Chương 38: Thiên Ngưng chăm sóc.
Chương 38: Thiên Ngưng phục thị.
Hoa Thiên Ngưng nhiễm phong hàn, lúc nóng lúc lạnh Công Tôn Mộng Vị lại ôm lấy nàng làm cho nàng nóng đến không chịu được, có chút không tự nhiên liền nói, "Công Tôn Mộng Vị, ta rất nóng mau buông ra." Nói xong còn muốn đẩy Công Tôn Mộng Vị ra.
"A~" Công Tôn Mộng Vị nhẹ nhàng a một tiếng, giống như đang cố gắng kiềm chế chính mình, Hoa Thiên Ngưng lập tức nhớ ra Như Ý nói với nàng Công Tôn Mộng Vị thụ thương, nhớ tới nhiệm vụ của mình làm Hoa Thiên Ngưng có chút buồn cười, chẳng lẽ Công Tôn Mộng Vị sẽ thật vì nàng mà đồng ý để thái y chữa trị sao? Còn buồn cười hơn nữa là có rất nhiều người nghĩ như vậy a.
Hoa Thiên Ngưng sợ làm động vết thương của Công Tôn Mộng Vị mới không giãy dụa tiếp, thấp giọng nói, "Ngươi đang bị thương, nên để thái y xem xét a" Nàng vừa nói xong Công Tôn Mộng Vị liền nghe ra có gì không đúng, buông người đang ôm ra hỏi, "Miệng của ngươi làm sao?" Vật nhỏ mới chỉ ra ngoài có một đêm đã bị giày vò đến bệnh như vậy, đúng là để ở bên ai cũng không bằng để ở bên mình.
"Nhiễm chút phong hàn." Hoa Thiên Ngưng tuy mặt rất nóng nhưng cả người lại rét run, co ro nói, "Gọi thái y vào đi."
"Hồ thái y.!" Công Tôn Mộng lập tức hô một tiếng, thái y đợi lệnh bên ngoài liền tiến vào trong, Hoa Thiên Ngưng có chút kinh ngạc, Công Tôn Mộng Vị nghe lời nàng nói đến vậy sao? Quế ma ma ở ngoài nghe thấy liền bẩm báo với Tiêu thái hậu, "Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng đã truyền thái y." Tiêu thái hậu nghe xong lo lắng trong lòng bớt đi đôi chút, nhưng vẫn còn chút khó chịu, xem ra thật sự là do chuyện của Hoa Thiên Ngưng rồi.
"Hoàng Thượng..." Lão thái y lúc nãy bị doạ đến sắp ngất nên không dám đi đến gần, Công Tôn Mộng Vị ngồi trên giường kéo Hoa Thiên Ngưng lại ngồi cùng, cau mày nói, "Ngươi đến bắt mạch cho Hoa Thiên Ngưng, bốc thuốc nhiễm phong hàn a."
A? Bốc thuốc cho mình sao? Hoa Thiên Ngưng có chút ngây người, thái y nghe vậy liền đi tới, đưa tay bắt mạch cho nàng rồi lui về sau cung kính nói, "Hoàng Thượng, nửa tiếng sau thuốc có thể mang tới." Hồ thái ý nói xong cũng không có ra ngoài, đưa mắt nhìn Hoa Thiên Ngưng một cái, Hoa Thiên Ngưng liền lập tức hiểu, "Hoàng Thượng, ngươi bị thương ở đâu chi bằng nói cho thái y biết đi a, để cho mọi người ở ngoài có thể an tâm một chút. Tiêu thái hậu và hoàng tẩu rất lo cho Hoàng Thượng." Hoa Thiên Ngưng rất hiểu lễ, ở trước mặt thái y đối với Công Tôn Mộng Vị rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Nghe được hai từ "hoàng tẩu" trong miệng người kia Công Tôn Mộng Vị lập tức khó chịu, "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì." Công Tôn Mộng Vị bởi vì sự ôn nhu của Hoa Thiên Ngưng mà thoải mái, tay ôm lấy vòng eo của nàng, giưong mắt nói, "Hồ thái y, ngươi lui xuống đi."
"Hoàng Thượng..." Hồ thái y khó xử kêu một tiếng, "Thái hậu lo là long thể có chuyện..." Hồ thái y là số ít nữ ngự y trong cung, tuổi tác cũng đã cao, nếu không phải vì Thái Hậu hay Hoàng Thượng gọi đến, nàng sẽ không tự thân xuất mã, đồ đệ có thể thay nàng đi a.
Hồ thái y nhìn Hoa Thiên Ngưng thêm lần nữa, Hoa Thiên Ngưng liền không biết nên nói gì, lão nhìn ta làm cái gì a? Hoàng Thượng đang ở đây không nhìn, nhìn ta làm gì. Hồ thái y không dám quá mức thân cận nàng, còn Hoa Thiên Ngưng thân thể khó chịu, ngồi trên giường lên muốn nằm xuống nhưng tình hình bây giờ có vẻ không ổn lắm nên đành nhịn xuống choáng váng, tự nắm lấy tay mình vô lực nói, "Hoàng Thượng, ngươi nằm xuống để cho Hồ thái y xem vết thương một chút, nếu thật không có chuyện gì cũng dễ cho nàng phục mệnh a."
Công Tôn Mộng Vị bộ dạng không tự nguyện, Hoa Thiên Ngưng liền đẩy nàng xuống, tay đặt bên hông nàng nhẹ nhàng vén áo lên, "Hoàng Thượng nằm xuống a." Không biết có phải do cổ họng Hoa Thiên Ngưng khó chịu hay không mà giọng nói vô lực lại vô cùng mềm mại ôn nhu, ôn nhu này so với những lần trước gấp mấy chục lần, Công Tôn Mộng Vị nghe ra trong lòng liền ngứa ngáy, động tác nhẹ nhàng của Hoa Thiên Ngưng làm Công Tôn Mộng Vị không kháng cự nổi, phải biết là Hoa Thiên Ngưng trước giờ chưa từng thân cận với nàng như vậy, cũng chưa từng có vẻ mặt ôn nhu như vậy. Công Tôn Mộng Vị nhịn đau liền nằm xuống.
Hoa Thiên Ngưng vén áo lên, lộ ra bả vai trắng nõn, nàng liền hít một hơi sâu, ai oán nói, "Bị thương nặng như vậy còn nói không sao." Hoa Thiên Ngưng lúc còn nhỏ từng đọc qua sách y, có thể nói có chút hiểu biết, lúc này cũng có thể nhìn ra được vết thương cũ sau lưng Công Tôn Mộng Vị tái phát, vết thương vừa sưng đỏ lại còn nhiễm chút đen, máu bầm tụ lại như vậy nếu không chữa trị tốt chắc chắn sẽ để lại sẹo a.
Hồ thái y lúc này mới dám đứng dậy, nhìn vết thương liền hít một hơi, "vết thương mới tuy không nặng nhưng vết thương cũ chưa lành. Hoàng Thượng gần đây nên ít dùng sức hảo hảo dưỡng thương mới tốt, nếu không lỡ làm gân cốt tổn thương sau này kiểu gì cũng sẽ chịu đau..." Hồ thái y cũng không biết vết thương cũ của Hoàng Thượng là bị làm sao, hình như không có ấn tượng nào, "Thái Hậu rất lo lắng cho thân thể của Hoàng Thượng..."
Công Tôn Mộng Vị quay đầu trừng mắt nhìn Hồ thái y, miệng hừ một tiếng không kiên nhẫn nói, "Dông dài.!" Hồ thái y lập tức im miệng, bị Công Tôn Mộng Vị hù doạ đến quên mất nên nói cái gì, Hoa Thiên Ngưng có đứng bên cạnh không lên tiếng, người già cũng muốn doạ sao? Nàng liền đứng lên chắn giữa Công Tôn Mộng Vị và Hồ thái y nói, "Hồ thái y, vậy phiền ngươi một chút liền mang thuốc đến đây a"
"Được được." Hồ thái y cúi người chuẩn bị ra ngoài, Hoa Thiên Ngưng kéo áo Công Tôn Mộng Vị xuống, Công Tôn Mộng Vị liền ngồi dậy vểnh mi ra lệnh, "Ra ngoài liền nói trẫm không sao, nhưng tốt nhất nên có người chăm sóc, rõ chưa?"
"Vâng." Hồ thái y lui ra, vuốt mồ hôi trên trán, Hoàng Thượng ngày còn bé rất đáng yêu nha, sao bây giờ lại hung hăng như vậy. Hồ thái y đem mấy lời căn dặn của Công Tôn Mộng Vị nói cho Tiêu thái hậu nghe, cũng không phải bà ngoan ngoan nghe lời gì, chỉ là Hoàng Thượng nói có lý, xác nhận cần có người chăm sóc mới mau tốt.
"Như Ý, qua ít ngày lại đến Không Thanh cung mang Hoa Thiên Ngưng đi, giờ tạm để nàng chăm sóc cho vết thương của Hoàng Thượng đi." Tiêu thái hậu không cam lòng, nhưng Công Tôn Mộng Vị là thịt trong người bà rơi xuống, làm sao không đau lòng.
"Vâng, Như Ý tuân chỉ." Trên mặt Như Ý nhìn không ra vui buồn, Tiêu thái hậu phất tay nói, "Cũng không còn sớm, mọi người quay về hết đi." Tiêu thái hậu rất muốn vào trong nhìn Công Tôn Mộng Vị một cái nhưng nghĩ đến hài tử cần phải nghỉ ngơi, trong lòng bà lại đang không vui nên tốt nhất vẫn là mai mới vào thăm đi. Tiêu thái hậu vừa rời đi thì Như Ý cũng chuẩn bị ra về, trước khi đi còn dặn dò Bái Nguyệt, "Hoa Thiên Ngưng còn nhiễm phong hàn, nhớ dặn nàng đừng đến quá gần Hoàng Thượng, long thể Hoàng Thượng đang bị thương rất suy yếu hoạ may bị nhiễm phong hàn vết thương cũ sẽ khó lành." Công Tôn Như Ý nói rất có lý, nên Bái Nguyệt thi lễ ý là nàng sẽ chuyển đạt lại.
Công Tôn Mộng Vị không muốn nhìn thấy nàng, nàng đương nhiên biết, chỉ là không biết tại sao Mộng Vị từ nhỏ đối với nàng chính là không chịu thấu hiểu, Như Ý tự nhận nàng với mọi người đều có giao hảo tốt a. Hôm nay Hoa Thiên Ngưng không trở về được cùng nằm trong dự đoán của nàng, nàng cảm nhận được Mộng Vị tuy đối với Hoa Thiên Ngưng nhìn cực kỳ chán ghét, nhưng trong cái chán ghét đó lại có chỗ kỳ quái. Như Ý không muốn suy nghĩ nhiều, chờ ít ngày lại đem Hoa Thiên Ngưng về a, Ngọc Lâm đi theo sau Như Ý, mặc dù không lên tiếng nhưng nàng vẫn hiểu được chủ tử của nàng không vui, chỉ là đã giấu đến quen, mọi chuyện đều đặt vào tận sâu trong lòng. Cũng không rõ trong lòng chủ tử có bao nhiêu chuyện tình, aiz
Trong phòng ngủ ở Không Thanh cung chỉ còn lại Công Tôn Mộng Vị và Hoa Thiên Ngưng nên Hoa Thiên Ngưng cũng không cố gắng chống gượng nữa, nàng sờ sờ trán thở hổn hển, đầu đau nhức muốn chết, bên tai lại ù ù làm nàng tâm phiền ý loạn nhưng nhớ đến vết thương của Công Tôn Mộng Vị ở kế bên liền muốn đứng lên, Công Tôn Mộng Vị liền giữ nàng lại, "Thành ra như vậy còn muốn đi sao?" Công Tôn Mộng Vị nhịn đau, "Ngủ ở bên trong đi."
~~~~~~~~~~~
.~. mình vẫn thấy Mộng Vị trẻ trâu vãi luôn. :))~ cơ mà bộ này có vẻ ít người đọc nhỉ. Chắc do drop lâu quá nên mọi người nản rồi :))~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro