Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35:

"A! Lâm Tổng, giải thưởng là gì? Làm sao chia hai đây!" Dưới đài có người nêu ý kiến.

"Cái này là một đôi nhẫn kim cương." Lâm Viên Viên mở thưởng ra, là một đôi nhẫn kim cương.

"Nhẫn tình nhân?"

"Ừ, là nhẫn định mệnh của cặp đôi yêu nhau" Lâm Viên Viên gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng rực.

"Nếu không thì Phác Tổng Tiêu Tổng các ngươi mỗi người một cái không phải tốt sao, dù sao nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, cũng không có gì sai." Đề nghị của hắn làm Kim Trân Ni trên khán đài nhíu mày. Nhưng toàn bộ chỉ có mình cô tức giận, còn lại ai cũng vui vẻ, bắt đầu ồn ào. Hai người này thực thích hợp, đều là Tổng giám đốc của Tập Đoàn trong và ngoài nước, trai tài gái sắc, còn nghe nói trong nhà có quen biết, hoàn toàn phù hợp điều kiện gia thế để kết đôi với nhau. Với cả, nhìn lại Tiêu Nhuận thật rõ ràng có ý với Phác Thái Anh, mặt hắn đỏ hết cả lên.

"Như vậy tốt rồi! Mỗi người một cái đi!"

"Đúng đúng, như vậy tốt lắm."

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!" Thậm chí có người trực tiếp bắt đầu rống to. Kim Trân Ni dưới đài tức đến muốn đi xuống phía dưới kia kéo Phác Thái Anh. Phác Thái Anh là của cô nha! Các cô vừa mới có chút tiến triển, các người kêu gào cái gì? 

"Đôi nhẫn này, là mẫu mới nhất năm nay của tập đoàn Viễn Phác chúng tôi phải không?" Phác Thái Anh chỉnh cổ áo, nhận chiếc nhẫn đắc tiền lên xem. Chiếc nhẫn cũng không quá bắt mắt, đơn giản, xinh xắn. Bên trên còn đính một con bướm nhỏ cùng viên đá quý cực đắt đỏ kiểu dáng trái tim tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt của người con gái.

"A, là mẫu đặc biệt của Viễn Phác, chỉ có một đôi duy nhất." MC liền lên tiếng, cười cười qua mic.

"Mọi người im lặng một chút, đây là đôi nhẫn công ty Viễn Phác cùng Tiêu Mạn hợp tác làm một đôi. Chiếc nhẫn này có giá đến 30 - 40 vạn tệ, bất quá đôi nhẫn này xem như tôi tặng cho Tiêu Tổng đi, càng chúc Tiêu Tổng nhanh chóng tìm được người duy nhất, đồng nam đồng nữ bất lộ duyên số."

Phác Thái Anh không phải không thích, chính là nàng có cục bánh bao đang giận dỗi trên kia. Người đàn ông trước mặt chính là anh trai ruột thịt của Kim Trân Ni, từ chối cũng không phải là cách tốt. 

"Nếu Phác Tổng đã mở lời như vậy, chúng ta đây cũng chúc Tiêu Tổng sớm ngày ra mắt Tiêu phu nhân, cũng không uổng phí tâm ý của Phác Tổng, ha ha!" Lâm Viên Viên cảm thấy Phác Thái Anh là đang cho bọn hắn một lối thoát, vội vàng đi tới điều hoà khí nóng.

"Nếu như vậy, tôi cũng không khách khí mà tiếp nhận, cám ơn Phác Tổng và Lâm Tổng." Tiêu Nhuận lập tức điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, tự nhiên hào phóng mà nhận nhẫn.

Dưới đài Kim Trân Ni nhíu mày rồi giãn ra, vốn là tất cả mọi người cho rằng chuyện này đã xong rồi, vậy mà vẫn có người cố tình thích ồn ào, không phát sinh chuyện gì hình như bọn họ cảm thấy chịu không nổi.

" Ai! Sắp tàn tiệc rồi, cũng không phải nên ôm nhau một cái chớ?" 

"Đúng vậy, ôm nhau đi."

"Ôm nhau! Ôm nhau! Ôm nhau!" Dưới đài không chỉ có hô to, cư nhiên còn hô theo tiết tấu, Kim Trân Ni tức giận đến thiếu chút nữa hít thở không thông.

"Cái gì? Hôn cái gì mà hôn chứ!" Kim Trân Ni cư nhiên đứng dậy nói lớn, nhưng dưới tình hình ồn ào này, thậm chí không ai nghe được có ý kiến phản đối.

Dưới đài hưởng ứng lớn như vậy, làm Tiêu Nhuận nhất thời cũng xấu hổ, dù sao cũng chỉ là một cái ôm, không có gì, ôm liền ôm đi. Có lẽ Phác Thái Anh cũng sẽ không quá để ý. Tiêu Nhuận nghĩ như vậy, liền phất tay ý bảo dưới đài an tĩnh lại.

"Tốt lắm tốt lắm, chúng tôi như bạn bè sắp chia tay mà ôm nhau." Tiêu Nhuận nói.

Quả thật Tiêu Nhuận phỏng đoán đúng, đối với Phác Thái Anh mà nói, nhanh chóng đi xuống mới là quan trọng hơn, nàng đã sớm nhìn thấy gương mặt đen như than, sợ là không mau đi xuống Kim Trân Ni sẽ xông lên, lại gây ra chuyện gì.

"Ôm một cái! Ôm một cái! Ôm một cái!"

"Ôm một cái!"

Tiêu Nhuận nhìn qua Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh gật gật đầu, vì thế hắn đi trở lại bên người Phác Thái Anh, giơ hai cánh tay ôm Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhíu mày, Tiêu Nhuận ôm hơi lâu, nàng vốn nghĩ làm bộ dáng ôm cho có lệ là tốt rồi.

Đúng lúc này, khán đài tựa hồ không chịu nổi sức nặng của hai người đứng lâu như vậy, bên phải hơi bị sụp xuống, vừa vặn là chỗ gót giày cao gót của Phác Thái Anh. Vấp một chút, Phác Thái Anh hơi loạng choạng, Tiêu Nhuận phản ứng ngược lại nhanh nhẹn, cúi người đỡ thắt lưng Phác Thái Anh, nhưng hắn cũng không đứng vững, cuối cùng hai người vẫn là ngã xuống, Tiêu Nhuận đè lên Phác Thái Anh, môi dán sát vào gò má Phác Thái Anh.

Mọi người yên lặng như tờ, sau ba giây đồng hồ, không khí lần thứ hai bị kích thích lên.

"Oh! Hôn rồi!"

"Hôn hôn!"

Tuy lúc nào Phác Thái Anh cũng mặt lạnh, nhưng đụng phải loại sự tình này, biểu tình trên mặt cũng có chút phản ứng, nhất là vừa nghĩ tới cảnh này bị Kim Trân Ni nhìn thấy, Phác Thái Anh cũng có chút tay chân luống cuống, vội vàng muốn đẩy ra Tiêu Nhuận để đứng lên, chính là lực đẩy ngược lại làm môi Tiêu Nhuận lần thứ hai dán sát vào mặt nàng.

"Ai!" Kim Trân Ni thật sự phát điên mất, cô thật sự là chịu không nổi, vì thế ra sức đột phá đám người phía trước, chạy lên sân khấu kéo Phác Thái Anh ra khỏi Tiêu Nhuận, trừng mắt liếc anh trai mình một cái, rồi kéo vác Phác Thái Anh trên vai xuống đài, đi ra cửa hội trường.

Đột nhiên có một cô gái dưới đài chạy lên, mọi người bắt đầu ồ lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì...

"Em, em mau thả chị xuống!" Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni vắc lên trên cao một cái, vác nàng như vác bao cát, nàng dĩ nhiên sợ độ cao như vậy. 

Ra hội trường, Kim Trân Ni lôi vác Phác Thái Anh đi đến bãi đậu xe gara, lấy chìa khoá trong tay Phác Thái Anh mở xe ra, rồi đẩy mạnh Phác Thái Anh vào trong.

"Em tức giận cái gì?" Kim Trân Ni cũng vào xe, Phác Thái Anh liền lên tiếng.

Hai người dựa vào rất gần, nói chuyện nhiệt khí đều có thể chạm đến mặt đối phương, Phác Thái Anh không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà mình cư nhiên còn có thể đỏ mặt, thật sự là rất không có năng lực phòng ngự.

"Đã nhìn ra." Phác Thái Anh nói, thấp mí mắt không nhìn tới Kim Trân Ni, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì chính nàng cũng không có nắm chắc.

"Vậy chị có biết em vì cái gì tức giận không?" Kim Trân Ni thực bình tĩnh hỏi ra lời này, không còn nổi giận như vừa nãy.

Phác Thái Anh im lặng, không có gật đầu cũng không có lắc đầu.

"Chị rõ ràng biết đúng hay không?"Kim Trân Ni từng chút nói với Phác Thái Anh, rốt cuộc cô bị cái gì cũng không biết.

Phác Thái Anh vẫn im lặng.

"Nói chuyện với chị, chị đừng tránh né em." Kim Trân Ni quay đầu Phác Thái Anh qua, làm mặt Phác Thái Anh đối diện với mình.

"Em sớm đã nói cho chị biết, em thích chị, cái loại thích này, chị rõ ràng cũng thích em đúng hay không." Kim Trân Ni rốt cuộc hỏi ra được, lời này làm cho cô thật vất vả.

"Chị . . ." Phác Thái Anh không biết nên trả lời Kim Trân Ni thế nào, nàng thích Kim Trân Ni là điều không hề nghi ngờ, nhưng nàng thật sự còn không có chuẩn bị tốt tâm lý muốn ở cùng nhau với Kim Trân Ni, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi. Nàng trao ra bản thân hết thảy, kết quả là cái gì cũng không có được, trải qua một đoạn tình cảm làm nàng mất nhiều lắm tinh lực, nàng không muốn lại trải qua một lần nữa.

Chính là nàng cũng thật không ngờ, Kim Trân Ni không phải Chung Tiểu Viên, không phải tình yêu nào cũng đều yêu cầu Phác Thái Anh trả giá trăm phần trăm, tìm được một người nguyện ý vì ngươi trả giá thực không dễ dàng, nhưng nếu người nọ nguyện ý vì ngươi hy sinh, chỉ cần ngươi đáp lại một chút, như vậy cũng thật tốt lắm rồi.

"Chị cái gì? Nhanh lên trả lời em . . ." Kim Trân Ni hung tợn trừng mắt nhìn Phác Thái Anh, làm nàng trong nháy mắt giật nảy người.

"Chị không thích em!" Tính tình Phác Thái Anh cũng nổi lên, trên người nàng phất lên khí chất nữ vương ngạo kiều, nàng cũng không được vì lý do gì phải mềm lòng. Bộ dáng này làm cho Kim Trân Ni yêu thích ôn nhu không thôi.

"Vì cái gì không? Cho em một lý do." Kim Trân Ni sờ khuôn mặt trắng hồng của Phác Thái Anh, nhẹ nhàng nói.

Phác Thái Anh nhíu mày, bắt đầu liều mạng tìm lý do.

"Em là con gái."

"Em là con gái thì sao? Em thích chị thì sao? Chị thật sự không thích em một chút nào?" Kim Trân Ni đau lòng nhìn Phác Thái Anh, nàng cư nhiên không nhận ra.

"Yêu xa không lâu dài."

"Em cũng có thể dời phục đến chỗ chị" Kim Trân Ni xoa xoa tóc Phác Thái Anh

"Chị mặc kệ, em cái gì cũng không được chuyển đến đây!" Phác Thái Anh động tâm, không phải công tác còn quan trọng hơn sinh mạng của cô sao, đây là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của cô, bây giờ lại vì lý do tuỳ tiện của mình mà mặc kệ tất cả sao.

"Ừ, mặc kệ." Kim Trân Ni vùi đầu vào xương quai xanh của Phác Thái Anh, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua một chút.

Động tác nhỏ này làm Phác Thái Anh chấn động.

"Không được!" Phác Thái Anh bắt lấy tay Kim Trân Ni, nghiêm túc nói."Không thể vì chị . . . "


"Vì chị, em làm gì cũng có thể." Kim Trân Ni đánh gãy lời nói của Phác Thái Anh, nói ra.

Được rồi, cô thừa nhận sớm biết Phác Thái Anh khẳng định sẽ không để cho cô từ bỏ công việc đi nước Úc. Không phải không chuyển đến được, bên Úc cục cảnh sát không phải dễ.

"A Ni, em dừng lại . . . Em còn nhỏ!" Phác Thái Anh vừa mở miệng nhưng Kim Trân Ni đặc biệt không muốn nghe nói nữa.

"Em chỉ nhỏ hơn chị 2 tuổi, hơn nữa . . . Đã là thế kỷ 21, làm sao tư tưởng của chị như vẫn còn dừng lại ở thập niên 60 vậy?" Kim Trân Ni tiếp tục động tác nhỏ, hôn hôn xương quai xanh Phác Thái Anh.

Xương quai xanh của Phác Thái Anh phi thường xinh đẹp, không rất gầy, xương quai xanh càng thêm gợi cảm, Kim Trân Ni tổng cảm thấy chính mình nhìn không đủ, cũng sờ không đủ.

"Đều là lấy cớ đúng không." Kim Trân Ni không buông tha, nói tiếp.

Phác Thái Anh biết mình bị nói trúng, liền im lặng.

"Chị Phác, chị không nói em cũng biết vì sao có chết chị cũng không chấp nhận em. Chị so sánh em với cô Chung Tiểu Viên làm em thật không vui, em cũng không phải cô ấy. Nói thật em rất ghen tị, cô ấy xuất hiện sớm hơn em, chị yêu thích, còn đối với cô Chung Tiểu Viên tốt như vậy, chị còn chưa tốt với em đến thế." Kim Trân Ni nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của Phác Thái Anh một chút.

Kim Trân Ni đã sớm điều tra từ A Mai nên biết hết mọi chuyện, cô biết Phác Thái Anh trả giá bao nhiêu, Phác Thái Anh thậm chí vì đưa cô ta về nước, đem hơn phân nửa công việc đều ném cho Lệ Sa.

Kim Trân Ni càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị mèo cào. Nhìn thấy Phác Thái Anh cắn môi, liền theo bản năng hôn lên.

Kim Trân Ni không có kinh nghiệm gì, chỉ học một chút từ tiểu thuyết, kịch truyền hình, cô mút đôi môi đỏ mọng của Phác Thái Anh, cảm nhận được nhiệt độ cực nóng.

Kim Trân Ni động tác hôn nhẹ nhàng làm cho Phác Thái Anh động mi tâm, thân thể không tự giác mà run rẩy. Hai người hô hấp cũng càng khó khăn hơn.

Kim Trân Ni vươn đầu lưỡi, một chút một chút mà liếm môi Phác Thái Anh, thỉnh thoảng còn muốn trượt vào trong miệng. Tại sao một người không có kinh nghiệm có thể làm được chuyện này, thật không suy nghĩ . . . Phác Thái Anh khóc không ra nước mắt. Nhưng nàng không chống lại được đầu lưỡi của Kim Trân Ni.

Phác Thái Anh chậm rãi mở ra khớp hàm, Kim Trân Ni tựa như con rắn nhỏ lập tức liền xông vào, làm Phác Thái Anh hoảng sợ.

"Ah . . . !" Ngay cả không khí cũng trở nên cực nóng, lưỡi Kim Trân Ni không ngừng quấn quít lấy Phác Thái Anh, hận không thể một khắc đều dính chặt không buông, vừa mới bắt đầu Phác Thái Anh còn trốn tránh, sau cũng liền rõ ràng là để cô tuỳ tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro