
Chương 89
Hoàng đế trẻ tuổi khí thịnh, càng nôn nóng muốn có con.
Chuyện đã đáp ứng, dù thần tử có cực lực phản đối, hắn cũng đi.
Sáng ngày thứ hai, lúc cửa thành mở ra, một cỗ xe ngựa chậm rãi chạy khỏi Hoàng cung. Đi theo còn có một đội thị vệ ăn mặc nô bộc, bọn họ đi hai bên theo tốc độ xe ngựa, lúc thong thả, lúc cấp bách, trạng thái đặc biệt cảnh giác. Trong xe ngựa, vị vua trẻ thoát khỏi long bào, đổi thành công tử hoa gấm phú gia, nghiễm nhiên phù hợp với hình tượng tuấn lang nhẹ nhàng.
Giống như trước kia, Tố Hoà Thanh Dao và Cơ Phi Yên đều thay đổi nữ trang hoá làm bạn bên cạnh trái phải của Hoàng đế. Không giống khi xưa ở cạnh nhau trong không gian riêng, nay phải ngồi hai bên Hoàng đế, ánh mắt nhìn nhau phải vượt qua trở ngại, nhìn đối phương chăm chú. Gần trong gang tấc, lại phải tưởng niệm. Tố Hoà Thanh Dao đọc hiểu suy nghĩ trong đáy mắt Cơ Phi Yên, mà chính nàng, cũng có nỗi nhớ mong đồng dạng.
Không nói chuyện náo nhiệt, trong xe ngựa rất yên tĩnh. Bên tai là âm thanh xe ngựa chạy trên mặt đất, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bọn thị vệ bước đi chỉnh tề, có lúc sẽ nghe tiếng ngựa hí lên. Hoàng đế thích không khí dạng này, hai bên ngắm nhìn hai vị mỹ nhân, hai tay đều nắm tay bọn họ, vẻ mặt tươi cười.
Khắp thiên hạ này, sợ là chỉ có cửu ngũ chí tôn là hắn mới có phúc khí có cả hai mỹ nhân đẹp như vậy bên cạnh. Giang sơn và mỹ nhân. Mà hắn có thể dễ dàng đạt được tất cả những điều mà nam nhân mơ tưởng, còn có cái gì là chưa đủ đâu? Nghĩ như vậy, Hoàng đế càng phát ra vẻ đắc ý.
"Luôn nghe nói Giang Nam phong cảnh đẹp. Hoàng hậu, Cơ phi, hai người đã từng đến Giang Nam chưa?" Hoàng đế hỏi, cố gắng đánh vỡ không khí trầm mặc.
Đáng tiếc, hai vị mỹ nhân tựa hồ không có tâm trạng. Trong lòng bọn họ bận tâm nhìn lẫn nhau, cho dù là khoảng cách như vậy, cũng hy vọng không bị quấy rầy. Thế là, nghe Hoàng đế hỏi, cả hai đều lắc đầu, tiếp tục duy trì trầm mặc như ban đầu. "Tỷ, ngồi bên này nhìn khó chịu, thần thiếp qua bên chỗ tỷ ngồi được không?" Chung qui là không nhịn xuống được, giọng nói Cơ Phi Yên vang lên, rút tay mình khỏi tay Hoàng đế, tuỳ ý quăng một cái lý do đuổi Hoàng đế, tự tác chủ trương kề bên Tố Hoà Thanh Dao. Thân mật khoác cánh tay lên, dựa vào bả vai, nói: "Quả nhiên là bên này tốt hơn. Đường xá xa xôi, buồn ngủ quá đi!"
"Khục." Hoàng đế tựa hồ có chút xấu hổ, nhìn hai mỹ nhân vô cùng thân mật, mơ hồ cảm thấy thoả mãn, lại tự giác thấy không thể lại chen qua đó, đành phải ổn định chính mình, nói: "Sợ là bên này xóc nảy, Cơ phi đã mệt rồi à. Đợi một lát đến bến thuyền, chúng ta đổi qua ngồi thuyền, có thể nghỉ ngơi thêm."
Tố Hoà Thanh Dao vẫn giữ biểu cảm nhàn nhạt như cũ, không có cảm xúc dư thừa. "Đã buồn ngủ thì ngủ đi." nói xong lời này, nàng cũng rút tay về, đưa tay đặt lên eo Cơ Phi Yên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không khí thật lúng túng, nam nhân duy nhất trong xe cũng thật lúng túng.
Hoàng đế nắm đấm tay lại, trong lòng tự phát tác. Một tiếng cảm thán, nhìn hai vị mỹ nhân, giống như cười mà không cười nói: "Hai ngươi ngược lại quan hệ rất tốt."
Không trả lời.
Bọn họ tựa hồ cũng đã ngủ, dù là xe ngựa xóc nảy ngày càng nhiều, bọn họ đều giống như không cảm giác được, tựa như đã chìm sâu vào giấc ngủ. Hầy! Lại một âm thanh thở dài, Hoàng đế thực sự hơi hoài nghi lần này đến tột cùng là đúng hay sai. Thấy không ai để ý tới, đành phải nhắm mắt theo, dựa vào toa xe ngủ.
Lúc này, Tố Hoà Thanh Dao và Cơ Phi Yên giả vờ ngủ say nhưng lại như ngủ say thật.
"Thanh Dao, Thanh Dao." Cơ Phi Yên gọi ở bên tai, nghe tiếng, Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi mở mắt ra. Nhưng mà lúc nhìn lại Cơ Phi Yên, lại phát hiện rõ ràng Cơ Phi Yên không hề mở mắt, cũng không có âm thanh nào truyền bên tai.
Đây là, có chuyện gì vậy?
Cơ Phi Yên vẫn nhắm mắt, giống như là ngủ, giọng nói đắc ý lại lần nữa rõ ràng ở trong não Tố Hoà Thanh Dao. "Hắc, Thanh Dao biết không? Cái này gọi là thuật truyền âm. Không cần mở miệng, cũng có thể khiến đối phương nghe được giọng mình. Nào, Thanh Dao nếu có gì muốn nói, chỉ cần mặc niệm trong lòng là được."
"Thật sao? Có thể nghe thấy tiếng nói trong lòng?" Tố Hoà Thanh Dao nhìn qua Cơ Phi Yên tìm kiếm xác thực, lại nhận được một mạt ý cười.
"Tất nhiên có thể nghe thấy. Thanh Dao, ở trong đây thật nhàm chán, ta mang nàng đi cỡi gió được không?" Không biết khi nào, Cơ Phi Yên đã phóng ra, dùng linh thể tinh khiết trước mặt Tố Hoà Thanh Dao. Nhìn thấy như vậy, Tố Hoà Thanh Dao chỉ cảm thấy bất khả tư nghị: Nguyên lai, đây là khác biệt giữa tiên và phàm. Âm thầm cảm thán, mong ngóng trong lòng, lại tự biết không thể.
"Thanh Dao? Trả lời ta đi? Lên đỉnh xe ngựa ngắm phong cảnh không?" Cơ Phi Yên lại hỏi.
Tố Hoà Thanh Dao đồng ý, Cơ Phi Yên liền thổi một hơi thở vào. Một trận mê muội, Tố Hoà Thanh Dao chợt cảm giác mơ hồ bay bổng. Bên tai là gió mát, mở to mắt, lúc này mới phát hiện chính mình đang ngồi trên đỉnh nốc xe ngựa. Phóng tầm mắt nhìn xa, chung quanh xanh um tươi tốt, một mảnh xanh biếc.
"Cái này, đây là có chuyện gì?" Chỉ là như thế này, Tố Hoà Thanh Dao đã lãnh hội đến quá thần kỳ. Tóm lấy cánh tay Cơ Phi Yên, vốn dĩ trong tưởng tượng sẽ bắt được, nhưng mà, lúc lòng bàn tay chạm đến, Tố Hoà Thanh Dao liền hoảng hốt. "Phi nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Nghe vậy, Cơ Phi Yên che miệng cười vũ mị. Giữ Tố Hoà Thanh Dao yên ổn ở bên cạnh, chỉ vào phong cảnh tú lệ xung quanh, nói: "Dựa vào lời phàm nhân mà giải thích, đây là xuất hồn. Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì. Có Hoàng đế ở chỗ nào là ta và nàng đều phải hùa cùng. Thật giày vò, nên ta mới suy nghĩ ra biện pháp này, sẽ không bị Hoàng đế phát hiện, lại có thể tách ra ở riêng. Nhìn xem, phong cảnh nơi này so với cảnh trong Hoàng cung, liền biết thế nào là nhiều ít."
"Lắm mồm." Tố Hoà Thanh Dao điểm nhẹ một cái lên trán Cơ Phi Yên, rồi tựa vào trong lòng Cơ Phi Yên, thưởng thức phong cảnh khó có được trước mắt. "Phi nhi, gặp được nàng, có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng cũng là một loại kinh hỉ. Lĩnh hội này, bọn họ ai cũng không biết. Nhưng mà, có thể bồi tiếp, quả nhiên là một kiện ân huệ đáng vui. Đời này, nếu có thể cùng người trong lòng ẩn cư nơi sơn lâm, từ đây không hỏi thế sự, buông tha hoàng vị, thì có làm sao?"
"Vậy, người trong lòng Thanh Dao, là ai?"
"Nàng nói xem?" Tố Hoà Thanh Dao yêu thích... không chỉ là yêu tinh, mà còn là hồ ly chỉ thích tìm vui... (vui ở đây còn có ý khác là thích tìm hoan ái =)))) mà đúng là chị Cơ Phi Yên từ đầu đến cuối, sơ hở là muốn bế Thanh Dao lên giường nên cũng cũng đi.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro