Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lòng trắc ẩn

Thúy nhi đi trước, Tế Tháng theo sau, nàng dẫn người ta lượn lờ vài vòng, cuối cùng nghĩ không ra biện pháp, đột nhiên quỳ xuống nói: "Đại nhân tha mạng."

Tế Tháng buồn cười nhìn tiểu cô nương này thầm nghĩ: "Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, sớm biết như vậy sao còn nói láo? Thúy nhi quỳ ở đó chỉ nói đại nhân tha mạng, Tế Tháng liền hỏi: ""Trước đó ngươi vội vàng hấp tấp làm gì?"

"Ta, ta, Thiên Ngưng cô nương rất khó chịu, ta muốn đi mời đạiphu." Thúy nhi không dám nói thẳng, ma ma vận dụng tư hình, việc này chắc chắc Thái hậu biết, , trong cung mặc dù lớn, nhưng có bức tường nào không lọt gió. Người chết đều là những người không cần quản, Thúy nhi biết, Thái hậu rất là nghe những gì Quế ma ma nói, cũng khó trách, nghe nói Quế ma ma từ lúc tiến cung đã đi theo Thái hậu, còn từng hậu hạ cho Hoàng Thượng...

"Ngươi đứng lên đi" Tế Tháng nói, tiện tay cầm bình hoa đập xuống đất, nhặt lên một cái mảnh vỡ hảo tâm nói: "Ngươi cầm lấy đi giao nộp đi" Thúy nhi nhìn thấy mảnh vỡ trên đất lập tức quỳ lạy trong lòng sắp rơi lệ, vị đại nhân này anh minh thần võ, lấy việc giúp người làm niềm vui, bình hoa này cũng là vật phẩm tương đối quý giá trong thanh tâm trai, lần này có bán thân cũng không đền nổi...

Tế Tháng cùng Thúy nhi trở lại thanh tâm trai phục mệnh, Quế ma ma quỳ trên mặt đất nói: "Thiên Ngưng cô nương khó chịu nên đã đi ngủ rồi, nô tỳ kêu nhiều lần nàng cũng không tỉnh"

Công Tôn Mộng Vị lường trước Hoa Thiên Ngưng nhất định là cố ý, trước đây mỗi lần nàng cùng phụ hoàng đi triều bái, Hoa Thiên Ngưng đều lấy các loại cớ ra từ chối gặp mặt nàng, mà nàng đần độn còn nghĩ là thật. Nhớ tới Hoa Thiên Ngưng có lần giả bệnh để tránh nàng nào ngờ nàng biết đươc sự thật, Công Tôn Mộng Vị càng nghĩ càng tức giận, giận quá thành cười, "Quế ma ma dẫn đường, nếu bệnh trẫm cũng nên đi thăm" Công Tôn Mộng Vị quyết định tự mình đi nhìn xem người này muốn chơi trò gì! Tới địa bàn của ta, muốn không thấy nhất định phải không thấy a~? Công Tôn Mộng Vị trong lòng cười lạnh, sợ là không thể như ngươi mongmuốn , trẫm muốn gặp ngươi, ngươi nhất định phải tiếp giá. Hoàng Thượng thăm bênh nô tài, cái này truyền ra thực sự không ổn, Tiêu Thái hậu tâm muốn ngăn nhưng Công Tôn Mộng Vị đã đứng dậy, nàng cũng chỉ biết im lặng đi theo sau.

Một đoàn người hướng về phía phòng ngủ, Tế Tháng ở phía sau Công Tôn Mộng Vị thấp giọng bẩm báo tình hình: "Đúng là có bình hoa bị vỡ, thần có hỏi nha hoàn kia, nàng nói là do vội vàng đi tìm đại phu. Xem ra Hoa Thiên Ngưng là bệnh thật" Bái Nguyệt nghe được lý do thoái thác của Tế Tháng, thần sắc quái dị nhìn, đợi đến khi Hoàng Thương và Thái hậu đi trước, Bái Nguyệt lãnh đạm nói: ""Ngươi nợ ta một món nợ ân tình."

"Hửm?" Tế Tháng không hiểu, Bái Nguyệt nhàn nhàn giải thích "Ta tất cả đều nhìn thấy" Trong lòng thở dài: người này trước giờ đều tốt bụng như vậy.

"..." Tế Tháng khóe miệng giật giật, cái đứa chết yểu này trước giờ đều như vậy: "Ngươi lần sau không cần theo dõi ta" Bái Nguyệt không để ý tới nàng, quay người bước vào.

Hoa Thiên Ngưng xác thực "Bệnh" đến không nhẹ, trên người quấn rất nhiều chăn, khuôn mặt trắng bệt, cho dù là hai mắt nhắm chặt, nhưng gian nan và đau khổ vẫn truyền ra ngoài rất rõ ràng.

"Đã là bị bệnh, tại sao không mời thái y?" Công Tôn Mộng Vị ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Quế ma ma, nói: "Truyền thái y"

"Hoàng Thượng." Tiêu Thái hậu rốt cục nhịn không được mở miệngngăn cản, "Ai gia có mấy câu muốn nói." Cho người lui xuống, Tiêu thái hậu nói thẳng: "Hoàng Thượng tấm lòng nhân hậu, là phúc khí của nước Công Tôn, nhưng Hoa Thiên Ngưng bây giờ chỉ là một tiểu nô tài, lại từng là địch quốc công chúa, để cho nàng ở bên cạnh Hoàng Thượng đã là sự nhượng bộ rất lớn của ai gia, Hoàng Thượng lại vì nàng hảo tổn tâm tư như vậy, việc này truyền ra sẽ như thế nào?"

Công Tôn Mộng Vị không nói tiếng nào, Tiêu thái hậu ngữ khí chậm lại ôn hòa nói: "Việc của Thanh tâm trai giao cho Quế ma ma quản lý là được rồi, Hoàng Thượng là thiên tử cao quý, tự mình làm những việc này thật sự không đúng" Gặp Công Tôn Mộng Vị vẫn không có động tĩnh, tiêu Thái hậu tự tiện chủ trương, gọi Quế ma ma ra lệnh nói: "Bị bệnh thì nên truyền thái y nhìn qua một cái, Hoàng Thượng cần dùng người gấp, ngươi phải nhanh chóng dạy bảo nàng ta!"

"Quế ma ma" Trầm mặc xong Công Tôn Mộng Vị rốt cục mở miệng, Quế ma ma lập tức quỳ xuống: ""Chờ nàng sau khi khỏi bệnh, ban ngày tại thanh tâm trai học tập,ban đêm đến Thanh cung nghe lệnh." Quế ma ma dù sao cũng là người của thái hậu, Công Tôn Mộng Vị có làm gì cũng phải giữ lại mặt mũi và hảo tâm của mẫu hậu, nên để Hoa Thiên Ngưng ở lại nơi này vài ngày, về sau sẽ giữ nàng ở bên cạnh. Muốn dạy Hoa Thiên Ngưng, e rằng trừ Công Tôn Mộng Vị, không có ai thích hợp hơn.

"Hoàng Thượng, trời cũng tối rồi, ngươi cũng nên dùng bữa đi" Tiêu Thái hậu nhắc nhở, thương tâm nói: "Mẹ con chúng ta dườngnhư lâu rồi không cùng dùng bữa." Vốn định tiếp tục lưu lại đợi chút nữa, Công Tôn Mộng Vị đànhphải thu hồi phần tâm này lại, trước khi quay đi còn ráng nhìn người trên giường thêm một chút, sắc mặt như cũ tái nhợt, trán đầy mồ hôi, dường như rất khó chịu, làm thân thể của Công Tôn Mộng Vị cũng có chút đau, Hoa Thiên Ngưng, ngươi phải mau khỏe lại, mau khỏe lại để ta còn yên lòng tra tấn ngươi, Công Tôn Mộng Vị đi đến cửa, ngoái đầu nhìn thoáng qua một chút rồi rời đi.

Quế ma ma thở phào, lau lau cái trán đầy mồ hôi, hiện đang là mua đông khắc nghiệt cũng bị Hoàng Thượng dọa cho cả người đều mồ hôi thế này, suýt một tí là bị Hoàng Thượng phát hiện ra rồi. Thấy đoàn người đã đi xa, Thúy nhi lo cho thương thế của Ngưng Thiên Hoa liền hỏi: "Chủ tử, có cần đi truyền thái y không a~?"

"Truyền cái gì mà truyền!" Quế ma ma khó chịu trả lời, sự việc này càng ít người biết càng tốt. "Ngươi lấy nước cho nàng ta tắm đi, rồi cùng ta đi lấy một ít thảo dược, một chút nữa nấu thuốc cho nàng ta uống" Quế ma ma rõ ràng là rất có kinh nghiệm, Thúy nhi trước đi lấy thuốc, Bình nhi giúp nấu thuốc, nàng giúp Hoa Thiên Ngưng lau chùi thân thể, hơn phân nữa vết thương là ở eo, lưng và chân. Nhìn thân thể quật cường của Hoa Thiên Ngưng, Thúy nhi thấy được mình của thuở ban đầu, tự nhiên nước mắt rơi xuống, tự cắn môi mình không để tiếng khóc phát ra.

Lau sơ thân thể một chút, nàng đặt Hoa Thiên Ngưng lên giường rồi cẩn thận đắp chăn, thấy trên khóe mắt của Hoa Thiên Ngưng ươn ướt trong lòng càng thêm phần thương yêu. Cho dù việc đã qua rồi nhưng chắc vẫn con đau lắm, bằng không chân mày của nàng sẽ không nhíu lại mãi như vậy, Bình nhi đi tới nhìn thấy đôi mắt đỏ của Thúy nhi cảm thấy kỳ quái hỏi: "Thúy nhi, ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì." Thúy nhi nhận chén thuốc, Bình nhi giúp nàng đỡ Hoa Thiên Ngưng ngồi dậy, buông tiếng thở dài: "Ngươi nhất định là lại mềm lòng, nếu như vậy mau khuyên nhủ nàngsớm một chút chịu thua đi, đây là ý trời rồi." Bình nhi và Thúy thi lúc đầu cũng như vậy, nhưng cuối cùng đều là khuất phục dưới tay Quế ma ma, nhất là Bình nhi, thay đổi lớn tới mức suýt làm Thúy nhi không nhận ra, trước đó Bình nhi tuy ít nói, nhưng ngạo khí có sẵn từ trong xương tủy, hiện tại không những không nói gì, trong lòng cũng đã thầm thừa nhận, nàng thường nói mà mặt không biểu cảm chỉ có một câu "Tất cả là ý trời" Có người trời sinh phú quý, có người trời sinh hẹn mọn, Bình nhi ha ha cười nói cả đời này nàng chỉ có thể là người hẹn mọn mà thôi.

"Nàng ta thật là công chúa?" Bình nhi ánh mắt ti mỉ dò xét Hoa Thiên Ngưng "Bộ dạng xinh đẹp này cùng chúng ta thật không giống nhau." Nhìn hốc mắt sâu, lông mi dài, cả mũi cũng cao hơn nàng, cánh môi đầy đặn, cho dù hiện tại sắc mặt không tốt nhưng cũng nhìn ra đây là một mỹ nhân "Xinh đẹp cao quý ngời ngợi như vậy lại cùng chúng ta làm nô tài"

Thúy nhi nghe Bình nhi nói chân mày nhíu nhíu lại, cẩn thận mớm thuốc "đúng vậy, có phải công chúa hay không cũng không quan trọng nữa rồi", công chúa nước Hoàn Nhan lưu vong đến Công Tôn quốc, không bị truy cùng diệt tận đã là ân phúc. Thúy nhi không phải không nghe đến chuyện những người không chịu quy hàng toàn bộ đều bị giết sạch, dù cho quy hàng cũng bị giam vào một chỗ, xung quanh đều có binh sĩ trấn giữ ngăn bọn họ tạo phản, Hoàng Thất có mấy người trốn được cũng sẽ sớm bị Hoàng Thượng treo giải thưởng để đuổi bắt.

"Đúng vậy, cho nên mới kêu ngươi khuyên bảo nàng cam chịu số phận đi" Binh nhi xốc chăn lên, nhìn thấy vết thương trên người Hoa Thiên Ngưng bởi vì bị lau qua lau lại đã sớm chảy máu: "Chậc chậc, Quế ma ma thân thủ vẫn là lợi hại như vậy." Ngữ khí không phải cười nhạo mà là tán thưởng, nhưng nghe ra được cũng không có quá nhiều đồng tình "Thúy nhi, ngươi đừng cùng nàng quá thân cận, không lại bị Quế ma ma làm phiền" Bình nhi hảo tâm nhắc nhở, Thúy nhi ngoảnh mặt làm ngơ.

Công Tôn Mộng Vị cùng tiêu Thái hậu cùng nhau đến khôn thái cung dùngbữa, Tiêu thái hậu đương nhiên vui vẻ dặn dò ngự thiện phòng làm nhanh một chú, Công Tôn Mộng Vị thích ăn bánh ngọt, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện, phần lớn đều là Tiêu thái hậu nói, Công Tôn Mộng Vị chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc là nói mấy chữ đơn giản. Tiêu thái hậu biết nữ nhi của nàng luôn luôn ít nói như vậy, trước giờ cũng không có so đo gì, ăn miếng bánh uống miếng trà, nàng nhớ lại gì đó nói: "Hoàng Thượng, chắc là ngươi biết Như Ý muốn hồi cung?"

Như Ý, cái tên này mỗi lần nghe đến đều rất chói tai.!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro