Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Trùng phùng

Tiêu Thái hậu theo Công Tôn Như Ý cùng nhau đi tới Lạc Hoa uyển, Công Tôn Mộng Vị trực tiếp trở về Không Thanh cung, ngồi môt mình thật lâu mới sai người truyền Hoa Thiên Ngưng đến, Hoa Thiên Ngưng coi lại thời gian, đúng là so với trước trễ hơn mấy canh giờ.

Hoa Thiên Ngưng vừa rảo được vài bước liền phát giác không khí hôm nay có chút không đúng, bước chân chậm lại, , Công Tôn Mộng Vị mắt thấy nàng nhìn thấy mình bước chân liền chậm, bấtmãn nói: "Lề mề cái gì, nhanh!"

Trực giác nói cho Hoa Thiên Ngưng biết tâm tình hôm nay của Công Tôn Mộng Vị không tốt, chỉ là không biết vì chuyện gì mà lây sang mình nổi giận, mặc dù không muốn nhưng cũng là chậm rãi đi qua đứng ở một bên, Công Tôn Mộng Vị ánh mắt có chút phức tạp, hai mắt chạm nhau Hoa Thiên Ngưng liền vội vàng tránh đi, điểm này lại càng làm Công Tôn Mộng Vị bất mãn, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy Hoa Thiên Ngưng, người này dụng sức luôn thô như vậy làm Hoa Thiên Ngưng đứng không vững, chính mình nghĩ sẽ bị té ngã vòng eo lại bị Công Tôn Mộng Vị ôm lấy, cả người nàng ngã vào ngực Công Tôn Mộng Vị, còn ngồi trên đùi của người ta.

Cái tư thế này thực quá xấu hổ, Hoa Thiên Ngưng bất ổn vùng vẫy mấy lần, suýt nữa từ đùi Công Tôn Mộng Vị trượt xuống, Công Tôn Mộng Vị tay mắt lanh lẹ đem người trong lòng khóa lại, ôm chặt thân mật cười nói: "Vật nhỏ nếu té ngã ta sẽ đau lòng" (dành cho bạn nào không tưởng tượng ra được, là Ngưng ngồi theo tư thế, mặt đối mặt, ngồi trên đùi chân vắt qua hông của bạn Mộng Vị ~ )

"..." Hoa Thiên Ngưng thực sự đoán không nổi tính tình của Công Tôn Mộng Vị, lúc thì nóng ấm lúc thì xấu xa làm người khác sợ hãi, chỉ là đến cuối cùng Công Tôn Mộng Vị chưa từng thực sự đối với nàng nổi giận "Ta là có tên, ngươi không thể hảo hảo gọi tên a?" ?" Nàng cũng không muốn trở thành vật nhỏ của Công Tôn Mộng Vị, nghe thôi đã buồn nôn.

"Đây là trẫm ban tên cho ngươi, chỉ có một mình ta được gọi" Công Tôn Mộng Vị ôm mỹ nhân trong lòng, thấy Hoa Thiên Ngưng không giãy dụa, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, ánh nắng chiều ta cũng phản phất ở mang tai, tâm tình phiền não của Công Tôn Mộng Vị giảm đi không ít "Biết chưa, vật nhỏ?"

Hoa Thiên Ngưng quay đầu chỗ khác, đối với loại vô sỉ hạ lưu này đúng là rất khó chịu ": "Ngươi thả ta xuống."

ʾ"Được, nhưng ngươi phải làm cái gì đó" ." Công Tôn Mộng Vị cắn cắn môi, trêu chọc nói, Hoa Thiên Ngưng nhíu mày, nghiêm túc hỏi làm gì. Công Tôn Mộng Vị tháo xuống khuôn mặt vô sỉ, uy nghiêm nói: : "Ngươi hôn ta một cái, ta liền thả ngươi ra."

"Ngươi!" Hoa Thiên Ngưng sửng sốt nói không ra lời, sắc mặt đỏlên, Công Tôn Mộng Vị nheo lại đôi mắt, không nhanh không chậm nói: "Ngươi không nguyện ý thì ta hôn ngươi cũng được" Dứt lời môi liền tiến lại gần, Hoa Thiên Ngưng vô thức dùng hai tay bảo vệ gương mặt của mình, hung hăng nói: "Không cho phép!" Vừa sờ một cái Hoa Thiên Ngưng mới cảm giác được mặt mình thật nóng.

Công Tôn Mộng Vị bị bộ dạng vội vàng tự vệ làm cho muốn cười, nhịn xuống ý cười, đứng đắn nói: "Được a~, ngươi không muốn, ta liền không hôn." Hoa Thiên Ngưng ánh mắt sững sờ, người này thật ngoan như vậy? Hai tay trượt xuống, hỏi: "Thật ?"

Công Tôn Mộng Vị nhanh chóng hôn lên mặt Hoa Thiên Ngưng một cái, cười ha hả nói: "Giả!" Hoa Thiên Ngưng dù có trốn cũng không tránh được, phát giác mình bị đùa giỡn, xấu hổ cùng cực, người này thực quá xấu xa a~!

"Ngươi đúng là hạ lưu vô sỉ!"Câu nói này Hoa Thiên Ngưng đã sớm muốn nói, bất quá mỗi lần đều nhịnxuống, lần này nhịn không được, tiếp tục mắng: ": "Ngươi nếu là còn dám khinh bạc ta, ta sẽ cắn!" Nói xong còn nắm lấy cổ tay của Công Tôn Mộng Vị cắn một cái, Công Tôn Mộng Vị đau đến hít thở không thông, thầm nghĩ vật nhỏ này cắn thực hung. Chỉ là Công Tôn Mộng Vị không có nổi giận, ngược lại còn cười đến tình nồng ý mật, , Hoa Thiên Ngưng nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ kia càng ra sức cắn, Công Tôn Mộng Vị rõ ràng rất đau nhưng lại giả bộ không có cảm giác, ngữ điệu ôn nhu nói: "Vật nhỏ muốn lưu lại ấn ký trên người ta a~? Có muốn chuyển sang chỗ khác không? Chỗ nào trên người ta cũng đều được"

Phi! Hoa Thiên Ngưng hết cách, hất cổ tay Công Tôn Mộng Vị ra, hờn dỗi ngồi một bên, Công Tôn Mộng Vị nhìn thấy bộ dạng thở phì phò kia tâm tình sảng khoái vô cùng, hoàn toàn quên mất luôn Như Ý, đúng lúc Bái Nguyệt bên ngoài đi vào truyền lời, nói trưởng công chúa đến thỉnh an. . Công Tôn Mộng Vị ý cười ngưng lại,nhìn Hoa Thiên Ngưng, nàng hình như nghe được câu nói của Bái Nguyệt, ánh mắt liền nhìn ra cửa, cũng tốt, mượn cơ hội này nhìn hai người các nàng phải chăng bên trong có ẩn ý.

"Truyền" ." Công Tôn Mộng Vị nói một chữ, chờ Bái Nguyệt ra ngoài, Công Tôn Mộng Vị nói "Ngươi ở lại hầu hạ ta, tới đây, đứng bên cạnh ta"Hoa Thiên Ngưng chậm rãi đứng dậy, giống như đánh mất tất cả khí lực, nàng không biết phải đứng bên cạnh Công Tôn Mộng Vị như thế nào, chỉ nhớ người kia từ cổng đi vào nàng liền cái gì cũng không nhìn thấy, đáy mắt chỉ có một người, duy nhất một người chính là hoàng tẩu, người kia đúng thực là hoàng tẩu, tâm tưởng chết nay lại động, lòng bắt đầu đau đớn kịch liệt, vô số lần nói với chính mình, nếu có ngày trùng phùng, phải như lần đầu gặp mặt, coi thường nàng.

Ngày nhớ đêm mong, vừa yêu vừa hận người đang ở trước mắt, Hoa ThiênNgưng dù cho nói với chính mình phải di dời ánh mắt, nhưng ánh mắt căn bản không thể rời bỏ người kia, trâm cài trên búi tóc cũng là nàng trước kia tặng, hoàng tẩu vẫn còn giữ lại, chân mày, đôi mắt, khóe môi, tay nàng đều đã từng vuốt qua, tay tự nhiên có chút nóng, , dường như có khát vọng, muốn sờ người kia một cái, thật là nàng sao? ? Hoa Thiên Ngưng nhìn chằm chằm Công Tôn Như Ý, Công Tôn Mộng Vị quay đầu liền chú ý tới, chỉ là Công Tôn Như Ý không có phản ứng gì, bình dấm chua trong lòng Công Tôn Mộng Vị lập tức đổ vỡ.

Công Tôn Như Ý lớn tuổi hơn, kín đáo hơn nhiều, lại là người nội liễm, tình cảm trước giờ không để lộ ra ngoài, nhìn thấy người đứng bên Công Tôn Mộng Vị là người nàng hàng đêm lo lắng Hoa Thiên Ngưng, giật mình, kinh ngạc, vui mừng, đủ thứ xúc cam nhao nhao xông tới, đều bị nàng hoàn hảo đè xuống, Công Tôn Như Ý quy củ quỳ xuống: "Như Ýthỉnh an Hoàng Thượng ."

"Bình thân, ban thưởng ghế ngồi." Công Tôn Mộng Vị nhàn nhạt trả lời, đem ghen tuông của mình ép xuống, "Hoàng tỷ, thân thể tĩnh dưỡng tốt chưa?"

"Hồi Hoàng Thượng, không tốt cũng không xấu, dưỡng sinh cũngkhông gấp được." Công Tôn Như Ý ngữ khí thủy chung ôn nhu cung kính, đểcho người ta tìm không ra điểm sai.

"Trẫm là nguyện ý để ngươi có nhiều thời gian tĩnh dưỡng, ngươi nay gấp gáp trở về có việc sao?" ?" Công Tôn Mộng Vị khiêu mi hỏi, khóe mắt liếc qua chú ý quan sát thần sắc của Hoa Thiên Ngưng, vật nhỏ kia trước là nhìn chằm chằm Như Ý, sau khi Như Ý ngồi xuống liền cúi đầu không có động tĩnh.

"Không có, chỉ là bên ngoài không thể so với trong cung, hoàng cung dù sao cũng lànhà của ta, hơn nữa ngày ngày mong nhớ Hoàng Thượng và Thái hậu nên trở về sớm" Công Tôn Như Ý lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng lướt qua Mộng Vị rồi chớp mắt một cái, nhưng cái nhìn thoáng này cũng là nhìn thấy nước mắt của Hoa Thiên Ngưng

---------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hảo, Hoàng Thượng ăn cả một bình dấm chua

Tui: =)) ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro