Chương 26: Như Ý hồi cung
Công Tôn Mộng Vị bãi triều, trở lại Không Thanh cung liền biết Hoa Thiên Ngưng không có ở lại,truyền Tế Tháng mang nàng đến, Tế Tháng liền đi truyền người, Hoa Thiên Ngưng đến ăn sáng cũng không có ăn chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc Công Tôn Mộng Vị bãi triều nàng mới bắt đầu ngủ, Thúy nhi nhìn thấy vị "Lấy giúp người làm niềm vui" đại nhân đứng ở cửa liền vội vàng nghênh đón: "Bái kiến đại nhân."
Tế Tháng mỉm cười, tiểu nha đầu này thật có ý tứ, "Chủ tử các ngươi đâu?" Tế Tháng rất tự nhiên hỏi, có thể để hạ nhân hầu hạ đương nhiên phải là chủ tử, Hoàng Thượng luôn mồm nói muốn Hoa Thiên Ngưng làm nô tài phục thị,nhưng Bái Nguyệt nói với nàng, Hoàng Thượng tuy nói như vậy nhưng lại cấm không cho Hoa Thiên Ngưng hầu hạ ai, Tế Tháng tuy là ngu dốt nhưng rất nghe Bái Nguyệt , cho nên, trong lòng đã luôn nghĩ Hoa Thiên Ngưng là chủ tử.
"Chủ tử vừa ngủ, có muốn nô tài đánh thức nàng a~?" Thúy nhi rất hiểu chuyện, nghe vị đại nhân này gọi Hoa Thiên Ngưng là chủ tử, nàng cũng không dám gọi thẳng danh tính, Tế tháng cười ha hả nói: "Hoàng Thượng hiện tại muốn truyền nàng, ngươi nói xem nó nên đánh thức nàng không a~?"
Thúy nhi chạy mấy bước đến phòng ngủ, gõ gõ cửa "Chủ..." Thúy nhi há mồm phát giác có gì đó không đúng, "Thiên Ngưng chủ tử, Không Thanh cung phái người tới nói Hoàng Thượng truyền ngài qua" Thúy nhi tự tiện làm chủ cách xưng hô, Hoa Thiên Ngưng ở bên trong vốn là ngủ được lại nghe hai từ "Chủ tử" càng thêm chói tai. Công Tôn Mộng Vị vừa bãi triều đã tìm nàng, ? Hoa Thiên Ngưng lần đầu cảm thấy, Công Tôn Mộng Vị thực là đeo bám người.
"Không phải nói đừng gọi ta chủ tử rồi hả?" Hoa Thiên Ngưngđẩy cửa ra ngoài, câu đầu tiên chính là nói cái này, Thúy nhi có chút ủy khuất,thấp giọng, "Vị đại nhân kia gọi ngươi làm chủ tử ." Tuy lànhỏ giọng thầm thì, Hoa Thiên Ngưng vẫn nghe được rất rõ ràng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân nào?"
"Vị đại nhân ở ngoài cửa" Thúy nhi đưa tay chỉ chỉ ngoài cửa, Hoa Thiên Ngưng ra ngoài, mới nhìn thấy, ra là Tế Tháng, ánh mắt của Thúy nhi cũn không tệ, Tế Tháng ăn bận nam phục cũng có thể nhìn ra nữ tử a? Nhưng mà đường cong trước ngực...hình như rất rõ ràng...
Hoa Thiên Ngưng không nói gì chỉ là thấy buồn cười, Công Tôn Mộng Vị thực giống tiểu hài tử không thể rời xa nhũ mẫu, chốc chốc lại tìm nàng. . Hoa Thiên Ngưng đến Không Thanh cung, Công Tôn Mộng Vị đã cởi bỏ long bào, thay đổi trang phục ngồi ở bàn, giống như đang chờ nàng tới.
Công Tôn Mộng Vị liếc mắt liền nhìn bộ dạng vừa tỉnh ngủ của Hoa Thiên Ngưng, cả người nhìn không có tinh thần, Công Tôn Mộng Vị muốn cho nàng một giấc ngủ an ổn, chỉ là sợ mình khi trèo lên giường sẽ lại làm chuyện bậy nên mời vùi đầu một đêm xem tấu chương.
Nhìn Hoa Thiên Ngưng bộ dạng mê hoặc, tối qua rõ ràng cũng không ngủ được ngon giấc "Ta rất mệt, ngươi cùng ta nằm một chút" Công Tôn Mộng Vị biết chờ đợi Hoa Thiên Ngưng chủ động là không thể nào, cũng mặc kệ Hoa Thiên Ngưng có cự tuyệt hay không, trực tiếp nắm tay nàng đi tới bên giường, muốn giúp Hoa Thiên Ngưng cởi bỏ bớt y phục, Hoa Thiên Ngưng liền lùi về sau vài bước "Ta cứ như vậy ngủ là được" Dứt lời liền chủ động bò lên giường, tự giác nằm ở bên trong, Công Tôn Mộng Vị mím mím môi cười thầm, chiêu khích tướng của mình rất có tác dụng, cô nương này, mềm không được cứng không xong, vừa đấm vừa xoa mới được.
Hoa Thiên Ngưng sợ Công Tôn Mộng Vị vừa lên giường lại nổi thú tính, liền dùng chăn phủ hết người, Công Tôn Mộng Vị cũng không để ý, một tay ôm qua, đem người cùng chăn đệm ôm vào lòng. Khoảng cách giữa hai thân thể dựa vào chăn đệm, hơi thở của Công Tôn Mộng Vị phả vào tai Hoa Thiên Ngưng, nàng không biết có phải người kia là cố ý hay không, Hoa Thiên Ngưng cảm giác được tai của chính mình nóng ẩm, liền vặn vẹo người, không tự nhiên nói: "Ngươi như vậy ta không ngủ được"
"Vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể ngủ?" Công Tôn Mộng Vị nhắm lại hai mắt hỏi.
"Ngươi thả ta ra, ngủ riêng đi a~" Hoa Thiên Ngưng kéo lại chăn mền, Công Tôn Mộng Vị ôm quá chặt nha~.
"Cần gì chứ, ngươi ngủ tự nhiên sẽ ôm ta, " Công Tôn Mộng Vịkhông nhanh không chậm nói, "Hơn nữa khi ngươi ngủ hay đá tung chăn đệm, vẫn là ta nên ôm ngươi ngủ, không lại cảm lạnh" Hoa Thiên Ngưng bị nghẹn không biết nên nói làm sao, nàng lúc ngủ xác thực rất thích ôm cái gì đó, này là do mẫu hậu lúc nhỏ luyện cho. Công Tôn Mộng Vị ôm chặt, , có chút mỏi mệt nói: "Vật nhỏ, ngươi an tâm ngủ đi, ta sẽ không thừa lúc ngươi ngủ thân cận ngươi, nếu thực sự có, cũng phải là lúc ngươi tỉnh" ." Công Tôn Mộng Vị đối với việc này trước giờ không có xấu hổ, nàng ưa thích Hoa Thiên Ngưng, muốn thân cận cũng phải quang minh chính đại, không thấy có gì không ổn.
"..." Hoa Thiên Ngưng xấu hổ dùm cho Công Tôn Mộng Vị, "Mặt mũi cũng không cần!"
"Không cần!" Công Tôn Mộng Vị không chút do dự trả lời, "Ta chỉ cần ngươi là đủ rồi"
"..." Đối với loại lưu manh vô sỉ này, Hoa Thiên Ngưng tốt nhất là không nên làm gì, thậm chí còn nghĩ nói nhiều với nàng ta sẽ gây tổn thọ.
Một giấc này phá lệ thơm ngọt, Hoa Thiên Ngưng mới đầu còn sầu lo, nhưng không chịu nổi buồn ngủ, liền ngã vào trong mộng, còn tiến vào trong lòng của Công Tôn Mộng Vị, . Công Tôn Mộng Vị nghe được tiếng hít thở đều đều, hiểu được người trong lòng đã ngủ, nhịn không được cúi xuống ôn nhu hôn lên vành tai của Hoa Thiên Ngưng. Khi nào mới có thể lưỡng tình tương duyệt? Công Tôn Mộng Vị, ôm chặt người, trong lòng đột nhiên đau.
Ngày mai, là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Công Tôn Mộng Vị bãi triều không truyền Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng cố ý trông coi thời gian, sợ mình đã trễ, Công TônMộng Vị sẽ giận lây sang nàng, hoặc lây sang người khác. Không chỉ có Công Tôn Mộng Vị, ngay cả tiêu Thái hậu cũng tự mình ra nghênh đón Công Tôn Như Ý hồi cung, Công Tôn Như Ý quỳ xuống: "Như Ý bái kiến Thái hậu, bái kiến Hoàng Thượng."
"Mau mau." Tiêu Thái hậu bước lên phía trước nâng nàng dậy, Công Tôn Mộng Vị đứng tại chỗ, hỏi: "Một đường thuận lợi?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nhận hoàng ân cuồn cuộn, một đường thuận lợicực kỳ." Công Tôn Như Ý cung kính đáp lời, Công Tôn Như Ý lớn hơn Công Tôn Mộng Vị năm tuổi, , tính cách cũng so với nàng ôn hòa hơn, người trước người sau khắp nơi hữulễ, nhưng Công Tôn Mộng Vị là chán ghét nàng hỉ nộ không lộ, dạng này người nhìn như ôn hòa, nhưng tâm cơ rất lớn, không tùy tiện nổi giận nhưng một khí nộ khí sẽ rất kinh người.
"Lạc Hoa uyển đã dọn dẹp sạch sẽ, hoàng tỷ trước tới Lạc Hoa uyển nghỉ ngơi, trẫm tối nay sẽ đãi yến tiệc hoan nghênh hoàng tỷ trở về"Công Tôn Như Ý tuy là đã sớm xuất giá , nhưng Công Tôn Mộng Vị vẫn luôn nói nàng hoàng tỷ, trong lòng không có cảm giác Như Ý đã lấy trượng phu, nếu là lấy trượng phu, nhất định phải gả cho người trong lòng mới tính là xuất giá.
"Tạ Hoàng Thượng, Như Ý tắm rửa sạch sẽ sẽ đến thỉnh an Hoàng Thượng" Công Tôn Như Ý tạ ơn, sau mang theo nha hoàn cùng ma ma hướng thẳng tới Lạc Hoa uyển.
--------
Tác giả:
Mau nhìn đi, Như Ý các ngươi mong đợi đã trở về nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro