Chương 58:
Hôm nay Kim Trân Ni có chút nhàm chán, sáng sớm đã mặc cảnh phục gọn gàng, lạch đạch chạy tới tổng cục, Trần An Khánh thật sự đau đầu, không biết nên làm thế nào với bà cô nhỏ này đây.
"Tại sao cô lại đến đây?"
"Nhàm chán thôi."
"Sao không ở ký túc xá coi TV hay gì đó, nếu không để tôi cho người lắp máy tính cho cô?" Trần An Khánh hỏi.
"Không cần, không rảnh chơi đâu, hồ sơ đều xem xong rồi, cũng phân tích cho anh xong rồi, anh tính qua cầu rút ván à." Kim Trân Ni bất mãn, lúc nói chuyện tay cũng không nhàn rỗi, cầm máy đóng sách trên bàn Trần An Khánh, bắt đầu nghịch.
"Tôi bận làm việc, cô không đổi chỗ khác chơi được hả?"
"Oh, tôi đi tìm Bác Văn và mấy người kia đây." Kim Trân Ni bật đứng lên, tính chạy ra ngoài.
"Trở lại cho tôi! Cô đi làm loạn cái gì! Không phải cô chưa thể lộ mặt sao!" Trần An Khánh chặn Tần Tiểu Mặc lại.
"A.... ui quên mất, tôi quên mình không thể lộ diện..." Kim Trân Ni sờ sờ tóc, đứng yên vài giây, rồi lại chạy ra ngoài.
"Cô đi đâu vậy?!"
"Tôi đi về thị cục chơi! À quên... làm việc, tra hỏi phạm nhân!" Kim Trân Ni chạy ra văn phòng, hô lên.
Trần An Khánh trở mình một cái xem thường, hắn bất kể cô đi làm ở đâu, miễn không quấy rầy lúc hắn làm việc là được. Tuổi trẻ thật tốt, mỗi ngày náo loạn như vậy mà tinh lực vẫn còn đủ mười phần, trách không được gần đây vô luận là phân cục hay tổng cục thành phố đều thích chiêu mộ những người trẻ tuổi nhiệt huyết.
*************************
Phân cục công an thành phố S
"Các đồng chí! Tôi đã trở về!" Kim Trân Ni đặt mông ngồi vào vị trí của mình, hít một hơi, thật đúng là hoài niệm.
"Ủa sao về rồi, áp giải xong phạm nhân rồi hả?" Trần Hiểu Hiểu cười cười vỗ vai cô.
"Ách..." Kim Trân Ni quên còn có vấn đề này.
"Đúng vậy, áp giải xong rồi! Đội trưởng cho tôi nghỉ ngơi, tôi trở về thăm một chút, rất nhớ mọi người". Kim Trân Ni đảo vòng ánh mắt, nói dối.
"Oh, không mang cái gì về cho tôi à?" Trần Hiểu Hiểu lật xem túi áo Kim Trân Ni.
"Ở nông thôn làm gì có cái gì mang về được cho mọi người. À... Trâu Giai, mọi người có thẩm vấn lại hắn không? Có tiến triển gì không?" Kim Trân Ni cười tươi, hỏi.
"Có hỏi, nhưng cũng không nói thêm gì." Trần Hiểu Hiểu bĩu môi, sau buổi thẩm tra của Kim Trân Ni, bọn họ có tái thẩm tra, hỏi đi hỏi lại cũng không hỏi ra thêm được thông tin nào.
"Còn con của hắn, mọi người tính thế nào?" Kim Trân Ni đột nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi.
"Đội trưởng xử lý, cũng không biết là an bài thế nào nữa." Trần Hiểu Hiểu tỏ vẻ cũng không rành lắm.
"Tốt. Chị làm việc đi, tôi đi tìm đội trưởng báo cáo công tác đã." Kim Trân Ni nói xong đi đến văn phòng đội trưởng, gõ cửa.
"Vào đi."
"Đội trưởng!" Kim Trân Ni vừa vào đã kêu Hoàng Hạo một tiếng.
"Ủa, sao cô trở về rồi?" Hoàng Hạo có chút kinh ngạc, hình như chưa nghe báo là vụ án kết thúc mà, một chút tin phong phanh hắn còn chưa thu được.
"Trở về thẩm tra Trâu Giai chút, bên kia sợ ta lộ danh tính, không cho ta đi theo ra hiện trường, suốt ngày ở ký túc xá chờ như con ngốc, ta sắp điên rồi." Kim Trân Ni oán giận nói.
"Ừ, tốt hơn cô đừng ra mặt." Hoàng Hạo gật đầu.
"Đi thôi, tôi cùng anh thẩm tra."
"Được".
Kết quả không ngoài dự đoán của Hoàng Hạo, Trâu Giai cái gì cũng không chịu nói. Nhưng Kim Trân Ni tổng cảm thấy hắn còn có cái gì chưa nói hết ra, nếu không làm thế nào lúc nàng hỏi lại không rên một tiếng.
"Khẳng định còn điều gì đó." Kim Trân Ni than thở.
"Ừ, tôi cũng hiểu. Nhưng không có cách nào, hai ngày nữa áp giải đi rồi, lên toà án. Sau khi định tội sẽ đưa vào tù giam." Hoàng Hạo nói.
"Hắn kín miệng thật."
"Ừ".
"Tốt lắm, cô trở về đi, sắp tan tầm rồi, hay cô muốn ở lại ăn chiều với chúng tôi?" Hoàng Hạo cười hỏi.
"Không được, tôi phải về nhà một chuyến!" Kim Trân Ni vui tươi hớn hở phất tay chào Hoàng Hạo, chạy ra khỏi cục.
****************
Khi về đến nhà, bà Kim đang nấu cơm, nhìn thấy Kim Trân Ni cũng giật mình.
"Sao con trở về, không phải có nhiệm vụ sao?"
"Cữu cữu đặc biệt phê chuẩn cho con về thăm! Mẹ đang nấu cơn sao? Làm món gì ngon vậy?" Kim Trân Ni chạy vào phòng bếp nhìn, lâu không về nàng cũng nhớ nhà.
"Không làm món gì đặc biệt, nghĩ là con không về, anh con thì quay về Anh rồi. Có một mình ta nên đâu nấu gì." Tần Tiểu Mặc nghe thấy trong lời bà Tần có ẩn ẩn oán trách.
"Ôi trời, chỉ là do nhiệm vụ thôi, tình huống đặc biệt, xong nhiệm vụ rồi con sẽ trở lại." Kim Trân Ni an ủi.
"Ừ, rửa tay ăn cơm đi, ta làm thêm ít bánh chẻo chắc là đủ."
"Dạ, đã lâu chưa ăn cơm mẹ nấu." Kim Trân Ni rửa sạch tay, giúp bà Kim dọn chén. Kỳ thật đồ ăn hôm nay cũng không tính là thiếu, một món cá khô, một dĩa rau xanh, còn có canh bí đỏ.
"Ngồi đi, thất thần làm gì." Bà Kim đứng cạnh bàn ăn nói với Kim Trân Ni, mà thật ra cô đang suy nghĩ về Phác Thái Anh.
"A a" Kim Trân Ni kịp phản ứng, cười ngồi xuống.
"Ăn ngon chứ?"
"Dạ ngon, mẹ nấu ăn có tiến bộ rồi." Kim Trân Ni khen bà Kim một câu.
"Haizzz"
"Con khen mẹ mà, còn than thở gì a?"
"Anh con vừa gọi điện đến, nói sắp có được vợ tương lai thì vuột mất, làm cho ta buồn bực." Nghe đến đó, Kim Trân Ni ngược lại cảm thấy hứng thú, tuy rằng cô đã nghe Phác Thái Anh nói qua một lần, bất quá cô còn rất muốn biết Tiêu Nhuận phản ứng thế nào.
"Chị Phác sao?" Kim Trân Ni mang vẻ mặt mù mịt, hỏi.
"Đúng vậy, chị Phác của con đúng là một cô gái thật tốt, sao lại không vừa mắt anh con chứ." Bà Kim nghĩ không ra, trong mắt bà, con trai mình chính là người đàn ông tốt nhất.
"Làm gì cứ phải coi trọng anh của con mới được?!"
"Anh con không tốt chắc?"
"Không phải a, anh của con rất tốt, có điều chị Phác cũng rất tốt." Kim Trân Ni nhớ tới Phác Thái Anh liền ngây ngốc, cười đến vui vẻ.
"Con đúng là cái đứa cánh tay khuỷu tay đều hướng hết ra ngoài haizz, cũng không biết người nào có thể làm cho Tiểu Anh yêu đến vậy. Con không có nghe anh con nói đâu, chậc chậc..." Bà Kim cảm khái.
*Bênh vực theo người ngoài.
"Cái gì?! Anh của con nói cái gì?" Kim Trân Ni mở to mắt, sốt ruột hỏi.
"Con gấp cái gì, cũng không phải người tìm vợ là con."
Dù sao cũng là vợ của con mà thôi, Kim Trân Ni oán thầm trong lòng, lại tiếp tục hỏi.
"Anh con nói Tiểu Anh nói là đã yêu người khác, hơn nữa biểu tình lúc nói cũng rất kiên định, hắn cảm thấy không có hy vọng gì, nên không bám theo tới cùng nữa."
"Biểu tình kiên định?"
"Ừ".
"Con tò mò cái gì, có quan hệ gì với con đâu." Bà Kim gõ nhẹ đầu cô, ngăn cản cô lại hỏi tiếp.
"Con là quan tâm anh mình còn gì." Kim Trân Ni than thở.
"Ta thấy con không phải quan tâm anh mình, mà là quan tâm chị Phác của con thì có. Đúng là đứa em gái không có lương tâm" bà Kim nhìn Kim Trân Ni nói, bộ dáng của bà như là hết cách rồi, có dạy cô cũng không được.
"Cũng như nhau thôi mà." Kim Trân Ni không kiên nhẫn, khoát khoát tay.
"Còn con nữa, khi nào thì có bạn trai dẫn về đây. Đã lớn rồi, trì hoãn thêm vài năm lại thành bà cô già." Bà Kim chuyển đề tài, khiến cho Kim Trân Ni muốn bỏ trốn cho xong.
"Bạn trai? Mẹ...con còn nhỏ mà..." Kim Trân Ni cười giả lả, bắt đầu ra vẻ trẻ con.
"Nhỏ cái gì? Con nhìn qua tưởng còn nhỏ, chứ đã tốt nghiệp cũng hơn một năm, còn chưa có bạn trai! Ôi trời, con với anh con, thật sự là làm cho người ta phát sầu, thật là..." Bà Kim cảm thấy mình lo lắng muốn mau bạc đầu, con gái người ta 25 tuổi không có bạn trai đã sốt ruột, còn gái ngoan nhà mình, nói tới đã nhảy lên nhảy xuống. Còn vô tư không quan tâm cái gì, đừng nói bạn trai, từ nhỏ đến lớn chưa nghe cô nói qua có hảo cảm với nam sinh nào.
"Được rồi, đừng nói cái này được không." Kim Trân Ni nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.
"Con không kiên nhẫn gì chứ... con nên..."
"Hôm nay canh ngon, con ăn hơn một chén, còn nữa không mẹ?" Kim Trân Ni còn chưa nghe bà Kim nói xong đã vội cắt ngang, cô không biết bà Kim sắp nói tiếp cái gì, nhưng cô không muốn tiếp tục ngại mẹ mình nhìn ra điểm gì bất thường.
Bởi vì sợ mẹ lại hỏi về chuyện bạn trai, buổi tối Kim Trân Ni cũng không ở nhà, mà mang theo tiền lương vừa lãnh đi ra ngoài chọn mua quà.
Chị Phác không biết sẽ thích quà gì nhỉ? Trang sức là không được rồi, Viễn Phác là công ty trang sức nổi tiếng thế giới, chị Phác sẽ không thiếu những trang sức hiếm lạ đâu.
Nên mua cái gì đây.. Kim Trân Ni đi dạo một vòng ở thương xá, từ lầu 1 đến lầu 5, lại từ lầu 5 dạo về lầu 1, quần áo Phác Thái Anh cũng không thiếu, sách cũng vậy, Kim Trân Ni cảm thấy cái gì dùng tiền mua được, chị Phác cũng không thiếu hoặc không quá quan tâm đến.
Nhưng là ai cũng thật không ngờ, Kim Trân Ni cuối cùng mua một hũ ước nguyện xinh đẹp và một lọ kẹo lớn trở về ký túc xá.
Bao kẹo chỉ có màu vàng cùng màu bạc, có vẻ không tồi. Kim Trân Ni tách kẹo ra khỏi giấy gói, kẹo thì bỏ vào trong lọ, còn giấy gói kẹo giữ lại.
Nếu cách đây nửa năm, có người nói với Kim Trân Ni cô sẽ gấp một hũ tình yêu tặng người yêu, khẳng định Kim Trân Ni sẽ khinh bỉ ra mặt, vậy mà hôm nay nàng lại làm loại chuyện này... Kim Trân Ni âm thầm tự khinh mình. Thật vất vả gấp được ba cái. Cô càng gấp càng hư, toàn ném vào thùng rác. Mở máy tính lên...cô nhớ rõ đã từng xem qua một trang web có hướng dẫn gấp nhẫn.
Tìm cả buổi, Kim Trân Ni rốt cuộc cũng tìm được, từng bước làm theo, bắt đầu gấp giấy gói kẹo. Vừa mới gấp nhìn thế nào cũng không đúng, Kim Trân Ni liền huỷ đi một lần rồi lại một lần, đến lần thứ tám, mới gấp ra được hình dáng như mong muốn.
"Ôi, cuối cùng cũng được!" Kim Trân Ni thiếu điều muốn cầm cái nhẫn trong tay bật dậy hoan hô. Phải biết rằng với tính tình bộp chộp nóng nảy như cô, có thể ngồi yên trên ghế làm loại chuyện này thật sự rất khó.
Gấp được một cái rồi thì những cái sau cũng dễ dàng hơn rất nhiều, rốt cuộc Kim Trân Ni cũng gấp xong toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro