Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Khẩu thị tâm phi

Thúy nhi nhớ tới Hoa Thiên Ngưng mặt đầy nước mắt trở về, mặc đù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Thúy nhi vẫn nhìn ra trên mặt Hoa Thiên Ngưng là đau khổ không nói được thành lời.

Ngọc Lâm quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Công Tôn Như Ý, Như Ý đi tới trước hỏi: "Như thế nào rồi?"

"Nha hoàn này nói ,Thiên Ngưng cô nương ai cũng không gặp." Ngọc Lâm là có ý muốn chủ tử về trước rồi tìm thời điểm thích hợp, , Công Tôn Như Ý nhìn lướt qua Thúy nhi, Thúy nhi vội vàng thỉnh an, Như Ý không để ý khiêu mi hỏi: "Ngưng nhi bị thương, ngươi đã giúp nàng trị thương chưa a?"

"A? Bị thương?" Thúy nhi rõ ràng không biết rõ tình hình, Như Ý sắc mặt trầm xuống. "Như vậy mà gọi là hầu hạ sao?" Ngữ khí vẫn ôn nhu nhưng lộ ra lãnh ý.

"Nô tỳ là chưa từng nhìn thấy..." Thúy nhi vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, Hoa Thiên Ngưng vừa mới trở về, tay hình như cũng toàn giấu trong tay áo, Thúy nhi nghĩ là vì thời tiết lạnh mới làm vậy, không ngờ lại là bị thương. Aiz~ Thiên Ngưng cô nương tính tình đúng là kiệt ngạo, từ trước đến giờ cũng không thay đổi, không sợ chính mình ăn thiệt thòi sao?

"Hoàng Thượng giá lâm!" Thanh âm của Bái Nguyệt truyền tới, Ngọc Lâm và Như Ý nhìn thoáng qua nhau, Ngọc Lâm biểu hiện ai oán: Chủ tử, người xem, bị nô tài nói trúng rồi a~

"Sao lại đứng hết ở ngoài đây?" Công Tôn Mộng Vị không nghĩ tới, người chân trước vừa nói muốn trở về Lạc Hoa uyển, giờ phút này lại đứng trước cửa Hắc Hương các.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ hầu hạ không chu toàn, Thiên Ngưng cô nương bị thương nô tỳ cũng không biết, trưởng công chúa dặn dò nô tỳ phải hảo hảo chăm sóc" Thúy nhi rất biết nói chuyện, Công Tôn Mộng Vị phất phất tay, không nhịn được nói: "Hoàng tỷ đi đường mệt nhọc, sớm trở về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có trẫm"

Công Tôn Như Ý không thể làm khác trước quay đầu trở về Lạc Hoa uyển, nô tài đều đứng đợi ở bên ngoài, , Công Tôn Mộng Vị tiến vào. Hoa Thiên Ngưng nằm lỳ ở trên giường, thân thể vươn thẳng, dường như đã khóc rất lâu. Công Tôn Mộng Vị không nói gì, còn tưởng tiểu cô nương này thực là có năng lực, gặp được Như Ý hóa ra lại khóc thành ra thế này, tâm địa đúng là có chút không bình thường, Mộng Vị nữa buồn nữa vui, buồn là vì Hoa Thiên Ngưng vì Như Ý mà thương tâm, vui chính là Hoa Thiên Ngưng mềm lòng trọng tình, nếu ngày sau nàng có thể có được tâm mỹ nhân, nhất định có thể làm bạn cả đời.

Công Tôn Mộng Vị đưa tay muôn vuốt ve lưng của Hoa Thiên Ngưng, nhưng nghe được tiếng khóc bị đè nén, tay của Mộng Vị dừng lại giữa chừng. Trong tâm cảm thấy thật đau, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không rõ ràng lắm, Công Tôn Mộng Vị có thể nhìn ra, Hoa Thiên Ngưng rõ ràng là rất muốn gặp Như Ý, chỉ là không thừa nhận, tốt cho một cái khẩu thị tâm phi. Mỗi lần nằm mộng đều gọi tên, chứng mình quan hệ giữa các nàng không đơn giản như vậy, nhưng biểu hiện của Như Ý đối với Hoa Thiên Ngưng chỉ là nhớ nhưng chứ không phải quan hệ thân thiết gì.

Coi như lần này cũng tốt rồi, thấy được khúc mắc, về sau không cần cảm thấy hoang mang. Công Tôn Mộng Vị đứng dậy đi lấy rượu thuốc, ngồi ở một bên giường "Nghe nói người bị thương, bị thương chỗ nào?"

Hoa Thiên Ngưng không nhúc nhích, Công Tôn Mộng Vị chờ một chút, liền không kiên nhẫn cúi người ôm lấy Hoa Thiên Ngưng, ngoài ý muốn chính là người này rất thuận ý. Dù cho đầu cúi thấp, Công Tôn Mộng Vị cũng biết, đôi mắt kia nhất định đã khóc đến đỏ lên, trong long cảm giác rất khó chịu, nước mắt này đương nhiên không phải vì nàng mà rơi.

Công Tôn Mộng Vị nhu hòa xoa thuốc rượu vào làm lòng bàn tay bị trầy da của Hoa Thiên Ngưng "Đau phải nói" Hoa Thiên Ngưng chỉ là cắn môi không nói gì, Công Tôn Mộng Vị cố ý dùng sức, , Hoa Thiên Ngưng chau mày nhưng vẫn không lên tiếng. Cái này cũng trong dự liệu của Công Tôn Mộng Vị, nếu Hoa Thiên Ngưng mềm yếu vô năng đối với nàng tuyệt đối thuận ý thì Công Tôn Mộng Vị sớm đã không có hứng thú. Chính là bởi vì khó thuần phục, cho nên càng nghĩ càng muốn, lúc đầu Công Tôn Mộng Vị còn không thể xác định được tình cảm này là gì, nàng chỉ đơn giản là muốn đùa giỡn với Hoa Thiên Ngưng, muốn nhìn thấy Hoa Thiên Ngưng bởi vì nàng mà xúc động. Nếu có khả năng, cả đời này, nàng chỉ cho Hoa Thiên Ngưng vì nàng động tình.

"Trừ lòng bàn tay, còn có chỗ nào bị thương không?" ?" Công Tôn Mộng Vị giương mắt nhìn Hoa Thiên Ngưng, "Nếu không nói, ta liền lột hết quần áo của ngươi ra kiểm tra"

Hoa Thiên Ngưng lắc đầu, cúi đầu xuống, thấp giọng khóc thút thít nói: "Không có." Công Tôn Mộng Vị thấy nàng không phối hợp, đưa tay đem người ôm vào lòng, tay còn lại vung quần áo lên, đầu gối hiên ra một mày đỏ sẫm "Thật không biết ngươi vì cái gì khổ sở như vậy, ngươi muốn gặp nàng, nàng trở về , ngươi lại không muốn gặp." Công Tôn Mộng Vị ở bên cạnh xoa thuốc, nhẹ nói: "Ta cho ngươi biết, bây giờ không muốn gặp thì sau này cũng đừng gặp, ta không thích thấy các ngươi ở cùng một chỗ, qua hôm nay, các ngươi gặp một lần ta liền phạt một lần"

Hoa Thiên Ngưng từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện, nàng sẽ không lại gặp Như Ý, gặp một lần, tâm liền sẽ đau một lần. Công Tôn Mộng Vị xoa thuốc xong để Hoa Thiên Ngưng nằm xuống nghỉ ngơi: "Ta tối nay lại tới, ngươi ngoan ngoãn không nên chạy loạn a~" Công Tôn Mộng Vị đứng dậy muốn đi nhưng nhớ tới gì đó, lần nữa hỏi: "Vật nhỏ, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có muốn gặp Như Ý không? Nếu muốn gặp, bây giờ liền đi, nếu không, ngày sau ta hi vọng là các ngươi không cần phải gặp nhau"

Hoa Thiên Ngưng chỉ là lật người, đưa lưng về phía Công Tôn Mộng Vị, dùng hành động biểu đạt, nàng không muốn gặp. Công Tôn Mộng Vị nhếch lên khóe môi, rất tốt, không gặp là tốt nhất, nàng cũng không muốn bởi vì Hoa Thiên Ngưng và Như Ý mà giận dỗi,như vậy lộ ra nàng rất keo kiêt. Mà thực tế, , Công Tôn Mộng Vị xác thực rất keo kiệt.

Tới gần giờ Tý,sau lưng Công Tôn Mộng Vị truyền đến đau đớn làm đứng ngồi bất ổn, lúc này mới nằm xuống nghỉ ngơi, vừa nằm cả thân thể liền mềm mại, gương mặt gần sát cổ Hoa Thiên Ngưng nhẹ nhàng cạ sát, hương thơm thoang thoảng sượt qua mũi, đáy lòng Công Tôn Mộng Vị liền rung động không nói nên lời, Công Tôn Mộng Vị khát vọng thân cận với Hoa Thiên Ngưng, thể xác tinh thần gì cũng không muốn có khoảng cách, , nhưng Hoa Thiên Ngưng hiện tại không muốn, nàng biết, cho nên, đều có thể nhịn xuống được, hoặc là Hoa Thiên Ngưng không cố ý chọc giận nàng, Công Tôn Mộng Vị sẽ không ép buộc Hoa Thiên Ngưng. Dù sao việc này là quan hệ cả một đời, nàng không muốn lưu lại ám ảnh cho Hoa Thiên Ngưng. Hôm nay có lẽ bởi vì gặp được Như Ý, tâm tình có chút phức tạp, Hoa Thiên Ngưng lại nằm mơ thấy Như Ý, mộng cảnh có chút thay đổi, đó là Như Ý luôn luôn ôn nhu quan tâm lại đổi thành trơ mắt nhìn nàng bị Mộng Vị hành hạ, không chịu cứu nang, Hoa Thiên Ngưng nói mớ Như Ý Như Ý.

Công Tôn Mộng Vị là nghe rất rõ ràng, Công Tôn Mộng Vị ở sau lưng đau lòng xoay người ôm lấy Hoa Thiên Ngưng, nàng lại đau lòng để làm gì, trong lòng người kia chỉ có hai từ Như Ý chứ không phải nàng. Công Tôn Mộng Vị ở cổ Hoa Thiên Ngưng cắn một cái, còn dùng lực để cắn. Hoa Thiên Ngưng liền giật mình thoát mộng, hoảng hiểu hiểu được, liền muốn đẩy Công Tôn Mộng Vị ra, Mộng Vị đã liệu trước nắm hai tay Hoa Thiên Ngưng lại, cười lạnh nói: "Ngươi tốt nhất đừng giãy dụa!" Công Tôn Mộng Vị biết tính tình của mình, lúc nàng tức giận, tốt nhất đừng chống đối, đối phương không thuận theo, nàng càng làm cho đối phương phải nhẫn nhục chịu đựng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro