Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Không hiểu phong tình 2

Chương 39: Không hiểu phong tình (lần 2)

Hoa Thiên Ngưng không từ chối, toàn thân sớm đã bất lực nay nằm xuống liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Hoa Thiên Ngưng nửa tỉnh nửa mê lập tức thiếp đi, trong mơ hồ còn nghe Bái Nguyệt nói với Hoàng Thượng thuốc đã sắc xong, còn nói Thiên Ngưng cô nương đang nhiễm phong hàn, Hoàng Thượng cần phải chú ý một chút...

Ngoại trừ cơ thể đau nhức, Hoa Thiên Ngưng còn cảm thấy cực kỳ lạnh, rõ ràng là đang ôm chăn mền nhưng vẫn lạnh đến run rẩy, giờ phút này Hoa Thiên Ngưng như bị mê mang, thân thể cuộn tròn, khoé môi lẩm bẩm nói, "Lạnh~ Lạnh quá.~"

Rất nhanh liền có một vật ấm áp mềm mại dán tới bên nàng, nàng như bắt được cành cây cứu mạng, liền đem thân thể quấn lấy thứ ấm áp mềm mại đó. Công Tôn Mộng Vị bị ôm đên đau nhức, nhất là phía sau lưng như bị Hoa Thiên Ngưng ôm đên chặt cứng, nhưng Công Tôn Mộng Vị không bỏ đi, lần này bỏ đi biết đến khi nào Hoa Thiên Ngưng mới chịu chủ động ôm lấy nàng? Vật nhỏ mới chỉ có một đêm không nằm trên giường của nàng đã làm nàng không thể ngủ nổi, cả đêm thức trắng phiền lòng đến muốn giết người.

Rốt cuộc cũng đợi đến khi trời dần sáng, tấu chương cũng đã được phê duyệt xong xuôi, Công Tôn Mộng Vị vô tâm tảo triều, một ổ hoả khí trong người nàng nhất định phải tìm gì đó để phát tiết ra. Cưỡi ngựa bắn cung không chệch một tên nào, Công Tôn Mộng Vị chạy phía trước bạc mạng giương cung, Bái Nguyệt và Tế Nguyệt không xa không gần chạy theo sau, cuối cùng là đoàn tháp tùng Ngự Lâm Quân. Công Tôn Mộng Vị thúc ngựa càng lúc càng nhau liền đã bỏ lại đoàn người đằng sau, nghe một tiếng vang thật lớn làm Bái Nguyệt giật mình lập tức chạy tới, liền nhìn thấy Hoàng Thượng ngồi ở dưới đất...Thật ra, vết thương không phải do bị ngã mà thành.

Công Tôn Mộng Vị từ nhỏ đã tập võ, rất giỏi kỵ xạ, nhiều loại ngựa hung hăng cũng bị nàng thu phục. Hơn nữa nàng đang cưỡi hãn huyết bữu mã, bị thương thế nào được? Là Công Tôn Mộng Vị tự nhảy xuống ngựa, đập mạnh thân mình vào thân cây mấy lần liên tiếp, làm sau lưng đau nhức kịch liệt. Đau nhức quá mức làm cổ nhiệt hoả trong lòng dần dần tản đi, Công Tôn Mộng Vị khi nhỏ đã từng thử qua phương pháp này, lấy đau nhức trút tức giận, phát tiết xong hết là có thể trở về. Nàng có biện pháp riêng của mình, mà coi ra biện pháp này cũng có tác dụng đi. Nhưng mà người ở trong lòng nàng, nàng không bỏ được cũng không buông được.

Bái Nguyệt vừa mang thuốc đi vào Công Tôn Mộng Vị không nhẫn tâm đánh thức Hoa Thiên Ngưng, nhưng nếu không uống thuốc chỉ e bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng, "Thiên Ngưng, Thiên Ngưng." Công Tôn Mộng Vị kêu vài tiếng nhưng người trong lòng vẫn xụi lơ bất động.

"Vật nhỏ, đến giờ uống thuốc rồi." Công Tôn Mộng đem bàn tay nóng ấm xoa nhẹ khuôn mặt Hoa Thiên Ngưng mấy lần nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Công Tôn Mộng Vị liền chuyển qua dùng môi đánh thức Hoa Thiên Ngưng, càng hôn lại càng sâu, Hoa Thiên Ngưng cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, thân thể bắt đầu giãy dụa, ý thức nửa tỉnh nửa mê, chật vật mở mắt, vẻ mặt vô tội đáng yêu cực kỳ làm Công Tôn Mộng Vị cười không ngừng, "Dậy a, uốc thuốc rồi ngủ tiếp."

"Ưm..." Hoa Thiên Ngưng có kỳ thực chưa tỉnh hẳn, bất quá biết người trước mặt là Công Tôn Mộng Vị cũng biết được mình đang nằm trong lòng người kia, cũng thấy được vẻ mặy ôn nhu tươi cười kia... A~ thân thể lại không muốn động đậy chút nào, nàng cũng thật không biết sao tại sao nàng lại có chút tham lam chút ôn nhu này. Thân thể của Công Tôn Mộng Vị rất ấm, vậy nên mặc dù Hoa Thiên Ngưng đã đỡ hơn chút, nhưng cơ thể nàng vẫn còn cảm thấy rét run, cho nên nàng lại tiếp tục ôm lấy Công Tôn Mộng Vị, Công Tôn Mộng dùng thìa múc thuốc đưa đến bên môi Hoa Thiên Ngưng nói, "Ngoan, uống chút thuốc nào."

Cho dù thần trí của Hoa Thiên Ngưng mơ hồ nhưng vẫn ngửi thấy mùi thuốc đắng và cay, nàng liền quay đầu đi chỗ khác, cả khuôn mặt dán vào ngực Công Tôn Mộng Vị ý nói nàng không muốn uống thứ đắng cay này, Công Tôn Mộng Vị thấy vậy liền niếm thử một chút, ách...vừa đắng vừa cay,  không biết bỏ bao nhiêu miếng gừng vào đây.!

Hoa Thiên Ngưng mềm mại không xương năm trong lòng Công Tôn Mộng Vị cũng không làm nàng bớt quyết tâm ép thuốc, nàng cau mày hỉ sâu một hơi sau đó uống một hớp lớn, tiếp đó đặt chén thuốc xuống, vươn tay nâng cầm Hoa Thiên Ngưng lên, áp môi lên môi Hoa Thiên Ngưng, còn sợ Hoa Thiên Ngưng giãy dụa tay còn lại vòng qua thắt lưng dùng sức ôm nàng.

"A...Ưm..." Hoa Thiên Ngưng đúng thật có vùng vẫy, chỉ là tránh không khỏi, ực nột tiếng nuốt cả một ngụm thuốc lớn, thuốc còn sót lại tròn miệng đều bị Công Tôn Mộng Vị uống hết. Tuy Hoa Thiên Ngưng đủ kiểu không muốn nhưng cũng bị Công Tôn Mộng Vị dùng cách này ép uống được hơn nửa bát thuốc, mà Công Tôn Mộng Vị uống theo cũng không ít.

Hoa Thiên Ngưng bây giờ là hữu khi vô lực, có miệng không thể trả lời, bị Công Tôn Mộng Vị đùa giỡn trong lòng tức giận nhưng lại không phát ra được, run rẩy vươn tay, mười phần vô lực nhắm vào mặt của Công Tôn Mộng Vị vỗ một cái, nói là vỗ nhưng lại giống sờ hơn vì động quá mức mềm mại, Công Tôn Mộng Vị dùng tay giữ lại bàn tay của Hoa Thiên Ngưng trên mặt mình, Hoa Thiên Ngưng lúc này chỉ có thể ai oán trừng mắt với Công Tôn Mộng Vị, Công Tôn Mộng Vị bị nhìn như vậy liền cười, cuối đầu hôn lên trán  Hoa Thiên Ngưng, nói nhỏ, "Uống thuốc xong rồi. Ngoan ngoãn ngủ một chút, ta ở đây trông chừng ngươi." Lời nói như ma chú kia cộng với đôi mắt nhu tình còn thêm ý cười trên mặt như gió xuân lập  tức  ru nàng rơi vào cơn mộng mị. 

Thuốc này phải nói rất tốt, Công Tôn Mộng Vị hôm sau không bị lây cảm nhiễm phong hàn, Bái Nguyệt theo sau mới buông lỏng một hơi. Lúc Tiêu thái hậu đến Không Thanh cung, Công Tôn Mộng Vị cũng đang bãi giá trở về, bà chỉ nhìn thấy một Hoa Thiên Ngưng vẫn còn đang say ngủ, trong lòng bà liền khó chịu, tốt lắm, chủ tử đều đã dậy từ lâu mà nô ty vẫn còn đang nằm ngủ a!

Lúc Hoa Thiên Ngưng bị đưa đi Lạc Hoa uyển, rồi hiện tại lại về Không Thanh cung Thúy Nhi đều biết nhưng lại không được đi theo, tất cả mọi người tựa hồ đều quên một nha hoàn tên Thúy Nhi này. Thúy Nhi một mình ở Hắc Hương các tuy nhàm chán nhưng lại tự tại thoải mái. Tuy cả đám người đều quên Thúy Nhi nhưng Hoa Thiên Ngưng thì không, lúc nàng tỉnh lại mở mắt ra đã không thấy lạnh nữa, chỉ là thân thể còn chút đau.

Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, hẳn là cũng trễ rồi đi, Hoa Thiên Ngưng muốn ngồi dậy nhưng lại không được, liền vô thức gọi tên Thúy Nhi. Nhưng người đi vào lại là Công Tôn Mộng Vị, theo sau nàng còn có Tiêu thái hậu sắc mặt âm trầm ác ý không giấu nhìn Hoa Thiên Ngưng.

"Dậy rồi?" Công Tôn Mộng Vị ngồi xuống đầu giường đưa tay sờ trán Hoa Thiên Ngưng, "Đã hết sốt rồi."

"Hoàng Thượng...ta...ta..." Hoa Thiên Ngưng như chợt tỉnh mộng, ngồi dậy không nổi mà ở trước mặt Tiêu thái hậu thì nàng không ngủ được, nàng liền đưa mắt nhìn Tiêu thái hậu đang đứng phía sau Công Tôn Mộng Vị, lúc này Công Tôn Mộng Vị mới ý thức được, ra là mẫu hậu đi theo sau.

"Hay mẫu hậu ra ngoài trước a, nhi thần sẽ lập tức theo sau."  Công Tôn Mộng Vị đương nhiên biết Hoa Thiên Ngưng ở trước mặt mẫu hậu  sẽ không được tự nhiên, còn mẫu hậu thì luôn luôn chướng mắt đối với Hoa Thiên Ngưng, nàng cũng không muốn làm Hoa Thiên Ngưng thêm khó chịu. Ánh mắt uy nghiêm của Tiêu thái hậu quét qua Hoa Thiên Ngưng một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhìn Công Tôn Mộng Vị, Hoa Thiên Ngưng liền nhớ đến một màn tối qua, nàng còn nghĩ mình sẽ bệnh đến không nhớ gì hoá ra lại nhớ rõ ràng mồn một a! Mặt Hoa Thiên Ngưng cũng vì vậy mà đỏ lên, Công Tôn Mộng Vị lại nghĩ do nàng đang không thoải mái, ôn nhu nói, "Làm sao? Sao mặt lại đỏ rồi?" Công Tôn Mộng Vị lần nữa không hiểu phong tình....Hoa Thiên Ngưng quay đâu chỗ khác, mới mở miệng nói "Hoàng Thượng, ta muốn về Hắc Hương các a."

~~~~~~
Hừm chuyện qua rồi và mình lại up tiếp truyện vậy. Anw cám ơn mọi người đã đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro