Chương 1: Tiến Cung
"Thay quần áo đi." Quế ma ma ghét bỏ nhíu mày, nói với cô nương sắc mặt trắng bệch quần áo tả tơi nói: "Người trước đi tắm." Sau nói với nha hoàn phân phó: "Thúy nhi, ngươi đi với nàng ta."
"Vâng." Thúy nhi đang quét dọn liền nói: "Đi thôi", Thúy nhi đi được mấy bước mới phát giác ra phía sau không có ai. Quế ma ma nhìn Hoa Thiên Ngưng không nhúc nhích nghiêm mặt nói: "Còn không đi, lề mề cái gì?" Nói xong đưa tay đẩy Hoa Thiên Ngưng không hòa nhã nói tiếp: "Đi nhanh về nhanh!" Thái hậu chỉ cho phép ả một tháng để dạy phép tắc cho Hoa Thiên Ngưng, dạy xong sẽ để nàng hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng.
Bên trong hoàng cung đa số nha hoàn đều do Quế ma ma dạy dỗ, dạy không ít tiểu nha đầu nhưng dạy công chúa thì chưa từng thử qua.
Thúy nhi đi tới trước mặt mới chú ý tới tiểu cô nương quần áo cũ nát, chắc là bị nhốt quá lâu nên trên người có mùi lạ nói: "Đi thôi". Thúy nhi vốn tốt bụng, còn Quế ma ma thì vốn hung ác, nàng đôi lúc chỉ trả lời chậm một chút liền bị vả miệng. Hoa Thiên Ngưng không phải là không muốn đi, mà là đói bụng, chân như đeo sắt ngàn cân, thân thể run rẫy bước từng bước suýt té ngã.
Thúy nhi còn chưa kịp lại đỡ, Quế ma ma không kiên nhẫn liền nhấc chân đá vào đầu gối Hoa Thiên Ngưng, liếc nhìn Thúy nhi tức giận nói: "Đỡ cái gì?" Thúy nhi bị dọa vội thu tay về, Quế ma ma cúi người nắm lấy tóc của Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng đau đến muốn khóc, cắn chặt môi nhìn chăm chăm vào Quế ma ma, Quế ma ma khẽ nói: "Còn nghĩ mình là chủ tử a~? Cho người nữa canh giờ, trễ, vả miệng cả hai." Nói xong còn trừng mắt nhìn Thúy nhi.
Quế ma ma quay người rời đi, Thúy nhi bước lên phía trước đỡ Hoa Thiên Ngưng đứng dậy: "Cô nương, chúng ta đi nhanh, nếu không ta cũng phải bị đánh." Hoa Thiên Ngưng trước sau im lặng, hai người bấu víu nhau đi vào trong phòng. Thúy nhi nghiên người có chút dò xét người này, nghe nói là vong quốc công chúa, trong lòng liền có chút thương cảm. Vịn vào Hoa Thiên Ngưng mới phát hiện người này thực gầy yếu, da thịt vốn đã trắng nay càng thêm trắng, chỉ có khóe môi cắn chặt đến đỏ bừng. Vào phòng, Hoa Thiên Ngưng giống như bị tê liệt ngã xuống đất, dựa vào góc tường không nhúc nhích, biết chắc là Hoa Thiên Ngưng do đói bụng, Thúy nhi hảo tâm nói: "Ta đi lấy một chút thức ăn"
Hoa Thiên Ngưng vô hồn ăn cơm, thậm chí còn nghĩ tới tự phí hoài bản thân, rơi vào tay Công Tôn Mộng Vị, nàng không nghĩ tới chuyện còn sống để ra ngoài. Công Tôn Mộng Vị có bao nhiêu phần chán ghét nàng, Hoa Thiên Ngưng đương nhiên hiểu được, cho nên rơi vào tay người kia, không khác nào rơi vào địa ngục.
Mất nước, thành viên hoàng thất trừ bỏ những người đã bỏ trốn từ trước, những người còn lại đều bị biến thành hạ nhân, mỗi ngày lao động vất vả còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Trước khi tiến cung, Hoa Thiên Ngưng cũng là mỗi ngày vất vả, trong cung truyền đến thánh chỉ tuyên nàng tiến cung, Hoa Thiên Ngưng liền biết, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được.
"Đây là phúc phần của mấy đời trước ngươi tu được." Thái hậu cao cao tại thượng mặt mũi hiền lành nói: "Nếu hậu hạ tốt cho Hoàng Thượng, người nhà ngươi cũng tốt, còn nếu Hoàng Thượng không vui, ngươi cũng nên biêt hậu quả là như thế nào."
Làm sao lại không biết? Ngày Công Tôn Mộng Vị bắt được nàng, ngay tại bên tai nàng lạnh lùng nói: "Ngươi nếu có ý định tự tử, ta sẽ để cho tất cả mọi người đến bồi táng." Tất cả mọi người chính là người nhà nàng, thần dân của nàng. Hoa Thiên Ngưng ngồi ở trong góc, thân thể băng lãnh đến chết lặng rốt cục cũng cảm nhận được một tia ấm áp, xoa xoa hai tay. Bàn tay bẩn thỉu, Hoa Thiên Ngưng chán ghét tự nhìn mình, ngày trước nàng mười phần coi trọng sự trong sạch, cũng nghĩ chính mình không bị vấy tí dơ bẩn nào, nhưng hôm nay bẩn nhất chính là nàng. Phú quý cũng là người, nghèo hèn cũng là người, Hoa Thiên Ngưng đời này chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ có ngày hôm nay.
"Ngươi rửa tay trước đi a~" Thúy nhi tay cầm bánh ngọt, không đợi Hoa Thiên Ngưng trả lời nóng vội nói: "Thôi, để ta rửa cho ngươi" Thúy nhi nhìn ra được cô nương này khí lực không còn, không những lau tay, Thúy nhi còn lau cả bùn dính trên mặt Hoa Thiên Ngưng, thật sự là khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan nhìn vào liền biết không phải là người của nước Công Tôn.
Chỉ là công nương này trừ bỏ băng lãnh, trên mặt không có cảm xúc gì, để cả khuôn mặt xinh đẹp trở thành lạnh lùng đạm mạc: "Cô nương, sau này ở nơi đây cười nhiều một chút, miệng cũng nên ngọt một chút." Ma ma có thể bày tỏ sắc mặt, người khác nếu dám làm mặt lạnh, mặt bị đánh sưng là chuyện nhỏ, chỉ sợ đánh tới chết người nha~ Có bị đánh chết thì cũng không có ai điều tra được gì đâu.
"Đa tạ" Hoa Thiên Ngưng cảm nhận được động tác ôn nhu của Thúy nhi, nhớ lại nàng đã từng làm nha hoàn, trong lòng lại càng thêm chua xót, nhưng nước mắt sớm đã chảy hết. Tuy tâm quặn đau nhưng mắt đã khô cạn, tâm đã không khó chịu giống như lúc trước, có lẽ trong thời khắc bị bắt, tâm đã chết rồi. Thúy nhi cười cười, ngồi xổm xuống từng chừng từng chút đưa bánh ngọt cho Hoa Thiên Ngưng, Hoa Thiên Ngưng không nhúc nhích, xem ra không muốn ăn.
"Cô nương ngốc, ngươi làm vậy được gì." Thúy nhi đem đồ ăn đưa đến bên miệng Hoa Thiên Ngưng nói: "Đã như vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa, trước chiếu cố tốt cho chính mình mới là việc quan trọng" Hoa Thiên Ngưng quay đầu tránh đồ ăn nàng đưa tới, Thúy nhi hít một hơi thấp giọng nói: "Mệnh của người coi như tốt, chờ từ nơi Quế ma ma đi đến bên người Hoàng Thượng thì vinh hoa phú quý hưởng không hết, ngươi nhìn ta đi, cả đời đều phải ở nơi này."
Hoa Thiên Ngưng nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thúy nhi, cả người sạch sẽ mặc dù đang cười nhưng nhìn ra mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng tỏ. Bốn mắt nhìn nhau, Thúy nhi cười nói: "Nếu ta là ngươi sẽ ăn uống đầy đủ, học nhanh những gì Quế ma ma dạy bảo sớm ngày rời đi" Nói xong tiến tới trước mặt Hoa Thiên Ngưng thấp giọng: "Nơi này ở lâu sẽ không dễ chịu, ngươi nếu có cơ hội thì ngàn vạn lần cũng phải nắm bắt"
Hoa Thiên Ngưng trong lòng cười khổ, nha hoàn trước mắt nghĩ đến bên người Hoàng Thượng sẽ có ngày tốt lành, thật tình không biết, lúc nàng đến bên Công Tôn Mộng Vị thì ác mộng mới thật sự bắt đầu, rất nhiều sự tra tấn dày vò đang đợi nàng. Nhưng mà Hoa Thiên Ngưng cuối cùng cũng đem thức ăn cho vào miệng, đáng buồn cho nàng là đến cả chết cũng không thể tự mình quyết định, bởi vì trên người nàng gánh vác tính mệnh của hết thẩy thần dân vong quốc. Thúy nhi nghĩ Hoa Thiên Ngưng đã thông suốt, thoải mái khen: "Như vậy là đúng rồi"
Hoa Thiên Ngưng tướng ăn mười phần văn nhã, tuy rằng quần áo rách nát nhưng giơ tay nhấc chân đều phát ra khí chất cao quý, bộ dạng ăn uống làm người khác cơ hồ nghĩ nàng là công chúa. Đáng tiếc, công chúa là ngày xưa, còn bây giờ là nô tài, nhân sinh vốn lên voi xuống chó, nếu là người khác sớm đã tìm cái chết rồi. Thúy nhi trong lòng thở dài, đáy lòng lại trỗi lên sự đồng cảm với cô nương này, cho nên hôm nay mới phá lệ nói nhiều như vậy. Thúy nhi là người quét dọn trước cửa, ít hỏi sự tình nhưng không biết tại sao cô nương trước mặt thể cốt lộ ra nhu nhược, làm cho người không nhịn được quan tâm vài câu, nhưng bộ dạng băng lãnh kia lại làm cho người khác không thích tiếp cận, thực mâu thuẫn.
Hoa Thiên Ngưng ăn xong, tắm rữa thay đổi quần áo, Thúy nhi vội vàng hối thúc, nữa canh giờ sắp hết. Hai người xuyên qua hoa viên đi đến Thanh Tâm Trai, nha hoàn Bình nhi có quan hệ rất tốt với Thúy nhi lo lắng, đứng ở nơi không xa ngoắc "Nhanh tới đây, Quế ma ma đã đến rồi"
Thúy nhi thầm nghĩ không ổn, đừng trước mặt Quế ma ma vừa dắt tay Hoa Thiên Ngưng vừa quý xuống nhận tội: "Thúy nhi canh lầm thời gian, thỉnh ma ma trách phạt" Thúy nhi lôi kéo mấy lần Hoa Thiên Ngưng cũng không quý xuống, trước chỉ lạy phụ mẫu, nay tuyệt không quỳ trước mặt Quế ma ma.
Hoa Thiên Ngưng quật cường đứng đó, không có ý muốn quỳ xuống, Quế ma ma tối sầm mặt lại: "Thúy nhi ngươi lui xuống" Quế ma ma đi tới thiên phòng của Thanh Âm Trai, sau đó trở ra nói :Đóng cửa lại!" Thúy nhi nhìn cô nương kia, ánh mắt ra hiệu Hoa Thiên Ngưng nên biết thời thế, bằng không người chịu khổ chính là nàng.
Hoa Thiên Ngưng theo Quê ma ma đi vào phòng, cửa bị khóa ở bên trong, Thúy nhi không có rời đi nàng kiên nhẫn ngồi đợi ở cửa nghe thấy tiếng nói tàn ác của Quế ma ma "Không biết tốt xấu, tiện nhân!" "Chát" một tiếng, cái này là tiếng quật của roi da.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro