
Chương 30. Tối Nay.
Lệ Sa tắm rửa xong, vừa búi tóc vào phòng thì Thái Anh cũng vừa lúc tắm xong bước ra.
Đúng rồi, căn phòng ngủ này có phòng tắm riêng, Lệ Sa mới nhớ ra.
Thái Anh mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu hồng cánh sen, kiểu dáng truyền thống, trên hai túi áo còn thêu hoa sen tinh tế, rõ ràng là đồ của nãi nãi.
Kiểu đồ ngủ này vốn có phần "khí chất người già", mà Thái Anh thì chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, mặc vào lại tạo cảm giác đối lập thú vị. Trên người toát ra vài phần khí chất cổ điển, lại thêm vài phần chất phác giản dị.
Thái Anh không gội đầu, cũng như Lệ Sa búi tóc dài ra sau gáy.
Lệ Sa từ lâu đã muốn hỏi: "Ngươi búi tóc chặt như vậy, da đầu không đau sao?"
Tóc của Thái Anh từ trước đến nay chưa bao giờ lơi lỏng, một sợi tóc rơi ra nàng cũng phải chải lại. Từ nhỏ đã tự mình chải tóc, Thái Anh với các loại đồ trang sức trên tóc đều rất quen thuộc, chưa bao giờ cảm thấy da đầu đau.
Thái Anh: "Không đau."
Lệ Sa lấy miếng mặt nạ từ túi xách mang theo rút ra, dán trước gương:
"Xem ra ngươi rất có khả năng nhảy qua giai đoạn đau da đầu, trực tiếp biến thành hói đầu."
Lệ Sa có để lại vài bộ đồ ngủ ở nhà gia gia nãi nãi, nhưng đều là quần short ngắn tay mùa hè. Căn hộ cũ nhà gia nãi không có hệ thống điều hòa nhiệt độ ổn định, mùa này mặc như vậy hơi lạnh.
Nàng mặc bộ đồ ngủ này lúc này còn khá may mắn, may mắn để lại ở đây không phải bộ váy ngủ mát mẻ hơn, bằng không lạnh thì không nói, có thể còn bị Thái Anh mắng cho.
"Hói đầu?" Thái Anh nhìn vào trong gương, chân tóc vẫn bình thường.
Tóc đen nhánh, chỉ là chất tóc vì trước kia thường xuyên nhuộm nên có chút khô xơ, mấy ngày này nàng đã nhờ hệ thống Tiên sinh tư vấn, lập ra một loạt phương án chăm sóc tóc, mua cả đống lớn sản phẩm dưỡng tóc, từ da đầu đến ngọn tóc đều có, chất tóc đang dần dần cải thiện, làm gì có dấu hiệu hói đầu?
Thái Anh không dễ dàng sập bẫy: "Ngươi lại cố tình dọa ta chết khiếp."
"Ngươi hiện tại không hói, về sau cũng sẽ hói thôi." Lệ Sa dán mặt nạ xong, "Hói đầu chính là kẻ thù lớn của giới trẻ hiện đại, loại người cổ đại như ngươi làm sao hiểu được?"
Thái Anh gật gật đầu, đồng ý với cách nói của nàng.
Rất nhiều chuyện hiện đại nàng đều cảm thấy không thể hiểu được, ở Đại Nguyên chỉ nghe nói tóc quá nhiều quá dài không biết làm sao chải cho gọn, chứ hiếm khi nghe ai lo lắng về chuyện hói đầu.
Suy nghĩ của Thái Anh quay một vòng, đột nhiên dừng lại.
Chờ chút, vừa nãy Lệ Sa nói là gì, "Loại người cổ đại như ngươi"?
Lệ Sa vẫn đang bôi các loại tinh chất lên mặt, đôi mắt tinh anh đã qua gương nhìn về phía Thái Anh, không biết đã âm thầm quan sát nàng bao lâu.
"Cái... cái gì người cổ đại." Cổ họng Thái Anh có chút khô khốc.
May là đèn trong phòng ngủ không quá sáng, nếu không dưới ánh sáng trắng rõ như ban ngày, chắc chắn Lệ Sa chỉ liếc một cái là nhận ra sắc mặt trắng bệch của Thái Anh.
"Ngươi không phải người cổ đại thì là gì?" Lệ Sa quay người lại "Hừ" một tiếng, "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang lén luyện công."
"Lén luyện công?"
"Vừa đánh quyền vừa múa kiếm, nói không phải người cổ đại ai tin? Trước kia cũng không thấy ngươi động đến mấy thứ này, chắc là từ chỗ nào đó tìm được một quyển bí tịch bắt đầu khổ luyện, hay là tự mình nghĩ ra?"
Lệ Sa không nói hết, chưa kể đến hôm đó ở thư viện nhìn thấy cảnh tượng huyền huyền bí bí.
Hôm đó Thái Anh vỗ cổ tay bạn học, động tác cực nhanh.
Có thể tránh được mắt người khác, nhưng trốn không qua Lệ Sa.
Lệ Sa thấy rõ ràng, bạn học bị Thái Anh vỗ xong, cả người run lẩy bẩy nửa ngày, vẻ mặt vô cùng dọa người.
Chiêu này chắc chắn là phần lợi hại nhất trong bí tịch.
Nghe xong lời Lệ Sa, trong lòng Thái Anh có thể phủ kín cả căn phòng ngủ bằng dấu ba chấm.
Hóa ra Lệ Sa nghĩ như vậy, không phải nghi ngờ nàng xuyên không tới...
Thật sự quá đánh giá cao Lệ Sa rồi.
Sự căng thẳng tiêu tan, huyệt thái dương vốn đang nhức cũng dịu xuống. Thái Anh hoàn toàn thả lỏng, bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh Lệ Sa, cố ý hỏi:
"Vậy ngươi không sợ ta?"
"Sợ ngươi? Sợ ngươi làm gì?"
Thái Anh ghé sát mặt vào bên chiếc đèn bàn, để ánh sáng chiếu rõ biểu cảm mình, cố ý làm ra vẻ hung dữ:
"Không sợ ta dùng chiêu thức trong bí tịch đối phó với ngươi?"
Lệ Sa nhìn về phía nàng.
Cảnh tượng mắt lệch, đầu nghiêng, miệng chảy nước dãi ở thư viện hôm đó nếu xảy ra trên người mình, thật sự không thể tưởng tượng được, cũng quá mất mặt.
Thái Anh còn cố ý làm mặt lạnh xuống, tăng thêm cảm giác khủng khiếp cho mình.
"Ngươi sẽ như vậy với ta sao?" Lệ Sa hỏi thẳng nàng.
"Nói không chừng."
"Không, ngươi sẽ không." Lệ Sa lắc đầu, tiếp tục lau mặt, "Ngươi không nỡ."
"Ta vì sao không nỡ?"
"Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi sao có thể lấy oán báo ơn?"
Không ngờ Lệ Sa còn có tâm hồn ngây thơ như vậy, Thái Anh phát hiện mình cũng không lộ ra chuyện gì, tất cả đều do Lệ Sa tự mình tưởng tượng, tâm tình rất tốt, cũng không trêu nàng nữa:
"Yên tâm, ta không có bí tịch gì, chỉ là lục tìm mấy cuốn sách cũ của thư viện, tìm được ít phương pháp cường thân kiện thể."
"Ở đây chỉ có ta với ngươi hai người, ngươi nói thật với ta đi." Lệ Sa hỏi nàng, "Rốt cuộc chuyện gì khiến ngươi đột nhiên tỉnh ngộ, tính toán nghiêm túc làm người?"
Trong thời gian này, điều khiến Lệ Sa tò mò nhất chính là chuyện này.
Thái Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng, mà hỏi lại: "Ngươi cảm thấy hiện tại ta thế nào?"
Lệ Sa bị nàng hỏi trực tiếp làm cho biểu cảm hoang mang một chút, mới nói:
"Tốt đấy, hơn trước kia vài nghìn lần, cầu xin ngươi đừng lại biến về bộ dạng cũ."
"Vậy được rồi." Thái Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Nếu ta biến về như cũ thì sao?"
Lệ Sa: "Ngươi đây là đang tiêm phòng tâm lý cho ta gì đấy, đổi qua đổi lại có phải Transformers đâu?"
Nghe ra Lệ Sa cũng không muốn trả lời câu hỏi này, Thái Anh cũng không hỏi thêm.
Khi nàng đứng dậy khỏi ghế, Lệ Sa bổ sung thêm câu:
"Chắc là sẽ khổ sở lắm, cũng sẽ có chút thất vọng. Bởi vì mối quan hệ hiện tại của hai ta cũng không tệ."
Thái Anh không biết vì sao mình lại muốn hỏi câu này.
Thật ra đáp án nàng đã đoán được từ trước, câu trả lời của Lệ Sa cơ bản cũng giống như nàng nghĩ, thậm chí còn nồng nhiệt hơn một chút.
Đối với nàng, hành vi "đặt ra nghi vấn" này bản chất là muốn có được đáp án, để cho mình yên tâm.
Chỉ là đã đoán được đáp án mà vẫn muốn hỏi, hỏi xong lại càng không yên tâm, loại chuyện này nàng lần đầu làm.
Không biết có phải vì mượn thân thể người khác hay không, năng lực tự vấn không hiểu sao lại giảm đi một cách bí ẩn.
Cũng có thể vì những lý do khác.
Giường ở đây nhỏ hơn nhà họ Lạp không ít.
Ở nhà họ Lạp, giường của Thái Anh là chiếc giường lớn hai mét, ở đây nàng với Lệ Sa đêm nay phải cùng dùng chiếc giường chỉ có 1 mét 5.
Lệ Sa ôm chăn từ tủ quần áo ra, ném cho Thái Anh: "Vừa nãy mưa to, một cơn mưa thu, một cơn lạnh, đêm nay chắc chắn sẽ lạnh. Đắp chăn cho ấm."
"Ừm, cảm ơn."
"Ta ngủ không thành thật, báo trước với ngươi một tiếng. Nếu ta chiếm chỗ của ngươi thì đá ta dậy, không sao cả, ta không đánh nhau với ngươi đâu."
Hai người mỗi người chui vào ổ chăn của mình, đang định tắt đèn thì điện thoại trên bàn của Lệ Sa rung lên.
Vừa mới chui vào ổ chăn ấm áp, còn chưa kịp duỗi người thoải mái, Lệ Sa lại phải bò ra ngoài lạnh lẽo cầm điện thoại.
Lệ Sa không tình nguyện mà bò ra khỏi ổ.
Trời lạnh quá, nổi cả da gà.
"Trời... Video call?"
Nhìn thấy lời mời video call, Lệ Sa cảm thấy lạnh hơn nữa.
Đêm khuya rồi, sắp ngủ còn họp hành gì nữa chứ?
Lệ Sa biết câu lạc bộ họp video thường kéo dài rất lâu, điểm này chung quy nếu muốn mở họp thì cơ bản đều là thảo luận chính sự. Giờ này mà còn gọi thì khẳng định thoát thân không được.
Đợi đến khi họp xong thì Thái Anh chắc cũng ngủ say mấy giấc rồi...
Thái Anh nghe điện thoại còn đang rung, đầu nhỏ từ trong chăn tò mò mà thò ra:
"Ngươi không nghe điện thoại sao?"
Lệ Sa: "......"
Cắn răng mặc áo khoác, chấp nhận số phận, đi họp.
Trong phòng ngủ có bàn trang điểm, Lệ Sa bật đèn bàn lên, chuẩn bị vào họp video.
Cuộc họp có tổng cộng chín người, ngoài những gương mặt quen thuộc như Trác Cảnh Lam và Tạ Bất Ngư, còn có hai thành viên cấp quản lý hiện đang trong giai đoạn chuyển giao công việc.
Lệ Sa vuốt tóc sửa sang lại chút, điều chỉnh màn hình hướng thẳng về phía mình.
Bàn trang điểm đối diện giường, màn hình hướng về phía mình, mà mình đang quay lưng lại với Thái Anh, tuyệt đối không thể chiếu đến nàng.
Ai cũng biết Lệ Sa độc thân, bất kể vì lý do gì mà nửa đêm trong phòng lại có thêm một người phụ nữ, thì nàng hết đường chối cãi.
Đặc biệt là khi có mặt cái miệng độc như Tạ Bất Ngư ở đây, không thể để nàng phát hiện manh mối.
"Còn chưa đến." Tạ Bất Ngư ngáp dài, Phù Đồ cùng Hỗ Hỗ một người cúi đầu, một người đang uống Coca.
Tạ Bất Ngư trêu chọc Hỗ Hỗ: "Tuổi trẻ thật tốt nhỉ, nửa đêm uống thứ đồ uống có ga này, cũng không sợ mập lên."
Hỗ Hỗ: "Ta còn muốn mập thêm chút nữa cơ."
Phù Đồ dường như đang chơi game, đầu không ngẩng lên nhưng vẫn tham gia cuộc họp trước đó với giọng khàn khàn:
"Hỗ Hỗ quá gầy, nhưng muốn mập không thể dựa vào uống đồ uống có ga. Ngươi nên đi tập gym nhiều vào."
Tạ Bất Ngư: "...... Phù Đồ ngươi nghiêm túc quá mức rồi đó, người ta nói vui vậy thôi ngươi liền bắt đầu mở khóa phụ đạo."
Trác Cảnh Lam ngáp một cái, Tạ Bất Ngư bị lây cũng ngáp theo.
"Ê, Sa tỷ đến lúc nào vậy? Giọng nhỏ nhẹ thế này, không giống phong cách của ngươi đâu nhỉ."
Lệ Sa: "Bộ nửa đêm mở họp ta còn phải lộn mèo một cú mới được tính à?"
Tạ Bất Ngư: "Ngày thường chỉ cần lão nhân gia ở đó, ta nói nửa câu, ngươi liền có cả đống lời chờ muốn phun ra mắng ta. Hôm nay bình tĩnh thế này, hay là kim ốc tàng kiều không muốn để chúng ta biết?"
Lệ Sa thật sự ghét chết cái miệng của Tạ Bất Ngư.
Sao mà đoán một phát liền trúng vậy?
...... Cũng không phải hoàn toàn trúng, nàng đâu có tàng gì kiều đâu, chỉ trúng một nửa thôi.
"Ngươi nói lung tung cái gì đó, họp đi." Lệ Sa nghiêm túc phê bình nàng.
"Cuộc họp này chẳng phải còn chưa bắt đầu sao." Tạ Bất Ngư ở nhà tạo hình càng cẩu thả, mớ tóc rối cùng cái kính cận như đít chai, Lệ Sa đã từng khuyên nàng đi phẫu thuật cận thị đi, chỉ mất nửa tiếng mà tiện đủ đường, nàng vẫn lười không chịu đi.
Quản lý cấp cao còn chưa vào, Lệ Sa trêu nói: "Có lẽ bị dung mạo nửa đêm của ngươi dọa đến không dám vào rồi."
Đúng rồi, đây mới là Sa tỷ quen thuộc.
Tạ Bất Ngư cũng không cam chịu, phản đòn:
"Vậy ngươi vừa rồi đang cùng cái muội muội kia ôn tồn phải không? Bị cuộc họp làm phiền có phải đặc biệt mất hứng không?"
Lệ Sa tai nghe quên đeo, vốn nghĩ sẽ mở họp đàng hoàng, nội dung nghiêm túc, cũng không cần tai nghe, để âm lượng nhỏ, không đến mức làm ồn Thái Anh.
Ai có thể nghĩ đến Tạ Bất Ngư lại điên cuồng phát huy ở chỗ này?
Âm lượng tuy nhỏ, nhưng trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Thái Anh nếu chưa ngủ thì vẫn có thể nghe rõ chứ!
Quả nhiên, Thái Anh ở trong chăn động động một chút, như thể trở mình.
Lệ Sa đau đầu.
"Đừng có nói hươu nói vượn!" Lệ Sa cảnh cáo Tạ Bất Ngư.
Tạ Bất Ngư hiếm khi làm Lệ Sa bị động, nắm lấy "muội muội" này càng làm ầm:
"Muội muội của ngươi kỹ thuật xoa bóp không tệ đấy chứ, đêm nay có giúp ngươi xoa bóp không?"
Một đám thành thị cô đơn độc thân, nửa đêm bị gọi dậy họp vốn đã không vui, người chưa đến đủ đương nhiên phải làm ầm ĩ một trận cho thoải mái.
Tạ Bất Ngư chọc ghẹo không lựa lời, khiến Phù Đồ cũng cười:
"Không ngờ, ngươi lại dám chọc Sa tỷ của chúng ta."
Lệ Sa thấy Phù Đồ mở miệng giúp nàng nói chuyện, trong lòng yên tâm chút.
Không ngờ Phù Đồ nói: "Vốn dĩ Sa tỷ crush rồi, ngươi nói thế này Sa tỷ làm sao thừa nhận được, ngại lắm."
Lệ Sa thiếu chút nữa nhảy dựng lên —— ai crush?! Các ngươi là Nguyệt Lão sao? Tùy tiện kéo tơ hồng cho người ta?!
Tạ Bất Ngư tưởng Phù Đồ lại muốn mở lớp giáo dục công dân, không ngờ lại tới trợ chiến.
"Ừ, ngươi nói đúng, Sa tỷ chúng ta từ nhỏ đến lớn hiếm khi động lòng với cô gái nào, chúng ta không thể cứ đả kích nàng, cười nhạo nàng. Hẳn là nên quan tâm yêu thương nàng nhiều hơn, để mối tình đầu của nàng thêm chút ngọt ngào và vui vẻ yêu đương."
Hỗ Hỗ: "Vậy...... Đây thật sự là mốt tình đầu của Sa tỷ sao?"
Tạ Bất Ngư: "Không thì sao."
Hỗ Hỗ: "Trước giờ tưởng các ngươi đùa."
Phù Đồ: "Sa tỷ chúng ta thanh thuần đó, ngươi không hiểu đâu."
Tạ Bất Ngư: "Sa tỷ vì mối tình đầu bé nhỏ kia mà còn dắt cả đám chúng ta chạy một vòng thật xa tới thư viện 'tụ tập', chuyện đó ngươi quên rồi à? Nếu không phải là mối tình đầu, ai lại có động lực này chứ?"
Hỗ Hỗ: "Nói cũng đúng."
Bên kia giường tối tăm, dường như mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ của Thái Anh.
Lệ Sa suýt nữa thì nổ tung tại chỗ, hận không thể lôi hết cả đám này lại, treo ngược lên mà tét cho mỗi đứa một trăm roi!
Lệ Sa gầm nhẹ: "Con mẹ nó, các ngươi nói xong chưa! Đêm khuya có việc gì thì nói nhanh đi! Lão nương buồn ngủ!"
Nàng nói câu cuối đúng lúc quản lý cấp cao tổ chức cuộc họp đêm nay vừa vào, vào cuộc họp video, trọn vẹn nghe hết lời nàng chửi sạch sẽ không sót chữ nào.
"À, khụ, cái này, đêm khuya làm mọi người phải họp, thật sự xin lỗi. Nhanh lắm, mười phút chắc chắn nói xong."
Toàn bộ ENIAC không ai không sợ Lệ Sa, Lệ Sa chính là tổ tông ở ENIAC, cái loại phải hầu hạ tốt.
Lệ Sa chửi một tiếng họ cũng chỉ ngoan ngoãn nhận mệnh, không dám chống cự.
Lệ Sa mệt mỏi, là thật mệt mỏi.
Cái chiến đội Cửu Thiên này còn tuyển tân binh, còn bồi dưỡng tinh thần chiến đội cái quái gì nữa? Ngày nào cũng muốn giải tán 500 lần là ít.
......
Cuộc họp này kéo dài một giờ mười lăm phút mới kết thúc, bất kể Thái Anh ngủ hay chưa, Lệ Sa vừa đặt đầu xuống gối là lập tức ngủ như chết.
Trước khi ngủ, cả người nàng đau nhức rã rời. Lệ Sa thầm nghĩ ngày mai nhất định phải tranh thủ chút thời gian đến phòng gym trong nhà quét dọn lại đống máy móc bám bụi, rồi bắt đầu luyện tập lại nghiêm túc.
Gần đây thật sự quá lười biếng rồi.
Không biết Thái Anh có vận động không. Lớp 11 đã không có môn thể dục rồi......
Nghĩ đến Thái Anh, trước khi ngủ Lệ Sa quay đầu nhìn sang phía nàng, vừa vặn thấy được cái ót.
Nàng ngủ cũng chưa tháo tóc ra sao? Hơn nữa còn nằm nghiêng.
Tuy không nhìn thấy toàn thân, nhưng mơ hồ cảm giác nàng ngủ hẳn là rất ngoan ngoãn, không thì làm sao giữ cho tóc không bị rối loạn chứ?
Mấy câu nói bậy của Tạ Bất Ngư với mấy tiểu vương bát đản nói trước đó, cuối cùng Thái Anh có nghe thấy không......
Dù có nghe thấy hay không, sáng mai dậy vẫn thẳng thắn từ tốn, giải thích rõ ràng với nàng.
Ngàn vạn đừng để bị dẫn dắt, tâm sinh hiểu lầm.
Lệ Sa thật phục, đêm nay quả thực vận đen quấn thân.
Trước đó không cẩn thận có cái hôn gián tiếp, bây giờ lại bị đủ loại bịa đặt.
Nàng hoàn toàn không phải kiểu người tùy tiện được không?
Nàng là chính nhân quân tử chính hiệu......
Đêm qua rốt cuộc đã ngủ kiểu gì, Lệ Sa hoàn toàn không có ấn tượng gì. Chỉ cảm thấy chăn mỏng quá, lạnh.
Sáng hôm sau, còn chưa mở mắt, Lệ Sa đã cảm giác trong lòng mình ôm lấy thứ gì đó mềm mại, ấm áp, cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Thứ ấy dường như lại không chịu để yên cho nàng ôm, vừa bị ôm chặt một chút đã có dấu hiệu giãy giụa muốn trốn khỏi vòng tay nàng.
"Đừng nhúc nhích." Lệ Sa nghiêm giọng cảnh cáo "nó".
Hiệu quả của câu cảnh cáo không tệ lắm, vật nhỏ kia liền ngoan ngoãn bất động.
Lệ Sa ôm cái ấm áp ấy tiếp tục ngủ thêm một giấc. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, đêm qua còn phải họp video đến khuya, hôm nay chắc chắn không có việc gì, ngủ một giấc ngon lành cũng không sao.
Lại ngủ một vòng, khi ý thức mơ màng trở lại, tinh thần đã tỉnh táo hơn.
Lệ Sa mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện thứ đang đắp trên người không phải chăn của mình.
Chăn vàng nhạt, chất liệu dày vừa phải cho mùa thu, chẳng phải tối qua ném cho Thái Anh đắp sao? Sao giờ lại thấy nó ở trên người nàng?
Không đúng. Nhìn kỹ lại mới phát hiện, không phải chăn chạy đến trên người nàng, mà là nàng tự mình chui hẳn vào trong chăn của Thái Anh.
Nàng biết mình ngủ không thành thật, nhưng không ngờ lại không thành thật đến thế, cả ổ chăn đều có thể đổi.
"Lệ Sa tỷ."
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong lòng nàng. Tim Lệ Sa tim đập thiếu một nhịp, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn chạm ngay vào ánh mắt của Thái Anh đang trong lòng ngực nàng.
"Tỉnh rồi?" Thái Anh hỏi nàng.
Không nhìn ra tâm trạng của Thái Anh, không phân biệt được nàng hiện tại rốt cuộc có giận hay có suy nghĩ gì khác.
Dù sao thì vẻ mặt sững sờ kinh ngạc của Lệ Sa cũng chẳng giấu được.
Theo câu hỏi của đối phương, Lệ Sa máy móc gật gật đầu.
"Vậy bây giờ có thể thả ta ra được không."
Tốt rồi nghe ra được, Thái Anh giọng điệu lạnh băng, đây là giận rồi.
Vậy tối qua Lệ Sa bị lạnh cóng, sau đó chạy vào ổ chăn của Thái Anh, còn ôm nàng ngủ cả đêm?
Lệ Sa nhắm mắt, cái này nhất định là mơ.
Lại mở mắt, tốt lắm, không phải mơ......
Hiện thực quả nhiên nhiều khi còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả ác mộng.
Bây giờ giải thích với Thái Anh chuyện nàng là chính nhân quân tử, còn có khả năng giải thích thông không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro