Chương 28: Mộng Vị nổi nóng
Như Ý thu tầm mắt, tâm bỗng nhiên thương yêu.
"Cũng đúng, mẫu hậu ngày nào cũng trông mong hoàng tỷ." Công Tôn Mộng Vị cười nói, "Lần này trở về cứ bồi bên cạnh mẫu hậu là được, những chuyện khác hoàng tẩu đừng hao tổn tâm trí" Công Tôn Mộng Vị ý cười nhìn như ôn hòa, nhưng Như Ý đương nhiên nhìn ra phía sau nụ cười kia là cực kỳ băng lãnh.
"Vâng, Như Ý tuân chỉ." Công Tôn Như Ý cung kính trả lời, đối với Hoa Thiên Ngưng chỉ có thể dùng đê mi thuận nhãn để hình dung, trong lòng không biết tại sao lại sinh ra cảm giác bi thương, nàng rơi vào kiếp nô tài cũng chưa từng đau lòng như vậy, Hoa Thiên Ngưng vụng trộm lau đi nước mắt, dù là đối với hoàng tẩu có hận, nhưng vẫn muốn nhìn thấy nàng hỉ nhạc bình an*.
"Thiên Ngưng." Công Tôn Mộng Vị đột nhiên kêu lên, Hoa Thiên Ngưng đang lo lắng suy nghĩ liền lấy lại tinh thần, , động tác hơi có vẻ chậm chạp, Công Tôn Mộng Vị nhìn thấy ánh mắt thất thần của Hoa Thiên Ngưng trong lòng đương nhiên không vui, trước đó nhìn Như Ý không vui đã giảm đi một ít, giờ phút này không vui lại tăng thêm gấp bội "Thiên Ngưng, nhìn thấy hoàng tỷ của ta sao lại không có phản ứng gì? nàng trước kia từng là hoàng tẩu của ngươi" Lời nói tráo phùng và tức giận ai cũng có thể cảm nhận được.
Công Tôn Như Ý có chút ngẩn người, bởi vì lấy hoàng thượng đang xưng là trẫm biến thành ta. Hoa Thiên Ngưng hai chân giống như là có ý thức, chậm rãi đi đến hái gối khụy xuống, cung cung kính kính nói: ""Thiên Ngưng bái kiến hoàng tẩu."
Chỉ một câu, Công Tôn Như Ý liền biết, đứa nhỏ này là đang tức giận nàng, trước đó nàng đối mình đều là tự xưng Ngưng nhi, Công Tôn Mộng Vị hờ hững nhìn Như Ý và Thiên Ngưng, muốn xem phản ứng của các nàng, nhất là Hoa Thiên Ngưng, vô luận đối với kẻ nào cũng không quỳ, bây giờ lại hướng Như Ý quỳ lễ, thái độ còn dịu dàng ngoan ngoãn, cái này khiến Mộng Vị sinh lòng nổi nóng.
"Ngưng nhi a." Như Ý không có đứng dậy, đây là nàng lựa chọn, Mộng Vị tuy che đi tức giận, nhưng Như Ý là nhìn thấy không sót, nàng vừa mới hồi cung không thể dưới bất kỳ tình huống nào chọc giận Hoàng Thượng, "Ngày sau không cần gọi ta là hoàng tẩu" Nước mất nhà tan không nói, chỉ nói đến chuyện gả đi cũng không phải Như Ý tự nguyện, nên nàng đối với thân phận hoàng tẩu trước giờ không có tán thành, Như Ý hồi cung, đã có dự định hết thẩy.
"Một ngày là thân, suốt đời là thân, trong lòng Thiên Ngưng, Như Ý trước giờ đều là hoàng tẩu" Hoa Thiên Ngưng quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào tay, thanh âm nghe như tỉnh táo, chỉ là không ai biết, lệ kia sắp nhịn không nổi nữa rồi. Hoa Thiên Ngưng vẫn luôn biết hiện tại sớm đã là vật không phải người, trước kia chưa bao giờ quỳ gối trước hoàng tẩu, giờ phút này người là cao cao tại thượng nhìn xuống, các nàng không thể tiếp tục ngang nhau nữa rồi, tất cả, tất cả, không còn có khả năng. Cái quỳ này, chính là quỳ hoàng tẩu, quỳ hoàng quyền, cũng quỳ cho tình nghĩa đã gãy mất.
Trong lòng Hoa Thiên Ngưng sẽ không còn ôm lấy bất kỳ tư tưởng nào nữa, giờ phút này nhìn thấy Như Ý là mạnh khỏe là tốt rồi, về sau, sinh tử của nàng, hay là sống chết của mình, không còn quan hệ.
"A, hoàng tỷ còn không dìu nàng dậy?" ?" Công Tôn Mộng Vị hơi nghiêng người, ngữ khí lạnh lùng, hừ cười nói: "Hoa Thiên Ngưng đối với trẫm còn chưabao giờ quỳ"
Công Tôn Như Ý đứng dậy, lên tiếng, "Vâng." Công Tôn Như Ý làmbộ muốn đi nâng Hoa Thiên Ngưng, tay vừa mới đụng phải cánh tay Hoa Thiên Ngưng liền bị né tránh, Hoa Thiên Ngưng run rẩy, thanh âm hàm hồ nói: "Thiên Ngưng thỉnh an Hoàng Thượng"
Tay Công Tôn Như Ý lập tức ngừng giữa không trung, tâm cũng run lên, Hoa Thiên Ngưng khóc, nàng giờ phút này nhất định là cắn chặt môi dưới,Công Tôn Như Ý lần nữa muốn chạm vào, liền nghe thấy Công Tôn Mộng Vị nghiêm nghị nói: "Hoa Thiên Ngưng, ngươi đứng lên!"
Hoa Thiên Ngưng không nhúc nhích, Mộng Vị ngồi không yên đứng dậy đi tới trước mặt, đưa tay bóp cằm của Hoa Thiên Ngưng khiến cho nàng ngẩng đầu. Như Ý đột nhiên hành lễ, khẩn thiết nói: "Hoàng Thượng, Như Ý cùngNgưng nhi từ biệt đã lâu, thực sự không thể ngờ tới hôm nay sẽ gặp nhau, Như Ý muốn cùng Ngưng nhi ôn chuyện cũ, thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép."
Công Tôn Mộng Vị đương nhiên là không nguyện ý , nhưng nàng lại không thểhẹp hòi cự tuyệt, chỉ là thời khắc này Hoa Thiên Ngưng đột nhiên mở miệng, hướng Mộng Vị cúi người "Hoàng Thượng, ta và hoàng tẩu không có chuyện gì cần ôn lại, Thiên Ngưng thân thể khó chịu, , xin được cáo lui trước."
"Tốt, ngươi về trước đi a." Công Tôn Mộng Vị sảng khoái phêchuẩn, trong lòng không biết sao lại có một tia vui vẻ, Hoa Thiên Ngưng lui xuống, Công Tôn Như Ý cũng không biểu hiệu dị thường gì, hoàng thượng có hỏi nàng có đáp, nhưng Mộng Vị trong lòng một mực nhớthương Hoa Thiên Ngưng, cũng không tâm tư trò chuyện quá lâu, liền bắt đầu đuổi người, "Hoàng tỷ nếu có gì cần, sau này cứ nói với trẫm"
Công Tôn Như Ý hiểu, liền lui ra ngoài. Ra khỏi Không Thanh cung, đưa tay lên ngực, lòng đau đến thắt lại, Như Ý hít thở thật sâu nhẹ giọng hỏi nha hoàn thân cận Ngọc Lâm "Có thấy Ngưng nhi đi hướng nào không?"
"Đi hướng Hắc Hương các a" Ngọc Lâm là đi theo Như Ý đến Hoàn Nhan quốc, chủ tớ thân mật, Như Ý trước giờ cũng không coi Ngọc Lâm là nha hoàn, Công Tôn Như Ý vội vàng muốn đi tới Hắc Hương các, Ngọc Lâm ở phía sau liên nói: "Chủ tử, nơi đó đi không được."
Công Tôn Như Ý bước chân dừng lại, Ngọc Lâm ở sau lưng nàng nói tiếp:"Chủ tử cũng biết là chút nữa Hoàng Thượng nhất đinh di giá Hắc Hương các." Đúng a~ Công Tôn Như Ý biết, thế nhưng nàng vẫn muốn đi xem Hoa Thiên Ngưng, trong lòng thương nhớ quá lâu, nghe được Hoa Thiên Ngưng bị bắt giữ nàng liền muốn hồi cung, sau lại nghe Hoa Thiên Ngưng bị tuyên tiến cung, Như Ý nhịn mấy ngày cuối cùng nhịn không được lập tức hồi cung, cho dù nàng là cực điểm chán ghét thâm cung.
"Chủ tử, muốn đi xem Thiên Ngưng cô nương thì nên chọn lúc khác." Ngọc Lâm đứng ở bên cạnh Như Ý "Nô tài nhìn thấy Thiên Ngưng cô nương khóc khi đi ra, bộ dạng rất thương tâm, có lẽ đi quá gấp nên nàng ngã một cái"
"Thật?" Như Ý khiêu mi cả kinh nói "Ngã? Có bị thương không?" ?" Như Ý vốn định nhịn một chút tìm thời gian thích hợp, , giờ phút này lại nhịn không được, giáo huấn: "Ngươi nhìn thấy nàng ngã sao không tới dìu nàng?"
Ngọc Lâm biết chủ tử đang nổi nóng, lại là thương yêu Hoa Thiên Ngưng,vẫn là khuyên nhủ: "Chủ tử, Thiên Ngưng cô nương đã mười sáu tuổi rồi" Ngọc Lâm thường xuyên có cảm giác chủ tử của nàng đem Hoa Thiên Ngưng coi là hài tử, trước ở Hoàng Nhan, chủ tử cũng là luôn che chở cho Hoa Thiên Ngưng.
"Thì sao? Trong mắt ta nàng vĩnh viễn là Ngưng nhi của ta" Công Tôn Như Ý mang theo Ngọc Lâm đi tới Hắc Hương các, Thúy nhi đứng ở ngoài nhìn thấy từ xa một chủ một nô, chủ tử quần áo hoa lệ quý khí, thoạt nhìn thân phận tôn quý, nhưng lạ mặt.
"Ngươi là nha hoàn của nơi này?" Ngọc Lâm nhìn một vòng, Thúy nhi nhìn điệu bộ, không giống nô tài hèn mọn thi lễ trả lời: "Cô nương, đúng vậy"
"Phiền ngươi thông báo một tiếng, nói trưởng công chúa tới, muốn gặp Thiên Ngưng cô nương" Ngọc lâm cũng đáp lại lễ, Thúy nhi thụ sủng nhược kinh, "Chủ tử vừa trở về đã phân phó, nói không muốn gặp ai..."
-----
Bạch Chưởng quỷ: Đã là tết nhất con viết Hoa Thiên Ngưng của chúng ta khóc lóc, ngoan, ta trộm cho ngươi một cái bánh trưng, coi như đền bù tổn thất.
Hoa Thiên Ngưng: Ngươi nghĩ ta là loại người sẽ vì một cái bánh trưng mà bỏ qua cho ngươi?
Bạch Chưởng quỷ: Không chịu thì hai cái, được không?
Hoa Thiên Ngưng: Ngươi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro