Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: H+

Máy sấy thổi ra gió nóng, thổi tới trên tóc, trên lưng, mang đến một mảnh ấm áp, Phác Thái Anh cảm thấy giờ phút này không khí im lặng lạ thường, nhưng nếu có thể cứ như vậy cũng không sao.

Đương nhiên, loại ý tưởng này là không thực tế, chưa đến năm phút đồng hồ, tóc Phác Thái Anh cũng đã ráo được tám phần. Kim Trân Ni vừa định buông máy sấy, tay đã bị Phác Thái Anh nắm lấy.

"Ngốc tử, tóc em cũng ướt sũng kìa, làm khô tóc đi." Phác Thái Anh đứng lên, kéo Kim Trân Ni ngồi xuống ghế.

"Em, em có thói quen tự làm." Tay chân Kim Trân Ni có chút luống cuống.

"Không sấy khô sẽ bị cảm, em ngồi im." Phác Thái Anh hoàn toàn không cho Kim Trân Ni đường sống nào, không cho cô phản bác, giúp cô sấy tóc.

"Tóc vểnh hết cả lên." Phác Thái Anh nhăn mày, nhìn sau gáy Kim Trân Ni. Nhúm tóc này sấy thế nào cũng đều cong vểnh lên, nàng nhìn mà thấy khó chịu..

"Mặc kệ nó." Kim Trân Ni không có quan tâm lắm.

"Không được, đè cho bằng." Vừa dứt lời, Phác Thái Anh liền nghiêng người tiến đến áp vào gáy Kim Trân Ni. Nàng quên là mình không có mặc quần áo.

Ngay tại lúc nghiêng người kia, hạt anh đào của Phác Thái Anh không cẩn thận lướt qua nơi mẫn cảm phía sau lưng Kim Trân Ni, hai người đồng thời run lên.

"Chị..." Phác Thái Anh vừa định mở miệng giải thích cái gì. Nhưng không đợi cô mở miệng, Kim Trân Ni liền vụt đứng dậy, đem nàng ngã lên chiếc giường king-size mềm mại phía sau.

"Bảo bối, chị thật xinh đẹp..." Kim Trân Ni lẩm bẩm nói, hôn lên trán Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhắm mắt lại, cảm thụ được xúc cảm mềm mại mà Kim Trân Ni mang đến cho nàng, cái trán, lông mi, ánh mắt.

Lúc Kim Trân Ni hôn lên mắt Phác Thái Anh, nàng thiếu chút nữa là kêu nhỏ ra...Thật thoải mái... Mí mắt không tự giác rung động. Kim Trân Ni cảm giác được phản ứng nhỏ bé của Phác Thái Anh, ở trong lòng âm thầm nở nụ cười, nơi này chắc là chỗ mẫn cảm của Phác Thái Anh rồi . . . Ờ vậy thì hôn thêm vài cái. Nghĩ đến đây, Kim Trân Ni còn trộm vươn đầu lưỡi điểm điểm lên mí mắt Phác Thái Anh, động tác mờ ám này làm Phác Thái Anh theo bản năng kẹp chặt hai chân lại. Kim Trân Ni cười cười, sau đó lướt môi qua cần cổ bóng loáng của nàng, dừng ở xương quai xanh.

Kim Trân Ni không thể không thừa nhận mình là một người nghiện, dễ bị xương quai xanh chi phối. Nhìn đến xương quai xanh nhô ra, đầy thanh lịch, dị thường gợi cảm của Phác Thái Anh, trong lòng Kim Trân Ni đột nhiên có một cơn dục vọng mãnh liệt không biết nên phát tiết ra như thế nào, cô nhịn không được hôn lên. Nụ hôn tinh tế ướt át làm hạt anh đào của Phác Thái Anh hơi hơi đứng thẳng. Phác Thái Anh nhíu mày, cắn cắn môi, không để cho mình phát ra một tia thanh âm nào.

"A...thật tốt..." Kim Trân Ni nhẹ giọng nói.

Kim Trân Ni vừa dứt lời, Phác Thái Anh liền nghiêng mặt qua, không nhìn tới động tác của cô. Kim Trân Ni hơi ngẩng đầu, nhìn hai gò má và lỗ tai phiếm hồng của Phác Thái Anh, đột nhiên cô cúi đầu, ngậm lấy hạt anh đào đang rung động dựng lên.

"A." Bất thình lình kích thích làm Phác Thái Anh rốt cuộc nhịn không được kêu lên tiếng, có điều thanh âm không lớn chỉ giống tiếng kêu của con mèo nhỏ, bất quá như vậy cũng đủ khơi gợi lên tình cảm mênh mông mãnh liệt của Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni ngậm hạt anh đào của Phác Thái Anh, đầu lưỡi có kỹ xảo đảo quanh, còn dùng răng cọ nhẹ.

"A... Trân Ni.."Mặt Phác Thái Anh nổi lên ửng hồng, cả người cứng nhắc, toàn thân bắt đầu nóng lên, thậm chí còn nóng hơn nước nóng để tắm vào mùa đông.

Lúc này, Kim Trân Ni vươn tay phải, xoa đầu vú làm hại Phác Thái Anh không tự chủ được hơi run rẩy lên, một dòng nước ấm như vừa chảy xẹt qua bụng.

Kim Trân Ni cảm giác được cái run của nàng, ngẩng đầu cười xấu xa. Trực tiếp trượt người xuống, nghĩ muốn tách ra hai chân Phác Thái Anh. Nàng bị động tác đột ngột của Kim Trân Ni làm cho sợ hãi, theo bản năng khép chân lại, không muốn tách ra.

Tay Kim Trân Ni vuốt từ phía dưới chân thẳng đi lên, nhẹ tách ra đôi chân đang dính sát nhau.

"Phía dưới của chị ướt hết rồi."

Kim Trân Ni đen tối nói ra một câu làm Phác Thái Anh xém chút khóc ngập giường, so với vừa rồi mặt càng đỏ hơn gấp bội phần, thân mình cũng run rẩy nhiều hơn.

"Ngoan, đừng run rẩy." Kim Trân Ni hôn cặp đùi trắng như tuyết của Phác Thái Anh, cái miệng nhỏ nhắn từ từ hôn lên phía trên, thật cẩn thận, hôn đến nơi thần thánh kia.

"Ưm..." Phác Thái Anh nhịn không được phát ra âm giọng mũi, nước mắt chợt theo hai má rơi xuống. Nàng . . . 

"Thoải mái không?" Kim Trân Ni không có ngẩng đầu, cũng không biết lời này là hỏi ai. Phác Thái Anh còn chưa kịp phản ứng, Kim Trân Ni đã tiếp tục hành động.

Chất dịch ngọt lành của Phác Thái Anh chảy ra, Kim Trân Ni khẽ nhếch miệng, nhịn không được vươn đầu lưỡi đi liếm, đến thế nào cũng thấy không đủ.

"A.. Kim Trân Ni, em không cần..." Phác Thái Anh cố dùng chất giọng uy nghiêm bình thường để ngăn lại Kim Trân Ni, nhưng dưới tình huống này, vô luận cô phát ra âm thanh gì cũng đều nghe như tiếng ngâm yếu ớt gợi tình.

"Ừm." Kim Trân Ni dùng giọng mũi đáp lời, cũng không biết là lên tiếng cho có lệ hay có ý gì khác, dù sao cô sẽ không dừng lại. Động tác ngẫu nhiên nhẹ cắn của cô rốt cuộc làm Phác Thái Anh kịch liệt run rẩy đồng thời chất dịch cũng tuôn ra nhiều hơn. Đôi chân trắng dài câu chặt qua sau mông Kim Trân Ni, Diệp Tử thở ra một hơi.

Kim Trân Ni ngồi thẳng lên, nhìn đến biểu tình có chút mệt mỏi nhưng đầy mê ly hạnh phúc của Phác Thái Anh, bất chợt cô cũng cảm thấy thoả mãn, toàn thân đều tràn ngập khí lực.

"Chị Phác."

"Huh?" Phác Thái Anh thanh âm không chút khí lực, mang theo biếng nhác.

"Chuẩn bị tốt chưa?"

"A?"

"Em muốn đi vào..."

Nói xong, không chờ Phác Thái Anh có phản ứng, Kim Trân Ni nhớ tới vị trí vừa rồi, ngón tay thật cẩn thận từng chút một tham tiến vào động khẩu thần bí kia.

May mắn ngày hôm qua mới cắt móng tay, điều này làm Kim Trân Ni rất vừa lòng, bằng không thế nào cũng làm nàng bị đau, cô không muốn Phác Thái Anh bị đau chút nào.

Bởi vì sợ thương tổn đến Phác Thái Anh, khi đi vào Kim Trân Ni rất cẩn thận, tận lực không để cho Phác Thái Anh cảm nhận dù chỉ một chút khó chịu. Nàng tựa hồ cũng không cảm thấy chỗ nào đau đớn, sắc mặt ửng hồng, trên ngực phập phồng, miệng không ngừng nhẹ rên. Kim Trân Ni thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của , thấy Phác Thái Anh không có việc gì, ngón tay mới tiếp tục thẳng hướng vào trong.

Rất nhanh, Kim Trân Ni liền gặp trở ngại. Cô lo lắng chậm rãi thăm dò, mới vừa thử nhích một chút, Kim Trân Ni chợt nghe tiếng kêu đau của Phác Thái Anh. Một tiếng này rõ ràng cũng tiến vào lòng cô, co rút như chính cô bị đau.

Vì thế, Kim Trân Ni liền khẩn trương theo, dừng lại động tác.

"Đau sao? Em . . ."

Phác Thái Anh nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương như sắp ra trận của Kim Trân Ni, miễn cưỡng mỉm cười, trấn an: "Đừng lo, cũng không phải quá đau..." Phác Thái Anh không phải là người sợ đau, loại đau đớn này còn nằm trong phạm vi mà nàng chịu được.

Kim Trân Ni nhìn đến nụ cười của Phác Thái Anh, tâm như tan thành nước, ôn nhu hôn lên mép đùi trong, lại tiếp tục động tác.

Thời điểm đi vào, Kim Trân Ni rõ ràng cảm giác được Phác Thái Anh run lên một cái, cúi đầu nhìn liền nhận ra có máu theo ngón tay của mình chảy ra, tuy không nhiều lắm nhưng cũng tuyệt đối không ít.

"Có đau không? Làm thế nào..." Kim Trân Ni trong lòng co lại thành một đoàn.

Phác Thái Anh lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói câu: "Tiểu thế ngố!"

Câu nói phù hợp tình cảnh này làm cho tên ngốc Kim Trân Ni cười ngây ngô, bắt đầu vùi đầu làm việc.

Ngón tay xinh đẹp của Kim Trân Ni theo nhịp ra ra vào vào, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nước ướt át. Phác Thái Anh hận không thể che kín lỗ tai ngăn cách với thế giới thực tại, nàng vậy mà lại phát ra loại thanh âm hại người khác mắc cỡ thế này.

Có thể là do thời đại học, Kim Trân Ni có luyện qua súng ống, cho nên trên ngón tay xinh đẹp cũng không thiếu vết chai, do vậy trong lúc ra vào, vết chai ngẫu nhiên xẹt qua cửa mình mềm mại của Phác Thái Anh, làm nàng run rẩy một trận, sau đó kiềm chế không được đung đưa thân người phối hợp theo động tác của Kim Trân Ni.

"Ưm... Trân Ni... A..." Phác Thái Anh nỉ non kêu tên cô, hay tay nắm kéo drap giường, mi mắt nhắm chặt.

"Nhanh sao?" Kim Trân Ni hỏi.

"...Ức..." Tại thời điểm Phác Thái Anh muốn khóc lên, Kim Trân Ni đẩy nhanh mấy ngón tay, thỉnh thoảng còn hôn lên đùi cô.

Khi Phác Thái Anh nâng hông lên dùng sức ép chặt ngón tay của cô, Kim Trân Ni biết nàng sắp tới , tốc độ tay càng nhanh hơn nữa.

"A...!" Rốt cuộc, sau cơn run rẩy kịch liệt, thân mình Phác Thái Anh ngã ở trên giường, không ngừng thở hổn hển. Sau khi Phác Thái Anh đã phát tiết rồi, Kim Trân Ni cũng không lập tức rút tay ra, mà thả chậm tốc độ từ từ vuốt ve nơi mềm mại đó, đến khi Phác Thái Anh ngừng run rẩy.

Phác Thái Anh nằm ở trên giường, đôi mắt xinh đẹp mệt mỏi nhắm lại, nhưng bộ ngực vẫn không ngừng phập phồng như trước.

Kim Trân Ni bò xuống giường chạy đến phòng tắm, lấy một cái khăn mặt, sau đó chạy trở về phòng, giúp Phác Thái Anh lau khô thân dưới. Cô tựa hồ vừa hoàn thành xong nhiệm vụ trọng đại nhất, cười hì hì nằm xuống bên cạnh Phác Thái Anh, vòng tay qua ôm chặt.

"Em có mạnh tay quá không?" Kim Trân Ni hôn môi Phác Thái Anh, rồi hôn lên chóp mũi tràn đầy mồ hôi.

"Ưm, có một chút." Kim Trân Ni mở to mắt, nhìn thẳng Kim Trân Ni, làm Kim Trân Ni chột dạ không thôi.

"Vậy sao? Vậy lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn với chị." Kim Trân Ni cũng đỏ mặt, ngượng ngùng nói nhỏ.

Phác Thái Anh im lặng mỉm cười.

Kế tiếp mấy phút đồng hồ sau, hai người vẫn không nói gì, Kim Trân Ni ôm lấy Phác Thái Anh, cảm giác không khí đặc biệt tốt đẹp. Nhưng bầu không khí này rất nhanh bị đánh vỡ khi Phác Thái Anh nhìn đến miệng vết thương của Kim Trân Ni.

"Đây là miệng vết thương?" Phác Thái Anh nhăn chặt mày, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của cô.

"Ừ, chị đừng lo lắng quá, không có nghiêm trọng lắm. Lại không sâu, chỉ hơi dài thôi, sẽ nhanh lành lặn, chị nhìn xem." Kim Trân Ni nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro