Chương 35: Thái Hậu đòi người.
Công Tôn Mộng Vị hỉ nộ vô thường có phải hay không là một loại bệnh? Lâu lâu lại tái phát? Mới được an tĩnh mấy ngày, hảo cảm của nàng đối với Công Tôn Mộng Vị lần này phát bệnh liền mất sạch.
Hoa Thiên Ngưng nhìn chằm chằm Công Tôn Mộng Vị, dù cổ tay bị bóp đến đau nhói nàng cũng không cử động, ánh mắt thất vọng không chút che giấu. Công Tôn Mộng Vị bị ánh mắt lãnh đạm cùng vẻ thất vọng kia nhìn chằm chằm liền chậm rãi buông tay, cúi người nhặt lên kim châm rồi đưa vào tay Hoa Thiên Ngưng, nhưng Hoa Thiên Ngưng không nhận.
"Ta từng nói, ta không thích nhìn thấy ngươi cùng một chỗ với Như Ý, cũng không thích ở trước mặt ta nhắc tên Như Ý" Công Tôn Mộng Vị nhàn nhạt nói, tựa như lúc nãy người nổi điên không phải nàng, Công Tôn Mộng Vị cũng chán ghét chính mình ở điểm này, nhưng là không không chế nổi, nàng hy vọng trong đáy mắt người kia tất cả tất cả đều là nàng, vậy nên khi Hoa Thiên Ngưng gọi tên người khác nàng sẽ rất rất để ý.
Người này đúng là có bệnh đúng không? Là ngươi hỏi ta, ta cùng lắm chỉ là trả lời, cái này đâu phải lỗi của ta? Hoa Thiên Ngưng không trả lời chỉ âm thầm nghĩ trong đầu.
"Ngươi không phải rất thích đọc sách sao?" Công Tôn Mộng Vị lúc trước còn thấy tranh thêu nhìn rất đẹp, bây giờ lại cảm thấy chói mắt, nàng xác nhận mình không giỏi mấy thứ tỉ mỉ nhỏ xíu này. "Sách bên Hắc Hương các ngươi có thể đọc, kim thêu không có mắt sẽ gây ra tổn thương không cần thiết" Công Tôn Mộng Vị lấy lý do này tịch thu kim thêu, Hoa Thiên Ngưng đang thuê một nửa liền nghe lời nói ngụy biện này. Người này quả thật quá nhàn rỗi rồi, vậy nên Hoa Thiên Ngưng đành từ bỏ ý định thêu thùa. Nàng cũng đã nhìn ra, Công Tôn Mộng Vị và Như Ý có quan hệ không tốt lắm, nàng thật không may mắn chút nào liền bị đem đi đứng ở giữa hai người, tình thế này rất khó xử.
Ban đêm, Hoa Thiên Ngưng ở Không Thanh cung đọc sách, còn Công Tôn Mộng Vị đi đến Côn Thanb cung thỉnh an Thái Hậu. Tiêu thái hậu sẵng giọng, "Hoàng thượng còn nhớ ra ai gia a, còn nghĩ người đã quên rồi."
"Mẫu hậu cứ việc quở trách là lỗi của nhi thần." Công Tôn Mộng Vị cũng tự biết mình không tốt, tâm tư của nàng có hạn, ngoại trừ triều chính còn lại chỉ đặt lên Hoa Thiên Ngưng, "Mẫu hậu đừng tính toán a, tức giận sẽ hại thân."
"Ai gia còn định ngày mai sẽ ghé Không Thanh cung, không nghĩ đêm nay Hoàng thượng sẽ đến đây." Tiêu thái hậu kéo Mộng Vị ngồi xuống bên cạnh, mấy ma ma dâng trà mang bánh liền lui xuống.
"Mẫu hậu có việc gì sao?"
"Ừm, có chuyện vui." Tiêu thái hậu mặt mày hớn hở tâm tình không tệ làm Mộng Vị có chút kinh ngạc, Tiêu thái hậu ra vẻ thần bí, "Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai ta ghé Không Thanh cung sẽ nói với Hoàng Thượng."
Không biết tại sao, Công Tôn Mộng Vị có dự cảm không tốt. Hôm sau suy đoán của Mộng Vị liền được xác thực, Tiêu Thái Hậu nói, "Tô Nhi sắp về."
"Làm sao Mẫu Hậu biết?"
"Trong thư Tô Nhi có nhắc tới."
"Cái này" Công Tôn Mộng Vị vẫn thấy có chút kỳ quái, Đồ Tô trở về hẳn là phải viết thư cho nàng chứ, sao lại viết thư cho Mẫu Hậu, "Nàng có nói khi nào trở về không?"
"Vẫn chưa xác định a, bất quá chắc là mấy ngày sau." Tiêu thái hậu vui vẻ nói, mắt nhìn xung quanh, "Hoa Thiên Ngưng dạo này ra sao? Có hết lòng phục thị hoàng thượng không?"
"Rất tốt." Công Tôn Mộng Vị nhíu mày, "Nàng đang ở Hắc Hương các" Mộng Vị còn đang suy nghĩ, Đồ Tô kia muốn trở về cũng tốt a, nàng ấy trước giờ có rất nhiều ý tưởng, có thể giúp mình sớm đoạt được mỹ nhân.
Tiêu thái hậu ngồi một chút liền đi, Mộng Vị cũng không đi đến Hắc Hương các, Đồ Tô trở về hẳn là đi một mình, không thể để nàng một thân ở ngoài phải an bài chỗ ở cho nàng.
Tiêu thái hậu về Côn Thanh cung liền gặp Như Ý đã đợi sẵng, "Như Ý thỉnh an thái hậu." Mặc dù là mẫu thân của nàng nhưng từ khi Như Ý xuất giá đến giờ chưa từng kêu hai tiếng mẫu hậu. Tiêu thái hậu có chút không vui, sau khi Như Ý ngồi xuống liền nói ra ý đồ của mình, nàng là muốn khẩn cầu Thái Hậu ban Hoa Thiên Ngưng cho nàng. Từ hôm từ biệt đến giờ, Như Ý muốn gặp Hoa Thiên Ngưng cũng rất khó khăn, chỉ có thể phái Ngọc Lâm vụng trộm quan sát tình hình, Hoàng Thượng tuy không trực tiếp ghé Hắc Hương các cũng sẽ phái người đưa Hoa Thiên Ngưng đến Không Thanh cung, thời gian tảo triều cũng càng lúc càng ngắn, thật không biết đang có chuyện gì.
"Vì sao Như Ý con lại muốn Hoa Thiên Ngưng?" Tiêu thái hậu buồn bực a, Hoa Thiên Ngưng có điểm nào tốt? Tại sao ai ai cũng muốn nàng ta? Hoàng Thượng cao cao tại thượng tình cách tùy hứng hồ nháo muốn giày vò nàng ta thì cũng thôi đi. Đến cả Như Ý luôn luôn hiểu chuyện cũng muốn? Tiêu thái hậu bắt đầu có chút hiếu kỳ đối với Hoa Thiên Ngưng a.
"Hồi bẩm Thái Hậu, ngày trước khi Như Ý còn ở nước Hoàn Nhan ngày ngày đều tưởng niệm cố thổ và thân nhân đến đau lòng, may mắn là có Hoa Thiên Ngưng ở đó." Lời này đương nhiên là mười phần khách sáo, sự thật bên trong Như Ý làm sao nói ra được, mà Tiêu thái hậu cũng không ngu xuẩn, những lời này rõ là muốn ứng phó, "Con cũng trở về rồi, cần gì cùng một nô tài vong quốc thân cận?"
Như Ý cảm thấy mấy chữ này rất chói tai, liền cúi đầu nhíu mày nói, "Thái Hậu nương nương, Như Ý luôn luôn nhớ bằng hữu cũ, đã quen cùng nàng ta thân cận, cùng nhau một chỗ, không muốn mỗi ngày đi qua lại tổn hao sức lực cùng thời gian a"
Tiêu thái hậu đương nhiên không thể tùy tiện chấp thuận, nguyên nhân rõ ràng là sợ Công Tôn Mộng Vị không đồng ý. Lần này tựa hồ Mộng Vị rất nghiêm túc, ai dám động đến Hoa Thiên Ngưng nàng ta sẽ lập tức nổi điên lên. Có thể nói Tiêu thái hậu so với bất kỳ ai cũng nhiều hơn ý muốn lôi Hoa Thiên Ngưng cách xa Công Tôn Mộng Vị.
"Tuy là nói vậy, nhưng Như Ý có thể trực tiếp đi tìm Hoàng Thượng đòi người a". Tiêu thái hậu lười biếng trả lời, giọng nói ủ rủ.
"Thực không dám giấu, Như Ý đã từng thử nói qua một lần nhưng Hoàng Thượng hình như không muốn." Ngày đó sau khi trở về Như Ý cẩn thận suy nghĩ, Hoa Thiên Ngưng lúc đó lật lọng hẳn là bị Hoàng Thượng uy hiếp đi.
Hoàng Thượng dùng cái gì uy hiếp Hoa Thiên Ngưng để cho nàng ấy đi vào khuôn khổ như vậy? Như Ý tiếp tục, "Vậy nên Như Ý khẩn cầu Thái Hậu làm chủ."
"Phải làm sao mới tốt đây" Tiêu thái hậu ra vẻ khó xử, "Các ngươi cùng nhau lớn lên, cũng biết rõ tính tình của Hoàng Thượng, nàng ta không muốn ai có thể ép nàng. Con để ý Hoa Thiên Ngưng đến như vậy sao?"
"Đúng a" Như Ý trả lời. "Lạc Hoa uyển chỉ có một mình Như Ý, quá mức cô đơn muốn tìm một người bạn."
"Như Ý con chưa từng quá để ý cái gì, cũng chưa từng khẩn cầu ai gia." Tiêu thái hậu đau lòng nói, "Ngẫu nhiên lại đưa ra yêu cầu này, ai gia nếu không đồng ý không phải rất vô lương tâm sao"
"Tạ thái hậu đã hiểu cho, cầu thái hậu có thể thành toàn, Như Ý chỉ cần Hoa Thiên Ngưng, các khác tất cả đều không cần." Công Tôn Như Ý đối với quyền lực, danh dự đã không để ý lâu rồi, nàng chỉ muốn cùng người yêu cùng một chỗ rời xa thế sự.
"Dù là sẽ làm long nhan không vui, con cũng muốn Hoa Thiên Ngưng?" Tiêu thái hậu nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy" Như Ý biết Tiêu thái hậu là muốn mượn danh nàng đi làm việc xấu nhưng vì Hoa Thiên Ngưng, Như Ý sẽ không ngại việc gì, Thái Hậu đã chịu ra mặt cùng lắm là nàng chỉ mượn đao đả thương người, chủ nhân thanh đao thân phận tôn quý, Hoàng Thượng có muốn trách tội cũng phải bận tâm mặy mũi của Thái Hậu a.
"Nếu Như Ý đã kiên quyết như vậy, ta là mẫu thân cũng không thể chỉ thiên vị một đứa" Tiêu thái hậu nhu hoà nói, "Ngày mai đi, Như Ý cùng ai giai đến Không Thanh cung đòi người."
~~~~~
Hãy cho P thấy những cánh tay của team Ý Ngưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro