Chương 95
Thừa dịp không ai chú ý đến, Kim Trân Ni lặng lẽ lôi kéo Phác Thái Anh lên lầu hai.
"Mau vào đi ——" Kim Trân Ni thúc giục Phác Thái Anh hướng hộp quà to lớn ở góc phòng, "Tớ cố ý vì cậu mà lượng thân định chế."
"Cái này, không phải đâu." Phác Thái Anh chỉ vào hộp quà màu hồng to đùng, xấu hổ mà nhìn Kim Trân Ni, nàng có phải hay không bị kịch Quỳnh Dao tẩy não, còn tưởng rằng chính mình là tra nam sao? "Như vậy cũ kỹ."
"Dài dòng, mau vào đi." Kim Trân Ni cảm thấy năng lực của mình bị nghi ngờ, ai đều có thể ngại cũ kỹ nhưng riêng Phác Thái Anh thì không được, nói đến phương diện này nàng còn không bằng chính mình, "Chiêu trò không cần mới, dùng được là được!"
"Thật sao?" Phác Thái Anh do dự không muốn chui vào, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy rất ngốc.
Kim Trân Ni đã sớm nhìn thấu tính tình Phác Thái Anh, biết nàng da mặt mỏng, cho nên mới nói trước một hai câu động viên để nàng yên tâm, "Yên tâm, đến lúc đó mình chỉ dẫn một mình Lạp Lệ Sa tới, tuyệt đối không quấy rầy các cậu ha."
Vẫn là câu nói kia, lời nói từ miệng Kim Trân Ni nếu đáng tin thì heo mẹ đều có thể bay lên trời.
"Trân Ni, Thái Anh đi đâu?" Lạp Lệ Sa tìm một vòng, cũng chưa tìm được bóng dáng Phác Thái Anh.
"Phác Thái Anh nói cậu ấy quên mang theo quà cho chị." Kim Trân Ni trắng trợn nói dối cũng không hề chớp mắt một cái, không thể bắt bẻ, "Bây giờ quay về lấy, chờ lát nữa sẽ tới, chúng ta trước lên lầu đi thôi ~"
"Vẫn luôn bừa bãi như vậy."
Trên lầu, Phác Thái Anh ngồi xổm trong màu đen của hộp. Nàng sờ sờ nhẫn cầu hôn trong túi, trong lòng thấp thỏm bất an, nàng lặng lẽ giấu Lạp Lệ Sa hai tháng quỹ đen để mua được cái nhẫn này.
Phác Thái Anh vốn dĩ cho rằng, kết hôn là nàng cùng Lạp Lệ Sa đạt tới thoả thuận rồi, cũng không cần thiết cầu hôn làm gì? Nhưng Kim Trân Ni nói, rất cần thiết, liền phải thừa dịp tuổi còn trẻ lưu lại một ít hồi ức ngọt ngào lãng mạn, Phác Thái Anh cũng cảm thấy Kim Trân Ni nói có đạo lý, cho nên mới có một màn này.
Phác Thái Anh vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng gần, xa xa đã nghe được tiếng Kim Trân Ni ồn ào, "Quà của Thái Anh đem tới rất rất bự nha, ha ha ha......"
Cùng với Kim Trân Ni "gian xảo" cười, các nàng tiếng bước chân càng ngày càng gần, từ từ, Phác Thái Anh tâm kinh hoàng, nghe được không chỉ có hai người.
"Lớn như vậy, Lệ Sa mau mở ra nhìn xem." tiếng của Dương San.
"Chị của tôi đâu rồi?" tiếng của Phác Kiệt.
"Bạn gái đưa quà chính là không giống nhau a." thanh âm Lạp Trạch
"......"
Cơ hồ thanh âm mỗi người đều nghe được, Phác Thái Anh tránh ở trong rương cũng không dám đi ra ngoài, cái này đáng chết Kim Trân Ni......Đã nói chỉ mang Lạp Lệ Sa đi lên, còn nói cái gì tuyệt đối không quấy rầy.
"Lạp Lệ Sa, chị mở ra nhìn xem đi, Thái Anh nói chị nhất định sẽ thích." Kim Trân Ni đẩy Lạp Lệ Sa tiến lên.
Nhìn Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni diễn tiểu kỹ xảo này, trước khi Lạp Lệ Sa mở hộp quà ra, trong lòng ước chừng đoán được năm sáu phần, để xem bộ dáng khổ sở của Phác Thái Anh, có thể làm ra được bất ngờ gì.
Lạp Lệ Sa đem nắp hộp quà xốc lên, quả nhiên bên trong có một người ngồi xổm, vẫn là Lạp Lệ Sa trước tiên hướng Phác Thái Anh vươn tay, bất đắc dĩ mà cười nói, "Xuất hiện đi ——"
"Lệ Sa......" Phác Thái Anh lại một lần thừa nhận, nàng quả nhiên không thích hợp làm người khác ngạc nhiên. Phác Thái Anh chậm rãi từ hộp quà đứng lên, sau đó liền thấy hơn mười con mắt dùng cùng một động tác nhìn chằm chằm chính mình.
Mấu chốt là lúc này ba nàng còn đặc biệt nói một câu gây mất hứng: "Đứa nhỏ này, không có việc gì con trốn trong rương làm gì?"
"Ba!" Phác Thái Anh liếc mắt một cái ngó ba nàng, nàng chắc chắn không thể nghi ngờ là được kế thừa truyền thống tốt đẹp từ phụ thân, nhưng bây giờ nàng rất muốn che miệng của ba nàng lại, lúc này làm cho nàng càng xấu hổ, không khí lãng mạn tốt đẹp bị nàng biến thành khôi hài.
Mọi người ở đây đồng thời đều cười vang lên...... Phác Thái Anh hít sâu một hơi, đều như vậy, liền mặc kệ hết đi.
Nhìn đến Phác Thái Anh lên sân khấu với phương thức "Xấu hổ" như vậy, Kim Trân Ni che mặt, kế hoạch của nàng thiết nghĩ cảnh tượng cũng không phải là như vậy, nàng tưởng tượng chính là, Phác Thái Anh đột nhiên nhảy lên lớn tiếng nói một câu "Happy Birthday", cho dù không làm Lạp Lệ Sa kinh hỉ, ít nhất cũng dọa được Lạp Lệ Sa nhảy dựng.
Nhưng thật ra Kim Trí Tú xem đến mặt đều sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, "Muốn hay không lại đáng yêu một chút, ha ha ha......"
"Lạp Lệ Sa, sinh nhật vui vẻ ~ năm nay quà sinh nhật......" Phác Thái Anh không nhìn người chung quanh, cùng Lạp Lệ Sa đại khái cách nhau một cánh tay, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt biết cười nhìn chằm chằm đôi mắt Lạp Lệ Sa, "...... Em đem chính mình tặng cho chị."
Tuy rằng thanh âm không phải rất lớn, nhưng người ở đây hẳn đều nghe được, bởi vì Phác Kiệt, Kim Trân Ni bọn họ đều bắt đầu ồn ào, "Ác ~~~"
"Thái Anh, mau nói nha......" Kim Trân Ni đưa mắt ra hiệu cho Phác Thái Anh, thúc giục nàng nhanh nói chuyện chính.
Mấu chốt là lúc này đầu óc Phác Thái Anh trống rỗng, cũng không biết bắt đầu nói từ câu nào, lời nào.
"Cậu —— mau —— nói —— đi ——" Kim Trân Ni vẫn luôn hướng Phác Thái Anh làm khẩu hình.
Kim Trí Tú chụp một phát trên mông Kim Trân Ni, "Chị nói em lẩm bẩm cái gì vậy?"
Lạp Lệ Sa, gả cho em đi!
Nếu không nói được lời ngon tiếng ngọt, Phác Thái Anh quyết định nói thẳng câu này, đang chuẩn bị duỗi tay lấy nhẫn trong túi, ngày lúc này Lạp Lệ Sa dắt lấy tay nàng, ở trước mặt mọi người hỏi Phác Thái Anh: "Có thể thỏa mãn một cái nguyện vọng sinh nhật của chị sao??"
"Chị nói đi......" Kế hoạch cầu hôn của nàng bị Lạp Lệ Sa một câu đánh gãy, tất cả mọi người an tĩnh xuống dưới.
"Gả cho chị."
"Wow......" Lúc này, trong phòng mới thực sự bùng nổ!
Ba chữ này, Lạp Lệ Sa thế nhưng nói sớm hơn nàng một bước, Phác Thái Anh nghe ba chữ này xong, nguyên bản tâm tình hỗn loạn lại yên tĩnh xuống, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Lạp Lệ Sa, con ngươi kia đen như mực, chỉ chứa chính mình.
Các nàng không có nói cho nhau, nhưng lại lựa chọn cùng một ngày cầu hôn, này nên nói là hài kịch tính, vẫn là ăn ý?
Kim Trí Tú đưa cho Lạp Lệ Sa nhẫn kim cương.
Kim Trân Ni ở một bên xem há hốc mồm, tình huống hoàn toàn trái ngược lại với kế hoạch, nàng hỏi Kim Trí Tú,
"Lạp Lệ Sa cũng muốn cầu hôn, chị sao không chịu nói với em sớm?!"
"...... Cũng?" Kim Trí Tú nếu nói cho Kim Trân Ni biết, Kim Trân Ni khẳng định quản không được miệng muốn nói cho Phác Thái Anh nghe, cho nên Kim Trí Tú không muốn lộ ra nửa điểm là hôm nay Lạp Lệ Sa muốn cầu hôn.
"Thái Anh, em đồng ý gả cho chị, chị đồng ý làm bà chủ quán của em, cả đời." Không có từ ngữ hoa lệ, thổ lộ nghe bình đạm tựa nước, lại là khát vọng lớn nhất của Phác Thái Anh bấy lâu nay.
Thời khắc Lạp Lệ Sa quỳ xuống, Phác Thái Anh nhìn mặt nàng lệ nóng theo mi tràn ra, nàng dùng bàn tay nhẹ che miệng mũi, đôi mắt vẫn là cười đến cong cong, chẳng qua nước mắt vẫn luôn chảy, đó là bởi vì hạnh phúc cùng cảm động. Nguyên lai Lạp Lệ Sa cũng nhớ rõ ngày này, nhớ rõ các ước định giữa các nàng. Phác Thái Anh đã thấy nhiều mặt của Lạp Lệ Sa, khi công tác nàng cao ngạo quả quyết, khi vẽ tranh nàng cảm tính lãng mạn, cũng mặc kệ Lạp Lệ Sa là thân phận gì địa vị gì, đối với mình, luôn là ôn nhu như nước sủng nịch, Phác Thái Anh đều cảm thấy mình bị Lạp Lệ Sa sủng lên trời.
Hai mươi mấy năm qua, Phác Thái Anh cảm thấy quyết định chính xác nhất của mình, chính là đối diện với tình cảm của mình và Lạp Lệ Sa.
"Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!"
Mấy cái người trẻ tuổi không ngừng làm nóng bầu không khí.
"Mau đồng ý!"
"Phác Thái Anh, đừng chần chờ nữa!"
Kim Trân Ni ở một bên "Điên cuồng gào thét".
"Đồ ngốc, gả cho em ——"
"Dạ! Dạ!!!" Phác Thái Anh như cũ che miệng cười khóc, nặng nề mà gật đầu, chờ hơi bớt kích động, mới dùng tay lau nước mắt, "Dạ......"
Lạp Lệ Sa đứng lên, kéo tay Phác Thái Anh qua, cúi đầu đem nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út bên tay trái của nàng, hai người rốt cuộc gắt gao mà ôm nhau.
"Lạp Lệ Sa, em yêu chị." Phác Thái Anh vòng qua cổ Lạp Lệ Sa, ghé vào đầu vai cô, nhìn nhẫn trên ngón áp út của mình, dưới ánh đèn lấp lánh chói mắt.
"Thái Anh." Lạp Lệ Sa cúi đầu thay nàng lau khô nước mắt, nâng mặt nàng, đem môi hôn lên.
"...... Thật nhiều người... ân......" Ở thời khắc Lạp Lệ Sa hôn xuống, Phác Thái Anh vẫn phối hợp nhắm mắt.
Người trẻ tuổi hoan hô vỗ tay nồng nhiệt, mấy vị gia trưởng cảm động chiếm đa số, Tạ Phân xem đến hốc mắt đều đỏ, rốt cuộc thực sự có loại cảm giác gả nữ nhi đi, xem ra lúc trước cho các nàng một lần cơ hội là đúng. Hai nữ nhân cũng có thể trải qua rất tốt, hai người cùng nhau sinh hoạt ra sao, mấu chốt là tính cách hợp nhau, trong lòng có thể đi vì đối phương suy nghĩ.
"Lệ Sa ơi, hai người tính toán khi nào làm hôn lễ?"
Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa nhất trí muốn sang năm làm, hiện tại tới gần cuối năm, tiệm cà phê cũng mới vừa khai trương. Lại nói, hôn lễ của các nàng, nhất định phải hảo hảo chuẩn bị.
"Sang năm làm cũng tốt, cụ thể ngày tháng ta còn phải cùng thông gia hảo hảo thương lượng một chút."
Thông gia...... Phác Thái Anh mới hiểu ý Tạ Phân chỉ là Dương San, mẹ của nàng sửa miệng cũng có chút quá nhanh đi? Đó là khúc sau này. Nhưng mà Tạ Phân cùng Dương San đều thích chơi mạt chược, như vậy chủ đề nói chuyện sẽ không thiếu.
"Vậy vất vả cho cô quá."
"Con như thế nào còn gọi mẹ là cô?"
Tạ Phân lôi kéo Lạp Lệ Sa tay, "Nên sửa miệng."
"Ba mẹ ——, hai người vất vả rồi."
"Vất vả đâu chứ~" Tạ Phân tươi cười rạng rỡ, cảm giác tựa như đột nhiên nhiều thêm một đứa con gái vừa xinh đẹp lại có tài năng.
Thấy như vậy, Dương San chạy nhanh đem Phác Thái Anh kéo đến bên mình,
"Thái Anh, con cũng nên sửa miệng nha ~"
"Mẹ ~~~" Phác Thái Anh ngọt ngào kêu một tiếng.
Vẫn luôn nháo đến buổi tối chín mười giờ mới về nhà.
"Đồ ngốc, gả cho em ——"
Phác Thái Anh thật giống một đứa ngốc, nhìn chằm chằm trên tay nhẫn kim cương, nhớ đến ban ngày ánh mắt của Lạp Lệ Sa khi cầu hôn nàng, sau đó lại cười ngây ngốc một mình. Kim Trân Ni nói rất có lý, quả nhiên cầu hôn vẫn là cần thiết, xem người khác cầu hôn đều không cảm thấy có cái gì, nhưng khi mình thành vai chính, mới hiểu được cái cảm giác hạnh phúc này.
Chỉ tiếc, nàng hôm nay vốn định cầu hôn Lạp Lệ Sa.
"Còn không có xem đủ?" Trước khi đắp mặt nạ, Lạp Lệ Sa liền thấy Phác Thái Anh nhìn nhẫn xuất thần, đắp xong mặt nạ, Phác Thái Anh vẫn duy trì tư thế như cũ.
"Thật ra hôm nay em......" Phác Thái Anh ở trước bàn trang điểm, một bên mát xa cho nàng một bên nói, "Em còn có quà muốn tặng cho chị."
"Chính em đều tặng cho chị, còn có cái gì?"
"Cái này......" Phác Thái Anh đem hộp nhỏ đưa đến tay Lạp Lệ Sa, tuy rằng không có lớn như "Trứng bồ câu" của Lạp Lệ Sa tặng nhưng cũng do mình dụng tâm chọn.
Lạp Lệ Sa mở ra, cư nhiên cũng là một chiếc nhẫn cầu hôn, khóe miệng cười, nàng quả nhiên rất có tâm.
"Chị nếu là chậm một chút nữa, em sẽ......" Lạp Lệ Sa nếu là chậm một chút nữa, quỳ một gối xuống đất sẽ là Phác Thái Anh, "Bây giờ em giúp chị mang vào......"
"Không được, có lệ như vậy?" Lạp Lệ Sa cố ý làm khó dễ nàng.
Chẳng lẽ lại muốn tới một lần cầu hôn, Lạp Lệ Sa mới bằng lòng mang lên nhẫn kim cương? Phác Thái Anh cũng học bộ dáng ban ngày của cô, "Hiện tại có thể chứ? Lạp Lệ Sa, gả cho em đi ~"
Lạp Lệ Sa không vội mà đáp lại, mặt mỉm cười, không chút để ý đi đến tủ quần áo kế bên, từ bên trong lấy ra một cái hộp dài, giơ hỏi Phác Thái Anh:
"Cái này là của em hả?"
Cái hộp kia ...... Nói đến cảm thấy thật xấu hổ, tháng trước nàng ăn sinh nhật, Kim Trân Ni vậy mà tặng cho nàng một bộ nội y tình thú, hiện tại bị Lạp Lệ Sa phát hiện. Còn không bằng sớm một chút ném, "Cái này......"
Lúc này Lạp Lệ Sa đã lấy ra từ trong hộp một "Mảnh vải nhỏ", Phác Thái Anh nếu nói nội y tình thú này là Kim Trân Ni mua cho nàng, vậy Lạp Lệ Sa đêm nay sợ là phải trở mặt đem nàng "Đá" xuống giường.
"Là... em......" Phác Thái Anh ấp úng mà thừa nhận, sau đó đứng dậy tính toán đi lấy lại từ tay Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa không cho nàng, hỏi lại: "Em mua cái này làm cái gì?"
"Em...... em không cẩn thận mua sai rồi...... em đi ném......" Phác Thái Anh căng da đầu, tuy rằng nàng và Lạp Lệ Sa ở bên nhau đã nhiều năm, chuyện nên làm cũng đều làm, nhưng còn chưa có "Chơi" quá xấu hổ như vậy. Phác Thái Anh nghĩ thầm Lạp Lệ Sa khẳng định không thích đồ vật như vậy, nhưng phản ứng tiếp theo của Lạp Lệ Sa lại nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Thái Anh, chị mặc cho em xem, được không?" Lạp Lệ Sa tiến đến ôm nàng, ở nàng bên tai thổi khí, giọng trầm khàn thật sự quá mê người, "Có muốn xem không?"
Có cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột, Phác Thái Anh cố gắng nuốt nuốt nước miếng, cũng không muốn nói đi ném nữa, còn mặt dày hơn gật đầu nói: "......Muốn." Rốt cuộc nghĩ thỉnh thoảng chơi một chút "Tình thú" cũng không gì đáng trách.
Liền sau khi Phác Thái Anh hoàn toàn thành thật, Lạp Lệ Sa nắm lỗ tai nàng, Phác Thái Anh nhưng thật ra thật dám nghĩ, nàng bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, "Nghĩ cũng thực đẹp......"
Lạp Lệ Sa lại cố ý câu dẫn nàng! Đây đã không phải lần đầu tiên, nhưng Phác Thái Anh mỗi lần đều mắc câu...
Phác Thái Anh nhanh nhanh muốn cấp cho mình đường lui "... Em nói giỡn......"
"Em đem cái này mặc vào, chị liền đem nhẫn mang lên." Lạp Lệ Sa đem
"Tiểu y phục" nhét vào tay nàng.
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn, đặc biệt khó xử, "Nhất định phải mặc hả......"
"Cũng có thể không mặc......"
Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, liền biết Lạp Lệ Sa "Thông tình đạt lý" nhất.
"...... Nhưng mà tháng này em đừng nghĩ sẽ chạm được vào chị."
Cân nhắc lợi hại, Phác Thái Anh: "Này...... Chị chờ em một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro