Chương 37: Long nhan không vui.
Tiêu thái hậu mang theo đoàn người đến Không Thanh cung, Bái Nguyệt hướng ánh mắt nhìn Tế Nguyệt, ngụ ý bảo nàng vào thông báo, còn mình thì ở lại ứng phó Tiêu thái hậu, "Bái Nguyệt tham kiến Thái Hậu nương nương." Bái Nguyệt quỳ gối trước cửa, ngăn cản đường đi.
"Đứng lên đi." Tiêu thái hậu sắc mặt âm trầm "Hoàng Thượng đâu?"
"Bẩm nương nương, Hoàng Thượng đi săn trở về liền về phòng ngủ." Bái Nguyệt vẫn quỳ ở trước cửa.
"Hoàng Thượng đã dùng bữa tối chưa?" Trước kia khi ra ngoài, Hoàng Thượng nhất định sẽ không ăn trưa.
"Bẩm Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng chưa từng dùng bữa, nói là không đói bụng."
Tiêu thái hậu sắc mặt không vui, "Ai gia hỏi ngươi" Thái y vẫn chưa đến nên Tiêu thái hậu không có vội vã đi vào "Hoàng Thượng làm sao bị thương?"
"Bái Nguyệt chỉ là phỏng đoán, nhìn thấy trên mặt Hoàng Thượng có vết cắt nhỏ xíu, cả người ngồi dưới đất, hình như là bị té." Bái Nguyệt nhớ lại mà lòng vẫn sợ hãi, lúc vừa nghe được thanh âm kia đã doạ hồn nàng nhảy dựng, "Nhưng Hoàng Thượng lại nói không có bị thương."
"Đứng dậy, tránh ra. Ai gia muốn vào nhìn một chút." Tiêu thái hậu hết kiên nhẫn, nô tài này đã hậu hạ Hoàng Thượng rất lâu, đều sẽ một lòng vì Hoàng Thượng, thời khắc quan trọng có hỏi cái gì cũng không ra.
Bái Nguyệt có chút buồn bực, sao Tế Nguyệt vẫn chưa chịu ra. "Trước khi vào phòng Hoàng Thượng đã có phân phó, bất luận là ai cũng không tiếp a."
"Làm sao? Chỉ bằng ngươi cĩng muốn ngăn cản ai gia?" Tiêu thái hậu chất vấn "Ỷ vào Hoàng Thượng tin tưởng liền vô pháp vô thiên a" Hoàng Thượng thụ thương Tiêu thái hậu đã rất đau lòng, lại suy đoán là do chuyện Hoa Thiên Ngưng mà thành ra như vậy, Tiêu thái hậu liền phát hoả khí. Hết nô tài này đến nô tài khác làm bà chán ghét, "Quế ma ma, vả miệng cho ta."
Quế ma ma tuân lệnh tiến lại gần, vung tay đánh vào gương mặt trắng nõn của Bái Nguyệt, Tiêu thái hậu lạnh nhạt nói, "Cái này là cho ngươi biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Bái Nguyệt không có xin tha, chỉ nhịn đau không lên tiếng, bộ dạng quật cường này càng làm Tiêu thái hậu không vui. Tế Nguyệt lúc này mới từ trong đi ra, thấy cục diện này liền đi lên giữa Quế ma ma và Bái Nguyệt rồi quỳ xuống, "Thái Hậu nương nương, xin thủ hạ lưu tình."
"Ngươi cũng muốn bị đánh a?" Tiêu thái hậu cười nói, Tế Nguyệt vẫn quỳ trên mặt đất vộ vã nói, " bẩm Thái Hậu nương nương, Tế Nguyệt vừa vào trong xin chỉ thị của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hạ chỉ, bất kỳ ai cũng sẽ không gặp."
"Cái gì?!" Tiêu thái hậu nghiêm mặt nói, "Cút ra hết cho ta."
Lúc này bốn tên thái ý mới bò xác tới trước mặt Thái hậu thỉnh an, Tiêu thái hậu đang nổi giận, chỉ giơ tay chỉ vào Không Thanh cung, "Chậm chạp lề mề, mau vào xem thân thể Hoàng Thượng."
"Vâng!" Các thái y vội vã đi vào, Tiêu thái hậu cũng xông vào theo, Bái Nguyệt và Tế Nguyệt đương nhiên là không ngăn nổi. Đoàn người của Tiêu thái hậu đi vào, hai nàng vẫn còn quỳ trên mặt đất, Tế Nguyệt đưa tay xoa khuôn mặt đã bị đánh sưng của Bái Nguyệt, "Nhất định bị thương rồi, ta xoa giúp ngươi." Con mắt sóng mũi của Tế Nguyệt đều cảm thấy chua rát, nàng đau lòng muốn chết.
Bái Nguyệt ngược lại rất bình thản như không có gì, vươn tay đến chỗ Tế Nguyệt đang quỳ cười nói, "Mau, đứng lên đi."
"Đừng a, ngươi đang bị thương đừng nhúc nhích ta xoa cho ngươi." Tế Nguyệt đứng lên liền dán vào ngươi Bái Nguyệt, "Mấy lão ma ma này ra tay đúng là ác độc mà, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả thù cho ngươi." Tế Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta không sao." Bái Nguyệt cúi đầu hít một hơi sâu, "Chúng ta cũng vào đi, miễn cho có việc của Hoàng Thượng chúng ta không nghe thấy."
Song Nguyệt một trước một sau đi vòng, chân vừa tới cửa đã nghe thấy thanh âm tức giận của Công Tôn Mộng Vị "Cút hết ra ngoài cho ta.!"
Thái y muốn bắt mạch cho Hoàng Thượng liền rụt đầu rụt cổ nói, "Hoàng Thượng thứ tội." Liền quỳ xuống ánh mắt cầu cứu nhìn Tiêu thái hậu.
"Các ngươi đều ra ngoài trước đi." Tiêu thái hậu hạ lệnh, mấy thái y tựa như nắm được vé cứu mạng lập tức đi ra ngoài. Nhìn thấy đoàn người mặt đầy sợ hãi chạy ra, Tế Nguyệt trong lòng liền vui vẻ, đáng đời a.
Tiêu thái hậu đi qua bức phong ngăn cách, bước đến bên giường giọng nói dịu đi không ít "Ai chán sống dám chọc giận Hoàng Thượng như vậy a?"
Công Tôn Mộng Vị đưa lưng về phía Tiêu thái hậu, bởi vì vừa nãy tức giận nên hơi thở có chút gấp, Tiêu thái hậu ngồi trên giường đưa tay vuốt vuốt chăn mền, thấp giọng hỏi, "Hay là Hoàng Thượng nói cho ai gia biết. Ai gia thay Hoàng Thượng trút giận a" Công Tôn Mộng Vị vẫn im lặng, Tiêu thái hậu thấy vậy liền vỗ vỗ lên chăn, "Hoàng Thượng nói cho ai gia nghe, có phải đã bị thương ở đâu không a?"
Công Tôn Mộng Vị vẫn không có động tĩnh, Tiêu thái hậu có chút nóng nảy nói, "Nếu Hoàng Thượng đã không nói vậy ai gia liền tự mình xem thử."
"Mẫu hậu, ta không sao, người ra ngoài đi." Công Tôn Mộng Vị giọng yếu ớt, "Để cho ta một mình một chút."
Tiêu thái hậu có chút sửng sốt, Công Tôn Mộng Vị uy nghiêm khí thế trước đây hoàn toàn biến mất, cách xưng hô cũng sửa lại, từ khi Mộng Vị đăng cơ đến nay đều ở trước mặt bà xưng nhi thần.
"Không được, ta phải nhìn qua mới an tâm.!" Tiêu thái hậu rõ là trong lòng rất không vui, đáng thương cho phụ mẫu trong thiên hạ, hài tử bị giày vò người đau lòng nhất không phải phụ mẫu sao?
Tiêu thái hậu nói xong liền muốn vén chăn lên, Công Tôn Mộng Vị lúc này mới bật dậy, hơi thở gấp gáp lạnh giọng nói, "Ta nói! Ta muốn một mình." Chân mày nhíu chặt ánh mắt tức giận đập vào mắt Tiêu thái hậu, làm bà dừng lại động tác, "Hoàng Thượng là vì chuyện của Hoa Thiên Ngưng mà thành ra thế này?" Tiêu thái hậu nhẫn nhịn cơn đau trong lòng, bà không tin cũng không muốn tin.
"Việc này không liên quan đến Mẫu Hậu, việc của trẫm Mẫu Hậu không cần hỏi đến." Công Tôn Mộng Vị không muốn tổn thương Tiêu thái hậu, liền cúi đầu xuống giấu đi vẻ mặt phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
"Hoàng Thượng muốn như thế nào mới bằng lòng để thái y xem thương thể?" Tiêu thái hậu lạnh giọng, "Hay là muốn Hoa Thiên Ngưng tự mình đến đây người mới chịu để thái y kiểm tra?"
Công Tôn Mộng Vị im lặng, Tiêu thái hậu liền nghĩ đó là đồng ý. À, tốt lắm, Hoa Thiên Ngưng ngươi có bản lĩnh, đem hoàng nhi của ta thần hồn điên đảo, ngày đó những gì ta nói ngươi đều xem như gió thoảng qua tai.
"Truyền Hoa Thiên Ngưng đến Không Thanh cung!" Tiêu thái hậu hạ lệnh, "Mau đi."
Một tiểu nha hoàn bị Quế ma ma phân công đi gọi Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng bệnh cả ngày hôm nay đều không rời khỏi giường. Trong đêm hai người cùng ngủ một chỗ, Như Ý ba lần bảy lượt đều tìm cách ôm nàng, nhưng nàng mười phần không đồng ý, tiềm thức luôn tìm cách trốn tránh, đến cả ngủ cũng bất tri bất giác chui ra khỏi chăn cả một đêm nên nhiễm phong hàn, giờ phút này nàng rất khó chịu a.
Nhìn nha hoàn chạy đên kia Như Ý giương mắt, "Ngươi đi về báo, nói Hoa Thiên Ngưng bị bệnh không thể đi lại."
"Trưởng công chúa, tuyệt đối không nên, Hoa Thiên Ngưng nhất định phải đến Không Thanh cung." Tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất hốt hoảng nói, "Hoàng Thượng hôm nay đi săn bị thương nhưng lại không chịu để thái y chạy chữa, đã kinh động đến Thái Hậu, cả phòng đầy người đều lo lắng cho long thể, nhưng Hoàng Thượng lại không cho ai đến gần."
"Là Hoàng Thượng truyền Hoa Thiên Ngưng?"
"Không phải, là Thái Hậu nương nương truyền a."
"Ngươi trở về trước, lát sau ta sẽ cùng Hoa Thiên Ngưng sang." Như Ý nghĩ một lát mới trả lời làm tiểu nha hoàn có chút yên tâm đáp, "Nô tỳ có thể chờ Trưởng công chúa cùng đi. Nô tỳ sợ..."
Công Tôn Như Ý liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn nói, "Ngọc Lâm, ngươi và nàng ở bên ngoài chờ đi."
Hoa Thiên Ngưng bị Như Ý khoác hết áo này đến áo nọ lên người, Hoa Thiên Ngưng nhiễm phong hàn, đầu óc mơ hồ thân thể phát sốt, chạm tới đâu liền đau đến đó, Như Ý thấy vậy muốn đỡ lấy nàng, nhưng nàng cự tuyệt tránh đi.
Ngồi trên kiệu đi đến Không Thanh cung, Như Ý và Hoa Thiên Ngưng đi vào phòng ngủ, Như Ý liền thỉnh an Tiêu thái hậu, Tiêu thái hậu sắc mặt âm trầm mang theo lạnh lẽo quét nhìn Hoa Thiên Ngưng, "Hoàng Thượng, Hoa Thiên Ngưng đến rồi, ai gia ra ngoài a, thái y sẽ đứng ở ngoài phong màn chờ lệnh."
"Như Ý, con cùng ai gia ra ngoài." Tiêu thái hậu kêu Như Ý, Như Ý dù không muốn cũng phải đi cùng, một đoàn người ngồi trong phòng chính Không Thanh cung, làm bầu không khí ngột ngạt cùng cực.
Hoa Thiên Ngưng bị y phục dày cộm bọc lại, vừa tiến vào phòng ngủ đã cảm thấy nóng bức khổ sở nên nàng tự cởi những y phục nặng nề không cần thiết ra, lau mồ hôi trên trán hít một hơi sâu, cuối cùng cũng có chút dễ chịu.
Hoa Thiên Ngưng là đang đưa lưng về phía Công Tôn Mộng Vị, đương nhiên làm sao ở trước mặt người ta cởi y phục, vừa thoải mái một chút vòng eo liền bị người ta ôm lấy, cổ trắng bị da thịt Mộng Vị dán lên, tiếng hít thở nặng nề ngay bên tai, "Thiên Ngưng." Một tiếng run rẩy gọi tên nàng, mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp, nhưng hơn hết là hương vị ôn nhu cực điểm. Không biết có phải bởi vì hơi thở nóng ấm bên tai mà làm thân thể Hoa Thiên Ngưng có chút ngứa ngáy.
~~~~~~~~~~
Mộng Vị kiểu trẻ trâu sao sao ý :))))~
À đúng rồi, P đang chơi game Thiện Nữ sv 16 Chiết Nhan. Bạn nào muốn chơi cùng cứ vào tìm tên LạcTửDu bang Bách Gia nha nha nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro