Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Không hiểu phong tình

Hoa Thiên Ngưng không biết nói sẽ ra có tác dụng hay không, "Không cần bởi vì ta đi giận chó đánh mèo, cho dù là bất luận kẻ nào cũng vậy" Bất luận kẻ nào đã bao hàm hoàng tẩu, người bên người ta, con dân nước Hoàn Nhan và người hoàng thất đang lẩn trốn.

"Ta cũng tra lời như trước" .Công Tôn Mộng Vị thần sắc nghiêm nghị, "Ta sẽ khắc chế, nhưng không bảo đảm." Chuyện không làm được, nàng sẽ không hứa hẹn, nếu làm được, dù liều mạng cũng phải hoàn thành, giống như Phụ Hoàng trước khi đi về cõi tiên, nàng từng hứa sẽ đánh hạ Hoàn Nhan quốc, nàng làm được. Bỏ ra những gì, gian khổ bao giờ, phần lớn cũng chỉ có Công Tôn Mộng Vị biết, người khác nghĩ nàng là dễ như trở bàn tay, gian khổ trong đó mấy ai biết?

"Tốt, đã là như vậy." Hoa Thiên Ngưng trịnh trọng nói, "Công Tôn Mộng Vị, ta lại tin ngươi một lần, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng."

"A, vật nhỏ cũng đừng khiến ta thất vọng a~." Công Tôn Mộng Vị nhếch khóe môi cười nhạt, am thanh tục danh dễ nghe dễ đọc làm tâm nàng động mãi không thổi. Nếu có một ngày, Hoa Thiên Ngưng ở trên giường không ngừng động tình than nhẹ hai chữ "Mộng Vị", Công Tôn Mộng Vị sẽ chết không hối tiếc a~

"Đi thôi, theo ta đến Không Thanh cung" Công Tôn Mộng Vị hướng Hoa Thiên Ngưng vươn tay ra, Hoa Thiên Ngưng nhìn chằm chằm cái tay, thật không mềm mại như nữ tử, ngược lại còn lộ ra kiên cường, quả thật là người tập võ, "Để cho ta bắt đầu hiểu ngươi, vậy chúng ta liền bắt đầu từ số không đi, ta sẽ bỏ hết tất cả những ấn tượng xấu của ta đối với ngươi, ngươi xác định, hiện tại muốn nắm ta tay cùng đi?"

Hoa Thiên Ngưng chững chạc đàng hoàng dáng vẻ để Công Tôn Mộng Vị nhịn không được cười ra tiếng, vật nhỏ này đúng là quá thú vị đi, chính mình cũng có chút kinh hỉ, thật có có bỏ hết tất cả ấn tượng xấu sao? Công Tôn Mộng Vị thu tay lại, hơi thi lễ nói "Mời"

Ngày hôm nay, xem như Hoa Thiên Ngưng lần đầu cam tâm tình nguyện theo Công Tôn Mộng Vị đến Không Thanh cung, không phải bị nàng bức ép mà đi. Hai người đến Không Thanh cung đã là chạng vạng tối, dùng xong bữa tối, Hoa Thiên Ngưng buồn bực đứng trước cổng, hít một hơi sâu khí trời mùa đông, tuy là lạnh nhưng làm lòng người thanh tỉnh.

Bái Nguyệt và Tế Tháng cũng đứng ở cửa nhưng không có trò chuyện với Hoa Thiên Ngưng, lúc sau , Công Tôn Mộng Vị cũng đi ra , "Thiên Ngưng?" Hoa Thiên Ngưng có chút nghiêng người, Công Tôn Mộng Vị một mình khoác áo choàng, trong tay còn mang theo một cái, sẵng giọng "Trời đông giá rét, đừng để cảm lanh" Nói xong còn choàng áo lên người Hoa Thiên Ngưng, ngón tay thon dài buộc chặt dây áo, dắt tay nàng nói "Có một nơi rất tốt, ta dẫn người đi xem"

Hoa Thiên Ngưng còn chưa lấy lại tinh thân đã bị mang ra ngoài, nhìn hai tay nắm một chỗ thở dài: Người này lời nói chỉ giữ được một chút thôi a? Hoa Thiên Ngưng bước chậm, dường như không muốn, Công Tôn Mộng Vị trở lại nhìn nàng, chú ý tới tay nàng đang trong tay mình, giật mình nhớ lại, không được tự nhiên buông lỏng tay Hoa Thiên Ngưng ra, ngượng ngùng cười nói: "Ngươi nhìn xem ,ta lại quên rồi, đừng trách a~" Thái độ chi thành khẩn, để Hoa Thiên Ngưng không nói lại được gì, chỉ có thể gật gật đầu.

Công Tôn Mộng Vị phía trước, Hoa Thiên Ngưng ở phía sau, Bái Nguyệt cùng Tế Tháng cuối cùng,phía sau là thị vệ ngư lâm. Tế Tháng nhỏ giọng nói thầm: ", "Hoàng Thượng thật đúng là quan tâm." Cái này là tìm nô tài, hay tìm chủ tử a? Khắp thiên hạ này, có thể làm cho Hoàng Thược phục vụ, sợ là chỉ có Hoa Thiên Ngưng .

Dưới chân trơn trượt làm Tế Tháng suýt ngã, may mắn là có Bái Nguyệt ở bên đỡ lấy, Bái Nguyệt hạ giọng nói: "Ngươi còn lắm miệng, ta sẽ để ngươi nằm trên đường"

Tế Tháng mếu máo, nói: "Hiểu rõ."

Công Tôn Mộng Vị mang theo Hoa Thiên Ngưng xoay trái rẽ phải, Hoa Thiên Ngưng cảm nhận được, Không Thanh cung lớn hơn hoàng cung Nhan Hoàn quốc, quay tới quay lui không có chỗ nào giống chỗ nào. Tuyết đêm trơn trượt, Hoa Thiên Ngưng chỉ lo cúi đầu nhìn đường, Công Tôn Mộng Vị ở phía trước dừng lại nàng cũng không biết, đụng vào một cái, mùi hương quen thuộc nhào vào mũi.

"Có sao không a~?" Công Tôn Mộng Vị quay người nâng mặt Hoa Thiên Ngưng "Có đụng trúng chỗ nào không?" Giọng điệu vô cùng tự nhiên làm cho Hoa Thiên Ngưng hoài nghi, Công Tôn Mộng Vị có phải lại quên chuyện nàng không thích quá thân cận a~

"Không có gì." Hoa Thiên Ngưng lui về sau một bước, động tác rõ ràng tránh né làm Công Tôn Mộng Vị có chút tức giận, bất quá vẫn là buồn bực nhiều hơn, quay người thấp giọng nói: "Đáng chết, ta lại quên." Bộ dạng tiểu hài này làm Hoa Thiên Ngưng không thể so đo được. Mộng Vị ở chỗ đang đứng, lách người một cái, vung tay lên, "Nhìn xem đây là cái gì?" Hoa Thiên Ngưng giờ phút mới ngẩng đầu ngước nhìn phía trước, cái trước mắt chính là hoa mai nở khắp nơi. Trời đông, thời tiết giá rét, trăm hoa sớm đã tàn lụi, duy chỉ có hoa mai nở rộ, cho nên càng lộ ra xa hoa, trân phí.

Hàn phong gào thét thổi qua, cánh hoa bay cùng tuyết trắng, giây phút này giống như cả người đang ở trong tiên cảnh, , ánh trăng trong sáng, yên lặng mộng, chỉ có thanh âm cánh hoa đón gió. Hoa Thiên Ngưng nhất thời nhìn ngây dại, bước chân chậm rãi bước về phía hoa mai, , Công Tôn Mộng Vị đứng tại chỗ, nhìn Hoa Thiên Ngưng hất lên mũ che màu trắng dần dần hòa cùng một thể với hoa mai, mái tóc đen dài càng làm tất cảnh thêm mỹ diệu.

Hoa Thiên Ngưng đưa tay kéo nhẹ cành cây, gió thổi qua từng trận, đầu cành rung loạn, tuyết đọng rơi xuống, Hoa Thiên Ngưng đỉnh đầu và vai đều là tuyết trắng. Công Tôn Mộng Vị bước nhanh đến trước mặt, giống trưởng bối liên tục kêu lên: "Thực sự là tiểu hài tử xa, để ta xem xem tuyết có rơi vào bên trong không a~" Tay áp lên cổ Hoa Thiên Ngưng dò xét, lúc đầu bông tuyết tan làm cổ mát mát, tay Công Tôn Mộng Vị lại ấm áp, một nóng một lạnh, Hoa Thiên Ngưng chợt thấy toàn thân đều nóng, gương mặt cũng nóng.

"Hôm nay tuyết rơi hơi nhiều, tuy thời tiết như vậy rất thoải mái nhưng tuyết sẽ rất lâu tan" Công Tôn Mộng Vị phủi nhẹ tuyết trên cổ áo và tóc của Hoa Thiên Ngưng, tay lơ đãng chạm vào mặt Hoa Thiên Ngưng rồi cả kinh nói: "Mặt của ngươi sao lại nóng như vậy?"

Hoa Thiên Ngưng nghe vậy liền lùi về sau tránh, , Công Tôn Mộng Vị bước tới, vội nói: "Chẳng lẽ cảm lạnh rồi sao? Dứ lời liền tự cởi áo choáng của mình, khó nén tự trách "Trách ta không đúng, quên người không thể thích ứng với mùa này." Hoàn Nhn quốc bốn mùa như xuấn, Hoa Thiên Ngưng làm sao chịu được thời tiết mắc toi này.

"Ta không lạnh." Hoa Thiên Ngưng làm sao dám nói mặt mình nóng là vì Công Tôn Mộng Vị đụng vào cổ "Ngươi mặc đi a~" Công Tôn Mộng Vị làm sao tin đươc, chỉ coi là Hoa Thiên Ngưng lại muốn nghịch ý.

"Mộng Vị." Hoa Thiên Ngưng nắm chặt tay Công Tông Mộng Vị không để nàng cởi áo choáng "Ta thật không lạnh" ." Hoa Thiên Ngưng lần đầu chủ động động tác thân cận, Công Tôn Mộng Vị cử động không được, không cử động cũng không được, khắc chế lại suy nghĩ muốn ôm người vào lòng, cười nói: "Được, vậy ta dẫn ngươi đi vào rừng mai chơi a~" Công Tôn Mộng Vị lặng yên không một tiếng lạnh lùng nắm lấy bàn tay, cúi người tránh nhánh hoa mai, quay lại nói: "Cẩn thận"

"Hoàng Thượng..." Bái Nguyệt nhịn không được lên tiếng nói, "Bây giờ đã quá trễ, bên trong rừng hoa mai không rõ đường đi, vẫn là ngày mai chúng ta đến sớm một chút, miễn cho Thiên Ngưng cô nương bị té a~" Cũng không biết Bái Nguyệt có phải miệng quạ hay không, vừa nói xong Hoa Thiên Ngưng ở dưới chân liền bị vướng gốc cây té một cái. May mắn Công Tôn Mộng Vị tay mắt lanh lẹ, nghiêng người cùng Hoa Thiên Ngưng ngã xuống, thành công làm đệm thịt, cả người Hoa Thiên Ngưng vững chắc nằm trên người Công Tôn Mộng Vị.

"Hoàng Thượng!" Bái Nguyệt chậm chân hơn, Tế Tháng tung người một cái đã bay đến rừng hoa mai, nâng Hoa Thiên Ngưng dậy vội nói: "Thiên Ngưng cô nương, ngươi mau đứng dậy!" Tế Tháng vội vàng, động tác đỡ dậy quá manh, làm Hoa Thiên Ngưng vừa đừng liền choạng vạng lui về sau mấy bước, Tế Tháng đỡ Công Tôn Mộng Vị, đau lòng nói:" Hoàng Thượng, coi chừng thân thể a!"

"..." Công Tôn Mộng Vị hỏa khí không tiện phát tiết, nàng là muốn mượn ngã mà thân mật, Tế Tháng hảo tâm lại làm chuyện xấu a~ . Công Tôn Mộng Vị đến trước mặt Bái Nguyệt, yên lặng nhìn thoáng qua một cái, Bái Nguyệt khom người "Bái Nguyệt biết sai" Sai là vì nàng không giữ chặt Tế Tháng, ranh con này, đúng là không hiểu chuyện a~

Hoa Thiên Ngưng nói cái gì cũng không muốn xem, Công Tôn Mộng Vị cao hứng đến, về tụt hứng, trở lại Không Thanh cung, vẫn còn rẫu rĩ không vui, Hoa Thiên Ngưng nhận ra cảm xúc của Công Tôn Mộng Vị sa sút, nhưng không biết nguyên do, vừa rồi ngắm hoa còn rất tốt a, chẳng lẽ bị thương? Bởi vì có Công Tôn Mộng Vị bảo vệ, Hoa Thiên Ngưng không có thương tổn gì

Công Tôn Mộng Vị để Hoa Thiên Ngưng ngủ trước, Hoa Thiên Ngưng cũng không có nhiều lời, nằm xuống bên trong. Công Tôn Mộng Vị giờ Tý mới ngủ, , phía sau lưng vốn có vết thương cũ, hôm nay gắng sức lại càng thêm đau, Công Tôn Mộng Vị nằm xuống chỉ dám nằm nghiêng một bên, Hoa Thiên Ngưng chưa ngủ, nghe thấy lúc Công Tôn Mộng Vị nằm xuống miệng liền hít sâu mấy ngụm hơi lạnh, xem ra là rất đau.

Phần lưng quá đau, Công Tôn Mộng Vị không thể ôm Hoa Thiên Ngưng , nhưng lại sợ mình không khắc chế được, liền đưa lưng đối lưng với Hoa Thiên Ngưng rồi ngủ. Có lẽ hôm nay quá mệt, Công Tôn Mộng Vị ngủ trước Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng rón rén xoay người, thấy được tư thế ngủ cứng ngắt dị dường quỷ dị của Mộng Vị, nhìn như đầu gỗ.

Hoa Thiên Ngưng vén nhẹ áo láo của Công Tôn Mộng Vị lên, phần lưng trắng noãn trơn bóng lộ ra, ở giữa lưng còn có một đường sưng đỏ, bả vai kéo dài xuống lưng, coi ra lúc ngã xuống đã bị thứ gì đó cấn vào, chỗ sưng đỏ rõ ràng là vết thương cũ, vết thương vẫn còn đó. Hoa Thiên Ngưng đưa tay khẽ vuốt vết thương, còn có thể sờ được lồi lõm cực kỳ rõ ràng, giống như là bị thương bởi lưỡi đao. Hoa Thiên Ngưng khẽ vuốt, đổi lại Công Tôn Mộng Vị thân thể liền run nhẹ, trong miệng mơ hồ nói cái gì đó không rõ, hình như rất đau.

Hoa Thiên Ngưng trong lúc lơ đãng nhíu mày, người này cũng thật là, nếu bị thương thì phải nói thẳng a~ Trước mặt Công Tôn Mộng Vị đang ngủ, Hoa Thiên Ngưng cũng không muốn đánh thức. Chỉ là vừa nghĩ vậy liền thấy Công Tôn Mộng Vị chậm rãi xoay người, mặt đối mặt với nàng, Hoa Thiên Ngưng nhìn thấy chân mày Mộng Vị nhíu lại, nàng cũng nhíu lại theo, đáy lòng nỗi lên một cỗ cảm giác không tên.

~~~~~~~~
Sau chương này mình sẽ tạm ngưng up bộ này 1 khoản thời gian ngắn. Mong mọi người thông cảm. <3~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro