Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88

Trời đang mức nóng bức nhất, nhưng ở góc tối Bắc viện hoàng cung thì có vẻ như mùa thu đến, khắp nơi đều có lá rụng rơi lả tả. Từng mùi vị từ chén thuốc truyền ra, cửa bị đẩy nghe tiếng kẽo kẹt, có người cầm cây chổi ra quét lá rơi rải rát thành đống một lần nữa. Hôm nay trời hình như sai, vạn dặm không mây, đặc biệt xanh. (ý nói bầu trời không đúng với thời tiết đang mùa hè)


"Đức phi nương nương, người có muốn ra ngoài ngồi không?" Quay đầu, Thiển Thư hướng về phía trong phòng hô. Từ trong góc viện tử cầm một cái ghế nhỏ, đợi Đức phi đến, ngồi dựa vào tường. "Trời thanh, hít thở không khí cũng tốt." khoác kiện áo ngoài lên người Đức phi, bận bịu tứ phía, lại nấu xong chén thuốc bưng đến, dụng tâm thổi nhiệt khí bớt đi.


Trong mắt Đức phi đều nhìn thấy tất cả, không nói chuyện, khoé miệng luôn có ý cười. Có đôi khi, nhìn ý trung nhân của mình bận rộn vì mình, thực sự là một việc vô cùng hạnh phúc. Đức phi suy yếu, khi được dốc lòng chăm sóc, theo đó khôi phục không ít. Kéo khoé miệng, lên tiếng: "Bận rộn lâu như vậy, nên ngồi nghỉ một lát."


"Haizz!" Thuận theo đáp một tiếng, Thiển Thư bưng chén thuốc ngồi xổm ở trước mặt Đức phi, nói: "Luôn quanh quẩn ở trong này cũng không tốt. Nếu người tốt lên một chút, chúng ta sẽ đi dạo ngự hoa viên." chén thuốc đã bớt nóng, đưa nó cho Đức phi, nhìn nàng uống hết toàn bộ. Sau đó làm như là ảo thuật, mở lòng bàn tay ra, hiến tặng một viên kẹo mơ, "Ăn cái này, có thể bớt vị đắng."


Nghe vậy, Đức phi cầm viên kẹo mơ ngậm vào miệng. Vị chua ngọt nhàn nhạt tản ra, híp mắt lại, có loại ngọt thấm vào tim gan. "Lúc này chỉ bằng thân phận chúng ta mà cùng đến ngự hoa viên. Nếu lọt tới tai Hoàng thượng, vậy thì không tốt. Bây giờ chỉ sợ là chỉ có thể ở đây tản bộ. May mà còn có ngươi, cũng không bị xem là nhàm chán."


Trong lời nói của Đức phi có nhàn nhạt bất đắc dĩ và tổn thương, Thiển Thư ngẩng đầu nhìn, cẩn thận mở lời: "Chuyện cho tới bây giờ, người hối hận không? Nếu không ở trong cung, không thành phi tử, người có thể có cuộc sống tự do tự tại ngoài cung. Đâu giống như bây giờ, bị giam trong này, không tự do, chỉ có chờ chết, không được đi chỗ mình muốn, mất đi lý tưởng."


Âm thanh thở dài lặng yên thốt ra, Đức phi đặt chén thuốc trong tay xuống. Kéo mu bàn tay ấm áp truyền nhiệt dán lên gò má hơi lạnh của chính mình, nói: "Ta chưa từng hoài niệm cuộc sống ngoài cung sao? Nhưng, hối hận thì có ích lợi gì? Gả vào Hoàng gia, cả đời không có tự do. Dừng ở nơi này, đều là số mệnh."


"Nếu như có cơ hội để hối hận, có còn cảm thấy đây là số mệnh không?" Giọng nói vui vẻ từ ngoài viện truyền đến, Đức phi và Thiển Thư chưa kịp phản ứng, cửa sân đã bị đẩy ra. "Đức phi muốn rời khỏi Hoàng cung, trước mắt đây chính là cơ hội tốt." cùng với âm thanh cười vui vẻ khi nãy, Cơ Phi Yên kéo cánh tay Tố Hoà Thanh Dao cùng đi vào. Nhìn hai người mười phần thân mật, cho dù ở trước mặt Đức phi, cũng không có ý định che giấu.


Hoàng hậu giá lâm, Đức phi và Thiển Thư tương đối thụ sủng nhược kinh. Hai người nhao nhao đứng lên, vì hành lễ vội vàng mà bất cẩn đá lăn chén thuốc đặt dưới đất. "Hoàng hậu cát tường, thần thiếp không biết ngài giá lâm, thực sự..." lời còn chưa nói dứt, cửa sân đã bị Cơ Phi Yên đóng kỹ. Tố Hoà Thanh Dao khoát tay áo, "Lần này cũng không phải đến để ngươi thỉnh an. Ở Bắc viện, đâu cần hành lễ? Đức phi, ta muốn hỏi lại, ngươi nguyện ý rời khỏi Hoàng cung, ra ngoài sống như bách tính dân thường không?"


Tố Hoà Thanh Dao nói chuyện không quanh co lòng vòng, vẫn biểu cảm lãnh đạm như cũ, lời nói lại đi thẳng vào trọng tâm. Một trận trầm mặc, quỳ xuống "bịch" một tiếng phát ra, "Hoàng hậu, ngài nói có phải là sự thật không?" Đối mặt với đối tượng mà mình sùng bái, Thiển Thư dường như nghẹn ngào nói chuyện. Không bao giờ nghĩ đến có thể rời khỏi Hoàng cung, chứ đừng nói là đến là mang Đức phi rời khỏi.


Đồng dạng không muốn sống kiểu này còn có Đức phi. Lo lắng vì thân phận của Tố Hoà Thanh Dao, có lẽ là đến có thể thăm dò. "Hoàng hậu, lời ngài nói là thật sao?" Đức phi hơi nắm chặt tay, trong trái tim hy vọng được thương xót, hy vọng Hoàng hậu không phải là thăm dò. Nếu tất cả là thật, họ sẽ đạt được tái sinh, triệt để được bắt đầu một cuộc sống mới.


"Há có thể nói giỡn?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi lại.


Bốn chữ đơn giản như vậy, nghe vào tai Đức phi lại giống như cứu rỗi từ trên trời giáng xuống. "Thực sự là thật." hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau, đồng thanh. Cơ Phi Yên nhìn họ gấp như thế, bĩu môi, nói: "Tất nhiên là thật, nhưng hai người dự định đi đâu? Nguyện lòng rời khỏi Hoàng cung, ngược lại bọn ta không phải nói suông đâu! Chúng ta cảnh cáo, rời khỏi cung, các ngươi chỉ có thể sống như bách tính bình thường, nhưng sau đó muốn quay lại đây thì không thể."


"Nguyện ý!" Sợ bọn họ đổi ý, Thiển Thư vội vàng khoát tay, nói: "Hoàng hậu, bọn ta sẽ tìm chỗ dàn xếp, mặc kệ sau này thế nào cũng đều không muốn hồi cung. Thiển Thư sẽ hầu hạ Đức phi nương nương thật tốt, không để nàng chịu uỷ khuất."


Lời này đã nói thay ý nghĩ trong lòng Đức phi, nhìn qua Tố Hoà Thanh Dao, gật đầu, tương trưng cho sự xác nhận lại một lần nữa với Tố Hoà Thanh Dao. "Nếu đã vậy..." Tố Hoà Thanh Dao ngưng một chốc, lại nói tiếp: "Vậy thì tặng hai ngươi chút đồ trang sức, đủ để mua một trạch viện cư ngụ. Sáng sớm mai, hai ngươi đổi trang phục cung nữ, cầm lấy kim bài rời khỏi Hoàng cung. Phi tần ở Bắc viện đều là vận mệnh bi thương, hai ngươi rời khỏi đây, cũng là chuyện tốt. Tìm chỗ cư ngụ thật xa kinh thành, đỡ cho bị phát hiện, cũng đảm bảo an toàn cho hai ngươi." Nói xong, Tố Hoà Thanh Dao lấy ra kim bài đã chuẩn bị từ trước, đưa nó cho Đức phi, rồi nói: "Hai ngươi cầm nó, nếu có thị vệ hỏi, thì nói nghe theo ý chỉ của ta, ra ngoài cung mua ít đồ dân gian về. Về phần đồ trang sức, một chút sẽ có người đến đưa cho ngươi."


Nhận sự trợ giúp như thế, tiếng cảm ơn có thể biểu đạt hết sao? Sau khi vui đến phát khóc, hai người quỳ bái đối với Tố Hoà Thanh Dao và Cơ Phi Yên. "Hai vị, ân tình của các ngài, suốt đời khó quên. Nếu có kiếp sau, nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của hai vị."


"Hoàng hậu, Cơ phi, cảm tạ hai ngài." Đức phi thế nào cũng nói nhiều hơn một chút. Tố Hoà Thanh Dao hiểu, không đáp lại cái gì, trái lại đỡ Đức phi dậy, ngôn từ vẫn lạnh lùng như cũ: "Có thể giúp đỡ hai ngươi, chỉ là ở đây. Ra ngoài cung thì tự giải quyết cho tốt. Hai ngươi chuẩn bị cho tốt, đừng ở đây lâu, trở về đi."


"Thần thiếp cung tiễn Hoàng hậu, Cơ phi."


"Nô tì cung tiễn Hoàng hậu, Cơ phi."


Rời khỏi chỗ Đức phi, Tố Hoà Thanh Dao hiểu rõ, cuối cùng bọn họ cũng nên đối mặt. Sáng mai, bọn họ cũng sẽ không còn quan hệ gì với Hoàng cung, cũng sẽ tái sinh. "Phi nhi, chúng ta cũng nên trở về chuẩn bị cho tốt. Dựa vào tính cách Hoàng thượng, sợ là khi phát hiện, một cọng tóc cũng không thể lọt ra ngoài." Nhân lúc đi ngang qua chỗ khuất, Tố Hoà Thanh Dao dắt tay Cơ Phi Yên, khẽ thở dài một cái: "Cũng không biết lần này đến tột cùng là đúng hay sai. Phi nhi, nếu có vạn kiếp bất phục, đây cũng sẽ là chuyện khắc cốt ghi tâm của ta."


Nghe vậy, Cơ Phi Yên cười lên, ánh mắt kiên định: "Thanh Dao yên tâm, nếu như vạn kiếp bất phục, dù lên núi đao, xuống biển lửa, Hoàng hậu ở đâu, Cơ phi nguyện ở đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt