Chương 84
"Mẹ thấy các con vẫn là nên dọn ra ở riêng đi......"
"Mẹ, không có gì đâu." Lạp Lệ Sa lôi kéo tay Dương San. Dương San bồi Lạp Hàn Thăng hơn ba mươi năm, hiện tại ba Lạp Lệ Sa vừa mới mất ba tháng, đây thật là thời điểm mẹ cô cô đơn nhất, hơn nữa còn ở tại nhà cũ, càng dễ nhìn vật nhớ người. Lạp Lệ Sa cũng nghĩ tới việc muốn Dương San dọn đi ở một mình, nhưng chính là Dương San không chịu.
Mặc kệ Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh nói như thế nào, Dương San đều là có ý tốt mà cự tuyệt. Là mẹ có thể nhìn thấy con gái mình hạnh phúc đã thỏa mãn, đâu còn nhiều yêu cầu khác.
Kỳ thật Phác Thái Anh không có truy cầu điều gì lớn lao, tựa như như bây giờ, mỗi ngày rời giường, mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình thích ngủ bên cạnh. Buổi tối tan tầm, có thể cùng người yêu ăn cơm với nhau.
Cơm nước xong, Lạp Lệ Sa nắm tay nàng, nàng dắt Whisky dạo hai vòng xung quanh công viên. Sinh hoạt như vậy không khác gì nhiều với cuộc sống trong lý tưởng của nàng lắm.
Sau khi rời Runner cũng khá tốt. Thời điểm ngẫu nhiên nhàn rỗi, Phác Thái Anh còn đi đến dưới lầu công ty chờ Lạp Lệ Sa tan tầm, có thể thoải mái hào phóng kéo cánh tay của Lạp Lệ Sa, thậm chí đan chặt mười ngón tay với cô, không cần cất giấu trốn tránh ẩn nhẫn cảm giác, thật sự là quá tốt.
Quan hệ của nàng và Lạp Lệ Sa, cũng coi như là đã công khai trong công ty. Tất cả mọi người đều biết Lạp tổng có người bạn gái, là một viên chức nhỏ ở Thị Tràng Bộ đã rời khỏi cương vị công tác. Lúc trước bàn về tiết mục "bao dưỡng", liền biến thành "bá đạo tổng tài yêu tôi". Mặc kệ người khác nói như thế nào, Phác Thái Anh cũng rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
Mùa hè ở thành phố S rất dài, thời tiết giữa tháng chín vẫn còn nóng bức. Khi tản bộ Phác Thái Anh rất thích mua kem, vừa đi vừa ăn. Mỗi lần Lạp Lệ Sa đều nói không cần, đến lúc sau rồi lại ăn cùng với nàng. Cứ ân ái như vậy ngươi một ngụm ta một ngụm, luôn có thể khiến Phác Thái Anh vui vẻ hơn nửa ngày.
Bất quá ở bên nhau cùng Lạp Lệ Sa, trong lòng Phác Thái Anh ngẫu nhiên cũng có chút phiền não nho nhỏ, đó chính là làm sao để mọi người trong nhà nàng có thể tiếp nhận Lạp Lệ Sa. Nếu ba mẹ nàng có thể tiếp thu được mối quan hệ của mình và Lạp Lệ Sa, nàng thật sự cảm thấy đời này đều viên mãn. Mỗi tháng Phác Kiệt sẽ gọi cho nàng khoảng hai cuộc điện thoại, mỗi lần đều hỏi nàng là, có chia tay với Lạp Lệ Sa chưa.
Này không, tháng này lại điện thoại tới nữa. Phác Thái Anh một tay cầm cây kem, đành phải buông cánh tay đang vòng tay Lạp Lệ Sa, tìm di động trong túi xách, vừa mới nhận liền bùm bùm giành nói trước, "Em còn hỏi đến vấn đề kia, chị liền cho em vào danh sách đen!"
"Được lòng cho rằng lòng lang dạ thú!" Bên kia Phác Kiệt cũng thở phì phì mà oán trách, "Chị cho rằng em muốn quản chuyện của chị sao?"
"Tìm chị có chuyện gì sao?"
"Chị còn chưa có chia tay với Lạp Lệ Sa?"
"Phác Kiệt!"
"Nói giỡn, đừng kích động. Nói cho chị biết một chút chính sự."
Trong miệng Phác Kiệt còn có thể nói ra chuyện "chính sự", mất công Phác Kiệt không biết xấu hổ nói, "Cái gì?"
"Ngày kia ba mẹ liền phải đi đến thành phố S tìm chị, chị và Lạp Lệ Sa chú ý một chút, đến lúc đó đừng dọa ba khiến ông ấy tăng huyết áp."
"Từ từ." Không nghe lầm đi, này lại không phải là kì nghỉ dài hạn cũng không phải là ngày hội gì, ba mẹ nàng làm gì lại đột nhiên đến đây, Phác Thái Anh ngốc, "Em sẽ không nói với bọn họ đi?"
"Cho em một tỷ em cũng không dám, đến lúc đó không phải chị sẽ bóp chết em sao." Phác Kiệt ở đầu bên kia điện thoại đặc biệt bất đắc dĩ. Lời này nói ra không giả, tuy rằng tính tình Phác Thái Anh rất tốt, đó là những người khác, một khi dỗi Phác Kiệt thì không hề nhẹ nhàng chút nào. "Đêm nay chính là em cố ý gọi đến thông báo cho chị chuyện này."
Nguyên lai ba mẹ nàng nghe nói nàng từ chức, lại cùng với Kim Trân Ni cùng nhau thuê một phòng nhỏ làm việc, đã sớm nghĩ tới việc đến xem, hơn nửa năm không gặp con gái mỗi ngày ở nhà cũng nhớ. Cho nên lần này còn cố ý xin nghỉ hai ngày để đến đây, hơn nữa còn có thể ở lại thêm hai ngày cuối tuần.
"Lệ Sa! Ba mẹ em ngày mai sẽ đến đây!" Phác Thái Anh muốn khóc, một người thì còn được đi, đằng này hai người cùng nhau tới.
"Khá tốt, vừa lúc chị còn chưa gặp hai bác.''
Này...... Lạp Lệ Sa đều đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp phụ huynh? Phác Thái Anh vội vội vàng vàng nói ra băn khoăn trong lòng, "Ba mẹ em rất khủng bố, nếu biết chúng ta......"
Nào có người nào lại dùng từ "khủng bố" tới để hình dung ba mẹ của mình, Lạp Lệ Sa cười nàng, "Đồ ngốc, chị có chừng mực, em đã sợ hãi thành như vậy?"
Lạp Lệ Sa chính là không biết ba mẹ nàng đã nghiêm khắc đến cảnh giới gì rồi đâu. Chờ sau khi ngày mai Lạp Lệ Sa gặp mặt mở mang kiến thức, khẳng định là có thể hiểu được vì sao mình lại khẩn trương đến như vậy.
"Thái Anh, nếu ba mẹ em không đồng ý việc chúng ta ở bên nhau, thì em sẽ làm sao bây giờ?"
Tính chất của vấn đề này cũng giống như "Chị và ba mẹ em cùng bị rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước", Phác Thái Anh cũng lo lắng. Nếu là thật sự phải lâm vào hoàn cảnh cần phải chọn một trong hai, vậy phải làm sao bây giờ?
"Em... Em không biết......"
Phác Thái Anh ấp úng nói vài chữ em, nàng là thật sự không có nghĩ được cụ thể cần phải làm thế nào bây giờ, cho nên không có cách nào trả lời Lạp Lệ Sa, nhưng Lạp Lệ Sa lại tránh tay nàng, dắt Whisky đi trước.
"Lệ Sa!" Phác Thái Anh đuổi theo, muốn đi đến nắm lấy tay cô, "Chị chờ em một chút."
Chuyện khác do dự, sợ hãi rụt rè còn chưa tính, ngay cả phương diện tình cảm cũng giống như vậy. Lạp Lệ Sa vẫn tránh tay nàng, cố ý lạnh nhạt với nàng, cần phải để cho nàng nhớ kĩ một chút.
Phác Thái Anh nghĩ thầm xong đời. Lúc nãy bản thân mình thật sự đã nói sai, trước đây Lạp Lệ Sa cũng chỉ là hù hù nàng, trêu ghẹo nàng chơi, nhưng lần này lại giống như rất nghiêm túc, đã đi trên đường một lúc nàng cũng không để ý đến mình. Phác Thái Anh vẫn luôn đuổi theo sau lưng Lạp Lệ Sa, thái độ nhận sai, nhưng cũng không nói sai ở chỗ nào, "Lệ Sa, em biết sai rồi......"
Vẫn luôn đuổi tới nhà, Lạp Lệ Sa cũng chưa có nói một lời nào với mình, Phác Thái Anh nóng nảy. Phanh! Cửa phòng ngủ lập tức bị đóng lại. Bởi vì quán tính, thiếu chút nữa Phác Thái Anh đã tông vào cánh cửa, bên trong đã khóa lại, nàng ghé vào trên cửa gõ,
"Lệ Sa! Lệ Sa ~~~"
Gõ được một hồi, người bên trong cũng không ra mở cửa, nhưng Whisky lại phe phẩy cái đuôi, lắc lư mà đi đến trước mặt nàng, thè đầu lưỡi giống như đang xem náo nhiệt, tung tăng nhảy nhót đừng nói có bao nhiêu vui vẻ.
Phác Thái Anh dựa tường ngồi dưới đất, sau đó đem Whisky kéo vào ôm trong lòng, còn hỏi nó, "Em nói vì sao miệng của chị lại ngốc nghếch đến thế này đi."
Mặc kệ Phác Thái Anh nói cái gì, Whisky đều bày ra một bộ dạng ngáo ngơ. Phác Thái Anh vuốt ve đầu của nó, nhẹ giọng thở dài một hơi, tư tâm cảm thấy bản thân vẫn có chút ủy khuất. Nàng xác thật chưa nghĩ ra được cách nào để nói với mọi người trong nhà, vì sao Lạp Lệ Sa lại tức giận nhiều đến thế. Nửa giờ, Lạp Lệ Sa còn không kéo nàng đi vào, chẳng lẽ bản thân mình đêm nay phải ôm Whisky ngủ cả đêm?
Lúc này, mẹ nàng gọi điện thoại tới cho nàng, Phác Thái Anh đứng dậy đi tiếp điện thoại, "Mẹ –"
Lúc nãy Phác Kiệt không nói bậy, ba mẹ nàng thật sự là muốn đến đây, vào ngày mai, còn nói vé máy bay đều đã đặt xong, thời điểm đến đây cũng đều nói cho Phác Thái Anh, này đã ám chỉ rõ ràng, bảo nàng đúng giờ đi đón máy bay.
Lạp Lệ Sa ở trong phòng ngủ vẫn luôn nghe động tĩnh ở bên ngoài. Lúc mới đầu Phác Thái Anh còn sốt ruột, gõ cửa vài lần, lúc này mới có vài phút đã không có kiên nhẫn, Lạp Lệ Sa cầm di động trực tiếp gửi cho nàng một tin nhắn:
— Đêm nay em không cần vào phòng ngủ.
Phác Thái Anh vừa ngắt điện thoại của mẹ bên kia xong, liền nhìn thấy tin nhắn Lạp Lệ Sa gửi cho mình. Dứt khoát liền dùng khổ nhục kế, ngày thường Lạp Lệ Sa lo lắng cho nàng nhất.
— Em đây không ngủ, chờ đến khi chị chịu mở cửa mới thôi
Sau khi gửi xong, Lạp Lệ Sa lại không có trả lời, xem ra khổ nhục kế cũng không dùng được, Phác Thái Anh tiếp tục ghé vào bên cửa gõ, "Lệ Sa, Lạp Lệ Sa, chị mở cửa đi, em sai rồi ~~~"
Lạp Lệ Sa không vội, buông di động từ trên sô pha đứng dậy, lại lạnh nhạt với nàng thêm chút nữa, bản thân mình đi tắm trước đã. Mỗi lần nhận sai Phác Thái Anh đều rất tích cực, nhưng sau khi nhận sai thì mọi chuyện lại như cũ.
Lúc Phác Thái Anh đang tuyệt vọng, vừa vặn thấy trong miệng Whisky ngậm chìa khóa đi đến bên người nàng, nàng vỗ đầu một cái. Thời khắc mấu chốt chỉ số thông minh cũng không bằng Whisky, cũng đã quên bản thân có chìa khóa dự phòng trong tay.
"Tiểu Uy thật ngoan ~~" Phác Thái Anh nhận chìa khóa nó đang ngậm, mới vừa đem chìa khóa tra vào ổ, động tác lại ngừng lại, nghĩ thầm cứ như vậy mà đi vào, Lạp Lệ Sa có thể càng tức giận hơn hay không? Bất quá không tìm Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng tức giận, sống chết gì đều cũng tức giận, kia vẫn là...... xoay một cái đẩy ra, xoạch cửa mở.
Phác Thái Anh đưa đầu vào thăm dò, không thấy được Lạp Lệ Sa, vì thế tay chân nhẹ nhàng vào phòng. Whisky còn muốn cùng đi vào, Phác Thái Anh lập tức trở mặt không nhận "cẩu", không cho Whisky tiến vào, "Nghe lời, em ra ngoài chơi đi."
Whisky cứ như vậy mà bị nhốt ngoài cửa, biểu tình "trợn mắt há hốc mồm", tiếp theo liền cào cửa.
Không thấy được người, Phác Thái Anh nhìn khắp nơi, thẳng đến lúc đẩy cửa toilet ra......
"Vì sao không gõ cửa liền vào được."
Chính là trùng hợp như vậy, khi đẩy cửa ra, Phác Thái Anh vừa vặn nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang cởi món quần áo cuối cùng trên người xuống. Tuy rằng thân thể Lạp Lệ Sa nàng đã nhìn rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn cúi đầu, lùi ra ngoài đóng cửa lại, lắp bắp mà nói: "... Em...... Em không biết chị đang tắm rửa..."
"Em đi ra ngoài trước."
Bên ngoài cửa thủy tinh phòng tắm, Phác Thái Anh phồng miệng lên thổi khí. Vừa mới nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa, hiện tại mặt có chút hồng, trong lòng ngứa ngáy. Lạp Lệ Sa đều đã bảo nàng đi ra ngoài, nhưng gót chân nàng dài giống như cái đinh, đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích... Qua nửa phút lại đẩy cửa đi vào, chỉ là Lạp Lệ Sa đã ngồi vào bên trong bồn tắm.
Lạp Lệ Sa quay đầu lại nhìn nàng,
"Không phải chị bảo em đi ra ngoài sao?"
"Em......" Phác Thái Anh đỏ mặt đem cửa đóng lại, sau đó lưng dựa ở trên cửa, tùy tay lấy một lọ tinh dầu trên bồn rửa tay, "Em mát xa cho chị."
Lạp Lệ Sa muốn cười, nhưng lại nhịn xuống không cười, cho nàng một cơ hội, tiếp tục không nói lời nào, cũng muốn nhìn xem nàng biểu hiện như thế nào.
Quả nhiên là cái dạng này, hình như Phác Thái Anh đã hiểu được một chút. Lạp Lệ Sa càng là đuổi nàng đi, nàng liền càng phải dán Lạp Lệ Sa. Nữ nhân đều là khẩu thị tâm phi, bản thân nàng cũng như vậy. Có lúc tuy rằng ngoài miệng nói tức giận, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn nhớ thương, Lạp Lệ Sa có thể chủ động tới dỗ mình.
"Lúc trước ý của em là......" Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh bồn tắm, xoa chút tinh dầu ở lòng bàn tay, kéo tay Lạp Lệ Sa qua, lòng bàn tay vuốt ve cánh tay thanh mảnh của cô, đem tinh dầu chậm rãi xoa lên, là mùi hương hoa hồng dụ hoặc, ngửi được Phác Thái Anh cũng có chút loạn tình mê ý, nàng tiếp tục giải thích, "Tuy rằng trong lòng em có chút không dễ chịu...... Nhưng là mặc kệ ba mẹ em có nhìn như thế nào......"
"Em đều sẽ ở bên cạnh chị......" Phác Thái Anh lại đổ chút tinh dầu, ở trên vai Lạp Lệ Sa, trên lưng nhẹ nhàng xoa. Xương cánh bướm của nàng rất đẹp, rõ ràng tinh dầu đã hoàn toàn xoa xong, Phác Thái Anh còn vẫn vuốt, "Bất quá, một ngày nào đó bọn họ sẽ tiếp nhận được, em sẽ nghĩ cách......"
"Lệ Sa......" Phác Thái Anh thay cô lau sạch hết, lần thứ hai lại lau dầu trên xương quai xanh, tiếp tục một miệng ủy khuất, "Nếu chị không vui thì mắng em đi... Dù sao đừng không để ý đến em là được......"
"Phác Thái Anh?"
"Dạ? A......"
"Em sờ đủ rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro