Chương 34:
"A Hoa! Bên này!"
Nghe được tiếng Tiêu Nhuận, ba người gồm cả Đổng Hoa đều đồng loạt xoay qua.
"Anh, sao anh cũng tới đây, không phải không đến sao?" Kim Trân Ni kinh ngạc hỏi.
"A Hoa kêu anh đi chung với hắn, mọi người như thế nào . . . Biết nhau vậy?" Tiêu Nhuận có chút không hiểu tình hình, làm sao ba người lại đứng cùng nhau.
"A, vừa rồi cô bé này bị sặc, ta mang nước đến giúp."Đổng Hoa giải thích.
"Ha ha, cậu lại làm người tốt." Hiển nhiên, Tiêu Nhuận và Đổng Hoa rất quen thuộc, vừa thấy mặt liền kề vai sát cánh.
"Đến đây, giới thiệu một chút đi." Đổng Hoa vỗ vỗ Tiêu Nhuận, nói.
"Ừ, A Hoa, đây là em gái tôi. Trước cậu không phải vẫn luôn nói muốn tôi dẫn cậu đi gặp sao, lần này thấy được rồi. Ha ha ha ha." Tiêu Nhuận kéo Kim Trân Ni đến bên cạnh mình, nói.
"Thế nào, có phải hay không thực đáng yêu." Tiêu Nhuận rất có điểm mèo khen mèo dài đuôi, nhưng dù sao đây cũng là em gái của hắn, nói thực thì Kim Trân Ni cũng đâu có tệ, hoàn toàn xứng đôi.
"Ừ, đáng yêu, ha ha ha." Đổng Hoa vươn tay muốn xoa đầu Kim Trân Ni, Kim Trân Ni lập tức theo bản năng né một cái về phía Phác Thái Anh.
"Wow, thân thủ thật nhanh." Đổng Hoa có hơi xấu hổ, nhưng lập tức liền tìm cho mình một cái bậc thang.
"Tôi là cảnh sát." Kim Trân Ni kiêu ngạo nói ra, cánh tay nhỏ bé thuận thế ôm vai Phác Thái Anh. Nãy giờ Phác Thái Anh vẫn luôn cau mày, không biết vì sao nhưng nàng không quá thích cái tên Đổng Hoa này.
"Phác Tổng, A Ni đã làm phiền cô rồi." Tiêu Nhuận cười rụt rè với Phác Thái Anh, Đổng Hoa thì nháy mắt với Kim Trân Ni, sau lại rõ ràng lôi kéo Kim Trân Ni đi ra hoa viên.
"A . . . " Phác Thái Anh vội vàng muốn ngăn lại bọn họ nhưng bị Tiêu Nhuận ngăn cản.
"Không có gì đâu, cứ để bọn họ đi chơi đi, A Hoa sẽ không làm gì bậy bạ đâu, ha ha, tên đó hình như có ý với A Ni nhà chúng ta." Tiêu Nhuận sờ sờ cái mũi, cười nói.
Thật ra chính hắn là có ý tứ với Phác Thái Anh. Đổng Hoa vừa rồi kéo Kim Trân Ni đi chắc chắn có ý đứa em gái của mình, cho nên nhân cơ hội bây giờ chẳng phải điều tốt sao? Tiêu Nhuận cũng thật không hiểu, Phác Thái Anh vì cái gì lại lo lắng cho Kim Trân Ni đến mức như vậy, như vậy không quan hắn, hắn trở nên thừa thãi không đúng sao?
Phác Thái Anh nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại nhìn sang phía Kim Trân Ni ở bên kia.
. . .
Kim Trân Ni bên này cũng chẳng tốt mấy, bị tên Đổng Hoa cư nhiên tách rời mình khỏi Phác Thái Anh. Làm sao mà không tức giận!
"Anh dừng lại, kéo tôi ra đây làm gì? Anh tôi cùng chị Phác đang bên trong!" Cái tên bát quái, phá hỏng chuyện lành của tôi.
"Aiz, em không phát hiện anh của em có ý với Phác Tổng sao, em ở đó làm bóng đèn làm gì. Hơn nữa, anh dẫn em đi chơi cũng có khác gì đâu." Đổng Hoa cười cười nhìn Kim Trân Ni.
"Hừ." Kim Trân Ni nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới hắn, người này thật sự là xen vào việc của người khác nha.
"Ha ha ha, đi. Anh dẫn em đi ăn." Đổng Hoa quả thực xem Kim Trân Ni là trẻ con mà dụ dỗ, càng làm cho Kim Trân Ni bốc hoả hơn. Người cô thích muốn sắp thành chị dâu rồi, cô làm sao còn tâm tình ăn uống gì nữa.
Nghĩ đến đây, Kim Trân Ni một trận buồn phiền, xoay người đi trở về.
"A? Em đi đâu . . ." Đổng Hoa đuổi theo phía sau, nhưng không theo kịp đôi chân nhanh nhạy của Kim Trân Ni, cô lập tức trở về bên cạnh Phác Thái Anh, ôm tay Phác Thái Anh không chịu buông, giống như một con gấu koala.
Mà Phác Thái Anh hình như cũng thực hưởng thụ, biểu tình nhu hoà hơn rất nhiều. Đổng Hoa nhún vai với Tiêu Nhuận, tỏ vẻ hắn cũng bất lực.
"Anh, hai người các anh đi tìm mấy anh trai khác chơi đi. Em với chị Phác đi qua bên kia nhìn xem." Kim Trân Ni ôm tay Phác Thái Anh, nói với Tiêu Nhuận.
"Cùng nhau thôi, đều là người quen mà." Đổng Hoa mặt dày, cười hì hì nói.
Ta khinh, ai với ngươi là người quen. Bây giờ Kim Trân Ni có thể xác định rõ mình không thích cái tên này. Hắn hao tâm tổn trí ba bốn lần muốn chia rẽ mình với Phác Thái Anh rốt cuộc là có ý đồ gì!
Nếu Đổng Hoa biết ý nghĩ trong đầu Kim Trân Ni sợ là hộc máu chết mất thôi, hắn làm sao biết được Kim Trân Ni với Phác Thái Anh có gian tình sao mà chia rẽ?
Kim Trân Ni và Phác Thái Anh không biết lấy lý do gì để cự tuyệt, vì thật ra lời hắn nói cũng không có gì sai. Cho nên hai người cũng chỉ đành buông tha thế giới riêng của mình, theo chân hai chàng trai bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Trân Ni, em làm cảnh sát sao, ngồi phòng hồ sơ à?" Đổng Hoa hỏi Kim Trân Ni.
"Tôi là hình cảnh, tập kích bọn buôn ma tuý." Kim Trân Ni tuỳ ý đáp, đúng là nam thần tính cẩu nhân.
*Nam thần tính cẩu nhân: đẹp trai mà lại suy nghĩ vô lại
Bộ dáng cao ngạo này làm Phác Thái Anh hé miệng cười cười.
"Hả?"
"Con bé quả thực rất hồ nháo. Làm cho lão gia tử tức giận muốn chết, tôi phải dỗ thật lâu mới êm xuôi." Tiêu Nhuận nhíu mày, than thở.
"Anh~ anh là tốt nhất rồi. Gia gia hiện tại không có việc gì đi?"
"Không có việc gì, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhắc tới, lo lắng cho em."
"Haizz, tháng sau em nghỉ vài ngày sẽ trở qua thăm ông, anh nói gia gia không cần lo cho em, chăm sóc ông cho tốt, gia gia lớn tuổi rồi." Kim Trân Ni dặn dò.
"Vâng, thưa cô." Tiêu Nhuận đáp ứng.
"Tình cảm anh em hai người thật tốt nha, A Nhuận thường xuyên nhắc tới em trước mặt anh." Đổng Hoa cười nói.
"Đương nhiên, mẹ của tôi chỉ sinh hai anh em chúng tôi mà." Kim Trân Ni tức giận mà nói.
Trò chuyện cũng qua hơn một tiếng, ngoại trừ nói chuyện tào lao bên ngoài, Tiêu Nhuận và Phác Thái Anh thuận tiện cũng nói chút chuyện hợp tác. Loại tụ hội như này ngoài việc vun đắp tình cảm đồng thời cũng xúc tiến cho các công ty hợp tác với nhau.
"Chị Phác, đầu em hơi choáng váng . . ." Nói xong Kim Trân Ni liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống sàn nhà. Phác Thái Anh thấy cô không ổn, vội vàng đỡ lấy cô, sau đó để cô tựa vào trên người mình.
"Chị đã nói rượu này rất mạnh, vậy mà em còn đòi uống cho được." Phác Thái Anh oán trách Kim Trân Ni một câu, nhưng trong lòng lại lo lắng muốn chết.
"Lầu hai hình như có canh giải rượu, Tiêu tổng, phiền anh đi một chuyến." Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, nhíu mày nói với Tiêu Nhuận
Hai anh em đều không có bất luận sức chống cự nào với Phác Thái Anh, Tiêu Nhuận cũng bị Phác Thái Anh nhìn một cái lập tức bị mê hoặc thất điên bát đảo, vội vàng đi lên lầu. Ngược lại Đổng Hoa đứng một bên, ánh mắt khẽ động, không biết nghĩ ra cái gì.
"Nóng." Kim Trân Ni miệng nói xong nóng, lại nhắm thẳng ngực Phác Thái Anh chui vào. Tuy có chút nóng, khoe miệng Kim Trân Ni liền nhếch lên một chút
"Vậy làm sao bây giờ, uống chút nước đá đi. Anh của em đi lấy canh giải rượu rồi." Phác Thái Anh giúp Kim Trân Ni xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Choáng váng đầu." Kim Trân Ni ngẩng đầu ủy khuất nói, không biết là giả hay là thật.
Phác Thái Anh vẫy vẫy tay gọi phục vụ đằng xa lấy một ly nước đá đem đến, từng chút một đút vào miệng Phác Thái Anh.
Đổng Hoa đứng một bên buồn bực, hai người bọn họ coi hắn như người vô hình . . . Mà hai đương sự cũng không biết là hành vi của các cô ở trong mắt người bên cạnh gian tình đến cỡ nào.
Thẳng đến khi Kim Trân Ni uống xong nước đá, Tiêu Nhuận mới thật cẩn thận bưng canh giải rượu đi tới, hắn không có nhìn đến màn vừa rồi, nếu không Kim Trân Ni thế nào cũng bị bại lộ.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lát sau khi uống xong canh giải rượu, Phác Thái Anh cúi đầu sát vào Kim Trân Ni hỏi.
"Đỡ hơn rồi." Mặt Kim Trân Ni đỏ hồng, không biết là bởi vì rượu hay bởi vì Phác Thái Anh.
Trách không được người xưa có nói: Mẫu Đơn hoa hạ tử. Tố Quỷ dã phong lưu
"Cho dù có thành không khí ta cũng chịu." Kim Trân Ni nghĩ như vậy.
"Đứng lên được không?"
"Ừ." Kim Trân Ni hơi nhăn nhó vịn thành ghế đứng lên, sau đó tự chủ ngã thân to lớn của mình vào Phác Thái Anh, cô không muốn đứng lên chút nào. Tiêu Nhuận trở mình xem thường một cái, em gái nhà hắn đột nhiên giả vờ mong manh thật đúng là làm cho hắn nhìn không có quen, làm cảnh sát thể lực cũng không kém lắm, làm sao có thể không đứng dậy được, kêu cô nhảy múa khiêu vũ một đoạn cô còn có thể, vậy vì cái gì giờ lại giả vờ nhu nhược đây? Đừng nói là giả vờ cho Đổng Hoa coi đi. Lúc này Tiêu Nhuận quyết định hợp tác em gái cùng Đổng Hoa. Hai người nếu có thể đều kết hôn vậy không thể nào tốt hơn được nữa.
"Các vị khách, mời nhìn qua bên này, bên này . . . " Giọng nam nhân thông qua micro truyền đến tai mọi người, hội trường rất nhanh liền yên tĩnh lại.
"Đầu tiên, tôi rất cảm ơn mọi người có thể tham dự buổi tiệc đêm nay, mục đích chúng ta tụ hội chắc mọi người cũng hiểu rõ, cùng ngành sản xuất với nhau, nhằm trao đổi tình cảm, nói chuyện công việc hợp tác đúng không. Để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, năm nay tôi còn tổ chức trao giải thưởng, đương nhiên cũng không phải cái gì quá lớn, chỉ là một chút quà nhỏ nhoi, hy vọng mọi người có thể thích. Ha ha, phần thưởng của chúng ta chia làm ba giải nhất nhì ba, ít nhất còn có giải an ủi, anh có tôi cũng có mọi người đều có. Bây giờ mời mọi người lấy thư mời ra, mỗi thư mời đều có một con số. Chúng tôi may mắn mời được thị trưởng Vương bỏ chút thời gian đến tham gia, mời thị trưởng Vương đến mở giải thưởng. Mọi người cho tràng pháo tay nào!"
Nam nhân vỗ tay đầu tiên, một nữ tiếp tân đưa thị trưởng lên sân khấu, một cô khác thì bưng hộp số đứng ở một bên.
"Hôm nay thật cao hứng khi có thể tham gia buổi tụ hội này." Thị trưởng một phen mở màn xong, bắt đầu bốc số, đầu tiên là mở giải ba.
"Được, chúng ta đã có kết quả giải ba, số 1, số 8, số 18." Nam nhân xem tờ số, thông qua mic nói.
Phác Thái Anh không có hứng thú với thể loại này, nhưng Kim Trân Ni thì có, cô cầm thư mời của Phác Thái Anh nhìn qua.
"Số 2, số chị là số 2." Kim Trân Ni kéo kéo Phác Thái Anh, nói.
Ngay lúc Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh nói chuyện, giải thưởng rất nhanh liền công bố được một nửa. Giải ba là một cái điện thoại di động. Giải nhì là một notebook, kế tiếp là giải nhất.
"Mọi người có muốn biết phần thưởng giải nhất là cái gì không? Thị trưởng Vương mời ngài đến đây." Nam nhân trên khán đài tỏ vẻ bí mật, tất cả mọi người bị hắn làm cho tò mò đến khó chịu, rốt cuộc phần thưởng là gì.
"Thời khắc kích động lòng người cũng tới rồi . . . Giải nhất . . . Đoạt huy chương là . . . Số 2!"
"Cho mời số 2 lên khán đài."
Kim Trân Ni miệng mở thành hình chữ O, là thật sao, vận khí thật quá tốt đi, vậy mà lại trúng! Kim Trân Ni hưng phấn kéo Phác Thái Anh đứng lên, sau đó đẩy Phác Thái Anh đi lên đài.
Lúc nam nhân nhìn thấy Phác Thái Anh và Tiêu Nhuận đồng thời đi lên, hắn sửng sốt một chút. Xảy ra vấn đề gì . . . Dưới khán đài mọi người cũng bắt đầu xôn xao.
"Không phải nói chỉ có một giải nhất sao? Làm sao mà cả Phác Tổng và Tiêu Tổng đều lên vậy."
"Đúng vậy, là chuyện gì xảy ra nhỉ?"
"Này, Phác Tổng, Tiêu Tổng, hai người . . ." Nam nhân có chút xấu hổ đi lên trước, nhận lấy thư mời của Phác Thái Anh và Tiêu Nhuận, nhìn đến trên mặt thư đều in số 2 giống nhau, hắn không biết phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro