Chương 34: Trách nhiệm
Động tác kế tiếp của Mộng Vị là đưa tay ôm Hoa Thiên Ngưng, dùng sức đem người vào lòng, làm động phần lưng đau đớn, Công Tôn Mộng Vị nhúc nhích một chút, trán nghiêng qua đụng trán Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng nghĩ nàng đã tỉnh, nhưng hô hấp và thần sắc lại là đang ngủ, chân mày nhíu chặt cũng dần dần giản ra. Hoa Thiên Ngưng hơi động, bị ôm có chút cứng, nàng lại dùng lực giãy dụa một chút, Công Tôn Mộng Vị lông mày lần nữa nhíu lại.
Nàng động, cũng làm động thân thể Mộng Vị, phía sau Mộng Vị lại bị đau liền nhíu mài, mấy lần như vậy, Hoa Thiên Ngưng đành dẹp suy nghĩ muốn đẩy Công Tôn Mộng Vị ra. Cả một đêm Hoa Thiên Ngưng không ngủ được, toàn thư bởi vì chỉ có một tư thế mà đau nhức, . Công Tôn Mộng Vị cũng không khá hơn, sáng sớm, phần lưng đau đến mức làm nàng hít thở không thông, nhưng sợ quấy rầy Hoa Thiên Ngưng liền lặng lẽ chịu đựng.
"Bái Nguyệt" Công Tôn Mộng Vị đi tới chính cung, truyền Bái Nguyệt đến hậu hạ, Hoa Thiên Ngưng thấy Mộng Vị ra ngoài mới xoay người mở to mắt, trong chăn còn có chút dư âm. Ấm áp truyền đến làm Hoa Thiên Ngưng liền ngủ quên mất. Lúc Hoa Thiên Ngưng dậy, sắc trời đã sáng tỏ, giật mình liền biết đã quá muộn, Hoa Thiên Ngưng vội vàng rửa mặt, Công Tôn Mông Vị đã tảo triều xong, không biết thay đổi quần áo từ lúc nào, ngồi ở bàn lật xem cái gì đó "Tới đây" Công Tôn Mộng Vị thả thẻ tre trong tay xuống "Hôm qua có phải ngủ không ngon?" Công Tôn Mộng Vị khi trở về, Bái Nguyệt nói Thiên Ngưng còn đang ngủ, Công Tôn Mộng Vị liền không có đánh thức nàng.
"Ừm"Không phải không ngủ ngon, căn bản là không ngủ.
"Truyền đồ ăn sáng." Công Tôn Mộng Vị ngồi vào một bên, Hoa Thiên Ngưng cũng đi ngồi xuống, mặt mài còn chút mơ hồ.
"Vết thương sau lưng của ngươi, không có ý định chữa trị sao a?" Trước mắt Hoa Thiên Ngưng là đĩa hoa sen xốp giòn.
"A, khụ khụ." Công Tôn Mộng Vị mém chút bị sặc, vết thương sau lưng trừ Tế Tháng và Bái Nguyệt không ai biết "Làm sao ngươi biết?"
"..." Hoa Thiên Ngưng không nói gì, chẳng lẽ nói, ta hôm qua thừa lúc ngươi ngủ trộm cởi đồ của ngươi ra nhìn sao?
"A~, chẳng lẽ vật nhỏ rình coi thân thể của ta?" Công Tôn Mộng Vị nhìn hai gò má ửng đỏ của Hoa Thiên Ngưng nói đùa: "Phải làm sao đây, ta từng thề, ai trông thấy thân thể ta, phải có trách nhiệm với ta a~"
"..." trình độ vô liêm sỉ thật làm người giận sôi, Hoa Thiên Ngưng nhìn chằm chằm hoa sen xốp giòn, cứng rắn trả lời: "Ta là đoán."
"Thì ra là thế." Công Tôn Mộng Vị hít một hơi, thảm thiết nói: "Quả là đáng tiếc."
"..."Thật không biết xấu hổ, Hoa Thiên Ngưng sẽ không để ý, Công Tôn Mộng Vị đã không thèm để ý tới chuyện bị thương, nàng cần gì phải để ý, người đau cũng không phải là nàng.
Dùng xong đồ ăn sáng, Hoa Thiên Ngưng muốn về Hắc Hương các, Công Tôn Mộng Vị ngoài ý muốn nhưng cũng đáp ứng, Hoa Thiên Ngưng vừa rời đi, Công Tôn Mộng Vị liền cởi quần áo nhìn vào gương, bị thương không năng, nhưng vết thương cũ lại đau đớn vô cùng. . Hoa Thiên Ngưng sau khi trở về, Thúy nhi vội vàng bưng trà thay nước, giống như hầu hạ cho chủ tử Hắc Hương các sách không ít, nhưng đều là của Công Tôn Mông Vị, chưa có sự đồng ý, nàng không nên tự tiện đọc, nhưng một mình nhàn rỗi sẽ suy nghĩ lung tung, tóm lại cũng không tốt lắm, Hoa Thiên Ngưng liền gọi Thúy nhi: "Thúy nhi, Hắc Hương các có kim khâu không a~?"
"Kim khâu?" Thúy nhi nhất thời không hiểu, đang êm đẹp Hoa Thiên Ngưng muốn kim khâu để làm gì?
"Ưm, kim thêu, chỉ nhiều màu, có không?"
"Chủ tử muốn thêu?" Thúy nhi trước đó gọi Hoa Thiên Ngưng chủ tử mấy lần, nàng phản đối mấy lần, Thúy nhi không chịu đổi, Hoa Thiên Ngưng cũng lười so đo, chỉ là xưng hô khi có hai người mà thôi.
"Ưm, dù sao cũng rãnh rỗi, có thì lấy giúp ta a~"
"Hình như không có" Thúy nhi nhớ lại nói "Hắc Hương các lớn quá, ngoại trừ nơi này, ta không dám tùy tiện đi phòng khác, sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội."
Cũng đúng, Hoa Thiên Ngưng có thể hiểu, Thúy nhi đề nghị "Hay là ta đi tìm một chút?" Hoa Thiên Ngưng gật gật đầu, Thúy nhi lại trở lại, "Chủ tử đi cùng ta không?" Hoa Thiên Nghưng cùng đi, dù bị phát hiện cũng không có chuyện gì, Hoa Thiên Ngưng trầm ngâm một chút, liền cùng Thúy nhi đi.
Hai người tìm từng gian phòng, giống như đi dạo vườn hoa, Công Tôn Mộng Vị tới tìm người nhưng không tìm được, Công Tôn Mộng Vị ngồi ở Hắc Hương các, để Tế Tháng tìm người mang đến, Tế Tháng phi thân lên mái hiên, từ góc độ này nhìn xuống liền thấy.
"Thúy nhi bái kiến Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi." Công Tôn Mộng Vị đến trước mặt Hoa Thiên Ngưng, "Tìm cái gì?" Bái Nguyệt sớm đã tiến đến bẩm báo, nói tìm được người, bên kia Hắc Hương các, Công Tôn Mộng Vị liền ra đón .
"Muốn tìm chút kim khâu."
"Ha ha." Công Tôn Mộng Vị cười ra tiếng, "Hắc Hương các không có kim khâu, cần kim khâu để làm gì? May quần áo a~?" Công Tôn Mộng Vị tới lại gần muốn lật ống tay áo của Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng lơ đãng hướng một bên né tránh, "Cái này rất buồn cười a?"
"Nói cho ta biết ngươi muốn làm gì, ta liền để Nội Vụ Phủ chuẩn bị rồi mang tới" Công Tôn Mộng Vị cũng đột nhiên nhớ lại, nàng và Hoa Thiên Ngưng có ước định, nên không làm tiếp động tac quá phận.
Hoa Thiên Ngưng nhẹ nói: "Nhàn rỗi nhàm chán, muốn thêu thùa một chút"
Công Tôn Mộng Vị khiêu mi, nghi hoặc nói: "Ồ? Ngươi thật là nữ công a~"
"..."Biểu hiện của Công Tôn Mộng Vị là ý gì, nữ tử khắp thiên hạ vốn không phải đều giống nàng, học qua mấy cái này sao a~ "Có học qua"
Công Tôn Mộng Vị nói là làm,ngày hôm sau sai ngươi mang kim khâu tơ lụa vải vóc đến. Cung đình có họa sĩ ngự dụng, vẽ xong sẽ giao cho kim phường dệt, đều là chế tác tinh mỹ thượng đẳng. Thường thấy đồ vật thượng đẳng, Công Tôn Mộng Vị đối với tay nghề của Hoa Thiên Ngưng không có ôm lòng tin quá lớn, nghĩ đến nếu là vui thú, để Hoa Thiên Ngưng dùng để giết thời thời, chỉ là một yêu cầu nhỏ, là Hoa Thiên Ngưng lúc thêu thùa, phải ở Không Thanh cung.
Hình ảnh không hài hòa lắm, Công Tôn Mộng Vị ở một bên đọc sách viết chữ phê tấu chương, Hoa Thiên Ngưng bên canh lại chuyên tâm thành thạo may vá, , Công Tôn Mộng Vị phê duyệt tấu chương mệt mỏi nhìn thấy bộ dạng người kia chăm chú tâm liền sẽ dao động một chút, có khi nhịn không được muốn qua kề cận, Hoa Thiên Ngưng đang hết sức tập trung sẽ bị giật mình: "Ngươi còn như vậy,ta sẽ quay lại Hắc Hương các" Nhát gan, không chừng bị dọa đến bệnh rồi.
Chỉ có thể nhìn, không thể thân cận, Công Tôn Mộng Vị có chút không vui, bất quá mình đã nói là để có thể hiểu lẫn nhau, nên nàng chỉ đành nhịn xuộng, Liên tiếp mấy ngày, đều là như vậy, Công Tôn Mộng Vị liếc mắt nhìn, thở dài nói: "Vật nhỏ thật khéo tay a~"
"..." A dua nịnh hót cũng không nên như vậy, chưa ra hình thù đã khen khéo tay, xảo trá! Hoa Thiên Ngưng không có phản ứng, tiếp tục vùi đầu thêu hoa văn, Công Tôn Mộng Vị vứt xuống tấu chương, ngồi vào bên cạnh Hoa Thiên Ngưng, xáp gần hỏi: "Ấy, đây là cái gì?
"Cá chép"
"Còn cái này?"
"Mẫu đơn"
"Còn cái này thì sao?"
"Hoa mai"
"Hoa mai và mẫu nhìn thật giống nhau"
"..."Hoa Thiên Ngưng ngừng lại kim thêu, nghiêng người nói: "Ngươi sao không đi phê duyệt tấu chương, đến chỗ ta xem cái gì" Người này rõ ràng là có chủ tâm quấy rối .
"Ngươi học thều thùa từ ai?" Công Tôn Mộng Vị đột nhiên nhớ ra cậu hỏi liền hỏi, Hoa Thiên Ngưng xoa xoa con mắt, nói: "hoàng tẩu."
"Như Ý?"
"Chẳng lẽ còn có hoàng tẩu thứ hai sao?" Hoa Thiên Ngưng hỏi lại, tiếng nói này vừa dứt, kim khâu trong tay liền bị Công Tôn Mộng Vị giơ tay đánh bay, Hoa Thiên Ngưng ngẩn người, nhìn thấy đáy mặt Công Tôn Mộng Vị ẩn ẩn hộ khí, người này thật đúng là không thể nói lý. Hoa Thiên Ngưng cúi người muốn nhặt lên, Công Tôn Mộng Vị bỗng nhiên nắm chặt cổ tay nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cho phép ngươi nhặt!"
~~~~~
Chờ đợi chờ đợi luôn làm người ta mệt đến muốn khóc. Hôm nay bị đá rồi up 1c cũ mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro