Chương 54:
-----------------------------------------------------
Ngày Thất Tịch, theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch,đôi khi được người phương Tây gọi là Ngày Valentine châu Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt. Ngày này còn có các tên gọi khác như:
Khất xảo tiết (乞巧節; qǐ qiǎo jié - Lễ hội thể hiện tài năng)
Thất thư đản (七姐誕; qī jiě dàn - Sinh nhật cô em thứ bảy)
Xảo tịch (巧夕; qiǎo xì - Đêm kỹ năng).
Nhật Bản cũng kỷ niệm lễ hội này để kỷ niệm ngày gặp gỡ của Orihime (織姫 Chức Cơ) (tức sao Chức Nữ và Hikoboshi (彦星 Ngạn Tinh) (tức sao Ngưu Lang), gọi là lễ Tanabata (七夕) và Chilseok (칠석) tại Hàn Quốc.
------------------------------------------------------
12 giờ khuya ngày 23 tháng tám.
Tháng tám tiết trời vẫn nóng bức như trước, nhưng tốt xấu gì cũng coi như lập thu, ban đêm gió vẫn mang theo khí lạnh, lay động những ngọn cây ven đường, nơi này là dãy biệt thự ở vùng ngoại ô nước Úc, thời tiết nóng bức bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến bên trong biệt thự...bởi vì luôn có máy lạnh.
"Chị Phác, chị Phác!" Kim Trân Ni lay người đang ngủ rất say bên cạnh mình.
"Hửm?" Phác Thái Anh không có mở to mắt, dùng giọng mũi thầm thì một tiếng, lúc này nàng đang ngủ say như chết, Kim Trân Ni cũng không biết bị cái gì lại muốn lay động, đánh thức nàng dậy.
"Tỉnh dậy đi, ôi chao, đêm nay là thất tịch đó!" Thanh âm hưng phấn của Kim Trân Ni vang vọng khắp cả căn biệt thự, A Mai ở lầu một cũng xém chút bị đánh thức, may mắn biệt thự cách âm cũng không tệ lắm, A Mai trở mình một cái rồi cũng tiếp tục đắm chìm vào mộng đẹp.
Nhưng Phác Thái Anh ngủ bên cạnh Kim Trân Ni thì lại không có vận may như vậy, hơn nửa đêm bị đánh thức ai cũng không thể hoà nhã nổi, nhưng tính tình Phác Thái Anh tương đối ôn hoà, nên cũng không có tức giận với sự khuấy đảo của Phác Thái Anh, chỉ ngồi dậy, hơi hơi mở mắt, liếc nhìn Kim Trân Ni một cái rồi ngã xuống tiếp tục ngủ.
"Ôi trời, sao chị lại nằm nữa rồi, mau dậy thôi!" Kim Trân Ni nâng người Phác Thái Anh lên mà lay lay.
"Ngồi dậy đi.."
"Trung Quốc và nước Úc sai biệt giờ, em lại quên." Phác Thái Anh yên lặng niệm xong câu này, liền nhắm hai mắt lại.
"A ô, em quên." Kim Trân Ni lúc này mới nhớ tới vấn đề lệch múi giờ, nhức đầu cũng nằm xuống. Phác Thái Anh cảm nhận được Kim Trân Ni rốt cuộc ngưng làm ầm ĩ, mới xoay qua, ôm lấy Kim Trân Ni, tiếp tục ngủ.
Kim Trân Ni bĩu môi, hôn lên mặt Phác Thái Anh một cái, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong ngực nàng, cảm nhận hơi thở thơm mát của nàng, rồi cũng nhắm hai mắt lại, được rồi kỳ thật nàng cũng rất buồn ngủ.
. . .
Giấc ngủ này kéo dài qua 8 tiếng, khi rời giường Kim Trân Ni hối hận muốn chết.
"Qua mất rồi. ." Kim Trân Ni ai oán liếc nhìn Phác Thái Anh. Tình trạng của Phác Thái Anh thì hoàn toàn không giống Kim Trân Ni, bởi vì nàng hiếm khi được ngủ thẳng đủ giấc một lần, cho nên hôm nay thần thái đặc biệt sáng láng.
*Ý Kim Trân Ni là hai người không cùng trải qua nửa đêm ngày thất tịch .
"Không phải chỉ mới bắt đầu ngày này được mấy tiếng thôi sao." Phác Thái Anh cười xoà, xoa đầu Kim Trân Ni.
"Một chút cũng không lãng mạn gì." Kim Trân Ni bất mãn nói.
"Ừm... Chút nữa đi ăn rồi xem phim rồi đi dạo phố?" Phác Thái Anh hỏi dò, không biết tiểu đại ngố nhà nàng lại có chủ ý gì đây.
"Không có sáng tạo."
"Hm, vậy em muốn làm gì?" Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, hai người bên nhau cũng hơn một năm, nàng vẫn không thể đoán ra mấy ý tưởng tinh quái trong đầu cô.
"Bảo bối ơi, em muốn nuôi thú cưng!" Kim Trân Ni hô lên.
"Sao? Nuôi con gì? Chó hay mèo?" Phác Thái Anh mở to mắt, nghiêng đầu hỏi.
"Không, để xem, tụi mình đến cửa hàng thú cưng coi thử trước đi." Vừa dứt lời, Kim Trân Ni liền kéo Phác Thái Anh ra cửa.
Phác Thái Anh vào ngày rảnh rỗi không có việc gì liền tâm huyết dâng trào, rất chi là sủng nịch người yêu, đi đến cửa hàng thú cưng thì đi, dù sao cũng không thiếu tiền, nhà cũng rộng rãi, lựa chọn nuôi thú cưng có lẽ không tệ. Bất quá...ngày thất tịch mà hai người trải qua hình như không có giống người ta, cửa hàng thú cưng sao ?
"Chị biết chỗ nào có cửa hàng thú cưng không?" Kim Trân Ni ngồi ở trong xe xoay tới xoay lui, một chút cũng không yên.
"Ừm, trong thành phố chắc chắn có, nhưng mà... em muốn nuôi con gì? Nếu là mấy con vật bình thường thì cứ đến cửa hàng phổ thông nào cũng có, còn nếu là..." Kim Trân Ni nhíu nhíu mày, không phải cô nguyện ý nghĩ đến phương diện kia, nhưng sở thích của Kim Trân Ni khá cổ quái, may mắn là còn nằm trong phạm vi mình có thể chịu được.
"Đương nhiên không giống bình thường rồi!" Kim Trân Ni hưng phấn nói.
Thấy chưa, nàng biết mà... Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Hừm, trong thành phố có một cửa hàng, ở khu vực tương đối vắng vẻ, trước kia Lệ Sa có dẫn tôi đi một lần."
"A, bên trong có cái gì?"
"Em đến thì biết, chủ là người Trung Quốc." Phác Thái Anh nhíu mày, đôi khi thật sự không thể không bội phục người Trung Quốc.
"Khẳng định là rất hợp với em." Kim Trân Ni thì thầm tự nói.
Tới nơi, Kim Trân Ni mới biết được Phác Thái Anh là có ý gì, cửa hàng này thật sự có chút không bình thường.
Có đủ loại rắn đầy màu sắc, bò cạp, nhện to, ếch đủ màu, thằn lằn châu Mỹ, cái gì cũng có.
Ông chủ nói tiếng Úc cũng rất tốt, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh vừa đi vào, ông chủ liền tiến lại cười chào các cô rồi xả ra một đống tiếng Úc.
"Nghe không hiểu." Kim Trân Ni chỉ ngây ngốc nói.
"Ô! Đồng hương!" Ông chủ ở nơi đất khách quê người, hiếm khi nghe được tiếng Trung Quốc, lập tức liền kích động, thiếu điều muốn nắm tay Kim Trân Ni mà rưng rưng nước mắt.
"Đồng hương muốn mua những thứ gì, cứ việc chọn, tôi khẳng định sẽ giảm giá ở mức cao nhất!" Ông chủ rất nhiệt tình, lời này làm ánh mắt Kim Trân Ni loé sáng, cảm thấy thực hứng thú với những thứ trong cửa hàng.
"Người đẹp, người đẹp!"
Nghe được ai kêu gọi mình, Kim Trân Ni nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện ai ngoài ba người bọn họ.
"Ha ha, đồng hương, ở đây này... đây là chú vẹt tôi lấy từ Trung Quốc."
"Thật sự a! Nó biết nói chuyện! Thật đáng yêu!" Kim Trân Ni lôi kéo Phác Thái Anh tới gần con vẹt cả người đen thui, chú vẹt cũng không có bị nhốt trong lòng, chỉ đứng trên một thanh trúc.
"Nó... không cần lồng sắt sao?" Kim Trân Ni quay đầu hỏi ông chủ.
"Không cần, không cần!" Chú vẹt hồi đáp.
"Ha ha ha... Không cần, chú vẹt này ta huấn luyện từ nhỏ, rất biết nghe lời, vung tay lên nó liền biết mà bay xuống, học nói chuyện cũng mau, ngươi dạy một hai lần nó có thể học được, bất quá không nhớ được, cái gì thường nói mới có thể nhớ kỹ."
"Nhìn đi, lông đen mượt, tuyệt đối là giống chim tốt."
Trong giọng nói của ông chủ có điểm kiêu ngạo, quả thật, chú vẹt này rất tốt. Tật xấu của Kim Trân Ni lại tái phát, trong lòng ngứa lên.
"Con vẹt này, ông có bán không?"
"Cái này..." Ông chủ có chút do dự, nhìn bộ dáng hai người như là kẻ có tiền, chỉ là hắn thực luyến tiếc chú vẹt mà mình đã nuôi từ nhỏ tới lớn.
"Đổi chủ thì nó có thể thích ứng được không?" Phác Thái Anh mở miệng hỏi.
"Cái này... Hẳn là có thể, chỉ cần cho ăn đầy đủ, bình thường dùng nhiều chút thời gian bồi bên cạnh nó, đại khái ba bốn tháng cũng có thể quen thuộc các ngươi." Loài chim vẹt khác với loài chó, ý thức trung thành cũng không quá mạnh mẽ, dễ ngã theo chiều gió.
"Ông chủ, cứ ra giá tiền, chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt." Phác Thái Anh lập tức liền nắm chắc tâm lý của ông chủ, ông chủ tinh tế nghĩ nghĩ một chút cũng đồng ý. Dù sao hắn có nhiều thời gian, huấn luyện lại một chú chim với hắn mà nói cũng không tính là chuyện gì khó khăn.
"Được, vậy giá tiền."
"Ông chủ, cứ nói đi, chúng ta không trả giá. Quân tử thì không đoạt đồ tốt của người khác, chúng ta hiểu điều đó." Phác Thái Anh nói.
Ông chủ nghe Phác Thái Anh nói xong, liền cười vui vẻ, mặt mày hớn hở, ra một cái giá mà theo Kim Trân Ni là rất cao, nhưng Phác Thái Anh thì cảm thấy không đáng là bao.
"Chị Phác.."
"Không có gì đâu, lễ vật cho đêm thất tịch, em thích là tốt rồi." Phác Thái Anh cười cười nói.
"Đến đây." Ông chủ đưa tay ra, chú vẹt liền bay đến trên tay của hắn. Ông chủ đem vẹt chuyển qua tay Kim Trân Ni, lúc đầu nó không muốn, nhưng bởi vì là ý của chủ nhân, cho nên cuối cùng cũng thỏa hiệp, ngoan ngoãn đứng ở trên tay Kim Trân Ni, làm cô cao hứng gần như muốn nhảy dựng lên.
"Nên mang theo lồng sắt đi, nửa đường bay mất thì khổ. Các ngươi về đến nhà huấn luyện lại nó, chờ nó quen thuộc hoàn cảnh môi trường, sẽ không bay đi." Ông chủ đưa ra cái lồng sắt, ôm con vẹt trên tay Kim Trân Ni bỏ vào lồng.
Thanh toán xong, Phác Thái Anh ôm chú vẹt nhỏ vào lòng, còn đồ dùng và thức ăn cho chim vẹt đều do Kim Trân Ni cầm, cả hai người và tiểu vẹt nhỏ đều vui vẻ ra khỏi cửa thú cưng.
"Thật đáng yêu." Kim Trân Ni vươn tay đi đùa chú vẹt, nó cũng không sợ người, chỉ nghiêng đầu nhìn Kim Trân Ni.
"Ngươi tên gì?" Kim Trân Ni hỏi.
Vẹt ta không thèm để ý tới Kim Trân Ni, liền xoay qua nhìn Phác Thái Anh không rời mắt.
"Tên của ngươi." Phác Thái Anh nói.
"Vẹt, vẹt..." Lần này vẹt nghe hiểu, vội vàng gân cổ họng rống lên.
"Gì, chỉ kêu vẹt thôi à, để chúng ta nghĩ cho ngươi cái tên mới." Kim Trân Ni cười hì hì nghiêng đầu sang nhìn Phác Thái Anh, hy vọng Phác Thái Anh nghĩ ra được một cái tên cho con vật đen thui này.
"Tiểu Hạc." Phác Thái Anh suy nghĩ, chẹp miệng thốt ra.
"Nghe có chút giống con hạc hường." Kim Trân Ni lèm bèm, sau đó suy nghĩ ra con hạc màu hồng.
"Tiểu Hạc! Tiểu Hạc!" Ngược lại chú vẹt kêu lên, tựa hồ rất thích cái tên này.
"Ngươi thích sao?"
"Tiểu Hạc, Tiểu Hạc!"
Kim Trân Ni từ bỏ, không hỏi ý kiến nó nữa.
"Tiểu Hạc thì Tiểu Hạc vậy."
Cảm thấy dẫn theo con vẹt đi ăn ở ngoài rất gây chú ý, Kim Trân Ni quyết định mua thức ăn ở siêu thị tự mình về nhà làm. Tại siêu thị tốc chiến tốc thắng mua xong đồ ăn, Kim Trân Ni nhanh chạy về xe.
Trên xe, Phác Thái Anh cùng Tiểu Hạc đều phi thường im lặng chờ Kim Trân Ni trở về. Ai cũng không nói gì.
"Nó như thế nào không kêu om xòm nhỉ." Kim Trân Ni tò mò hỏi.
"Không biết."
Phác Thái Anh vừa dứt lời, Tiểu Hạc liền kêu lên, thanh âm vừa to vừa mượt mà. Nghe ông chủ nói, đây là chim mái.
"Nghe thật nhộn nhịp." Kim Trân Ni nói.
"Ừ..một chút."
Về đến nhà đóng cửa chính và cửa sổ lại, Kim Trân Ni liền khẩn cấp thả Tiểu Hạc ra. Còn Tiểu Hạc thì cứ như đại gia, chậm rì đi ra khỏi lồng, mở ra đôi cánh, bay lên đậu ở miệng bình hoa, uống nước trong bình hoa.
"A, chị Phác! Chị nhìn xem, Tiểu Hắc uống nước bình hoa." Kim Trân Ni bất mãn hô.
"Nếu nó có thể vẫn luôn như vậy thì bớt việc cho mình." Phác Thái Anh trấn an Kim Trân Ni.
"Cũng đúng."
Con vẹt này không có sợ người, Kim Trân Ni hưng phấn chạy về phòng lấy một món trang sức kim cương đem ra, đeo lên cổ vẹt, nó lắc đầu, không làm món đồ rớt ra được nên cũng không thèm để ý tới nữa.
"Kim Trân Ni, đây là lắc tay năm trước tôi tặng em dịp Trung Thu." Phác Thái Anh đi ra, bất đắc dĩ nhắc nhở.
"Không có gì đâu, trong ngăn kéo có cả đống mà, chỉ lấy một cái cho Tiểu Hạc thôi. Chị nhìn đi, không phải rất xinh đẹp sao."
Kim Trân Ni cũng không phải lần đầu làm loại chuyện này, Phác Thái Anh hít một hơi rồi cũng đi vào phòng bếp, dù sao nàng đã quen rồi.
"Tình yêu ơi, em yêu chị!" Kim Trân Ni hướng phòng bếp hô to.
"Tình yêu ơi, em yêu chị!" Những lời này, chú vẹt ngược lại học thật nhanh.
Nghe thanh âm ầm ĩ của cả hai từ phòng khách, Phác Thái Anh cúi đầu hé miệng nở nụ cười. Hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần một tiếu đại ngố đáng yêu hay ồn ào, và một con thú cưng cũng đồng dạng ồn ào giống người nọ,vậy là đủ rồi.
--------------------------------------
Tìm hiểu thêm:
Trong những phong tục Thất tịch 七夕, phong tục có thời gian lưu truyền lâu nhất, phạm vị lưu truyền rộng nhất thuộc về "khất xảo" 乞巧 (xin được khéo tay). Tại các vùng khác nhau, phương thức khất xảo và nội dung trong ngày Thất tịch cũng khác nhau. Vùng Tấn nam có tập tục dùng rơm lúa mạch mới của năm đó bện thành chiếc cầu, còn có các hình Ngưu Lang, Chức Nữ, bé trai, bé gái, con trâu, chim hỉ thước... bện bằng rơm đặt ở đầu chiếc án, hoặc dùng giấy màu cắt thành những hình đó dán trên tường. Sau khi khấn nguyện xong, lấy ra 7 cây kim thêu, dùng chỉ màu xuyên qua lỗ kim, nếu xỏ qua 7 cây một cách thuận lợi thì xem như đã xin được sự khéo tay.
Trong các món của ngày Thất Tịch, Xảo quả (巧果) là món ăn nổi tiếng nhất. Xảo quả còn có tên gọi khác là "Khất xảo quả" (乞巧果子), là một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè.
Đầu tiên, những người phụ nữ sẽ cho đường vào nồi và nấu lên, sau đó cho bột và mè vào. Khi hỗn hợp đã nhuyễn, họ đặt lên bàn và cuộn thành một tấm mỏng, sau đó cắt ra theo hình vuông hoặc trụ tròn. Những thỏi bột này được nặn thành những hình dạng khác nhau và được rán cho đến khi vàng ươm.
Xảo quả không đơn giản chỉ là một món ăn, tặng Xảo quả cho người thương trong ngày Thất Tịch đồng nghĩa với lời tỏ tình say đắm nhất. Vậy nên, theo dòng thời gian, Xảo quả của lễ Thất Tịch đã trở thành biểu tượng và lời tuyên ngôn mãnh liệt cho tình yêu.
--------------
Vùng Hàng Châu 杭州, Ninh Ba 宁波, Ôn Châu 温州 của Triết Giang 浙江, vào ngày mồng 7 tháng 7 mọi người dùng bột làm thành những chiếc bánh có hình tròn nhỏ cho vào trong dầu chiên lên gọi là "xảo quả" 巧果. Buổi tối nơi sân quét dọn sạch sẽ, bày ra xảo quả, gương sen, ngó sen, củ ấu... bà con bạn bè ngồi quây quần bên nhau, các cô gái đối mặt với trăng xỏ kim "khất xảo".
------------//
Vùng nông thôn Thiệu Hưng 绍兴 vào ngày Thất tịch, vào lúc nửa đêm, nhiều thiếu nữ núp vào chỗ tối để lén nghe những lời thủ thỉ của Ngưu Lang Chức Nữ khi gặp nhau trên cầu ô, tục gọi là " thính thiên ngữ" 听天语. Tương truyền cô gái nào nghe được những lời thủ thỉ của họ, ngày sau nhất định sẽ có được một tình yêu kiên trinh ngàn năm không thay đổi.
--------------
Tại Phúc Kiến 福建 vào ngày mồng 7 tháng 7, nhiều người chuẩn bị thực phẩm dâng lên Chức Nữ, cầu xin Chức Nữ ban cho năm tới dưa trái được mùa. Mọi người thay nhau cúng bái trước án, có người xin khéo tay, có người xin con, có người xin được sống thọ, cũng có người xin về tình duyên.
Thời cổ, ngày Thất tịch còn có tập tục phơi áo, phơi sách. Theo truyền thuyết làm như thế có thể tránh được mối mọt. Nguyễn Hàm 阮咸, một trong "Trúc lâm thất hiền" thời Đông Tấn, gia cảnh bần hàn, ngày mồng 7 tháng 7 thấy nhà người phơi lụa là trong sân, ông cũng lấy chiếc tạp dề ra phơi. Có người hỏi ông lí do, ông đáp rằng: "Chưa thể tránh được tập tục". Nhà tuy không có gì để phơi, nhưng vẫn không thể tránh được thế tục, đành phải làm như thế. Còn như phơi sách, trong Thế thuyết tân ngữ 世说新语 có thuật lại câu chuyện thú vị: vào ngày mồng 7 tháng 7, Hác Long 郝隆 nằm phơi bụng dưới ánh mặt trời. Mọi người thấy kì lạ liền đến hỏi. Hác Long đáp rằng: "Ta đang phơi sách".
Phong tục thất tịch nhiều thú vị ở các nơi đã tăng thêm sắc thái phong phú cho lễ tiết dân gian của Trung Quốc.
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro