Chương 36: Mộng Vị đau lòng.
Lúc Thái Hậu đến Không Thanh cung, Hoa Thiên Ngưng đanh đứng sau ngự án* (bàn phê tấu chương), Công Tôn Mộng Vị thì không biết đã đi đâu rồi. Tiêu thái hậu sắc mặt thâm trầm, dưới cái nhìn của bà ngự án là chỗ không dành cho người ngoài. Nhất là vong quốc công chúa này, tuy bây giờ đang lưu lạc làm nô tài nhưng nguồn gốc vẫn sẽ không thay đổi, nàng vẫn là công chúa, vẫn nên đề phòng rắc rối có thể xuất hiện.
Trên ngự án đầy tấu chương, bên trái là chưa phê duyệt, bên phải đã được Mộng Vị duyệt xong, Tiêu thái hậu không nghĩ nhiều liền nhìn xung quanh giọng uy nghiêm hỏi, "Hoàng Thượng đâu?"
"Ở bên trong." Hoa Thiên Ngưng không nhúc nhích, để ý ánh mắt tìm kiếm của Thái Hậu, biết bà đang nghi ngờ nàng cố tình đọc tấu chương. Bất quá cây ngay không sợ chết đứng, phỏng đoán ác ý của người khác nàng sẽ không để ý.
Công Tôn Như Ý ánh mắt luôn luôn đặt lên người Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng xoay người đưa lưng về phía nàng, Công Tôn Mộng Vị vừa thay long bào đi ra liền ngẩng đầu, "Mẫu hậu đến lâu chưa?" Ánh mắt lưu chuyển liền nhìn thấy Như Ý đứng một bên, ý cười của Mộng Vị lập tức tắt.
"Ai gia vừa đến." Tiêu thái hậu ngồi xuống đối với Hoa Thiên Ngưng cực kỳ bất mãn, nói là hầu hạ hoàng thượng nhưng xem ra chỉ là nói cho có thôi. Như Ý bái kiến Hoàng Thượng xong liền đi đến kế bên Tiêu thái hậu, Hoa Thiên Ngưng gặp cái không khí quỷ dị này chỉ biết im lặng lui ra xa một chút, ánh mắt của ba người cao cao tại thượng kia đều đặt lên nàng quét tới quét lui "Hoàng Thượng, nếu không có gì, ta cáo lui trước a." Hoa Thiên Ngưng rời đi là để tránh cho mình bị trở thành mục tiêu công kích.
"Ai cho phép ngươi đi?" Tiêu thái hậu trước mặt Mộng Vị không vui nói, "Không biết Quế ma ma đây dạy bảo kiểu gì, có thể vô lẽ trước mặt Hoàng Thượng và ai gia như vậy. Tin này truyền ra mặt mũi Hoàng Thượng để đâu? Danh dự nước Công Tôn để đâu?" Quế ma ma sắc mặt tối sầm nói, "Nô tỳ vô năng, vô phương dạy bảo."
"Thái hậu thật đề cao ta a, ta chỉ là nô tài vong quốc, có tài đức gì để liên quan đến mặt mũi danh dự của nước Công Tôn." Hoa Thiên Ngưng bất thiện trả lời làm Công Tôn Mộng Vị cười thầm: Vật nhỏ này nha, nói chuyện thật cứng.
"Nô tài to gan!" Thái hậu nổi giận nói, "Ngươi còn biết mình là nô tài a? Ta là nhìn thấy ngươi không đặt vương pháp vào mắt."
"Mẫu hậu bớt giận" Công Tôn Mộng Vị không thể không ra mặt, Hoa Thiên Ngưng này chắc là da sắt nên không sợ trách phạt mà, miễn cho nàng bị tổn hại thân thể. "Nhi thần từng nói qua, Hoa Thiên Ngưng như vậy là do nhi thần cho phép."
"Hoàng Thượng thật quá hồ nháo!" Tiêu thái hậu mặt lạnh nói, "Để một nô tài ương ngạnh vô phép bên cạnh ngươi, ai gia làm sao có thể an tâm?" Nếu không phải Công Tôn Mộng Vị quá mức để ý, hẳn là bà đã xữ tử Hoa Thiên Ngưng 8 lần.
"Thái Hậu nương nương, chi bằng đem Thiên Ngưng giao cho Như Ý dạy bảo a" Như Ý phối hợp liền quỳ xuống, "Lúc còn ở nước Hoàn Nhan đều là Như Ý dạy Ngưng nhi."
"Hoàng Thượng thấy thế nào a?" Tiêu thái hậu nghiêng người nhìn Mộng Vị, "Ai gia thấy như vậy rất tốt, để Quế ma ma dạy bảo Hoa Thiên Ngưng thì sợ Hoàng Thượng không yên lòng, nhưng nếu giao cho Như Ý thì sẽ tốt hơn a"
Công Tôn Mộng Vị ý cười hiện ra mặt, "Hoàng tỷ đúng là thay trẫm đau lòng, liền muốn thay trẫm phân ưu a" Như Ý cúi đầu không động, Công Tôn Mộng lạnh giọng nói, "Trẫm rõ ràng từng nói, Thiên Ngưng không muốn, việc này đừng nhắc lại."
"Hoàng Thượng, đây là ý của ai gia" Tiêu thái hậu không thể không nói, Như Ý thông minh ra sao, hai người đều biết rõ đều là lợi dụng lẫn nhau, "Nếu Hoàng Thượng muốn Hoa Thiên Ngưng ở lại bên cạnh, nàng nhất định phải học quy củ trong cung, nếu nàng học tốt ai gia sẽ đồng ý để nàng bên cạnh Hoàng Thượng."
Tiêu thái hậu nói bóng gió như vậy Mộng Vị làm sao không hiểu, "Mẫu hậu, nhi thần sẽ tự mình dạy bảo Hoa Thiên Ngưng."
"Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, nào còn tâm tư dạy bảo một cái nô tài." Tiêu thái hậu không chút nhượng bộ, nhìn Mộng Vị mặt đầy hàn ý liền chậm rãi nói, giọng đầy ai thán, "Ai gia tuổi tác đã cao thật không muốn quản chuyện này, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ nào trong hậu cung đều phải để ai gia hỏi đến a" Tiêu thái hậu bộ dạng mệt mỏi hỏi, "Hoa Thiên Ngưng, ai gia hỏi ngươi, để Như Ý dạy ngươi phép tắc, ngươi có đồng ý không?"
Công Tôn Mộng Vị nhìn chằm chằm Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng chỉ có thể im lặng nhận củ khoai nóng hổi bị người ta quăng vào trong tay. Nói thật, trong lòng nàng rất nguyện ý đi, dù sao ở cùng Như Ý dịu dàng đoan trang vẫn tốt hơn ở cạnh Công Tôn Mộng Vị hỉ nộ vô thường a. Nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của ai kia, nàng thật không dám nói muốn đi, vậy nên nàng chỉ có thể trầm mặc. Nhưng cái vẻ trầm mặc kia rớt vào mắt ba người ba ý nghĩ khác nhau, Như Ý nghĩ Hoa Thiên Ngưng thật rất muốn đi chỉ là khó mở miệng nói, Công Tôn Mộng Vị biết nàng rõ ràng muốn đi, Tiêu thái hậu lại nghĩ, Hoa Thiên Ngưng không phải kẻ ngốc nếu muốn sống lâu phải biết chọn ai a.
"Hoa Thiên Ngưng ngươi do dự cái gì? Ai gia là đang nể mặt Hoàng Thượng mới cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngươi không lẽ muốn làm kiêu?" Tiêu thái hậu lành lùng thúc giục, "Mau nói, đi hay không đi?"
"..." PHI!!! Mở mắt nói dối a, nếu nể mặt hoàng thượng bà đi hỏi ta làm gì a, Công Tôn Mộng Vị lạnh nhạt nhìn Hoa Thiên Ngưng nói, "Hoa Thiên Ngưng, ngươi thật muốn đi sao?? nếu muốn đi ta sẽ không ngăn cản" Mộng Vị nói không ngăn chính là không ngăn, nhưng sau đó bão tố thế nào thật không dám nói trước, ánh mắt Công Tôn Mộng Vị chuyển lên người Như Ý, lộ rõ thâm tàn, hàn ý này Hoa Thiên Ngưng nhìn thấy hết.
"..." Hoa Thiên Ngưng làm sao mở miệng, "Ta nghe theo Hoàng Thượng" đẩy tới đẩy lui, vẫn là quăng cho người quyền lực nhất, Hoa Thiên Ngưng rõ là có nhãn lực, Tiêu thái hậu âm trầm thừa nhận.
"Hoàng Thượng, Như Ý khẩn cầu Hoàng Thượng đồng ý." Như Ý lần nữa hèn mọn thỉnh cầu.
"Hoàng Thượng, Như Ý rất ít khi có yêu cầu nào, duy chỉ có lần này, hay là Hoàng Thượng đáp ứng nàng đi." Tiêu thái hậu lập tức ứng cứu.
"Đến khi Như Ý dạy bảo tốt liền cho Hoa Thiên Ngưng trở lại a." Tiêu thái hậu chậm rãi nói, "Hơn nữa, hoàng cung có lớn như nào đâu, cách Lạc Hoa uyển cũng không xa, Hoàng Thượng nếu muốn gặp Hoa Thiên Ngưng tùy lúc đến có thể triều nàng tới."
Thế cục bây giờ chính là Tiêu thái hậu và Như Ý hai phiếu, Hoa Thiên Ngưng không bỏ quyền, Công Tôn Mộng Vị một phiếu, nói thế nào Mộng Vị cũng đâu có chiếm thế.
Công Tôn Mộng Vị vạn lần không tình nguyện nhưng bị cái gọi là "khẩn cầu" áp bách đến không thể không đồng ý, Hoa Thiên Ngưng liền bị Như Ý thật sự đem đi. Mộng Vị trơ mắt nhìn Hoa Thiên Ngưng rời đi đau như bị ai đó cắt đi miếng thịt trên người, đao phủ rõ ràng là Như Ý kia a.
"Hoàng Thượng..." Sau khi Như Ý mang Hoa Thiên Ngưng đi, Tiêu thái hậu liền muốn nói mấy câu làm dịu, Công Tôn Mộng Vị liền đứng dậy, vươn tay vỗ vỗ trán, nhíu mi nói, "Mẫu hậu, nhi thần mệt mỏi muốn đi nghỉ." Công Tôn Mộng Vị không đợi Tiêu thái hậu trả lời đã vất tay áo bỏ đi.
Tiêu thái hậu cũng không chấp ái nữ, chờ đến khi ra khỏi Không Thanh cung Quế ma ma mới dám nói, "Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng tâm tình rất không vui."
"Không sao, qua mấy ngày liền tốt." Tiêu thái hậu không để trong lòng, lúc còn nhỏ đối với thứ yêu thích mà không có được Mộng Vị cũng sẽ cáu kỉnh như vậy, nhưng nhốn nháo một chút sẽ liền quên ngay, lực chú ý của Công Tôn Mộng Vị rất nhanh sẽ bị thứ khác hấp dẫn a.
Nói tới nói lui, Công Tôn Mộng Vị trong lòng Tiêu thái hậu chính là không có tình người, giống như nhi nữ với Đồ Tô, đã từng có khoản thời gian hai người họ nương tựa nhau, đến khi Đồ Tô rời khỏi kinh thành khóc đến nước mắt thành sông, Công Tôn Mộng Vị lại vô cùng máu lạnh nói, "Có phải không thể gặp lại đâu, khóc cái gì." Từ biệt mấy năm, Tiêu thái hậu đáy lòng đôi khi sẽ thấy nhớ Đồ Tô nhưng Công Tôn Mộng Vị hình như sớm đã quên mất người này. Ngày đó đề cập đến chuyện Đồ Tô sắp trở về, bà cũng không nhìn thấy được nét vui sướng nào trên mặt Công Tôn Mộng Vị.
Hoa Thiên Ngưng vừa đến Lạc Hoa uyển, Như Ý đã lập tức đem nàng ôm vào lòng, ôm thật chặt, giọng run rẩy, "Ngưng nhi, Ngưng nhi của ta."
Của ta? Từ này nghe có chút chói tai, Hoa Thiên Ngưng nhíu mày nghĩ. Như Ý có quá nhiều lời muốn nói với Hoa Thiên Ngưng, từ hôm tiễn biệt tất cả thương nhớ đều chỉ có thể tự mình nhịn xuống, nàng là đã chuẩn bị sẽ cùng trò chuyện thật lâu. Nhưng Hoa Thiên Ngưng lại lộ ra mệt mỏi nói, "Hoàng tẩu, ta muốn nghỉ ngơi sớm."
"Được." Như Ý lập tức đáp ứng, Ngọc Lâm bên cạnh vừa định tiến lên hầu hạ, Như Ý đầu không ngẩng nói, "Ngọc Lâm, ngươi ra ngoài đi." Nàng là muốn đích thân hầu hạ Hoa Thiên Ngưng nghỉ ngơi.
Lúc tay Như Ý đặt ở bên hông Hoa Thiên Ngưng, cả cơ thể nàng đều căng cứng, lập tức muốn lùi về sau trốn đi. Như Ý níu lấy quần áo nàng, kéo nàng vào lòng, "Còn muốn tránh ta đến bao giờ."
Một đêm này hai người ngủ cùng giường, Hoa Thiên Ngưng lần nữa nằm mơ, nàng không nhớ rõ nội dung nhưng hình như mơ thấy Công Tôn Mộng Vị đang nhàn nhạt cười.
Hôm sau truyền đến tin Hoàng Thượng không tảo triều làm thần sắc của Tiêu thái hậu cực kỳ khó coi, "Hoàng Thượng sao lại không tảo triều, người đã đi đâu?"
"Bẩm nương nương, nghe thị vệ nói Hoàng Thượng muốn đi ngoại thành săn bắt." Quế ma ma cũng là nghe sao nói vậy, Tiêu thái hậu nhíu mày, "Hôm nay mới là mùng mười, còn chưa đến thời gian săn bắt a"
"Nương nương...Hoàng Thượng có phải là bởi vì..." Quế ma ma lời còn chưa dứt Tiêu thái hậu liền lập tức hiểu, chẳng lẽ Hoàng Thượng nhhw vậy là vì Hoa Thiên Ngưng bị đem đi sao? Thật không tiền đồ.!
Tiêu thái hậu di giá Không Thanh cung chờ Công Tôn Mộng Vị trở vè, chờ đến khi tối trời người vẫn không thấy về, Quế ma ma năn nỉ đến hết lời chỉ để thái hậu hồi giá Khôn Thanh cung dùng bữa nghỉ ngơi, còn bà tự mình ở Không Thanh cung giữ cửa, có tin tức sẽ lập tức hồi báo.
Tiêu thái hậu mang nộ khí về Khôn Thanh cung, buổi tối cũng không có khẩu vị để ăn, chờ đợi một ngày ở Không Thanh cung thật quá mệt mỏi, Tiêu thái hậu liền nằm xuống muốn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ đến mắt còn chưa nhắm Quế ma ma đã hối hã từ bên ngoài chạy vào, "Thái Hậu nương nương, không xong rồi.!"
"Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?"
"Hoàng Thượng đi săn trở về, nghe tùy tùng Bái Nguyệt nói là người hình như bị thương." Quế ma ma vừa nói vừa thở như trâu, từ Không Thanh cung chạy về đây quả là muốn lấy cái mạng già này.
"Cái gì??" Tiêu thái hậu hoảng sợ ngồi dậy, "Cái gì mà hình như? Ngươi không nhìn thấy sao???"
"Thái Hậu nương nương, nô tỳ không dám đến gần, sợ Hoàng Thượng nghĩ là nô tỳ là do Thái Hậu phái tới giám sát Hoàng Thượng..." Quế ma ma tuy nhát gan nhưng lại khá chu toàn cân nhắc.
"Ngươi không dám đến gần thì thôi đi, đến cả Bái Nguyệt cũng không xác định a??" Tiêu thái hậu rất không vui nói.
"Bẩm nương nương, Bái Nguyệt cô nương nói, Hoàng Thượng hôm nay đi săn quá lâu, mọi người trong bãi săn thúc ngựa như thế nào cũng không truy kịp, Bái Nguyệt xa xa nghe thấy âm thanh tựa như có vật nặng rơi xuống đất. Bọn người Bái Nguyệt lập tức chạy đến đã thấy Hoàng Thượng ngồi dưới đất, ai cũng không cho đụng." Quế ma ma nói một hơi dài.
"Lập tức truyền thái y! Theo ai gia đến Không Thanh cung" Tiêu thái hậu ra lệnh, "Thật quá hồ nhào rồi.!"
~~~~~~~~
Mệt mỏi, quá sức mệt mỏi, vừa edit vừa phải canh thời gian chạy game...quá mệt...
Đặc biệt thấy chương này dài....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro