Chương 41:
Lúc Phác Thái Anh mang túi xách bước xuống xe, từ xa nhìn thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi kéo tay Kim Trân Ni, còn vẻ mặt của cô thì rất không kiên nhẫn, thậm chí còn lớn tiếng, cái gì: "Ông buông tôi ra." "Còn không mau cút đi!"
Cảm giác đầu tiên của Phác Thái Anh là Kim Trân Ni gặp phải lão già lưu manh chặn đường. Bỏ túi xách vào lại trong xe, rồi mở cốp xe lấy một cây gậy bóng chày đi lại.
"Ông đang làm cái gì!" Phác Thái Anh là muốn vung gậy, Kim Trân Ni đứng bên cạnh liền ngăn cản.
"Cô là?" Tiêu Tuấn Vũ thấy có người ngoài, rốt cuộc buông tay Kim Trân Ni ra, có hơi xấu hổ hỏi Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thấy Tiêu Tuấn Vũ không giống dân lưu manh, lúc này mới nghi hoặc mà xoay người nhìn Kim Trân Ni.
"Tôi là cha của Kim Trân Ni." Tiêu Tuấn Vũ liền giải thích.
A, cha sao, Kim Trân Ni đột nhiên cười lạnh trong bụng, quay đầu bước đi. Phác Thái Anh đại khái cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, nhìn sang cô cảnh sát nhỏ của mình đang tức giận, rồi quay lại nói với Tiêu Tuấn Vũ: "Chú Tiêu, chú đi về trước đi, bây giờ Kim Trân Ni không muốn nói chuyện với chú. Lần sau gặp, con sẽ khuyên em ấy."
Lời này thực có nghệ thuật, vừa lễ phép lại uyển chuyển biểu đạt ý tứ xin Tiêu Tuấn Vũ tạm thời đừng tới quấy rầy Kim Trân Ni.
"Ừ, cảm ơn." Tiêu Tuấn Vũ cô đơn gật gật đầu, lúc này mới chịu xoay người rời đi.
Phác Thái Anh nhìn Tiêu Tuấn Vũ đi rồi, lúc này mới lo lắng quay đầu đuổi theo Kim Trân Ni.
"Kim Trân Ni, Trân Ni!" Phác Thái Anh đuổi kịp, giữ chặt cô. Đi đến trước mặt Kim Trân Ni, tâm Phác Thái Anh có chút đau xót, lần đầu tiên cô nhìn thấy Kim Trân Ni lộ ra vẻ mặt này, nụ cười khó chịu đến bức nguòi, ánh mắt còn mang điểm trống rỗng.
"Không có việc gì." Kim Trân Ni nghe thấy giọng Phác Thái Anh lo lắng, phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười.
"Chúng ta trở về rồi nói." Phác Thái Anh thở dài một hơi, lôi kéo Kim Trân Ni trở về nhà, đóng cửa mở máy điều hoà.
Kim Trân Ni vốn cho rằng vừa vào nhà Phác Thái Anh sẽ bắt đầu hỏi nhưng không có. Phác Thái Anh nắm tay cô vào nhà, nàng liền đẩy Kim Trân Ni ngồi xuống.
Kim Trân Ni nhìn bóng dáng loay hoay của Phác Thái Anh, mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì. Tâm tình cũng trở nên tốt hơn hẳn.
"Đây, em mau uống, là nước ép dưa hấu." Phác Thái Anh từ phòng bếp đi ra đưa cho Kim Trân Ni một ly nước trái cây.
"Em không thích nhiều đá phải không, chị không bỏ nhiều đá."
"Ừ, nhiều đá sẽ không ngọt." Kim Trân Ni cúi đầu, tuy rằng không cười, nhưng vẻ mặt đã bớt khó chịu hơn lúc nãy.
"Nói một chút đi, xảy ra chuyện gì vậy?" Phác Thái Anh ngồi xuống, hỏi.
Kim Trân Ni hít một hơi, vẫn là đem mọi chuyện trước sau nói ra, lúc bé người lớn nào cũng dùng giọng điệu thương hại nói chuyện với cô, anh cô từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngoài tự chăm sóc bản thân còn phải bảo vệ cô. Hai mẹ con cô và anh trai ở riêng, có suy nghĩ muốn tâm sự gì đều phải gọi điện. Anh em cô đều hận người đàn ông này, hận rất nhiều, nên từ lúc đó cô liền không tin tưởng tình cảm của đàn ông.
"Mấy ngày hôm trước anh của em chính là đi xử lý chuyện này, không nghĩ tới ông ta cư nhiên từ nước ngoài đã trở lại, còn mang theo vợ con. Em tuyệt đối sẽ không để ông ta gặp mẹ." Kim Trân Ni lại có chút kích động, ngẩng đầu nói với Phác Thái Anh.
"Tốt, không cho nhìn thấy dì, nhưng ông ấy thế nào cũng là cha của em, cũng đã tìm đến đây không thể nào không nhìn ông ấy nha." Phác Thái Anh nói.
"Ừ, em biết rồi, chờ chị đi rồi có rảnh nói sau." Kim Trân Ni không nghĩ lãng phí thời gian quý giá của hai người vì chuyện này, vì vậy tâm tình dần sáng sủa hơn.
"Haiz, không nói chuyện này nữa, chị xem em mua cho chị rất nhiều đồ ăn ngon." Kim Trân Ni chỉ chỉ vào túi đồ to để trước cửa.
"Được, không nói chuyện này nữa. Để chị coi em mua cái gì cho chị." Phác Thái Anh cười cười, đi qua đem túi đồ lại.
"Cái này, cái này, cái này, cái này . . . Còn có đồ ăn vặt." Kỳ thật Phác Thái Anh rất ít ăn đồ ăn vặt, từ nhỏ cô đã được giáo dục đến mức không cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kích động của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh cũng bắt đầu suy nghĩ lại thái độ nhìn nhận của mình, không biết có thật ngon như Kim Trân Ni nói không
"Nhưng mà bây giờ không thể ăn, sắp ăn cơm."Kim Trân Ni đứng lên tính nấu cơm cho Phác Thái Anh.
"Em có chút giống A Mai." Phác Thái Anh nói một câu làm Kim Trân Ni đứng khựng.
"A?Cái gì cơ?" Kim Trân Ni xoay người nhìn Phác Thái Anh, nheo nheo mắt.
"Giống bảo mẫu."
"Vậy không phải chị có lợi quá còn gì, khỏi phải tốn tiền thuê bảo mẫu." Kim Trân Ni vờ ngớ ngẩn nói với Phác Thái Anh, mang túi đồ tiến vào phòng bếp.
Phác Thái Anh thì mở laptop ngồi làm việc ở phòng khách một chút.
"Có thể ăn rồi." Hơn một tiếng sau, Kim Trân Ni từ phòng bếp nói vọng ra.
"Mới hơn năm giờ." Phác Thái Anh nâng mắt kính, ngẩng đầu nhìn.
"Thức ăn mau nguội, nhanh ăn thôi. À, em có cái này cho chị." Tâm tình Kim Trân Ni thật tốt, cũng nhớ tới chuyện mình có đem theo miếng ngọc trong túi.
"Nhắm mắt lại." Kim Trân Ni đến ngồi xổm trước mắt Phác Thái Anh.
"Cái gì mà thần bí như vậy?" Phác Thái Anh đem mắt kính tháo xuống, nhắm mắt lại hỏi.
"Đây." Kim Trân Ni bỏ miếng ngọc lạnh lẽo vào trong tay Phác Thái Anh. Lúc cái lạnh chạm vào tay, Phác Thái Anh liền mở mắt, thấy vật trong tay mình giống hệt như mặt dây chuyền trên cổ Kim Trân Ni.
"Cái này . . ."
"Mẹ nói là chuẩn bị cho người bên cạnh sau này của em. Bây giờ em đưa cho chị." Kim Trân Ni khoan khoái nói.
Phác Thái Anh cầm miếng ngọc trong tay, cảm thấy nặng trịch, không chỉ có tình yêu của Kim Trân Ni, còn có hy vọng của dì Kim, nàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
"Chị nè, anh của em vậy mà lại thầm mến chị." Kim Trân Ni bỗng dưng nói một câu, Phác Thái Anh liền ngẩng người. Nàng đương nhiên biết Tiêu Nhuận là có thành ý với nàng từ lâu, Phác Thái Anh lo sợ Kim Trân Ni suy nghĩ nhiều về chuyện này.
"Anh ấy còn nói cho mẹ biết, mẹ em nói rất thích chị, muốn chị làm con dâu, còn muốn em tạo cơ hội cho anh trai. Em mới không làm vậy đâu, chị là của em." Kim Trân Ni đương nhiên bực bội, lấy đầu nhẹ úp vào bụng Phác Thái Anh.
"Ừ, chị không thích hắn." Phác Thái Anh xoa nhẹ lưng Kim Trân Ni.
"Chị thích em." Kim Trân Ni kiêu ngạo cười nói.
"Ừ. Thích em" Phác Thái Anh cũng không che giấu, gật đầu đáp lời:"Mẹ của em chuẩn bị 2 khối ngọc, vốn là muốn lấy cái của anh đưa cho chị, nhưng bị em từ chối khéo rồi." Kim Trân Ni bĩu môi nói.
"Không phải đều như nhau sao?"
"Tuy rằng hình dạng giống nhau, nhưng ý nghĩa thì không giống nha." Kim Trân Ni dùng ánh mắt kì quái nhìn sang Phác Thái Anh.
"Được được, không giống nhau." Phác Thái Anh gật đầu. Nếu Kim Trân Ni cho nàng, vậy nàng càng biết mình nên làm thế nào.
"Kim Trân Ni, nhanh đeo cho chị." Phác Thái Anh nói với Kim Trân Ni.
"Ừ, cái này tháo ra được sao?" Trên cổ Phác Thái Anh đang đeo chính là dây chuyền mặt kim cương sản xuất với số lượng giới hạn, vô cùng xinh đẹp.
"Tháo ra đi."
"Được." Kim Trân Ni thật cẩn thận giúp Phác Thái Anh tháo dây chuyền xuống, rồi đổi bằng mặt ngọc của mình, sau đó đeo lại lên cổ trắng nõn của Phác Thái Anh.
"Nam mang Quan Âm, nữ mang Phật." Kim Trân Ni vừa lòng nhìn mặt dây chuyền trên cổ Phác Thái Anh, đặt trên người nàng càng thêm đẹp.
"Phật?"
"Ừ, Phật cười, người Trung Quốc chúng ta tin Phật hơn, tin tưởng Phật có thể mang đến cho mọi người niềm vui và sự bình an, cho nên mọi người đều sẽ mua ngọc hình Phật cho con mình."
"Ừ, rất thoải mái." Đây là lần đầu Phác Thái Anh mang ngọc khí, cảm giác rất tốt, mặt ngọc lạnh lẽo chạm vào làn da nóng rực liền tản mát ra khí nhu hoà, thoải mái hơn đeo vàng và bạch kim.
"Được rồi, ăn cơm đi, không thôi nguội mất." Kim Trân Ni lôi kéo Phác Thái Anh đi đến trước bàn ăn, múc cho nàng một chén.
"Canh lạnh qua đậu hũ, giải nhiệt, ăn nhiều một chút."
"Lạnh qua?"
"Ừm." Kim Trân Ni lúc này mới ý thức được không thể nói từ này với người sống ở nước ngoài, vì thế vội vàng sửa lại.
"Khổ qua."
"A, rất đắng. Chị không ăn!" Phác Thái Anh cầm chén đưa cho Kim Trân Ni.
"Không đắng, chị xem, khổ qua này có vị ngọt còn có đậu hũ và gia vị sườn heo đó." Kim Trân Ni đẩy chén trở lại.
"Chị nhìn trên mặt chị kìa, chỗ này bị nổi mầm nước rồi. Do nắng nóng như vậy, hạn chế ra ngoài đi" Kim Trân Ni sờ nhẹ lên gò má Phác Thái Anh.
"Không nổi nhiều, chỉ có một mầm" Phác Thái Anh cười cười
"Nên mở máy lạnh thường đi. Buổi tối em làm chè đậu xanh cho chị. Về bên kia rồi không ai làm cho chị đâu." Kim Trân Ni đáng thương nói.
Người này rõ ràng chính là nghiện nấu ăn cho mình còn tỏ vẻ đáng thương như vậy, Phác Thái Anh nhẹ mỉm cười.
"A Mai."
"Làm sao giống nhau được!" Kim Trân Ni kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ừ, quả thật không giống nhau, A Mai làm ngon hơn em mà." Phác Thái Anh cố ý nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Không có khả năng!" Kim Trân Ni oán giận phủ nhận.
"Xì, lại tự kỉ." Phác Thái Anh rốt cục không nhịn được bật cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, thoạt nhìn cư nhiên còn có vẻ khí chất cổ điển của những mỹ nữ thời xưa, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, Kim Trân Ni cảm thán.
"Chị là đang đùa em?" Kim Trân Ni rốt cuộc phát hiện, Phác Thái Anh gần đây trở nên cười không ít, không biết có phải do tiếp xúc với mình hay không nữa.
"Ăn cơm đi." Phác Thái Anh ngừng cười, nói với Kim Trân Ni, lập tức tiếp tục ăn cơm.
Kim Trân Ni ra vẻ uỷ khuất, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
"Ngày mai mấy giờ chị bay?" Kim Trân Ni vừa ăn vừa hỏi.
"Buổi chiều 5 giờ."
"Để em coi ngày mai có thể tới kịp không." Kim Trân Ni tự hỏi một chút, nếu tối mai mới hành động thì 5 giờ còn có thể đi được.
"Không cần, em công tác đi. Cũng không phải không gặp nữa."
"Em sẽ nhớ chị." Kim Trân Ni nói.
"Chị biết."
"Em nằm mơ cũng thấy chị."
"Chị biết."
"Em thường xuyên mơ thấy chị."
"A?"
"Mơ thấy chị làm một ít chuyện thực không trong sáng với em." Kim Trân Ni trong mắt tỏa ánh sáng.
"Cái gì?" Phác Thái Anh dừng đũa lại, mỉm cười nhìn Kim Trân Ni. Nàng thật muốn nghe xem chuyện gì là không trong sáng.
"Em mơ thấy chị ăn mặc quyến rũ, câu dẫn em, sau đó . . ." Kim Trân Ni vừa định nói tiếp đã bị Phác Thái Anh cắt ngang.
"Dừng lại. Kể tiếp thì đến trinh tiết cũng đều không còn nữa. Trong đầu em sao toàn chuyện loạn thất bát tao vậy." Phác Thái Anh rất muốn tách đầu Kim Trân Ni ra xem bên trong não rốt cuộc có cái gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro