Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86

"Hiện tại liền đi qua ~" Tạ Phân liên tục thúc giục.

"Mẹ!" Phác Thái Anh có thuyết phục cỡ nào cũng đều nói không lại, từ nhỏ đến lớn đều là nghe lời người lớn trong nhà, thế cho nên sau khi lớn lên một chút năng lực phản bác cũng không có.

Lạp Lệ Sa đi ra nói một câu, trước hết dời lại mọi chuyện một chút, "Cô đi ăn cơm trước đi, buổi tối con lái xe đưa hai người cùng qua."

Phác Thái Anh đỡ cái trán, dùng tay che nửa khuôn mặt, lặng lẽ nhìn Lạp Lệ Sa, buổi tối đưa nhưng đưa đi đâu? Chẳng lẽ hiện tại tìm một căn phòng thuê......

Nghĩ như vậy, nhưng thật ra Phác Thái Anh có chủ ý. Nàng không thuê nhà nhưng Kim Trân Ni thuê a! Gian phòng nàng đang ở có một phòng ngủ một phòng khách vừa vặn tốt.

Vậy trước tiên đưa ba mẹ đi ăn cơm chiều, để Lạp Lệ Sa cùng bọn họ tán gẫu, Phác Thái Anh liền lấy cớ đi toilet, lập tức gọi điện cầu cứu Kim Trân Ni, vừa gọi còn vừa nói thầm, "Nhận điện thoại a nhận điện thoại a......"

Lúc này Kim Trân Ni vừa mới về đến nhà, đang chuẩn bị mở máy tính sửa chữa lại bản thảo, lại nhìn thấy Phác Thái Anh gọi điện thoại tới, tám phần là không có chuyện gì tốt. Không khoa trương một chút nào, từ sau khi Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, phàm là Phác Thái Anh gọi điện cho nàng, thì chưa nói quá chuyện gì tốt, nhưng chuyện phiền toái thì thật ra không ít.

"Trân Ni! Lúc này cậu nhất định phải giúp giúp mình!"

"Mình nói cậu có thể đổi lời kịch khác sao......" Kim Trân Ni không tiếng động mà xem thường, lần nào lần nấy đều như vậy.

"Ba mẹ mình tới, còn muốn xem chỗ mình ở...... Cậu cho mình mượn phòng của cậu một chút đi!"

Kim Trân Ni không vội mà đáp ứng, còn nói vài câu châm chọc trước, "Nha, lúc này liền nhớ đến mình?! Phòng mình cho cậu mượn, mình ở chỗ nào đây?"

"Cậu ở chỗ chị Trí Tú đi nha–"

Nghe Phác Thái Anh sốt ruột, Kim Trân Ni còn cố ý chọc nàng gấp hơn, không chút hoang mang mà nói, "Vì sao cậu không đưa ba mẹ cậu đến chỗ Lạp Lệ Sa kia đi?"

"Trân Ni...... mình thật sự không biết nên làm sao bây giờ...... Cậu đã gặp qua ba mẹ mình, nếu như để họ biết......" Phác Thái Anh ủy khuất lảm nhảm nói.

"Được được được, phục cậu rồi." Chịu không nổi Phác Thái Anh làm Đường Tam Tạng bám vào người, chưa nói vài câu Kim Trân Ni liền sảng khoái đáp ứng rồi, trực tiếp đem mật mã mã khóa nói cho Phác Thái Anh, "Mình đi ra ngoài ngay đây, chờ lát nữa các cậu trực tiếp đến đây là được."

"Cái kia...... Trân Ni......" Phác Thái Anh yêu cầu quá đáng một chút, căn phòng kia của Kim Trân Ni không phải nàng chưa thấy qua, đều giống như một cái "ổ chó". Mẹ nàng còn có một chút bệnh sạch sẽ, đến lúc đó nhìn thấy còn không bị dọa ngất, "Cậu có thể hay không đem căn phòng dọn dẹp một chút rồi hãy ra ngoài?"

"Phác Thái Anh, mình cảnh cáo cậu không cần quá phận, còn dám ghét bỏ mình?!"

"Cậu chỉ cần tùy tiện thu thập một chút lần sau mình mời cậu ăn bữa cơm lớn nha, bồi thường cậu!"

Tuy rằng Phác Thái Anh luôn cường điệu mãi bảo Kim Trân Ni thu thập một chút, mà Kim Trân Ni cũng đáp ứng rồi, bất quá nháy mắt đưa Kim Trân Ni đẩy ra khỏi nhà, vẫn là tốt hơn việc đem Tạ Phân dọa "ngất".

"Một cô gái nhỏ bé như con, làm thế nào lại có thể biến thành cái dạng này a?" Tạ Phân tiến phòng liền bắt đầu thu thập, trong miệng còn quở trách Phác Thái Anh, nghĩ thầm, ngày thường con gái bà ở nhà thì thật sự sạch sẽ, vì sao đi ra ngoài đức hạnh liền thành cái dạng này, "Thái Anh, con đi lấy cho mẹ bộ đồ dùng dọn dẹp lại đây~"

"A?" Tư thế này của mẹ nàng, xem ra là muốn thu dọn hết một lần. Phác Thái Anh vội vàng ngăn cản Tạ Phân, "Mẹ, người vừa mới xuống máy bay, liền nghỉ ngơi trước một chút đi, con dọn dẹp cho."

"Loạn thành như vậy, còn có thể nghỉ ngơi sao!" Tạ Phân chỉ vào phòng, đánh giá một vòng, thở dài, nhìn thấy Lạp Lệ Sa còn ở đây, càng thêm ngượng ngùng, "Ngay cả chỗ ngồi cho khách cũng không có'', chậm rãi nói với Lạp Lệ Sa, "Ngày thường Thái Anh thực sự rất sạch sẽ, hôm nay cũng không biết vì sao lại thành ra cái dạng này. Trong nhà biến thành như vậy, khiến con chê cười."

Tạ Phân ngại mất mặt, dáng vẻ vì Phác Thái Anh biện giải, Phác Thái Anh liền yên lặng gánh vác tội danh giùm Kim Trân Ni, thành kính nhận sai.

Lạp Lệ Sa thấy bộ dạng Phác Thái Anh muốn nói lại không nói được gì, cười đến vui vẻ, còn đáp lời Tạ Phân, "Có khả năng gần đây rất bận, không có thời gian thu dọn."

Hẳn là Kim Trân Ni đã thu dọn qua một chút, Phác Thái Anh nhìn ra được. Hôm nay căn phòng đã sạch sẽ gấp đôi so với ngày thường, mặc dù vẫn là giống "hiện trường tai nạn", nhưng ở trong mắt Kim Trân Ni, này liền đã thuộc về trình độ "sạch sẽ"...

Tạ Phân tiếp tục đi trên căn phòng chỉ có vài chục mét, đi đến mỗi góc, là có thể nhắm vào Phác Thái Anh mà dạy dỗ một trận, "Thái Anh a, ngày thường mẹ đã dạy con như thế nào? Mỗi ngày đều phải quét sàn nhà, quần áo mỗi ngày cũng phải giặt đúng giờ, khăn trải giường...... A......"

Phòng ngủ truyền đến tiếng thét chói tai, khiến Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa sợ tới mức vội vọt vào, "Mẹ! Làm sao vậy?!"

Tạ Phân thấy chăn không đều nhau, liền định chỉnh lại một chút, vừa mới mở lên, thấy ở dưới chăn nệm giấu một đống quần áo, lung tung rối loạn bừa bộn thành một đống.

Phác Thái Anh xoay người ghé trên vai Lạp Lệ Sa, làm bộ dạng đau đầu, nàng bảo Kim Trân Ni dọn dẹp một chút, kết quả chính là Kim Trân Ni thu dọn như vậy...

"Con mua loại quần áo như thế này a." Tạ Phân ghét bỏ dùng ngón cái cùng ngón trỏ bắt lấy một kiện quần áo ren màu đen hơi mỏng trong suốt.

Phác Thái Anh nhìn thế nào cũng thấy giống với nội y tình thú. Lúc trước Kim Trân Ni còn đề cử cho nàng, nói cái gì là để nàng mặc bộ quần áo này đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa lắc lư một chút, bảo đảm...... Hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ miên man, Phác Thái Anh nhanh chóng đoạt lấy quần áo trong tay Tạ Phân, sau đó lại giống như bị điện giật liền ném lên trên giường, "Mẹ, cái này để con...... con tự thu dọn...... mẹ nhanh chóng ra ngoài một chút."

"Con còn ăn mì gói! Trách không được hôm nay nhìn thấy con vừa xanh xao vừa vàng vọt, mặc kệ thế nào, cơm vẫn phải ăn cho tốt."

Trong phòng bếp, một lần nữa lại truyền đến âm thanh bén nhọn của Tạ Phân, đầu Phác Thái Anh đều phải nổ tung, nàng bất đắc dĩ mà nhìn Lạp Lệ Sa, "Mẹ em cứ như vậy..."

Sau khi tuần tra một vòng ở trong phòng xong, Tạ Phân xụ mặt nói với Phác Thái Anh, "Sáng mai cùng mẹ đi siêu thị, mua chút thuốc khử trùng vệ sinh tiêu độc gì đó, đem nơi này của con thu dọn lại một chút."

"Không...... Không cần đi? Tự con sẽ thu dọn."

Tạ Phân dùng ngón tay chọt sau ót Phác Thái Anh "Con còn gọi cái này là dọn dẹp a, lần trước mẹ đến nhà em con còn sạch sẽ hơn chỗ này của con."

Không lay chuyển được Phác Thái Anh lại đành phải đáp ứng, sau đó liền đưa ba mẹ của nàng trở về khách sạn trước.

Trên xe Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh gọi điện thoại nói trước với Kim Trân Ni một tiếng, ngày mai mẹ nàng còn muốn đến đây thu dọn phòng, để cho nàng ở bên Kim Trí Tú thêm một ngày.

Kim Trân Ni bên này vô tâm vô phế, ở đầu điện thoại bên kia vừa cười vừa nói, "Vậy hóa ra cũng tốt nha, thay mình cảm ơn mẹ cậu trước a–"

Cách một cái điện thoại Phác Thái Anh thật sự muốn tát nàng một cái. Kim Trân Ni chính là cái loại này, trừ bỏ bản thân trang điểm đến sạch sẽ xinh đẹp, những mặt khác quả thực thảm hại đến không dám nhìn. Phác Thái Anh đem nguyên văn lời nói của Tạ Phân truyền đạt lại cho Kim Trân Ni, "Cậu là một đứa con gái, có thể sạch sẽ một chút không!"

"Cậu chờ chút." Nói xong, Kim Trân Ni quay đầu ra phía sau gọi Kim Trí Tú một tiếng, "Trí Tú, chị ghét bỏ em sao?"

Kim Trí Tú mới mua nội y tình thú mới cho Kim Trân Ni, đang chờ tiểu cô nãi nãi mặc vào, nhưng không nói được với Kim Trân Ni. Nàng tiến lên ôm Kim Trân Ni, vừa cởϊ qυầи áo của nàng vừa hôn lên cổ nàng, "Đương nhiên không chê –"

"Nghe được không, vợ của mình cũng không có chê~" Kim Trân Ni khoe khoang, Kim Trí Tú đã hôn nàng đến cả người khô nóng, vì thế nói với Phác Thái Anh, "Mình... Mình còn có việc, không nói nữa......"

Phác Thái Anh luôn có thói quen để cho người khác ngắt điện thoại trước, cho nên lúc Kim Trân Ni nói xong còn không có ngắt, nàng cho rằng Kim Trân Ni còn có chuyện muốn nói, thẳng đến đầu bên kia truyền đến một trận thở dốc:

"Trí Tú, chị động dục giống như một con chó hoang......"

"Tiểu tao hoá, mau đem quần áo thay......"

" Ưm ~ em......"

Phác Thái Anh mặt lập tức đỏ lên, còn nghe được một tiếng "Bang", thật là cảm thấy hổ thẹn, luống cuống tay chân mà ngắt điện thoại, khẩn trương đến mức di động không cầm chắc lại rơi xuống trong xe, sau đó nàng hoảng thần lại cúi đầu đi tìm.

Chờ đến khi nàng ngẩng đầu, Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt nàng đã đỏ bừng, "Trân Ni nói như thế nào?"

"Cậu ấy nói được." Phác Thái Anh buồn bực nói một câu.

Mỗi đêm trước lúc đi ngủ, Phác Thái Anh đều thói quen bóp vai cho Lạp Lệ Sa vài phút. Tuy rằng nàng là lão bản, nhưng đi làm so với viên chức nhỏ vất vả hơn nhiều. Mỗi ngày cũng đâu phải chỉ làm việc tám tiếng, nhìn thấy làm boss cũng không dễ như vậy.

"Được rồi, đừng xoa nữa."

"Dạ." Nằm ngã vào trên giường, Phác Thái Anh giống như con koala ôm chặt lấy Lạp Lệ Sa, đem chân gác trên đùi cô, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Lạp Lệ Sa, dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, thỏa mãn mà nói, "Mẹ em giống như rất thích chị."

Lạp Lệ Sa vươn cánh tay ra ôm lấy vai nàng, hai ngón tay xoa xoa mũi nàng, "Đồ ngốc, trước hết đừng nghĩ nhiều như vậy, từ từ tới."

Phác Thái Anh thuận thế hôn lên lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa một chút, sau đó ôm lấy cô, thoải mái dễ chịu mà nhắm mắt, "Thật tốt."

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa liền cùng Phác Thái Anh đi đến khách sạn đón ba mẹ nàng, khiến cho ba mẹ nàng lại phê bình nàng một trận, nói nàng chiếm ngày nghỉ ngơi cuối tuần của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh cũng không muốn khiến Lạp Lệ Sa mệt như vậy, để cho cô ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng chính Lạp Lệ Sa nói, muốn bên cạnh nàng nhiều hơn một chút, trong lòng Phác Thái Anh liền ngọt ngào, không có ý kiến.

Bởi vì đến những ngày đi làm, thời gian nàng và Lạp Lệ Sa ở bên nhau thật sự không có nhiều lắm, cũng khó có thể có được một ngày cuối tuần rảnh rỗi.

Nói muốn đi du lịch xong, kết quả ba mẹ nàng dành hết thời gian một ngày, tự quét dọn vệ sinh căn phòng trọ nhỏ bé của Kim Trân Ni, kết quả liền sạch sẽ hết, căn phòng giống như được sửa chữa.

Cả ngày cứ khom xuống nhiều lần khiến eo mỏii lưng đau, Phác Thái Anh vừa xoa bóp eo cho Tạ Phân, vừa oán trách bà, "Con nói mời người đến dọn dẹp là tốt rồi, mẹ thật là ~"

"Người khác quét dọn sao có thể an tâm, nào có sạch sẽ bằng bản thân tự làm." Tạ Phân lôi kéo tay Phác Thái Anh, nhỏ giọng nói, "Thái Anh, đi vào bên trong một chút."

Tạ Phân thần thần bí bí mà kéo Phác Thái Anh vào phòng ngủ, giống như là không muốn người khác nghe thấy.

"Mẹ, người có chuyện gì ở bên ngoài nói không được sao~"

"Làm phiền Lạp Lệ Sa lâu như vậy, hay là để người ta về nhà trước đi, đây là ngày cuối tuần của người ta, không cần làm phiền."

Chỉ một chút chuyện này, Phác Thái Anh tùy tiện cười, "Không có việc gì ~"

"Người ta nói không có việc gì chính là khách sáo, con chỉ cần nói không có việc gì là được sao, một chút lễ phép cũng không hiểu! Để cho người ta đi về trước đi."

Phác Thái Anh khó xử, "Mẹ, bây giờ đều đã đến giờ cơm, mẹ như thế này không phải là đang đuổi người ta đi sao, tốt xấu gì cũng nên cùng nhau ăn bữa cơm chứ?"

Bởi vì Tạ Phân có hẹn người cùng nhau ăn cơm, mới muốn đem Lạp Lệ Sa đuổi đi. Đám bạn cũ của bà giới thiệu cho bà một du học sinh tài giỏi, vừa lúc cũng làm ở thành phố S, nói tính cách và tuổi tác cũng xứng đôi với Phác Thái Anh. Bà cũng lo lắng đến đời sống tình cảm của con gái a Vừa lúc lần này tới, an bài cho hai người gặp mặt ăn bữa cơm, không đề phòng được có chuyện ở phía sau.

"Lạp Lệ Sa có bạn trai sao?"

"Mẹ hỏi cái này để làm gì?"

"Con chỉ cần nói có hay không."

Phác Thái Anh nhức đầu, "Không có."

"Vậy hôm khác lại mời Lạp Lệ Sa ăn bữa cơm."

Phác Thái Anh liền không hiểu, mời Lạp Lệ Sa ăn cơm, có liền quan gì đến việc Lạp Lệ Sa có bạn trai hay không sao?

Tạ Phân suy nghĩ vấn đề rất chu toàn, nếu là mang Lạp Lệ Sa cùng đi, Lạp Lệ Sa lại không có bạn trai, vạn nhất nếu cuối cùng nam nhân kia coi trọng Lạp Lệ Sa không để ý Phác Thái Anh, vậy liền trở thành trò khôi hài. Không phải bà không có sự tin tưởng với con gái của nàng, nhưng Lạp Lệ Sa thật sự khiến người nhìn người thích.

"Ngày nào Lạp Lệ Sa cũng đi làm không có thời gian, liền đêm nay đi!" Lần đầu tiên Phác Thái Anh bướng bỉnh với mẹ nàng, "Lạp Lệ Sa không đi, con liền không đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro