Chương 90
"Con nhận sai với ba con đi......"
Tạ Phân thay Phác Thái Anh cuốn ống tay áo lên, từng vết thương do bị roi quất, ở trên làn da trắng nõn phá lệ cảm thấy giật mình, này mới chỉ là trên cánh tay, trên người còn không biết bị bao nhiêu chỗ, đều là dùng dây thắt lưng mà đánh.
Có người mẹ nào có thể thấy con gái chịu loại hình phạt này, lúc Tạ Phân ở bên cạnh vừa nhìn Phác Thái Anh bị đánh vừa lấy nước mắt rửa mặt, tức giận rất nhiều, nhưng lại đau lòng nhiều hơn, "Con cũng không biết xin tha, trốn một chút, vậy phải làm sao bây giờ đây......"
"Mẹ –" Phác Thái Anh quay qua dùng tay giữ chặt Tạ Phân, so với việc trong lòng khó chịu, thì đau đớn trên thân thể căn bản không tính cái gì, từ nhỏ nàng vẫn luôn nghe theo lời cha mẹ nói, nhưng lúc này đây thật sự không làm được......
Phác Thái Anh kiên cường mà khóc nức nở, cả người bị thương vẫn chưa đủ, trực tiếp quỳ xuống dưới chân Tạ Phân, ôm một chút hi vọng cuối cùng, mẹ nàng dễ mềm lòng hơn so với ba nàng, "Mẹ...... Cho con cùng Lạp Lệ Sa một lần cơ hội được không? Con xin mẹ......"
"Con......" Tạ Phân hất tay Phác Thái Anh ra, lúc đầu cứ nghĩ rằng sau khi giáo huấn da thịt, Phác Thái Anh liền sẽ "tỉnh ngộ", Tạ Phân cắn răng một cái, hung hăng mà nói, giống như ăn quả cân mà quyết tâm, "Không nghĩ ra, liền quỳ đến khi suy nghĩ cẩn thận mới thôi!"
Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình nàng, đôi mắt Phác Thái Anh nhìn chằm chằm sàn nhà, vài phút cũng chưa từng dời đi, giống như người mất hồn. Nàng không rên một tiếng mà quỳ gối trên sàn nhà, tâm loạn như ma, nàng cho rằng bản thân đã chuẩn bị đủ tâm lý để đối mặt với những chuyện này, nhưng cũng giống như không.
"Nếu con còn bị ma quỷ ám ảnh, liền đi ra khỏi cái nhà này!"
Này là những lời mà cha nàng nói khi trên trán nổi gân xanh, đây là tình hình tệ nhất mà Phác Thái Anh đã nghĩ tới, rõ ràng đều là những người quan trọng nhất đáy lòng mình, nhưng lại không thể không đứng ở hai mặt đối lập.
Từ nhỏ đến lớn, ba nàng chưa từng lớn tiếng mắng nàng, cũng đừng nói tới việc đánh nàng giống như hôm nay.
"Chị, chị làm gì vậy a......" Tạ Phân đi rồi, Phác Kiệt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Phác Thái Anh quỳ trên mặt đất như khúc gỗ, vẻ mặt chật vật, "Mau đứng lên!"
"Chị vô dụng như vậy, chị hoàn toàn không hiểu ba sao......" Phác Kiệt vẫn luôn thực sự ầm ĩ, thời điểm lên cao trung thời còn đánh người, nhưng chưa có lần nào hắn thấy ba giận đến không thể khống chế nỗi giống như đêm nay. Phác Minh chính là "Hổ ba" điển hình, hơn nữa có chút chủ nghĩa đại nam tử, Phác Thái Anh cũng thật có dũng khí, dám trực tiếp ngã bài cùng mọi người trong nhà như vậy.
"Chị đây có thể làm sao giờ?" Hốc mắt Phác Thái Anh đã ngập nước mắt, cố chấp mà nói. Quan hệ của nàng và Lạp Lệ Sa dù sao cũng không thể tiếp tục giấu diếm được... Ngày này, sớm hay muộn nàng đều phải đối mặt, mà hiện tại đã bước đến bước này, nàng không nghĩ tới việc quay đầu lại.
"Chị như vậy cũng không phải là biện pháp." Phác Kiệt vò đầu, lúc trước khi biết Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở bên nhau, liền đoán được sẽ có những chuyện diễn ra giống như ngày hôm nay, bất quá ba mẹ cậu ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa Phác Thái Anh lại là một khúc gỗ, cũng không biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chuẩn bị không tốt ngày mai lại làm ầm ĩ lên, lại bị đánh một trận, "Hay là...... Chị ứng phó với ba mẹ trước, đáp ứng bọn họ, cùng Lạp Lệ Sa chia tay......"
"Không được!" Phác Thái Anh là một khúc gỗ thẳng đến không thể thẳng hơn, vừa nghe thấy muốn chia tay với Lạp Lệ Sa, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Phác Kiệt đỡ trán thở dài, Tết nhất trình diễn một "bộ phim" như vậy, thật là dày vò người, cậu nhỏ giọng giải thích với Phác Thái Anh, "... Em không có bảo các chị thật sự chia tay, trước hết ổn định ba mẹ, chị còn muốn bị đánh sao? Lúc này ba xuống tay cũng quá nặng......"
Hiện tại Phác Thái Anh đều chịu vì Lạp Lệ Sa xuất quỹ, Phác Kiệt liền biết tình cảm Phác Thái Anh đối với Lạp Lệ Sa, so với tưởng tượng của mình còn sâu nặng hơn nhiều. Chị của hắn là dạng người gì? Từ nhỏ chưa từng làm một chuyện phản nghịch, là con gái ngoan ngoãn điển hình, mỗi một giai đoạn cuộc sống đều là "làm từng bước" mà tiến hành, lúc này "Phản nghịch" đến long trời lở đất có nghĩa là cái gì? Có nghĩa muốn làm chuyện lớn...
"Không thể thực hiện được......" Phác Thái Anh không đồng ý khả năng này, nếu là làm như vậy, cũng không khác hẳn với chia tay, nếu nàng giả ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ba mẹ nàng cũng sẽ không để cho nàng trở lại thành phố S.
Phác Kiệt cũng nghĩ đến điểm này, hắn vuốt cằm hít vào một hơi, "Ba mẹ khẳng định cũng sẽ không thả chị......"
"Thật sự không được, cũng chỉ có như vậy......" Phác Kiệt kề sát lỗ tai Phác Thái Anh, đem ý nghĩ của bản thân nói cho Phác Thái Anh biết.
"Như vậy không quá thích hợp đi......"
"Còn có biện pháp khác thích hợp hơn sao? Chị yên tâm, trước hết chị và ba mẹ tách nhau ra bình tĩnh lại một chút." Phác Kiệt vỗ vỗ bộ ngực, "Bọn họ có em coi chừng, sẽ không có việc gì."
Tuy rằng lúc trước Phác Kiệt có nói qua, không muốn quản chuyện giữa nàng và Lạp Lệ Sa, nhưng cũng chỉ là nói lẫy, nói cho cùng thì đây cũng là chị ruột của hắn. Thế hệ trước nhất thời không thể tiếp thu có thể hiểu được, sau đó hắn cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều, hiện tại đã là thời đại nào, tình yêu chân chính chẳng phân biệt tuổi tác giới tính, vừa lúc ứng với câu mà ban đầu hắn đã nói với Phác Thái Anh.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Phân vẫn không yên tâm về Phác Thái Anh, nghĩ thầm trên người nàng còn có vết thương, cũng không biết tối hôm qua có phải lại ngây ngốc mà quỳ cả đêm hay không, rốt cuộc vẫn là nghĩ không thông, kết quả đẩy cửa ra vừa thấy, không có thân ảnh Phác Thái Anh trong phòng, trên giường chăn nệm cũng đã xếp gọn gàng.
Nhìn một vòng xung quanh căn phòng, Tạ Phân cũng không phát hiện bóng dáng của Phác Thái Anh.
"Con có nhìn thấy chị con đâu không?!" Tạ Phân ngăn Phác Kiệt vừa mới rời giường lại, nôn nóng hỏi.
"Không thấy." Phác Kiệt xoa xoa đôi mắt, nhìn bộ dạng nôn nóng của Tạ Phân , hỏi, "Làm sao vậy?"
"Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng người đâu......" Tạ Phân cảm thấy có loại cảm giác không tốt, nhanh chóng gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, nhưng điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, thấy thế liền hoảng hốt hơn, "Không gọi được...... Con mau gọi điện thoại cho chị con!"
"Có thể là...... Đi trở về hay không?" Phác Kiệt gọi tự nhiên cũng là trạng thái tắt máy.
"Hành lý của nó còn ở đây, có thể đi đâu......" Hành lý không mang đi, người lại không thấy, điện thoại cũng không có liên hệ được, hơn nữa tình trạng tối hôm qua của Phác Thái Anh, những việc này liên kết lại với nhau, Tạ Phân không muốn nghĩ nhiều cũng không được, "Nàng... Nàng sẽ không làm việc ngốc đi......"
"Mẹ đừng có suy nghĩ miên man, chị biết chừng mực...... Có lẽ, có lẽ chỉ là đi ra ngoài giải sầu......"
"Tuyết lớn như thế này, đi đâu giải sầu!" Ngày thường Phác Thái Anh đều có chừng mực, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, liền thay đổi giống như một người khác, Tạ Phân càng nghĩ càng không thích hợp, chịu không nổi chuyện này, cân nhắc gọi, "Lão Phác! Lão Phác! Ông ra đây......"
Nửa buổi sáng trôi qua không có sai biệt lắm, vẫn không thấy Phác Thái Anh trở về, điện thoại vẫn như cũ không liên hệ được, một nhà ba người đều ngồi ở trong phòng khách. Tạ Phân bồn chồn không yên ngồi ở trên sô pha, trong tay còn khẩn trương cầm lấy di động. Tối hôm qua quả thật nói có chút quá đáng, vừa đánh lại còn vừa mắng, nhịn không được mà đi trách cứ Phác Minh, "Tối hôm qua bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện không được sao? Còn xuống tay nặng như vậy...... Phác Thái Anh chưa từng chịu đựng loại hình phạt giống vậy......"
Nói, Tạ Phân che mặt khóc, Phác Kiệt tiến lên ôm lấy bà, vỗ lưng bà, "Mẹ –, có lẽ chị chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút."
"Phạm vào sai lầm, nên phê bình! Dạy mãi không sửa, liền phải trừng phạt!" Phác Minh thuộc về loại miệng dao găm tâm đậu hủ, trong lòng mặc dù hối hận, ngoài miệng cũng sẽ không nói ra, "Phác Thái Anh...... nếu nó hôm nay không trở lại, về sau cũng đừng có mong bước vào cánh cửa căn nhà này nữa!"
"Lời này ông nói cho ai nghe?! Cho nó cơ hội không được sao? Động một chút là bảo cút đi... Hiện tại khen ngược, nó thật sự đi rồi...... Ông không đau lòng con gái của mình, nhưng tôi đau lòng......" Thấy Phác Minh đứng dậy, Tạ Phân khóc lóc hỏi hắn, "Ông làm gì......"
"Nhanh chóng đi tìm người a!"
Phác Kiệt ở một bên xem mặt đoán ý, Phác Thái Anh mới biến mất nửa ngày, quả nhiên ba mẹ cậu đứng ngồi không yên. Tuy rằng khổ nhục kế rời nhà trốn đi này quả thật là đã cũ, nhưng đối phó với người "ngoan cố" như cha mẹ cậu, thời điểm bất đồng ý kiến, những lời người khác nói tuyệt đối không lọt vào lỗ tai của bọn họ. Đây là kinh nghiệm Phác Thái Anh nhiều năm tổng kết được.
Cùng lúc đó, thành phố L, Phác Thái Anh lại về tới chung cư nơi ba năm trước nàng và Phác Kiệt cùng nhau thuê, sau khi Phác Kiệt và Phàn Phồn ở bên nhau, cũng vẫn tiếp tục thuê căn nhà này.
Đôi mắt Phác Thái Anh vẫn sưng đỏ như cũ, nàng ấp ủ đã lâu, mới có dũng khí khởi động máy.
Mới khởi động máy đã thấy nhiều cuộc điện thoại chưa nhận che kín cả bầu trời, nhiều nhất vẫn là mẹ nàng. Tức khắc, từng dòng nước ấm cứ từ từ mà trút xuống trong lòng. Mặc dù cha mẹ luôn đối xử nghiêm khắc với bản thân mình, nhưng bọn họ trước sau luôn nhớ thương quan tâm chính mình, nhưng hiện tại, bản thân lại phải dùng phương thức này đi thương tổn bọn họ.
Trong lòng nàng giống như bị ai đó hung hăng nhéo một trận, khóc không thành tiếng, nàng không muốn cha mẹ bị thương, cũng không muốn Lạp Lệ Sa bị thương, nếu có thể một mình gánh vác những thống khổ đó, thật là tốt biết bao.
Phác Thái Anh gọi Phác Kiệt, "...... Ba mẹ bọn họ không có việc gì đi?"
"Chị tới rồi?" Khi Phác Kiệt nói chuyện rất nhỏ giọng, chung quanh không quá tiện để nói.
"Tiểu Kiệt......Chị vẫn là lo lắng cho ba mẹ, hoặc là......" Phác Thái Anh đặc biệt lo lắng cho Tạ Phân, mẹ nàng dễ dàng lo âu.
"Trước đừng!" Phác Kiệt biết Phác Thái Anh tính toán chủ động liên hệ, vì thế ngăn nàng lại, đều đã bước tới đây rồi, "Ba mẹ bên này có em coi chừng, chuyển biến tốt liền báo."
"Vẫn chưa gọi điện thoại được cho chị con sao?!"
Phác Kiệt đem điện thoại ngắt, nói dối, "Vẫn không liên hệ được."
"Lão Phác ...... Đứa nhỏ này nói như thế nào thì như thế đấy đi...... Nếu là thực sự có cái gì không hay xảy ra......"
Người luôn luôn có thái độ cương ngạnh như Phác Minh cũng mềm vài phần, có phải chính mình thật sự đem đứa con này bức cho thật chặt hay không. Tối hôm qua là lần đầu Phác Thái Anh cãi lại ông, thậm chí còn nói ra "Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng suy xét đến cảm nhận của con". Lời nói đó, một khắc kia, ông đã cảm thấy con gái mình đã giáo dục hơn hai mươi mấy năm nay, xa lạ đến như vậy.
"Chị không phải là con, ba mẹ đối với chị ấy như vậy...... Chị ấy đương nhiên chịu không nổi." Phác Kiệt thử thăm dò nói, Phác Thái Anh không dám nói, hôm nay cậu thay Phác Thái Anh nói, "Ba, ngày thường ba nói làm người phải lấy lý phục người, tối hôm qua người đối xử với chị đã phân rõ phải trái chưa? Cuộc sống ba mẹ muốn không nhất định phải là cuộc sống của chị muốn. Thời đại học có rất nhiều người theo đuổi chị, nhưng chính bởi vì cái gọi là "dạy dỗ" của hai người, chị ấy cũng không dám lớn mật mà đi thích người khác, sau đó chị ấy quen bạn trai, cũng chỉ dám lén lút, bởi vì sợ hãi ba mẹ tức giận...... Người chị để ý nhất chính là ba mẹ! Bởi vì để ý ba mẹ, cho nên yên lặng thừa nhận cách mà ba mẹ đã dạy dỗ, cho dù chị ấy không hề thích!"
Phác Kiệt tiếp tục nói như pháo liên thanh, cậu biết lúc này đúng là thời điểm ba mẹ mềm lòng nhất, miễn cưỡng còn có thể nghe được một chút lời người khác nói.
"Chuyện chị ấy và Lạp Lệ Sa ở bên nhau, con đã sớm biết, ba năm trước đây liền biết... Con hiểu chị, so với ba mẹ còn muốn rõ hơn nhiều. Chị ấy suy nghĩ cặn kẽ ba năm, mới cùng hai người thẳng thắn nói ra chuyện này, cần bao nhiêu dũng khí con đều hiểu rõ... Ba mẹ, hai người đều là người hiểu chuyện, giảng đạo lý con khẳng định không bằng. Mặc kệ hai người nghĩ như thế nào, con đây chỉ nói một chút cái nhìn của mình. Ba mẹ cho các nàng một cơ hội, không thích hợp các nàng tự nhiên sẽ chia tay, nếu thích hợp, chị có thể có được hạnh phúc, vậy không phải đủ rồi sao?"
"Làm cha mẹ muốn cho con mình không cần phải đi đường vòng, này có gì sai sao?!" Phác Minh nổi giận quát.
Có bao nhiêu phụ huynh dùng cái lý do này, tước đoạt quyền lựa chọn cuộc đời của thế hệ sau.
"Vậy chờ chị hận cha mẹ cả đời đi! Cũng phải, ba mẹ thay chị ấy tìm một người nam nhân vừa lòng gả cho, cũng mặc kệ chị ấy vui không. Dù sao hai người cảm thấy chị ấy vui vẻ là được, chính là ý tứ này đi?" Phác Kiệt luôn luôn không sợ cãi nhau với mọi người trong nhà, cậu thật sự một hơi phẫn nộ mà nói chuyện, hiện tại cậu cảm thấy Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở bên nhau không có gì không tốt, ít nhất Phác Thái Anh thật sự vui vẻ.
"Phác Kiệt! Hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện này, chị của con còn không biết ở đâu......" Tạ Phân hai mắt vô thần, người có thể gọi đều đã gọi, ngay cả Tiểu Chu ngày trước quen biết cũng đã gọi điện thoại, nhưng vẫn không có tin tức.
"Con vừa mới gọi được cho chị...... Buổi tối chị ấy sẽ trở về cùng với Lạp Lệ Sa, mặc kệ ba mẹ nghĩ như thế nào, con cảm thấy đều nên bình tĩnh mà nói chuyện."
Phác Kiệt nhấn mạnh hai chữ "Bình tĩnh" .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro