Chương 11: Sự trừng phạt của Hoàng Thượng
Hoa Thiên Ngưng đủ kiểu không muốn, nhưng cũng cố nén tức giận trong lòng cùng chán ghét phối hợp khẽ hé môi, cắn nhẹ một miếng liền quay đi chỗ khác nuốt xuống. Dù là như vậy thì Hoa Thiên Ngưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Công Tôn Mộng Vị, nàng ấy là đang nhục mạ mình, muốn nhìn tay chân mình loạn lên, tuyệt đối không cho nàng thỏa mãn. Cho nên dù bị trói tư thế Hoa Thiên Ngưng ăn cơm vẫn rất ưu nhã, Công Tôn Mộng Vị thú vị nhìn nàng chằm chằm, đồ ăn sáng hôm nay đặc biệt ngon, còn có Hoa Thiên Ngưng thi thoảng tỏa ra khó chịu lại càng làm tăng thêm phần vui thích.
Công Tôn Mộng Vị nói lời giữ lời, ăn cơm xong liền thả Hoa Thiên Ngưng trở về, Tế Tháng dẫn nàng ra trước cổng Không Thanh cung liền ngừng bước, Hoa Thiên Ngưng hướng thẳng thanh tâm trai, từ xa đã thấy Bái Nguyệt đi tới, xem bộ dạng chắc là từ thanh tâm trai trở về. Hoa Thiên Ngưng chạy như trốn thoát khỏi Không Thanh cung, trở về thanh tâm trai thở hồng hộc, vừa về đã có người gõ cửa phòng nói Quế ma ma có việc muốn gặp, nói là đang ở phòng tối đợi nàng. Phòng tối là phòng trước đó Hoa Thiên Ngưng bị đánh, cho nên chỉ cần nghe hai chữ "phòng tối" trong lòng đã thấy khó chịu nha~
Hoa Thiên Ngưng vừa đẩy cửa ra, người còn chưa kịp đứng vững đã bị mấy ma ma cùng nha hoàn đẩy ngã rồi dùng sức đạp lên người nàng, , Hoa Thiên Ngưng liều mạng cắn môi, âm thanh đau đớn đứt quãng truyền ra.
Đám ma ma và nha hoàn mắng nàng không biết cảm ân, mắng nàng là tiện nhân, rồi vụng trộm tố cáo, Hoa Thiên Ngưng suy nghĩ đến đau đầu, cuối cùng cũng không hiểu là tại sao lại phạt nàng? Nàng tố cáo cái gì??
Lúc đầu Hoa Thiên Ngưng còn sức lực để giãy dụa, nhưng lúc sau lại là yên lặng nằm trên mặt đất, từ sớm đã tiêu hết sức lực ở chỗ Công Tôn Mộng Vị rồi. Người nha~ chỉ cần là thân phận thấp làm đúng cũng thành sai, người có quyền vĩnh viễn là đúng. ~
Thấy Hoa Thiên Ngưng không nhúc nhích, trong mắt có hơi nước nhưng không khóc, dáng vể ẫn dẫn làm Quế ma ma càng nhìn càng nóng: "Đừng nghĩ được Hoàng Thượng gọi tên là không biết sống chết, cùng lắm cũng chỉ là một cẩu nô tài!"
"Đúng rồi! Mặt mũi đâu mà đi tố cáo, mặc quần áo đơn bạc cũng không biết chủ động hỏi chủ tử" Một ma ma đạp vào người Hoa Thiên Ngưng: "Chủ tử rất bận làm sao có thể chăm sóc ngươi chu đáo, chỉ có như vậy mà lại đi tố cáo với Hoàng Thượng.!" Ra là lúc sáng Công Tôn Mộng Vị và Bái Nguyệt nói đến chuyện này.
Hoa Thiên Ngưng ngay trước Quế ma ma thất thần, Quế ma ma cúi người nắm lấy mái tóc đen tuyền của Hoa Thiên Ngưng âm hiểm cười nói: "Đáng tiếc, Hoàng Thượng bề bộn nhiều việc quốc sự, làm sao có thời gian quản một cẩu nô tài như ngươi.!"
Lần này Quế ma ma thông minh, vì sợ ảnh hưởng đến việc mỗi đêm Hoa Thiên Ngưng đều đến Không Thanh cung nên không dụng hình, nên chỉ có thể dùng từ ngữ là động tác để trừng phạt, Quế ma ma tựa hồ chưa có nguôi giận, lệnh Hoa Thiên Ngưng diện bích ăn năn.
Đứng một cái liền mấy canh giờ trôi qua, Hoa Thiên Ngưng toàn thân đau đớn, hai chân như nhũn ra, có chút chịu không được, hễ động một chút liền bị nha hoàn trông giữ mắng chửi thậm tệ. Thân thể của Thúy nhi bởi vì thần dược của Hoa Thiên Ngưng nên phục hồi rất nhanh, nàng mấy lần tìm đến Hoa Thiên Ngưng đều bị Hoa Thiên Ngưng cự tuyệt không để ý tới, Thúy nhi là biết nàng cố ý xa lánh trong lòng cảm kích nên càng muốn thân cận, việc Hoa Thiên Ngưng bị Quế ma ma đưa tới phòng tối chỉ một lúc là đã tới tai của Thúy nhi, thừa dịp Quế ma ma nghỉ ngơi, nha hoàn kia nhận được tiền nên hoan hoan hỉ hỉ để cho hai nàng trò chuyện.
Thúy nhi mang đồ ăn đến rồi để cho Hoa Thiên Ngưng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Hoa Thiên Ngưng giương mắt nhìn nàng lạnh lùng nói: "Không phải đã nói với ngươi đừng thân cận với ta sao?" Hoa Thiên Ngưng không muốn người khác lại bị nàng liên luỵ.
Thúy nhi cười ha ha, "Ngươi ngồi xuống ăn một chút đi, ngươi ăn xong, ta lập tức rời đi." Thấy Hoa Thiên Ngưng bất động, Thúy nhi liền đi tới gần nàng, làm Hoa Thiên Ngưng nhất thời giật mình, khóe môi run rẩy, chân mày nhíu chặt, Thúy nhi nhìn biểu hiện của nàng không hiểu gì nhưng chợt nhớ ra liền nói: "Quế ma ma lại trách phạt ngươi?" Thúy nhi lúc đi vào nhìn không thấy vết thương, còn nghĩ Quế ma ma đổi tính đổi nét, xem ra chỉ là thay đổi phương pháp thôi, nghĩ đến như vậy Thúy nhi bực tức: "Cô nương, ngươi có thể đến gặp Hoàng Thượng, vi cái gì không nói cho Hoàng Thượng biết? Hoàng Thượng anh minh thần võ, chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."
Hoa Thiên Ngưng trong lòng bất đắc dĩ cười cười, chỉ sợ không có ai hy vọng nàng sống không tốt bằng Công Tôn Mộng Vị, nếu nàng ta biết chắc chắc sẽ rất cao hứng, Hoa Thiên Ngưng sau khi ăn xong liền đuổi Thúy nhi về, rơi vào đường cùng Thúy nhi đành phải rời đi.
Hoa Thiên Ngưng một cử động nhỏ cũng không dám, bởi vì lưng và cánh tay rất đau. Buổi tối bởi vì Hoa Thiên Ngưng bị phạt đứng nên cũng không được ăn cơm, rất là đói nhưng cũng ăn không nổi, nghĩ tới đêm xuống còn phải gặp mặt Công Tôn Mộng Vị, nàng nên làm như thế nào đây??
Có lẽ buổi sáng Bái Nguyệt có tới nói cái gì đó, nên sau khi phạt xong Quế ma ma phát cho nàng áo ấm, tuy là có rách nhưng cũng có thể coi là sạch sẽ, Quế ma ma cũng biết, rời khỏi đây Hoa Thiên Ngưng sẽ là bề ngoài của Thanh Tâm trai, nên không có keo kiệt ở phương diện này.
Hoa Thiên Ngưng không có tình nguyện, sắc trời cũng dần tối lại, thời gian xuất phát như ngày thường, nhưng bởi vì toàn thân đau nhức nên đi có chút chậm. Vừa đến cổng đã thấy Tế Tháng lo lắng đứng ở trước mặt, đưa tay muốn nắm lấy Hoa Thiên Ngưng, nhưng nàng vô thức tránh đi.
"Sao lại đến trễ như vậy? Hoàng Thượng đã tuyên ba lần rồi!" Tế Tháng không có so đo với hành động tránh né của Hoa Thiên Ngưng, "Ngữ khí phải dịu dàng một chút" Nhớ tới tối hôm qua Hoa Thiên Ngưng đánh Hoàng Thượng một bạt tay, còn sáng nay Hoàng Thượng lại muốn trói nàng bằng dây thừng, Tế Tháng hảo tâm nhắc nhỡ.
Hoa Thiên Ngưng không lên tiếng, đi theo Tế Tháng đến chính phòng, từ xa Bái Nguyệt nheo nheo mắt nhìn hai người. Khi đứng trước mặc Bái Nguyệt mới chú ý đến Hoa Thiên Ngưng hôm nay ăn mặc ấm hơn bình thường, y phục cũng coi như sạch sẽ, Quế ma ma đúng là biết thức thời.
"Ngày mai phải đi sớm, giờ Dậu phải có mặt ở đây" Ngữ khí vẫn lãnh đạm, nhưng so với trước kia ôn nhu hơn một chút, đây là Tế Tháng phát hiện ra.
"Ta đi truyền bữa tối." Bái Nguyệt liếc mắt nhìn Tế Tháng,"Ngươi ở đây phòng khi Hoàng Thượng có chuyện phân phó" Tế Tháng ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì Bái Nguyệt có nói đến nên nàng mới nhận ra hôm nay Hoàng Thượng dùng bữa rất trễ.
Hoa Thiên Ngưng mới vừa vào đi, liền nhìn thấy Công Tôn Mộng Vị đangloay hoay dây thừng, không giống với kiêu thắt hoa hồi sáng, xem ra đêm nay vô pháp trốn chạy rồi. Hoa Thiên Ngưng trực tiếp ngồi vào bên bàn đọc sách, toàn thân đau nhức, rất muốn ngủ.
"Hôm nay sao lại đến trễ như vậy, hại ta đợi rất lâu nha~, aiz Thiên Ngưng, vì cái gì luôn làm ta không vui như vậy? Công Tôn Mộng Vị buộc lại nút rút, chậm rãi đi đến bên Hoa Thiên Ngưng, lời nói ôn nhu làm người khác muốn rùng mình: "Cho nên ta nhất định phải trừng phạt ngươi, để Thiên Ngưng ngươi biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm a~"
Đến chậm, sự việc này nhất định không cho tái phạm, Công Tôn Mộng Vị không muốn chờ, nàng tuyên Hoa Thiên Ngưng, muốn gặp nhất định phải gặp, muốn đùa giỡn liền có thể đùa giỡn, muốn nàng làm gì nàng phải làm đó...Đương nhiên, nếu như Hoa Thiên Ngưng không nguyện ý làm, Công Tôn Mộng Vị sẽ có biện pháp bắt nàng phải làm. Đối với Hoa Thiên Ngưng muốn làm gì thì làm đây là thú vui của Công Tôn Mộng Vị.
-------
Lời tác giả: các ngươi xem, Quế ma ma lại hung ác rồi.
Tui: Là tác giả hung ác mới đúng ~ ==
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro