Chương 87
"Lạp Lệ Sa không đi, con cũng không đi!"
"Ai, đứa nhỏ này......" Nói một nửa, Tạ Phân suy nghĩ liền thỏa hiệp. Da mặt con gái bà rất mỏng, nếu nói rõ cơm chiều mang theo một chút tính chất thân mật, Phác Thái Anh xác định chắc chắn sẽ không đi, "Vậy được, liền đi cùng, vừa lúc mẹ cũng có một người bạn cùng đến."
"Dạ~" Phác Thái Anh vui vẻ gật gật đầu.
Nhưng buổi tối khi đến nhà ăn kia, nơi đâu là người bạn của mẹ a, mẹ nàng thật sự là mở to mắt mà nói dối.
"Cô chú, ở đây." Một nam nhân đeo kính, hướng tới Tạ Phân bọn họ mà chào hỏi, còn mang theo lễ vật, đừng nói có bao nhiêu ân cần, sau đó lại cười với Phác Thái Anh, "Vị này chính là Thái Anh đi? Vị này chính là......"
Ánh mắt của tiểu tử này dừng lại trên người Lạp Lệ Sa ước chừng khoảng bốn giây, Phác Thái Anh ở trong lòng thầm đếm.
Lạp Lệ Sa đơn thuần lễ phép mà trả lời, "Tôi là bạn của Thái Anh."
Nếu có thể nói, Phác Thái Anh thật sự hy vọng Lạp Lệ Sa nói "Tôi là bạn gái của Thái Anh". Có một nữ thần như vậy trở thành người yêu nhưng lại phải dấu diếm quan hệ không thể nói, ngẫu nhiên Phác Thái Anh cảm thấy có chút ủy khuất.
"À, xin chào." Tiểu Chu lau đi một chút mồ hôi lạnh. Còn may khi nãy có nhìn qua tấm ảnh chụp Phác Thái Anh, nếu không hôm nay nhận sai người liền xấu hổ.
Mặt Phác Thái Anh cứng đờ tươi cười, sau đó lôi kéo ống tay áo của Tạ Phân, nhắm mắt nhỏ giọng nói với Tạ Phân, "Mẹ, đây là chuyện gì."
"Đây là Tiểu Chu, cháu ngoại của cô Ngưu. Khi còn nhỏ các con còn cùng nhau chơi, đã quên?" Tạ Phân cười đến vẻ mặt hòa ái, nhanh chóng "cường điệu" giới thiệu cho Phác Thái Anh, "Tiểu Chu a, con và Thái Anh cũng coi như là đã quen biết nhau mười mấy năm đây, bạn bè cũ~"
Cái gì là cô Ngưu, cô Dương, cô Mã, bạn của Tạ Phân thực sự rất nhiều, Phác Thái Anh căn bản không nhớ rõ ai là ai.
Bất quá tình huống trước mắt hiện tại, quả thực là vừa nhìn liền hiểu ngay. Phác Thái Anh có chút lo lắng mà nhìn Lạp Lệ Sa. Hai ngày trước Lạp Lệ Sa ghen thật vất vả mới dỗ xong, tối nay về, không chừng lại không thể vào nhà lên giường ngủ.
Lạp Lệ Sa hướng nàng cong khóe môi, cười nhạt một chút, cười đến cả người Phác Thái Anh sợ hãi. Nếu không phải do ba mẹ nàng ở đây, hiện tại nàng liền muốn ngoan ngoãn nhận sai: Lão bà, em sai rồi ~~~
"Mẹ!" Căn bản Phác Thái Anh không có một chút ấn tượng nào với nam nhân này, cái gì mà đã quen biết nhau mười mấy năm, mẹ nàng còn dám nói khoa trương. Phác Thái Anh rốt cuộc đã hiểu vì sao Tạ Phân không muốn Lạp Lệ Sa đi cùng, hoá ra là ở chỗ này gài một cái bẫy chờ mình.
"Mọi người cũng đừng đứng, ăn chút cơm trước đi."
So với ăn cái gì, Phác Thái Anh càng quan tâm đến buổi tối cần phải dỗ Lạp Lệ Sa như thế nào. Tạ Phân và Tiểu Chu thật ra đã trò chuyện đến vui vẻ. Phác Thái Anh còn chưa từng phát hiện, mẹ nàng còn có tiềm chất làm Hồng Nương đến vậy, bởi vì lúc bà "giới thiệu" đến con gái của mình, Tạ Phân có thể nói là phá lệ cẩn thận nghiêm túc.
"Nghe nói Tiểu Chu còn chưa có quen bạn gái?" Đồ ăn mới đưa lên có ba món, Tạ Phân liền bắt đầu "nắm tiết tấu", trực tiếp dẫn dắt chủ đề.
"Không đâu cô, công việc bận rộn."
"Trùng hợp, Thái Anh nhà chúng ta cũng vậy."
"Thái Anh xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đi?"
"Cũng không khoa trương đến như vậy." Nghe có người khen con gái của mình, Tạ Phân liền cười đến không khép miệng được, "Tình cảm vẫn là phải coi duyên phận."
Nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, Phác Thái Anh muốn dùng nút bịt tai đem lỗ tai bịt lại, cúi đầu yên lặng gắp đồ ăn, thỉnh thoảng lại lại gắp vào trong chén của Lạp Lệ Sa, "Ăn nhiều một chút."
Giữa chừng, Lạp Lệ Sa đi vào toilet một chuyến. Phác Thái Anh liền đi theo sau lưng nàng, đẩy cửa toilet ra, nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang khom lưng kề vào bồn rửa mà rửa tay.
"Em không biết là mọi chuyện như vậy." Phác Thái Anh nhìn mặt Lạp Lệ Sa ở trong gương, nếu đêm nay trở thành như thế này, nàng khẳng định sẽ không tới.
Lạp Lệ Sa rút hai tờ khăn giấy, lau lau tay, cũng thông qua gương, nhìn Phác Thái Anh đang đứng ở phía sau mình, cố ý dùng giọng chua xót nói, "Người ta nói em xinh đẹp, em cũng không nói tiếng cảm ơn."
"Lệ Sa." Phác Thái Anh tiến đến lôi kéo cánh tay của Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng đung đưa, bĩu môi phóng ra một chút yêu kiều, "Em đảm bảo sẽ không có lần sau."
"Buổi tối về sẽ giải quyết em sau." Đầu ngón tay Lạp Lệ Sa hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên cánh môi Phác Thái Anh một cái.
"Vâng~" Phác Thái Anh gắt gao ôm chặt cánh tay của Lạp Lệ Sa, "Chị muốn giải quyết em sao cũng được, chỉ cần chị cho em lên giường ngủ là được rồi–"
Qua vài phút, Tạ Phân nhìn thấy Phác Thái Anh kéo tay Lạp Lệ Sa trở lại, còn vừa nói vừa cười. Nhưng khi Phác Thái Anh ngồi xuống bàn ăn, một câu cũng không nói, liền giống như một quả dưa ngốc. Dùng một cách nói khác không hay lắm, đó là hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột.
Tạ Phân cho rằng Phác Thái Anh thẹn thùng, dù sao cũng có người lớn và bạn bè ở đây, vì thế kiềm chế tâm tư, liền cứng rắn muốn "Quạt gió thêm củi" một phen, dứt khoát ở trên bàn cơm để cho hai người để lại phương thức liên lạc nhau, còn nói đều là bạn bè, lại ở cùng thành thị, có việc gì có thể liên lạc nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Phác Thái Anh bị Tạ Phân "vừa đe dọa vừa dụ dỗ", vẫn là khuất phục, ngoan ngoãn giao ra phương thức liên hệ.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Tạ Phân vội vã tạo cơ hội cho Phác Thái Anh cùng Tiểu Chu ở một mình, không ngừng lôi kéo lão Phác rời đi, nói là có hẹn với người bạn khác, còn luôn mãi giao phó cho Tiểu Chu, nhờ hắn đưa Phác Thái Anh về nhà.
Tạ Phân nghĩ thầm, Lạp Lệ Sa giống như người thông tình đạt lý như vậy, nhìn thấy tình hình này, hẳn là cũng sẽ không lưu lại làm "bóng đèn", nhưng mà......
Sau khi thấy ba mẹ mình đã rời đi, cả người Phác Thái Anh đều nhẹ nhàng, chỉ hy vọng tình huống giống như vậy, ngàn vạn lần đừng xảy ra lần hai.
Hầm để xe ở tầng một.
.
"Thái Anh, tôi đưa cô......" Trước hết Tiểu Chu nhìn Phác Thái Anh một cái sau đó lại nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa, "...... và bạn của cô về đi."
"Không cần, tôi có lái xe tới." Lạp Lệ Sa mở miệng trước.
"Thái Anh, tôi đây đưa cô..."
"Tôi cũng không cần." Lạp Lệ Sa nói hướng đông Phác Thái Anh không dám hướng tây, lúc này đương nhiên là nghe theo lời lão bà, bắt đầu từ trong thang máy Phác Thái Anh cũng không có buông cánh tay của Lạp Lệ Sa ra, "Tôi đi nhờ xe của cô ấy."
Tiểu Chu đứng ở tại chỗ hóa đá. Đã thấy Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa sóng vai đi rồi, vốn dĩ cảm thấy ăn một bữa cơm lại gặp phải hai vị mỹ nữ, còn cảnh đẹp ý vui, cuối cùng một người cũng không thể quen được.
"Cảm giác thế nào?"
Phác Thái Anh mới vừa cúi đầu gài kỹ đai an toàn, Lạp Lệ Sa liền nghiêng xe về một hướng vừa hỏi nàng.
"Cảm giác gì nha?"
"Cảm giác thân cận a." Chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi cửa đường hầm.
"Em cũng không biết mẹ em còn có làm thêm vụ này." Rõ ràng Lạp Lệ Sa đã biết bản thân mình không thích nam nhân kia, còn hỏi mình như vậy, Phác Thái Anh nghiêng thân ủy khuất mà nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, "Em sai rồi... là em không hỏi rõ ràng......"
Lạp Lệ Sa cũng không có quay đầu nhìn nàng, đôi mắt trực tiếp nhìn về phía trước, "Giả bộ đáng thương cũng vô dụng."
Buổi tối, Phác Thái Anh mới vừa tắm xong, liền nhận được những cuộc điện thoại dồn dập từ mẹ.
"Đừng nhìn Tiểu Chu tuổi còn trẻ, người ta đã là nhà điều hành doanh nghiệp ở trong nước."
Phác Thái Anh căn bản cũng không để ý đến những thứ này. Nếu là nói về điều kiện vật chất, Lạp Lệ Sa vẫn là lão bản của một công ty lớn trên thị trường.
"Mẹ, con không thích hắn."
"Mẹ cũng không có bảo con lập tức thích hắn, bắt đầu từ bạn bè. Hơn nữa cậu con trai kia lớn lên cũng không tồi, chiều cao cũng cân xứng a?"
"Con chính là không thích hắn."
Nếu bàn về vẻ bề ngoài, vậy thì càng không sánh bằng Lạp Lệ Sa. Khi Lạp Lệ Sa mang giày cao gót vào cũng đều cao hơn tên Tiểu Chu vài cm. Vừa vặn lúc này thấy Lạp Lệ Sa đã hoàn thành "công trình dưỡng da", mặc áo ngủ có dây đi đến chỗ Phác Thái Anh, ngồi xuống bên cạnh nàng. Mỗi lần thời điểm Lạp Lệ Sa vừa mới tắm xong, Phác Thái Anh luôn cảm thấy cô đang vô tình mà cố ý câu dẫn bản thân.
"Lại đây." Lạp Lệ Sa hướng nàng nhẹ giọng nói một câu.
Phác Thái Anh tiếp tục nghe điện thoại, sau đó bò vào trong lòng ngực của Lạp Lệ Sa, "Con sẽ không liên hệ với hắn nữa." Đúng lúc Phác Thái Anh cũng nói cho Lạp Lệ Sa nghe, thuận tiện đối với lão bà đại nhân biểu hiện một chút quyết tâm.
"Vì sao con càng ngày càng không nghe lời!" Đầu bên kia điện thoại Tạ Phân nghe thấy liền nổi giận. Ở trong lòng bà, Phác Thái Anh chính là một đứa trẻ chưa từng biết yêu, "Mẹ là người từng trải, mẹ hiểu rõ hơn con!"
"Nó còn nhỏ, vì sao bà lại vội vàng muốn gả con gái đi vậy." Còn tốt đầu bên kia điện thoại có ba nàng cho nàng cái cớ. Phác Thái Anh nói có chút buồn ngủ, nói câu ngủ ngon liền ngắt điện thoại.
"Lệ Sa." Phác Thái Anh ở trước mặt Lạp Lệ Sa, trực tiếp đem cách thức liên hệ của người nọ cho vào danh sách đen, "Em cũng đã cho vào danh sách đen."
Xem ra về sau thật sự không thể nói giỡn với Phác Thái Anh, mặc kệ nói cái gì nàng đều có thể coi là thật. Lạp Lệ Sa nhìn nàng vừa ấu trĩ lại nghiêm túc hành động, không thể nghi ngờ là luôn để ý đến mọi suy nghĩ của mình. Lạp Lệ Sa cười vuốt mặt nàng, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
"Dù sao em chỉ thích một mình chị." Phác Thái Anh xoay người, đem đầu ghé vào ngực Lạp Lệ Sa, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt. Ban ngày ở nhà Kim Trân Ni thu dọn, cảm thấy rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng nói, "Có chị là đủ rồi."
Phác Thái Anh không phải là người tùy tiện, cho nên khi nàng nói như vậy, Lạp Lệ Sa luôn rất cảm động. Cô ôn nhu mà vỗ về đầu Phác Thái Anh đang dựa vào ngực của mình, biểu tình khi ngủ của nàng rất giống một đứa trẻ. Khóe miệng Lạp Lệ Sa mang theo ý cười, nhẹ nhàng đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán nàng.
Phác Thái Anh mơ thấy mộng đẹp. Mơ thấy một ngày nào đó, nàng thoải mái nắm tay Lạp Lệ Sa giới thiệu với ba mẹ nàng, "Đây là bạn gái con." Nàng mơ thấy hôn lễ của mình và Lạp Lệ Sa, có ba mẹ nàng, có em trai nàng, còn có rất nhiều bạn bè thân thiết đến chúc phúc các nàng. Nàng còn mơ thấy khi tóc các nàng đều đã hoa râm, vẫn như cũ trông chừng tiệm cà phê của cả hai, ngồi trên chiếc ghế dài ở trước cửa, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, lật cuốn album đã ố vàng chứa đựng những kí ức thời còn trẻ của các nàng.
Một giấc mộng cùng nhau đi suốt cả đời.
Khi Phác Thái Anh tỉnh lại, trong lòng liền trống vắng, bởi vì các cụ thường nói, cảnh trong mơ và hiện thực đều luôn tương phản. Quanh quẩn ở những cảnh tượng trong giấc mơ và cùng với hiện thực, buổi sáng Phác Thái Anh ngây ngốc, ôm lấy Lạp Lệ Sa nói rất nhiều câu "Em yêu chị".
So với rất nhiều người, Phác Thái Anh cảm thấy bản thân rất may mắn. Khi nàng 22 tuổi đã gặp gỡ được người mà bản thân muốn nắm tay cùng nàng đi đến hết cuộc đời. Bất luận tương lai có phát sinh những chuyện gì, nhưng ít ra hiện tại nàng thực sự hạnh phúc. Có đôi khi nên thu hồi lại những tâm tư đa sầu đa cảm, tận hưởng cuộc sống hiện tại của bản thân.
Ba mẹ nàng đã trở về, một đợt sóng nhỏ gợn lên trong cuộc sống sinh hoạt ban đầu của Phác Thái Anh, lại yên bình trở lại.
"Thái Anh, đêm nay chị phải đi xã giao, tối nay trở về."
"Vậy mấy giờ chị về?"
"Có thể là sau khi hừng đông, em có chuyện gì sao?"
"Không có, trễ như thế, chị uống rượu ít một chút."
Phác Thái Anh làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói, hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của mình.
Mỗi ngày Lạp Lệ Sa điều bị công tác bận rộn vây quanh, lúc này chỉ mới nửa tháng, đêm nay chưa về tới nhà đã phải đi xã giao. Nhưng Phác Thái Anh cũng chỉ có thể hiểu được mà ra sức ủng hộ, nghiệp vụ của Runner bắt đầu tăng trở lại, hiện tại đang là thời điểm nhiều công việc cũng là thời gian có nhiều chuyện rườm rà nhất.
Đừng nói là Lạp Lệ Sa đã quên sinh nhật nàng, lúc này ngay cả Kim Trân Ni cũng không nhớ tới. Phác Thái Anh lại không có da mặt dày giống như Kim Trân Ni, gặp người liền chủ động nhắc nhở người khác.
Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, dọc đường đi về nhà, Phác Thái Anh cứ như vậy mà tự mình an ủi bản thân. Chủ yếu nàng một lòng cho rằng... đêm nay Lạp Lệ Sa sẽ trở về ở bên cạnh mình, cũng đã được nửa tháng, hai người các nàng đều không có gặp mặt nhau.
Xoay chìa khóa, Phác Thái Anh mở cửa ra, đang chuẩn bị một mình đối diện với căn nhà tối tăm.
Không nghĩ vừa mới mở một cánh cửa, một bánh kem bơ liền ập tới, ngay trên mặt bản thân.
"Sinh nhật vui vẻ !" Khuôn mặt của Phác Thái Anh đều bị dính bơ, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi thấy người gặp họa của Kim Trân Ni và Kim Trí Tú, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~"
"Kim Trân Ni!" Kịch bản cũ như vậy lại có thể còn có người sử dụng, đêm nay Lạp Lệ Sa không về, tâm tình Phác Thái Anh vốn dĩ đã không tốt, còn bị Kim Trân Ni ấu trĩ mà "Trêu chọc" một phen, "Cậu thật quá đáng!"
"Là Kim Trí Tú để cho mình làm!" Kim Trân Ni nhanh chóng ném qua Kim Trí Tú, mắng nàng, "Em đã nói chỉ trét một chút là được rồi, chị lại muốn ném toàn bộ!"
"Kim Trân Ni em......" Kim Trí Tú khó lòng giãi bày, nàng nào biết Phác Thái Anh không thể chịu nổi trò đùa như thế.
"Vì sao lại thành ra như thế này?" Khi Lạp Lệ Sa từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy tóc Phác Thái Anh, trên mặt còn có trên quần áo đều là bơ, Kim Trân Ni còn nói chỉ là tùy tiện trét lên một chút thôi.
Lúc này Kim Trân Ni và Kim Trí Tú đều không lên tiếng.
Vừa nghe thấy giọng Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhanh chóng lau sạch bơ trên mặt, trước hết lau sạch trên con mắt, mông lung mà nhìn quả nhiên là Lạp Lệ Sa!
"Không phải chị nói chị không thể về sao......"
Lạp Lệ Sa lấy khăn giấy cho lau bơ trên mặt nàng, "Không trở về làm sao có thể chuẩn bị sinh nhật cho em?"
Lúc này Phác Thái Anh mới hiểu rõ thì ra ba người này hợp sức cùng nhau lừa mình.
"Lạp Lệ Sa, chị cùng các nàng hợp lại khi dễ em!" Phác Thái Anh không nói hai lời, liền đem Lạp Lệ Sa ôm lấy, đem bơ cọ lên trên người cô.
Lạp Lệ Sa không thèm để ý, ôm nàng, nhìn chằm chằm gương mặt giống mèo của nàng, cười: "Khi dễ em ra sao?"
"Em... Em... Được rồi......" Phác Thái Anh cứ như vậy mà lúng túng, không cách nào nói ra, bởi vì nửa tháng không gặp Lạp Lệ Sa, mỗi ngày đều nhớ, "Em rất nhớ chị."
"Ê......" Kim Trân Ni và Kim Trí Tú ở bên cạnh trăm miệng một lời phát ra một tiếng thở dài vô nghĩa, các nàng còn muốn nhìn Phác Thái Anh sẽ làm ầm ĩ lên như thế nào, không nghĩ lại nói ra một câu buồn nôn như thế.
Phác Thái Anh xoay đầu dùng ánh mắt "ai oán" nhìn nhìn Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú, Kim Trân Ni lập tức hiểu ý, lôi kéo Kim Trí Tú xoay người, trong miệng vẫn luôn nói, "Được được được, chúng ta không nhìn không thấy."
"Nhớ chị vậy vì sao trong điện thoại không nói?"
"Em sợ làm trễ nãi công tác của chị."
"Đồ ngốc, công tác có quan trọng bằng em sao?"
"Lệ Sa......" Phác Thái Anh đều bất chấp việc mặt mình vẫn còn một đống bơ giống mèo, nghiêng đầu hôn lên môi Lạp Lệ Sa. Cánh môi gặp gỡ nhau, liền gợi lên cảm giác ngọt ngào đã lâu. Bởi vì cọ bơ, cho nên nụ hôn trở nên rất ngọt, là hương vị thơm mát. Hôm nay Phác Thái Anh mang giày cao gót, Lạp Lệ Sa mang dép lê đế thấp, độ cao vừa vặn phù hợp để hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro