Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Chính miệng mớm thuốc

Tế Tháng đứng cạnh kiệu kiên nhẫn chờ, Thúy nhi đời này chưa từng ngồi kiệu, đỡ Hoa Thiên Ngưng lên kiệu nhìn đoàn người đi xa trong lòng nghĩ: "Mệnh người đã được định, ngay cả công chúa vong quốc lưu lạc làm nô tài, so với nô tài các nàng cũng không giống nhau"

Hoa Thiên Ngưng chân trước vừa tới Không Thanh cung, Công Tôn Mộng Vị liền truyền thuốc, Bái Nguyệt vừa đến,Hoa Thiên Ngưng liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm, nôn khan nửa ngày. Hoa Thiên Ngưng biết, cho dù nàng không muốn uống thuốc, Công Tôn Mộng Vị cũng sẽ bức bách nàng, nói tới nói lui, đây là vì tốt cho nang, thân thể khó chịu,khó chịu là nàng, cho nên, không đợi lệnh Công Tôn Mộng Vị , nàng liền bưng bát, cau mày nuốt một ngụm lớn.

"A~ hôm nay cực kỳ ngoan nha~" Công Tôn Mộng Vị thả tấu chương trên tay xuống, ngồi vào bàn nhìn người uống thuốc, Hoa Thiên Ngưng quay đầu chỗ khác, thuốc đắng chát khó nuốt, uống trước một hơi, lần thứ hai vô luận như thế nào cũng đều uống không trôi, Công Tôn Mộng Vị thấy thú vị liền nhìn nàng chầm chầm, Hoa Thiên ngưng không được tự nhiên chùi chùi khóe môi nói: "Uống không nổi"

"Vừa khen ngươi lại liền không nghe lời" ." Công Tôn Mộng Vị bất đắc dĩ nói "Muốn ta bức ngươi uống?" Hoa Thiên Ngưng không nói gì, nàng là thật uống không nổi, "Ngươi bức ta, ta cũng uống không nổi, thực sự khó uống"

"Khó yếu cũng phải uống, ai bảo ngươi thân thể yếu đuối? Nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng nghĩ, một hơi uống hết"Công Tôn Mộng Vị đứng lên làm Hoa Thiên Ngưng có cảm giác nguy hiểm, không biết nàng ta lại định giở trò gì, ngồi thẳng lưng nói: "Ngươi nói rất dễ, chính ngươi tự uống liền biết" Công Tôn Mộng Vị coi là thật bưng lên chén thuốc, cúi người xuống cười nói: "Ta giúp ngươi uống" Dứt lời ngửa đầu uống một hơi, cái vị đắng chát này thật làm người khác chịu khổ, Hoa Thiên Ngưng chưa kịp hiểu đã bị Công Tôn Mộng Vị nắm lấy cằm, tay kia dùng lực bóp nhẹ, Hoa Thiên Ngưng bởi vì đau nên không thể không mở miệng, Công Tôn Mộng Vị nghiêng ngươi, nhắm chuẩn xác đôi môi đang hé thuốc từ trong miệng của Công Tôn Mộng Vị chảy qua miệng của Hoa Thiên Ngưng, hương vị đắng chát lần nữa ập tới, Hoa Thiên Ngưng mặt đỏ lên, xấu hổ đến cực điểm, người này trình độ vô sỉ đúng là làm người khác nổi giận, đẩy ra Công Tôn Mộng Vị, ho khan. Công Tôn Mộng Vị cũng không buồn bực, đưa tay lau lau khóe môi, nhíu nhíu mài "Đúng là rất khó uống"

"..." Hoa Thiên Ngưng muốn mắng vài câu nhưng cũng không biết nên mắng sao cho tốt...

"Ngươi bệnh nên cần phải uống, bất quá là ngươi tự uống hay muốn ta lại mớm cho ngươi?" Hoa Thiên Ngưng cảm thấy kẻ điên này đúng là không làm được chuyện gì đàng hoàng, cầm lấy chén thuốc bực bội ngửa đầu uống một hơi, sau đó ném chén thuốc lên bàn.

"Không còn sớm, ngươi trước nghỉ ngơi đi" Công Tôn Mộng Vị nói chuyện vô cùng tự nhiên hoàn toàn không đề cập gì tới chuyện mớm thuốc lúc nãy, Hoa Thiên Ngưng vẫn có cảm giác buồn nôn, đưa tay lau lau khóe môi, cảm thấy người trước mặt có gì đó cực kỳ không bình thường "Công Tôn Mộng Vị, ngươi không phải hận ta sao?" Hoa Thiên Ngưng không phải loại người ngu dốt, trải qua nhiều chuyện cũng mơ hồ hiểu được Công Tôn Mộng Vị đối với nàng có ý quan tâm.

Công Tôn Mộng Vị sững sờ, cười cười, "Ta hiểu được ngươi đang suy nghĩ gì." Đi đến trước mặt Hoa Thiên Ngưng, nắm tay nàng đi tới giường nói: "Ngươi cần phải sống lâu ta mới có thể hảo hảo tra tấn ngươi, chờ ngươi khỏe lại sau đó học tốt từ chỗ Quế ma ma trở lại hầu hạ ta"

"..."Hoa Thiên Ngưng nhìn bàn tay của mình, dùng sức cỡ nào cũng thoát không được, nàng hóa ra là nghĩ quá nhiều, cái gọi là quan tâm thật ra là có mục đích.

"Công Tôn Mộng Vị, nếu như ngươi dự định để cho ta ở lại Không Thanh cung lâu dài thì phiền ngươi tìm thêm một cái giường" Hoa Thiên Ngưng không muốn lại bị Thái hậu gặp được nàng từ trong tẩm cung của Công Tôn Mộng Vị đi ra, nhìn gương mặt kia âm trầm đến dọa người, giống như chính mình vừa làm việc gì đó bất lương. Ngưòi quơ tay múa chân rõ ràng là Công Tôn Mộng Vị, Hoa Thiên Ngưng thật sự là có nỗi khổ không nói được, nàng lúc ngủ bắt lấy cái gì liền ôm cái đó, tật xấu này tốt nhất không nên cho Công Tôn Mộng Vị biết...

"Không Thanh cung như thế nào không tới phiên ngươi quản, ngươi nhanh đi nghỉ đi" Công Tôn Mộng Vị không để ý đến lý do của Hoa Thiên Ngưng "Ngươi ngủ bên trong" Thấy Hoa Thiên Ngưng bất động, hiểu ý nói: "Ta sẽ không động vào ngươi" Hoa Thiên Ngưng thấy Công Tôn Mộng Vị ngồi ở trên bàn đọc tấu chương mới thả lỏng ngồi xuống giường. Công Tôn Mộng Vị phê duyệt tấu chương rất chăm chỉ, nàng lại nhớ tới lúc Hoàng Đế Hoàn Nhan quốc Mạt Đạt từ lúc đăng cơ đến lúc mất ngôi, đến cả quốc sự cũng không có hỏi tới, vậy nên mất nước là chuyện sớm muộn...Công Tôn quốc con dân coi như có phúc khí, có được một vị Hoàng Đế chuyên cần yêu dân, Hoa Thiên Ngưng tuy không thích Công Tôn Mộng Vị, nhưng không có phủ nhận chiến tích triều chính của Công Tôn Mộng Vị, bách tính đa phần đều tuyên dương tán thưởng nói nào là đương kim Hoàng Thượng tuy là nữ tử nhưng lại không hề thua kém nam nhân.

Hoa Thiên Ngưng ngồi mệt, không cởi áo ngoài trực tiếp nằm xuống ôm chăn, giường của Công Tôn Mộng Vị so với giường ở thiên phòng đặc biệt thoải mái hơn. Ngửi được mùi hương ôn nhu làm Hoa Thiên Ngưng buồn ngủ, trước khi ngủ còn nhắc nhở chính mình, ngủ thôi đừng có ôm người, vậy nên nàng nằm nghiêng đưa lưng ra ngoài. Nửa đêm, Công Tôn Mộng Vị phê duyệt hơn phân nửa tấu chương mới chuẩn bị đi ngủ. Vén lên chăn mền mới thấy Hoa Thiên Ngưng để nguyên y phục mà ngủ, thật đúng là biết cách bảo vệ bản thân nha~ nhưng mà Công Tôn Mộng Vị đêm nay mệt mỏi, không thèm so đo liền cởi áo nằm xuống ôm lấy Hoa Thiên Ngưng đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, Hoa Thiên Ngưng lần nữa giật mình tỉnh dậy trong lồng ngực ấm hương thơm mềm mại, đồ lừa đảo !! Không phải trước đã nói sẽ không động vào mình sao? Vậy mà mình lại tin nàng...Ý thức của Hoa Thiên Ngưng dần dần tỉnh táo, mới giật mình với sự việc phát sinh, tay của nàng...Tay của nàng sao lại khoác lên bên eo của Công Tôn Mộng Vị??!! Nói chính xác là ôm nha~...ôm nha~

Cánh tay của Công Tôn Mộng Vị đặt trên cánh tay của Hoa Thiên Ngưng, nếu nàng bây giờ rút lại, Công Tôn Mộng Vị chắc chăn sẽ tỉnh lại, Hoa Thiên Ngưng một cử động nhỏ cũng không dám, đánh thức Công Tôn Mộng Vị là chuyện nhỏ, bị nàng phát hiện mình ôm nàng ta mới là chuyện lớn...Giờ phút này biện pháp tốt nhất chính là, giả vờ ngủ...Công Tôn Mộng Vị dậy trước, sẽ không có cơ hội chế giễu nàng, Hoa Thiên Ngưng cự tuyệt cùng người cùng giường, là lo lắng tật xấu từ bé được dưỡng thành bệnh: Lúc ngủ rất thích ôm cái gì đó, vậy nên bây giờ vờ ngủ tránh đi hiềm nghi...

Hoa Thiên Ngưng nhắm mắt đợi trái đợi phải Công Tôn Mộng Vị cũng không có tỉnh, nằm một tư thế quá lâu làm nàng bắt đầu run rẩy, hay là bây giờ rút tay ra a~...? Hoa Thiên Ngưng vừa nghĩ liền bắt đầu hành động, tay khẽ rút từng chút từng chút ra ngoài, mắtt thì nhìn chầm chầm vào mặt Công Tôn Mộng Vị sợ nàng ta đột nhiên mở mắt, đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận chu đáo nhìn người trước mặt, cứ nhìn chầm chầm một hồi liền phát hiện ra Công Tôn Mộng Vị dáng dóc không tệ, nhất là khuôn mặt, không giống nữ tử thanh tú, ngược lại có khí khái hào hùng, đôi môi sung mãn, môi dưới so sánh với môi trên dầy hơn, Hoa Thiên Ngưng nhớ lại trong sách từng viết: : môi dưới dày, mặc dù mở miệng không thiện, nhưng mạng đại phú đại quý, mà mạng của Công Tôn Mộng Vị đúng là đại phú đại quý, khắp nơi trên thiên hạ đều là của nàng ta...

Hoa Thiên Ngưng cổ tay sắp rút ra được thì Công Tôn Mộng Vị bất ngờ vươn tay ôm nàng vào lòng, cả người còn dán lên nàng, Hoa Thiên Ngưng nóng mặt, nhịn hết nổi rồi !!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro