Chương 39:
"Tan họp." Hoàng Hạo tuyên bố tan họp, tất cả mọi người lục tục đứng lên, đi ra khỏi phòng họp.
"Bình thường cũng nhanh như vậy sao?" Kim Trân Ni hỏi Trần Hiểu Hiểu, đây là lần họp đầu tiên kể từ khi cô vào thị cục.
"Đúng vậy, người trong đội chúng ta đều giống khỉ, mỗi ngày đều nhích tới nhích lui không yên, không tập kích thì cũng đánh nhau. Kêu bọn họ ngồi lâu thật sự là tra tấn bọn họ." Trần Hiểu Hiểu sớm đã quen với cảnh tượng này, quay qua giải thích với Kim Trân Ni.
"Bình thường cũng thấy mọi người ngồi lâu mà."
"Văn phòng có thể nói chuyện phiếm, còn ở đây quá nghiêm túc."
"A, ra là như vậy." Kim Trân Ni đi theo Trần Hiểu Hiểu ra phòng họp, đột nhiên cũng thấy không khí thoải mái hơn rất nhiều, phòng họp quả nhiên là có chút ngột ngạt, cũng không biết là do tâm lý hay bên trong thật sự thiếu không khí.
"Nhiệm vụ hôm nay . . . Rất thống khổ." Trần Hiểu Hiểu vẻ mặt đau khổ nói.
"Cái gì?"
"Sao chép văn kiện cơ mật, viết tay, dày như vầy." Trần Hiểu Hiểu lấy tay diễn tả cho Kim Trân Ni.
Nhìn Trần Hiểu Hiểu mô tả thì nó dày chẳng khác gì một quyển sách giáo khoa trung học.
"Nhiều như vậy sao?"
"Đúng vậy, rất nhiều đó. Ba người chúng ta cả ngày cũng không chép lại hết, tôi phải hạ mình kéo vài mỹ nam đến giúp thôi." Trần Hiểu Hiểu than thở.
Than thở xong lại cảm thấy chuyện này hẳn là nên lập tức hành động, liền lôi kéo Kim Trân Ni quay lại tìm Hoàng Hạo. Lúc này Hoàng Hạo cũng từ phòng họp đi ra.
"Đội trưởng, văn kiện cơ mật không sao chép hết được! Kêu thêm người giúp!"
"Duyệt, bao nhiêu người?" Hoàng Hạo cũng sảng khoái, lập tức đáp ứng.
"Không nhiều lắm, vài người thôi." Kim Trân Ni nói.
"Tôi làm được thay cho năm người, tôi làm cùng các cô." Hoàng Hạo nói.
"Anh quá đề cao chính mình rồi, không đủ đâu."
"Được rồi, vậy... Tiểu Lâm, Tiểu Mã, Đặng Tử! Hôm nay sao chép cơ mật, không được lười biếng, chép xong rồi có thể tan tầm, chép không xong phải tăng ca cho xong!" Hoàng Hạo kêu lại vài người phía trước.
"Không phải chứ đội trưởng."
"Đội trưởng!"
"Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo ở đâu đây."
Ba nam cảnh sát nhất thời xoay người kêu rên.
Sao văn kiện không phải chuyện dễ dàng, mấy người về văn phòng ngồi xuống mãi tới trưa, tay Kim Trân Ni muốn mềm nhũn cũng mới sao được 15 trang, nhìn qua bên Trần Hiểu Hiểu thì thấy hơn cô cũng không bao nhiêu, nhìn ra khoảng 20 trang. Nhưng biểu tình của Hiểu Hiểu cũng không mấy thoải mái, thỉnh thoảng lại lắc lắc tay cho đỡ mỏi.
Lại nhìn qua bên Hoàng Hạo, sức chiến đấu thật tốt, không giống các cô cứ chép từng chữ từng chữ rề rề. Bốn người họ đều chép nhanh vùn vụt.
"Đội trưởng, không phải anh nói phải làm nghiêm túc sao? Như thế nào các anh chép được nhanh như vậy?" Kim Trân Ni hỏi.
"Chúng tôi bốn người viết chữ mau, chép nhanh hơn." Hoàng Hạo tươi cười với Kim Trân Ni.
"Kỳ thật trước kia việc này đều là bốn người bọn hắn làm, lần này hơi nhiều." Quách Mỹ Lăng giải đáp cho Kim Trân Ni. Chép sách thôi, hồi đi học ai chưa từng làm qua, chép nhiều thì có tốc độ nhanh hơn.
"Ừ, chúng tôi gọi cái này là thương hoa tiếc ngọc." Đặng Tử gật gật đầu.
"Chúng tôi chép xong rồi, các cô thì sao?" Tiểu Lâm nghiêng qua hỏi.
"Cuối cùng cũng xong!" Trần Hiểu Hiểu vung tay liền đem chữ cuối cùng viết xong.
"Hoàn thành!"
"Thật tốt quá, tan tầm."
"Ừ, tan đi." Hoàng Hạo vung tay lên, rất có loại cảm giác đại xá thiên hạ.
Kim Trân Ni đứng lên đem hơn mười tờ giấy đưa cho Hoàng Hạo, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Mặt mày hớn hở vậy Trân Ni?" Hoàng Hạo nói.
"Phải thôi, cô ấy có đôi có cặp rồi, có thể không cười sao. Khi nào kết hôn nhớ mời chúng tôi đó." Đại Vương đứng từ xa nói vọng sang.
"Được thôi." Kim Trân Ni cười cười, nói.
"Này, cái này thành . . ." Hoàng Hạo còn chưa có phục hồi lại tinh thần, nói lắp bắp.
"Đó là người ta . . . Thần tốc."
"Đội trưởng cũng lớn rồi, lại rất anh tuấn, khi nào thì tìm chị dâu cho chúng tôi đây." Kim Trân Ni vỗ vỗ bả vai Hoàng Hạo.
"Thôi đi, ai lại muốn làm vợ của cảnh sát hình sự chúng ta. Cũng không phải không nói qua, chưa đến ba tháng lại phải chia cách, chúng ta làm ngày làm đêm, tiền lương cũng không phải rất cao." Hoàng Hạo thở dài.
"Thì cứ thử xem sao."
"Làm sao chưa thử, người ta vừa nghe nói cô làm hình cảnh, lập tức liền từ chối, làm công việc này không những phải tuân theo mệnh lệnh, dù cho có người đẹp cũng phải từ chối. Bất quá tôi làm được công việc mình yêu thích." Hoàng Hạo hiên ngang lẫm liệt nói. Mấy người độc thân trong đội đều có cùng cảm xúc nên đồng lòng than thở một phen.
"Ngày mai tôi tìm mấy người bạn học giới thiệu cho các anh, đa số đều làm trong ngành, cũng có đồn cảnh sát." Kim Trân Ni đồng tình nói.
"Oh! Giới thiệu cho chúng tôi a Trân Ni" Bọn họ đều kích động, kêu lên.
"Tốt quá."
"Thôi tôi đi trước đây, đi hẹn hò với người của tôi đây." Kim Trân Ni cười tủm tỉm mang túi xách bước đi. Đi ra cổng lớn, đột nhiên mất phương hướng, cô không biết nên đi hướng nhà Phác Thái Anh hay là đi qua công ty. Nhất thời không biết thế nào, Kim Trân Ni đành lấy điện thoại ra gọi cho Phác Thái Anh.
"Chị Phác."
"Làm sao?"
"Chị còn bận việc à."
"Nhìn một chút bản báo cáo lợi nhuận, làm sao vậy? Giữa trưa nghỉ ngơi?" Phác Thái Anh buông báo cáo trong tay, ăn một miếng cơm.
"Không phải, hôm nay em chỉ lên cục nửa ngày, đội trưởng cho bọn em tan sớm, chị đang dùng cơm?" Kim Trân Ni nghe được thanh âm nhai nuốt.
"Ừ"
"Thức ăn là cái gì, có ngon không?"
Phác Thái Anh không dám nói đây là thức ăn nhanh, cũng biết đáp như thế nào. Bên kia đối phương liền nhận ra.
"Nhất định là thức ăn nhanh."
"Có thịt, còn có tôm." Phác Thái Anh nói.
"Còn không phải thức ăn nhanh? "
"Của công ty, không tính là thức ăn nhanh." Phác Thái Anh nhíu nhíu mày.
"Công ty à, vậy tốt hơn một chút, chị đang ở công ty sao?" Kim Trân Ni dừng bên đường, ngoắc một chiếc taxi.
"Ừ, ở công ty."
"Em qua đó tìm chị được không?" Ngữ khí của Kim Trân Ni không giống như đang hỏi, mà là đang thông báo.
"A."
"Chờ em một chút."
"Được."
Đáp ứng xong Phác Thái Anh liền cúp điện thoại.
"Bác tài, tập đoàn Viễn Phác." Kim Trân Ni đột nhiên quên tên gọi của công ty con ở đây.
"A, chỗ đó à, được rồi, ngồi đi." Xem ra danh tiếng của tập đoàn Viễn Phác tại thành phố S cũng không phải nhỏ, cô còn chưa nói tên ra thì tài xế taxi đã biết rồi.
Tới nơi, Kim Trân Ni trả tiền cho bác tài rồi xuống xe. Thì ra đây là công ty con của Viễn Phác, bình thường Kim Trân Ni cũng có đi ngang qua, nhưng không nghiêm túc nhìn, hôm nay mới biết được đây là sản nghiệp của Phác gia.
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?" Tiếp tân vừa thấy Kim Trân Ni tiến vào, liền mang theo mỉm cười chào hỏi.
Kim Trân Ni nhìn thoáng qua, phát hiện tiếp tân của Viễn Phác rất xinh đẹp, còn có tố chất.
"Chào cô, tôi tìm Phác Thái Anh"Kim Trân Ni gật đầu chào cô tiếp tân, lịch sự trả lời.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Tiếp tân ngạc nhiên, cô gái này từ đâu đến còn gọi thẳng tên họ của Tổng giám đốc.
"Không có, nhưng vừa rồi tôi có nói cho chị ấy biết mình sẽ đến." Xem ra mấy ngày nay cũng không ít người tìm đến Phác Thái Anh, nữ tiếp tân ứng phó thật sự có kinh nghiệm.
"Vâng, xin hỏi cô họ gì?"
"Tôi họ Kim."
"Được, mời cô chờ một chút được chứ, tôi gọi điện thoại hỏi lại." Tiếp tân ý bảo
Kim Trân Ni chỉ có thể ngồi đợi ở sopha.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Kim Trân Ni không có ngồi xuống, đứng ở một bên chờ tiếp tân gọi điện thoại.
"Nối máy nội tuyến số 1."
"Vâng, cảm ơn."
"Phác Tổng, phía dưới có vị khách họ Kim, Kim tiên sinh nói đã có hẹn trước với cô."
"A, đúng rồi, dẫn Kim tiên sinh lên đi."
Cúp điện thoại, tiếp tân lại lịch sự cười với Kim Trân Ni.
"Kim tiên sinh, tôi dẫn cô đi lên."
"Được, cảm ơn."
Tiếp tân dẫn Kim Trân Ni đi vào thang máy, nhấn nút lên lầu 35.
"Nơi này rất cao, đều là của công ty các cô sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"A, không phải toàn bộ. Từ lầu 20 trở xuống là khu vực làm việc của Viễn Duy, từ tầng 21 trở lên là khu vực chỉ dành cho cấp cao." Tiếp tân cũng không kiêng kị vấn đề Kim Trân Ni hỏi.
"Tới rồi, văn phòng tổng giám đốc là phòng thứ hai bên trái." Đến nơi, tiếp tân chỉ vị trí văn phòng cho Kim Trân Ni.
"Cảm ơn cô." Kim Trân Ni nói xong liền đi tới văn phòng Phác Thái Anh.
"Cộc cộc."
"Vào đi."
Kim Trân Ni mở cửa, liền nhìn thấy Phác Thái Anh đang dùng cơm, vừa ăn cơm vừa xem báo cáo.
"Bảo bối, em đến rồi đây." Kim Trân Ni vừa đi vào văn phòng liền không có hình tượng, ném balo Supreme lên sopha, chạy đến trước mặt Phác Thái Anh.
"Mau ngồi xuống."
"Sao chị ăn cơm còn nhìn cái này nữa, đừng nhìn nữa. Ăn xong lại coi tiếp cũng không muộn." Phác Thái Anh nghe lời Kim Trân Ni, buông báo cáo ra, chuyên tâm ăn cơm.
"Èo, chị thật đúng là tập trung ăn cơm vậy à, cũng không thèm liếc nhìn em một cái." Kim Trân Ni lại bất mãn, oán giận nói.
"Tự em nói, không được vừa ăn vừa nhìn còn gì." Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni khinh bỉ một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
"Em nói xem báo cáo lúc ăn không tốt, chứ không phải nói nhìn em thì không tốt." Kim Trân Ni ngồi xuống, rót một ly nước uống.
"Tiếp tân của công ty chị có tố chất thật khá." Kim Trân Ni trôi chảy khen cô tiếp tân vài câu. Những lời này vậy mà lại làm Phác Thái Anh ngẩng đầu lên.
"Như thế nào? Em có ý gì với cô ấy sao?" Phác Thái Anh cười như không cười, nói với Kim Trân Ni.
"A, điều này làm sao có thể, em có chị rồi, chị là tốt nhất nha. Lại đây, cười cái đi." Kim Trân Ni lại trêu đùa Phác Thái Anh, hôn lên môi Phác Thái Anh một cái.
"Chị chưa rửa miệng."
"Không sao, vừa vặn em chưa ăn cơm." Kim Trân Ni liếm liếm môi.
"Chị đang ghen à?" Kim Trân Ni cảm thấy hứng thú, bắt đầu hỏi.
"Không có."
Kim Trân Ni rùng mình một cái, cô nhìn qua mặt Phác Thái Anh, lại bị nàng trừng mắt cho một cái. Nheo nheo mắt nhìn cô, ngụ ý: "Em nói chị ghen, chị liền tống em từ đây xuống dưới đất"
"Chưa ăn cơm sao?" Phác Thái Anh nắm chắc trọng điểm hỏi Kim Trân Ni.
"Chưa ăn, vừa tan sở em liền qua đây." Kim Trân Ni liền ôm eo Phác Thái Anh.
"Ừ, cho em nè." Phác Thái Anh đưa cà mên cho Kim Trân Ni, cô mới ăn một nửa trong đó. Thói quen ăn uống của Diệp Tử rõ là tố chất của tiểu thư khuê các, ăn từ trái qua phải, không giống Kim Trân Ni cứ chọt chỗ này chỗ kia, ăn đến cuối cùng cà mên đựng cơm nhất định là nhìn vô cùng thê thảm.
"Chị ăn no rồi sao?"
"Ăn no rồi."
"Thật hả?"
"Ăn không vô." Kim Trân Ni kéo tay Kim Trân Ni sờ sờ lên bụng mình, chứng tỏ là mình đã ăn no.
"Được rồi, em ăn phần còn lại của chị." Kim Trân Ni tuyệt nhiên không để ý, tiếp nhận chiếc đũa trong tay Phác Thái Anh bắt đầu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro