì cái đầu luôn gọn gàng như thiết gan viên cũng không đến nỗi ngủ thành ra như vậy, như một cuộn len bị mèo cào.

Thái Anh mặc một chiếc áo ngủ caro không biết lấy từ đâu ra, cúc áo cài sai hết mà vẫn hồn nhiên không hay.

Có lẽ vì ngủ quá lâu, hai mắt Thái Anh có phần đờ đẫn, ngơ ngác đánh giá căn nhà, rồi lại đánh giá Lệ Sa.

Mặc dù ánh mắt u ám, nhưng trong mắt Lệ Sa vẫn thực sự đáng yêu.

"Nhìn ngươi kìa, đói đến choáng luôn rồi." Lệ Sa nắm tay nàng, kéo nàng về phía bàn ăn, "Mau tới ăn chút đi."

Thái Anh bị nàng kéo đi được hai bước, đột nhiên tỉnh táo như ngộ ra điều gì, ném tay nàng ra.

Lệ Sa: "Sao vậy?"

Thái Anh nhìn chằm chằm nàng: "Đừng chạm vào ta."

Lệ Sa: "..."

Có vẻ là thực sự tức giận rồi.

Lệ Sa đứng sững tại chỗ, có chút hoang mang.

Tổ tông ơi, rốt cuộc ta làm sai cái gì, khi nào làm sai chứ?

Nàng lập tức lục lại ký ức từng ngóc ngách, hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc là chọc giận Thái Anh ở đoạn nào.

Lúc nàng dẫn đồng học đến ghế lô xem thi đấu, hai người không phải còn nhắn tin WeChat khá vui vẻ sao?

WeChat lúc đó Thái Anh hứng thú bừng bừng, hoàn toàn không nhìn ra chút dáng vẻ tức giận nào.

Sau đó lúc hai người lại chạm mặt, Thái Anh hình như đã bắt đầu phát sốt rồi a.

Lúc đó không phải còn áp trán nhau để kiểm tra nhiệt độ sao?

Khi xe về đến nhà, Thái Anh nằm mềm oặt trong xe, vẫn là Lệ Sa cố hết sức ôm nàng ra, ôm thẳng vào phòng nằm xuống giường.

Suốt đêm chăm sóc nàng uống thuốc uống nước, hoàn toàn không có cơ hội phạm sai lầm.

Trừ khi...

Nàng như nhớ ra điều gì.

Lúc Thái Anh đưa đồng học đến khán đài nhắn tin cho nàng, nàng chỉ trả lời một chữ.

Có phải Thái Anh cảm thấy nàng quá lạnh nhạt, quá qua loa hay không?

Lệ Sa đem chuyện này đem ra hỏi Thái Anh. Thái Anh ngồi vào trước bàn cơm, nhìn thức ăn phong phú đầy màu sắc trên bàn, cầm lấy chén đũa hì hục ăn, không trả lời Lệ Sa.

Xem ra là thật rồi.

Lệ Sa ngồi đối diện nàng, nhỏ giọng giải thích:

"Thật ra ta không phải lãnh đạm đâu, ngươi biết ta có lạnh nhạt hay không mà. Biết ngươi đến xem ta thi đấu, ta thật sự rất vui, thật đó. Chỉ là... ta cái người này có chút xấu hổ, cũng không biết tại sao có tật xấu này, càng hào hứng thì lại càng không thích biểu lộ ra ngoài, cảm thấy hét to la to có hơi trẻ con. Nếu thật sự là vì chuyện này, ta xin lỗi ngươi."

Thái Anh im lặng nhìn nàng trong chốc lát, mở miệng thốt ra một câu:

"Ngươi cũng biết nhỉ..."

Lệ Sa thấy nàng cuối cùng chịu đáp lời, lập tức vui tươi hớn hở với nàng:

"Vậy, không giận nữa chứ?"

Thái Anh không còn phản ứng gì với nàng, tiếp tục ăn cơm, chuyên gắp thịt bò ăn, chỉ trong chớp mắt, duy nhất thực phẩm thịt trên bàn đã bị nàng ăn sạch, một miếng rau cũng không động đến.

"Thêm một đĩa nữa." Thái Anh trong miệng thức ăn còn chưa nuốt hết, liền vội vàng không chờ được nói với Lệ Sa, "Không, hai đĩa! Để nhiều gia vị cay!"

Lệ Sa: "... Được, ngươi đợi chút. Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."

Lệ Sa chưa từng thấy Thái Anh ăn nhiều như vậy, mà còn ăn kiểu tàn bạo như thế.

Ngày thường nàng ăn cơm luôn rất đơn giản, một đĩa rau dưa là đủ rồi, kể cả ăn thịt cũng chỉ nhiều nhất là gà và cá.

Thịt bò tất nhiên cũng sẽ ăn, chỉ là cách ăn nuốt chửng như vậy đến bây giờ chưa từng xuất hiện.

Có phải từ hôm qua bắt đầu không ăn cơm không?

Nghĩ kỹ lại, rất có khả năng!

Nhớ lại Thái Anh hôm qua đến xem nàng thi đấu, nói mình đang học bài, vội vàng chạy đến đây, rất có thể chưa kịp ăn cơm.

Sau đó sinh bệnh về nhà trực tiếp luôn đi ngủ, một giấc đến trưa hôm sau.

Nếu hôm qua nàng không ăn trưa, thì là hơn 24 tiếng chưa động vào thứ gì, không đói lả mới lạ.

Lệ Sa đau lòng không thôi, nhìn nàng ăn cơm cố gắng ra sức như vậy, biết chắc cơn sốt cũng đã lui.

Có ăn uống là chuyện tốt, Lệ Sa thấy nàng nghiêm túc ăn cơm, giống như ông cụ nhỏ ngày thường vậy đáng yêu.

Rất muốn vuốt vuốt mái tóc bông xù của nàng lúc này, chắc chắn cảm giác rất thích.

Thái Anh ăn no, vuốt bụng tựa lưng vào ghế, đánh một cái ợ dài và vang.

Lệ Sa: "..."

Tốt quá rồi, sau khi làm chuyện thân mật, Thái Anh đang dần xem nàng như người trong nhà.

Hỏi ai mà không ợ, ai mà không thả rắm chứ?

Lệ Sa còn cảm thấy trước đây Thái Anh quá thanh lạnh, quá tự kiềm chế.

Thái Anh này tính sau này ở trước mặt nàng làm chính mình, từ nay trở đi, quan hệ hai người chỉ biết càng tiến thêm một bước.

Lệ Sa nghĩ càng thêm vui vẻ, ánh mắt nhìn Thái Anh chứa đựng tình yêu nồng đậm.

Thái Anh bị nàng nhìn đến phát rợn, thử dò hỏi:

"Đi rửa chén đi."

"Được!"

Lệ Sa vui vẻ nhận lệnh của nàng, đem chén đũa đưa đến máy rửa chén.

Thái Anh nhìn bóng dáng Lệ Sa làm việc, nhướng lông mày, lẩm bẩm:

"Thật sự ngoan thế?"

Lệ Sa cài đặt xong máy rửa chén quay trở lại, thấy Thái Anh đang thu dọn cặp sách.

"Ngươi muốn ra ngoài?"

Thái Anh không trả lời.

"Tóc ngươi ngủ rối như vậy, không chải lại mà ra ngoài sao?"

Thái Anh quay đầu lại nói: "Ngươi giúp ta chải."

Lệ Sa vỗ vỗ ghế sofa phía trước: "Đến, ngồi đây."

Thái Anh lại gần ngồi xuống ghế mát xa, chân trái gác lên, đặt trên tay vịn, ngước cằm lên:

"Ngươi lại đây."

Lệ Sa nghe lời đi đến sau lưng ghế mát xa, cầm lược từ từ chải tóc cho nàng.

Chải được một nửa, Thái Anh đột nhiên vung tay nàng ra, giận dữ nhìn nàng:

"Ngươi làm đau ta."

Lệ Sa: "Hả? Thật sao? Ta còn chưa bắt đầu chải cơ mà."

"Ta nói, ngươi làm đau ta, không nghe thấy sao?"

"Ờ... ta sai rồi ta sai rồi." Lệ Sa tiến lên xoa đầu nàng, "Tỷ tỷ giúp ngươi thổi thổi, không đau không đau."

Thái Anh giãy giụa, dáng vẻ không cam tâm tình nguyện, Lệ Sa đã quá quen rồi.

Dễ thương quá.

Lệ Sa xoa đầu nàng, tay vô thức xoa đến cằm.

Thái Anh: "?"

Lệ Sa vuốt cằm nhỏ xinh của Thái Anh, nhịn không được cúi người đi hôn nàng.

Thái Anh trợn to hai mắt, hiểu ngay chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng hét lên "Chết tiệt!", bật người dậy – kết quả đập thẳng đầu vào miệng Lệ Sa.

Lệ Sa hoàn toàn không phòng bị, môi mềm mại bị cái đầu cứng rắn của nàng húc trúng, cắn vào răng mình, môi lập tức chảy máu.

Lệ Sa sờ sờ một cái, đầu ngón tay có một mảnh máu đỏ tươi.

Thái Anh giận không thể kìm được mà trừng mắt nàng. Trong lòng Lệ Sa kêu lên "Xong rồi xong rồi", luống cuống xin lỗi liên tục:

"Xin lỗi Tiểu Anh, ta..."

"Cút!"

Thái Anh đá một cú làm ghế ngã lăn, phần lưng ghế đập thẳng vào ngón chân không phòng bị của Lệ Sa, đau đến mức nàng suýt nữa đứng không vững.

Thái Anh xách cặp lao ra khỏi cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Lệ Sa ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt mơ màng, xoa xoa chân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro