Chương 89
"Chị còn chờ để trở thành vợ lão bản."
"Dạ ~~~" Phác Thái Anh lại nín khóc mỉm cười, Lạp Lệ Sa không ngừng nhắc tới chuyện này, xem ra Lạp Lệ Sa thật sự nguyện ý.
Phác Thái Anh luôn mơ thấy cảnh tượng kia, đến lúc đó, Lạp Lệ Sa vẫn là giống như lần đầu tiên các nàng gặp nhau vậy, ngồi ở cạnh quầy bar, mà nàng tiếp tục làm trò "Nhân viên phục vụ nhỏ bé" cho Lạp Lệ Sa. Quán cà phê muốn xây thành ba tầng, đơn độc một tầng làm phòng vẽ tranh cho Lạp Lệ Sa. Nếu như có cơ hội, các nàng cũng có thể mở triển lãm tranh, đơn thuần mà làm những chuyện mà bản thân mình thích.
Lạp Lệ Sa nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, rồi lại đang ngẩn người cười ngớ ngẩn, không khỏi duỗi tay vuốt đầu nàng, để cho nàng dựa vào trên vai mình, thay nàng lau đi phân nửa nước mắt trên mặt.
Phác Thái Anh nắm chặt lấy bàn tay của Lạp Lệ Sa đang phủ trên gương mặt mình, nhắm mắt lại dùng gò má cọ vào lòng bàn tay của cô, tựa như một con meo con ngoan ngoãn, chóp mũi vừa vặn có thể ngửi được mùi hương trên người cô, không có khoảnh khắc nào cảm thấy được sự yên tâm giống như bây giờ.
Năm sau, phòng làm việc nghiệp vụ dần dần đi vào quỹ đạo, đương nhiên, chuyện này cũng không thiếu sự hỗ trợ của Kim Trí Tú và Lạp Lệ Sa. Kim Trân Ni nói, đầu năm nay mối quan hệ của con người cũng là tư bản, quen biết kẻ có tiền thật sự tốt ở chỗ này, bất quá Kim Trân Ni cũng coi như là không chịu thua kém, nàng làm những đồ án quý tinh bất quý đa, trước hết tạo thêm danh tiếng là chủ yếu, cũng coi như là có chút thành tích.
Công việc ở công ty Lạp Lệ Sa, đã chuyển một nữa đến tay Lạp Trạch xử lý, Lạp Trạch chỉ nhỏ hơn Lạp Lệ Sa có vài tuổi, chỉ là lúc trước có ba làm chủ mọi chuyện, lại có hai người chị giúp đỡ, cho nên hắn cũng không quản nhiều việc lớn. Nhưng hiện tại tình hình không giống nhau, ba hắn vừa mới mất, hắn chính là người con trai duy nhất ở trong nhà, cũng ngượng ngùng để chị hắn một mình gánh vác gánh nặng này, vì thế liền bắt đầu thường xuyên chủ động tiếp xúc với chuyện nghiệp vụ ở Lạp thị.
Người ta nói trực giác nữ nhân là chính xác nhất quả thật không sai, giống như khi ánh mắt đầu tiên của Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa, luôn cảm thấy cô có khí chất của người làm nghệ thuật chứ không phải khí chất của người làm ăn. Khi Lạp Lệ Sa vẽ tranh thực sự rất si mê, thỉnh thoảng một lần ở trong phòng vẽ tranh chính là mất cả ngày. Phác Thái Anh thích nhìn lén nhưng lại không dám tiến lên quấy rầy, bộ dạng của Lạp Lệ Sa nhấc bút, đây mới chính là một mặt chân thực nhất của cô.
Lạp Lệ Sa bắt đầu mang nàng đi ra ngoài vẽ cây cối, tay cầm tay dạy nàng kiến thức hội họa cơ bản, Phác Thái Anh còn học được ra dáng ra hình. Bởi vì Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh si mê nhϊếp ảnh, mà chụp hình Lạp Lệ Sa đã trở thành yêu thích lớn nhất của nàng. Mẫu người như Lạp Lệ Sa tuyệt đối là ngàn dặm mới tìm được một người, mặc dù ngay từ đầu thời điểm kỹ thuật của Phác Thái Anh còn vụng về, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn đẹp đến không có gì sánh nỗi.
Ở bên nhau ba năm, Phác Thái Anh 25 tuổi, Lạp Lệ Sa 32 tuổi.
Các nàng đã cùng nhau trải qua tất cả những ngày trong vòng ba năm đó, Phác Thái Anh rốt cuộc có thể nắm chắc mà nói với Lạp Lệ Sa, "Lão bà, sang năm chúng ta liền mở tiệm cà phê đi."
Nếu Lạp Lệ Sa muốn mở tiệm cà phê, thì mở mấy chục tiệm cũng không thành vấn đề, nhưng Lạp Lệ Sa lại đợi Phác Thái Anh ba năm, cô biết đây là chấp niệm của Phác Thái Anh, phần tâm ý này, cũng không phải có tiền là có thể so sánh được.
Sự chênh lệch giữa các nàng quá lớn, cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, Phác Thái Anh không chỉ tự ti một lần. Năm đầu tiên ở bên nhau, Phác Thái Anh thậm chí còn không dám nhận những món quà của Lạp Lệ Sa, bởi vì chỉ cần một món cũng đã bằng đến cả một năm tiền lương của nàng. Sau đó lại cảm thấy Kim Trân Ni nói đúng, cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống của nàng sẽ thật sự rất mệt mỏi. Hai người ở bên nhau, có lẽ năng lực kinh tế có thể chênh lệch, nhưng sự quan tâm cùng với tình yêu mà nàng dành cho người kia bất bình đẳng, vậy mới là nhọc lòng nhất.
Phác Thái Anh thực sự cảm kích sự săn sóc của Lạp Lệ Sa, cho Lạp Lệ Sa cơ hội, để cho Lạp Lệ Sa kiên trì cùng với sự chấp nhất nhỏ nhoi của mình.
"Vốn liếng tích cóp đủ rồi?" Lạp Lệ Sa nâng lấy cằm Phác Thái Anh, ba năm, Phác Thái Anh sớm đã lột xác thành một cô gái dịu dàng thành thục, tuy rằng ngẫu nhiên còn có "một chút ngớ ngẩn".
"Dạ~~" theo lý thuyết thì cũng đã là "Lão phu lão thê", nhưng Phác Thái Anh vẫn thích làm nũng trước mặt Lạp Lệ Sa. Vẫn là giống như trước đây, thích đem đầu cọ lên cổ Lạp Lệ Sa, ái muội mà đi ngửi lấy mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ trên người Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh vừa ăn "Đậu hủ" vừa nói: "Lệ Sa, năm nay em muốn về nhà ở lại mấy ngày."
"Phải, chăm sóc ba mẹ em cho tốt." Hiện tại Dương San đều đã "buộc" Phác Thái Anh kêu bà là mẹ. Mấy năm nay, thời điểm ăn tết Phác Thái Anh ở bên cạnh mình còn nhiều hơn thời gian ở bên ba mẹ nàng.
Phác Thái Anh không có nói cho Lạp Lệ Sa, ăn tết năm nay nàng tính toán thử xuất quỹ cùng mọi người trong nhà, bởi vì nàng nhớ rõ ba năm trước Lạp Lệ Sa đã từng nói qua: Chờ em trở thành tiểu lão bản, chúng ta liền kết hôn.
Mặc kệ Lạp Lệ Sa có nói giỡn hay không, Phác Thái Anh đều cho là thật, nàng muốn sang năm sau khi tiệm cà phê khai trương, có thể tổ chức hôn lễ cùng với Lạp Lệ Sa, mà buổi hôn lễ này, nàng đương nhiên hy vọng có thể có người nhà đến chúc phúc.
Mặc dù trước giờ Lạp Lệ Sa chưa lần nào thúc giục nàng, nhưng nàng cảm nhận được, Lạp Lệ Sa vẫn luôn đợi nàng, chờ đến một thời điểm thích hợp, chờ nàng có đủ dũng khí hết thảy đều có thể đối mặt với mọi người trong nhà.
Khi ăn tết Phác Thái Anh không trực tiếp đưa Lạp Lệ Sa về nhà, bởi vì nàng không muốn khiến cho Lạp Lệ Sa chịu ủy khuất, mặc dù là nửa điểm nhỏ nàng cũng không muốn.
"Lệ Sa, em đã chuẩn bị tốt." Phác Thái Anh vùi trong lòng ngực Lạp Lệ Sa tiếp tục nói.
"Ừ?"
"Em muốn......" Phác Thái Anh nâng nâng đầu, thâm tình mà hôn lên môi Lạp Lệ Sa vài giây, dán môi nói với cô, "Em muốn cùng chị kết hôn, em muốn gả cho chị......"
Cả đời.
"Đã nói rồi không cho đổi ý." Lạp Lệ Sa nâng mặt nàng, cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đem nàng áp đảo ở dưới thân, các nàng thâm thúy mà động tình đôi mắt nhìn chăm chú lẫn nhau, "Chị yêu em."
Phác Thái Anh đã suy nghĩ cặn kẽ ba năm, có lẽ đây sẽ là ý tưởng tìm cách phản nghịch lần đầu tiên trong cuộc đời nàng: Nàng muốn cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, mặc kệ cha mẹ có đồng ý hay không.
Năm nay tuyết đặc biệt lớn, đừng nói là thành phố S, nay cả quê nhà tuyết lớn rơi đầy giống như lông ngỗng, khi Phác Thái Anh về đến nhà, vừa vặn đến thời điểm ăn cơm chiều. Thấy con gái trở về sớm, còn nói muốn ở nhà bên cạnh bọn họ nữa tháng, Tạ Phân cao hứng cực kỳ, mới tiến vào cửa đã hỏi han ân cần.
Phác Kiệt và Phàn Phồn đã đính hôn, ngay năm nay, Phác Thái Anh cũng rất giật mình, không thể tin được được này đứa trẻ láu cá này, lại nhanh như vậy mà có ý muốn tiếp tục ở cạnh nhau lâu dài, vẫn là nói quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngay cả Kim Trân Ni trị được Kim Trí Tú, Phàn Phồn cũng quản được Phác Kiệt.
Sau khi ăn cơm chiều, Phác Thái Anh đến phòng bếp phụ Tạ Phân rửa chén, sau khi rửa sạch sẽ cái đĩa cơm cuối cùng, "Mẹ, con có một số lời muốn nói với người."
Lớn như vậy, con gái cũng chưa từng dùng giọng điệu lừa tình như vậy mà nói chuyện với mình, chuyện này khiến cho Tạ Phân trở tay không kịp, "Cái gì nha?"
Phác Thái Anh đóng cửa phòng ngủ lại, những lời nàng đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra, thật sự khi đã đi tới bước này, ngược lại cũng không có sợ hãi giống như trong tưởng tượng của mình.
"Mẹ, có chuyện con vẫn luôn gạt mẹ."
Trong lòng Tạ Phân lộp bộp một chút, sau đó lại nghĩ Phác Thái Anh có thể sẽ nói đến chuyện lớn gì đó, chẳng lẽ là...... "Có phải con đã có người yêu hay không?"
Phác Thái Anh mím môi gật gật đầu.
"Mẹ còn tưởng chuyện gì, con đã lớn đến như vậy cũng phải yêu đương, cũng đỡ khiến mẹ phải nhọc lòng." Tạ Phân nghe được tin tức này, kỳ thật trong lòng lại càng vui vẻ hon, "Chuyện khi nào nha?"
"Kỳ thật, con cùng người đó đã ở bên nhau ba năm."
"Ba năm?! Ngươi đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy cũng không có nói với ba mẹ!" Trong lòng Tạ Phân thầm tính toán thời gian, Phác Thái Anh tốt nghiệp cũng mới ba năm, chẳng phải vừa mới tốt nghiệp đã ở bên nhau. Tạ Phân lại sợ phản ứng của mình dọa đến Phác Thái Anh, nàng sẽ không tiếp tục nói tiếp, vì thế ôn tồn nói: "Bất quá hiện tại nói cũng không trễ, chuyện của các con là như thế nào, là bạn học hay là đồng nghiệp?"
"Năm ấy tốt nghiệp, là lần đầu tiên con gặp người đó, người đó đối với con rất tốt, mọi phương diện đều chiếu cố con. Sau đó người nọ lại đến thành phố S đi làm, con cũng cùng người nọ đi, tính cách cũng hợp nhau, thường xuyên qua lại, chúng con liền ở bên nhau, mãi cho đến hiện tại cũng chưa tách nhau qua......" Càng nói, giọng Phác Thái Anh bắt đầu có một tia run rẩy, lại nói đến thời điểm, giọng Phác Thái Anh đã nghẹn ngào, nước mắt tràn đầy hốc mắt, "Mẹ, con... thực sự rất yêu người đó, con hy vọng mẹ và ba có ...... Có thể đáp ứng việc chúng con ở bên nhau......"
"Con...... Con khóc cái gì...... Đây là chuyện tốt a......" Tạ phân lập tức luống cuống tay chân, bởi vì hiện tại Phác Thái Anh đang khóc như mưa, điều này khiến cho Tạ Phân không thể không nghĩ nhiều, bà nhìn chằm chằm vào bụng Phác Thái Anh, "Con... con mang thai?!"
"Không phải." Phác Thái Anh khóc lóc hít hít cái mũi. Có lẽ so với mang thai, nàng và Lạp Lệ Sa ở bên nhau, trong nhà càng khó tiếp thu hơn, nhưng nàng vẫn là muốn nói.
"Đứa nhỏ ngốc, con hù chết mẹ."
Tạ Phân mới vừa "Kinh hồn phủ định", lại nghe thấy Phác Thái Anh tiếp tục nói, "Mẹ cùng với ba cũng đã gặp người đó."
"Chúng ta gặp qua?" Tạ Phân ở trong đầu lục lại, hoàn toàn không có ấn tượng.
Phác Thái Anh dùng đôi mắt đã khóc đến ửng hồng, nhìn nàng, "Người đó chính là Lạp Lệ Sa... Lúc trước mẹ cùng ba đến thành phố S, khi đó, con đã xác định quan hệ với nàng."
"Lạp Lệ Sa." Tạ Phân lặp lại tên này một lần, mặc dù chuyện đã qua hai năm, nhưng Phác Thái Anh nhắc tới, bà vẫn là lập tức nhớ đến khuôn mặt của người kia, nhưng... Nhưng Lạp Lệ Sa nữ nhân a. Biểu tình của Tạ Phân ngưng trọng lại, vẫn là khó có thể tin, "Con là đang nói giỡn với mẹ đi."
"Chúng con là nghiêm túc." Phác Thái Anh nỗ lực bình phục hơi thở của bản thân, làm ngữ khí trở vững vàng.
Phác Thái Anh từ nhỏ đã không nói giỡn, cũng đừng nói đến đêm nay còn khóc thành như vậy. Tạ Phân ôm ngực, hốc mắt của bản thân đều đỏ lên, con của bà cùng nữ nhân ở bên nhau, còn ở bên nhau ba năm, "Con! Con muốn ta tức chết a......"
"Mẹ, mẹ đừng như vậy......" Phác Thái Anh muốn đi đến đỡ bà.
Tạ Phân bắt lấy cánh tay của nàng, "Thái Anh, con mau nói cho mẹ... Con chỉ là nói bừa, con chỉ là nói bừa!"
Tuy rằng đã lường trước đến sẽ như vậy, nhưng Phác Thái Anh vẫn cảm thấy trong lòng rất đau. Mặc cho Tạ Phân túm cánh tay của nàng, lắc lư thân thể của nàng, nước mắt theo gương mặt rơi xuống, nước mắt cũ chưa khô, lại thêm một hàng nước mắt mới, "Mẹ, con yêu Lạp Lệ Sa......"
"Mẹ thấy con điên rồi!" Một ly thủy tinh bị Tạ Phân ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn, "Hiện tại mẹ nói với ba con, ông ấy sẽ đánh chết con!"
"Con biết ba mẹ cần có thời gian tiếp thu......"
"Đây không phải là vấn đề thời gian! Thái Anh a, từ nhỏ con đã nghe lời nhất, mẹ coi như con đang nói giỡn...... Được sao?"
"Con...... Con làm không được." Phác Thái Anh cắn môi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, "Con thật sự làm không được."
Ngoài phòng Phác Kiệt nghe được động tĩnh, đẩy cửa đi vào, "Hai người......"
Chỉ thấy mẹ hắn cùng chị hắn đã khóc thành lệ nhân, còn ở tranh chấp.
"Làm không được...Được, vậy để cho ba con tới quản!"
"Mẹ, mẹ làm cái gì a?" Phác Kiệt ngăn không được Tạ Phân, hắn nhanh chóng hỏi Phác Thái Anh, "Chị, chuyện gì đã xảy?!"
Phác Thái Anh rũ đầu không nói tiếng nào.
"Chị nói đi a!"
"Chị xuất quỹ."
"Chị...... Ai!" Phác Kiệt nghe nàng nói như vậy, nhanh chóng đuổi theo sau mẹ hắn, nếu là chuyện này bị ba hắn biết, hậu quả liền không dám tưởng tượng.
===========================================================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro