Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77



"Không có khả năng! Chị của em không có khả năng!" Phác Kiệt không hề nghĩ ngợi, liền phủ nhận hoàn toàn. Phác Thái Anh đã từng quen qua bạn trai, hơn nữa, chỉ dựa vào tính cách của Phác Thái Anh, không có khả năng sẽ tiếp thu việc cùng nữ nhân ở bên nhau.

Nhưng có một số việc cần phải cân nhắc, nói cách khác chính là "càng nghĩ càng thấy ớn". Phác Kiệt càng nghiền ngẫm, liền càng cảm thấy Phàn Phồn nói có đạo lý. Mỗi lần khi nhắc tới Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh liền giống như không ngừng kích động.

"Chị của cậu sẽ không cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau đi?!"

"Chị của em sẽ không cùng với Lạp Lệ Sa ở bên nhau đi?!"

Lúc trước nếu không phát hiện bao ngón tay, Phàn Phồn cũng không nghĩ đến phương diện kia, khả năng chỉ cảm thấy Phác Thái Anh có quan hệ rất tốt với Lạp Lệ Sa, giữa bạn bè thân thiết thì như vậy cũng là bình thường; nhưng sau khi phát hiện bao ngón tay, cảm giác đối với hết thảy mọi chuyện đều thay đổi, cảm thấy giữa các nàng giống như người yêu.

"Vẫn là không có khả năng, chị của em sao có thể." Mới vừa đưa ra nghi vấn, Phác Kiệt lại phủ định bản thân, sau đó lại miên man suy nghĩ cái gì đó. Nếu nói Lạp Lệ Sa thích nữ nhân cậu còn tin tưởng được, nhưng Phác Thái Anh... Không thể, tuyệt đối không thể.

"Vậy vì sao không có khả năng, xem xét đến tình huống cụ thể như thế này. Lạp Lệ Sa tuổi trẻ xinh đẹp lại có tiền, nếu là chị......"

Lời này nghe có chút không thích hợp, "Nếu là chị... chị muốn làm gì?"

Cuối cùng từ người yêu cãi nhau, lại biến thành hai người ăn cùng ăn giấm vì một người nữ nhân.

"Chị hâm mộ Lạp Lệ Sa, không được a!"

*

Ngày kế vừa vặn là cuối tuần, Lạp Lệ Sa có công tác vội nên không có ở nhà. Kim Trân Ni đi theo Kim Trí Tú quay về thành phố L ở lại hai ngày, Phác Thái Anh một mình nhàn hạ đến nhàm chán, vừa đúng lúc này Phàn Phồn gọi cho nàng, mời nàng cùng đi ra ngoài chơi.

"Được nha." Phác Thái Anh nhìn ánh mặt trời bên ngoài tốt như vậy, không đi ra ngoài dạo xung quanh cũng thật đáng tiếc. Nàng tới thành phố S cũng có hơn nửa năm, chỉ tương đối thân thuộc đối với những thứ xung quanh, vừa vặn có thể trở thành hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ.

Đại bộ phận khách du lịch đến thành phố S, trừ bỏ mua sắm tiêu xài, thì chính là vì văn hóa ở đây mà đến. Thành phố S có lịch sử rất lâu đời, phong cảnh chiếm phần lớn trong văn hóa ở đây. Mười mấy năm trôi qua cũng còn lưu lại vài con phố cổ, vài con hẻm cổ, bất quá hiện tại cơ hồ đều đã mai danh ẩn tích, chỉ còn lại có mấy cái di tích được bảo vệ tốt, mơ hồ có thể cảm giác được bộ dạng, khí thế của thành cổ thời xưa.

Buổi sáng Phác Thái Anh mang theo bọn họ đến nội thành cũ dạo một vòng, vừa vặn nhìn ánh mặt trời, buổi chiều có thể leo núi. Ba người còn chưa leo được phân nửa, mới vừa đến vị trí sườn núi, Phàn Phồn liền không leo nữa, "Không leo, mệt mỏi quá. Hay là ngồi xe cáp đi."

"Chị hai!" Phác Kiệt đi kéo nàng, "Này mới đi được bao xa a, lên –"

Phàn Phồn liền ăn vạ trên ghế dài không chịu đứng dậy, còn hung tợn mà trừng Phác Kiệt, "Không ngồi xe cáp, vậy em cõng chị lên!"

"Chị nói giỡn đi......" Cõng đi, vừa nghe đến đây chân Phác Kiệt đều mềm nhũn.

"Vậy ngồi xe cáp, buổi sáng đi dạo cũng đã mệt."

"Được được được." Lúc này Phác Kiệt dùng hết hai tay hai chân mà đồng ý với ý kiến của các nàng, thế nhưng nhìn bốn phía xung quanh cũng không nhìn thấy một cái biển báo giao thông đâu, đi đâu để ngồi xe cáp, thấy Phác Thái Anh cầm di động nhìn trên bản đồ điện tử, hắn cũng đến xem.

"Đi bên này gần một chút."

"Chị thấy vẫn là đi bên trái."

"Nhìn nhìn lại."

Phác Thái Anh đứng ở giữa bọn họ, ba người nhìn chằm chằm vào bản đồ điện tử, nghiêm túc thảo luận con đường nào đến chỗ xe cáp tốt nhất. Đang tập trung tinh thần, điện thoại trong tay Phác Thái Anh đột nhiên rung lên, màn hình trực tiếp từ giao diện bản đồ chuyển đến thông báo có điện thoại.

Điện thoại đến còn chưa tính, cố tình lại là điện thoại của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa gọi điện thoại đến còn chưa tính, cố tình lại dùng dãy số tư nhân kia của cô.

Hai chữ "Lão bà" bắt mắt thình lình hiện lên, tâm tình của ba người ngồi trên ghế dài đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thật "vi diệu". Chờ đến khi Phác Thái Anh hết xấu hổ kịp phản ứng thì Phác Kiệt cư nhiên đem di động của nàng trực tiếp lấy đi, sau đó nhấn nghe......

Bữa tiệc buổi tối của Lạp Lệ Sa bị hủy bỏ, cho nên buổi chiều đã trở về nhà, phát hiện Phác Thái Anh không ở nhà liền thuận tay gọi điện thoại cho nàng, sau đó Phác Thái Anh ở bên này liền xấu hổ, hết thảy mọi thứ lại có thể vừa vặn đến như thế.

"Tiểu Kiệt."

Phác Kiệt đoạt điện thoại di động ngăn chặn Phác Thái Anh, biểu tình trên mặt cũng nghiêm túc, nhận điện thoại nhưng không nói gì, quả nhiên microphone bên kia truyền đến âm thanh của một nữ nhân, mà người nọ đúng là Lạp Lệ Sa.

"Thái Anh, vì sao em không ở nhà đây, đi đâu ?" Nhận nhưng không có ai đáp lại, Lạp Lệ Sa tiếp tục hỏi, "Thái Anh?"

Phác Kiệt ngắt điện thoại, sau đó đem điện thoại trả lại cho Phác Thái Anh. Biểu tình trên mặt Phác Thái Anh đã bán đứng hết mọi thứ, nàng và Lạp Lệ Sa tuyệt đối không phải mối quan hệ bạn bè bình thường. Phác Kiệt hỏi nàng: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây, chị giải thích một chút đi!"

Mặc dù hôm qua Phàn Phồn nói với cậu như vậy, cậu đều không tin, nhưng cuộc điện thoại vừa mới nãy. Khó trách hôm qua Phác Thái Anh ở nhà Lạp Lệ Sa quen thuộc giống như đang ở nhà mình.

"Đùa giỡn......" Tuy rằng ghi chú viết chính là "Lão bà", nhưng phản ứng của Phác Kiệt cũng quá mức kích động, giống như chỉ liếc mắt một cái là có thể biết được mối quan hệ của các nàng. Nếu như Phác Thái Anh biết Phàn Phồn đã nói với Phác Kiệt về chuyện bao ngón tay dành cho Les, nàng tuyệt đối sẽ không trả lời như vậy.

"Chị, hôm nay chị phải nói rõ ràng hết mọi chuyện cho em!"

Hiện tại ai cũng không có tâm tình để leo núi, liền ở chân núi tìm quán trà nhỏ dừng chân. Phàn Phồn thấy không khí như vậy, vẫn nên để cho hai chị em bọn họ đơn độc tâm sự trước thì tốt hơn nên đã tránh đi một chút.

Phác Thái Anh ngồi đối mặt với Phác Kiệt, hai người đều chờ đối phương mở miệng nói chuyện trước. Từ khi bắt đầu ăn tết, Phác Kiệt liền cảm thấy Phác Thái Anh có thay đổi, một lòng một dạ nhận định là nàng đã quen bạn trai. Lần này Phác Kiệt tới thành phố S còn cố ý tìm Phác Thái Anh, chính là muốn thăm dò một chút tình huống cụ thể. Tốt, hiện tại tình huống cụ thể cũng đã hiểu được, cậu đoán không sai, chị gái cậu có người yêu, chẳng qua là nữ!

"Chuyện của chị và Lạp Lệ Sa là như thế nào?"

"Bạn bè......"

"Nhưng em thấy là bạn gái đi?"

"Tiểu Kiệt!" Lại bị Phác Kiệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Trong lòng Phác Thái Anh rối bời, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao để nói chuyện này với người trong nhà. Nếu muốn xuất quỹ, nàng cũng hy vọng chờ đến sau khi khả năng kinh tế của bản thân hoàn toàn vững chắc mới nói, hiện tại vẫn chưa phải là cơ hội tốt. Nhưng là bây giờ Phác Kiệt rõ ràng đã đoán được quan hệ của mình và Lạp Lệ Sa.

"Hiện tại chị đang ở cùng với Lạp Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa nói không sai, chuyện này sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt với người nhà. Nếu như Phác Kiệt đã đoán được, Phác Thái Anh cảm thấy cũng không cần gì để phải che dấu nữa. Lại nói tiếp, cửa này của Phác Kiệt nhất định phải đi qua là tốt nhất.

Nghe Phác Kiệt hỏi xong, Phác Thái Anh trầm mặc gật gật đầu.

"Chị! Chị thật sự cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau!" Vừa nãy Phác Kiệt chỉ là hỏi thử một chút, để cậu tiếp thu việc Phác Thái Anh thích nữ nhân, điểm này quả thật rất khó, nhưng Phác Thái Anh cứ như vậy mà gật đầu thừa nhận.

Hai người lại cùng nhau trầm mặc trong thời gian dài, "Các chị bắt đầu từ khi nào......"

Nàng và Lạp Lệ Sa hẳn là bắt đầu từ rất sớm đi, bất tri bất giác liền thích, cũng không thể nói cụ thể được là bắt đầu từ ngày nào, vì thế Phác Thái Anh nói thẳng ra thời gian các nàng xác nhận quan hệ, "Tháng 11 năm trước."

Phác Kiệt dùng bàn tay xoa trán, Phác Thái Anh lại tỉ mỉ dứt khoát trả lời như vậy quả thực muốn đem cậu bức điên. Lúc trước Phác Thái Anh kết giao với Trình Tân một năm cũng không có ở chung, hiện tại "Các chị không phải là nghiêm túc đi?"

"Tiểu Kiệt, chị biết em nhất thời không tiếp thu được." Phác Thái Anh cũng không biết giải thích như thế nào, đặc biệt lúc trước Phác Kiệt còn thích Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh đối với tình cảm chưa bao giờ mập mờ không rõ, điểm này trong lòng Phác Kiệt sao có thể không rõ ràng đây?

"Nếu để cha mẹ biết...... Sẽ điên mất thôi!"

"Em ngàn vạn không được nói với ba mẹ, hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp."

Ngay cả mình còn không thể tiếp thu được, đừng nói đến hai vị trong nhà kia, "Chị còn tính toán sau này nói cho bọn họ biết? Chị, chị ngẫm nghĩ cho kĩ lại đi, ba mẹ không có khả năng tiếp thu!"

Trước tiên ngoại trừ lôi kéo Phác Kiệt thì hiện tại Phác Thái Anh cũng không còn biện pháp nào khác tốt hơn, "Chị biết...... Chuyện này lòng chị hiểu rõ. Tiểu Kiệt, coi như là chị xin em, tạm thời đừng nói chuyện này với mọi người trong nhà."

"Chị biết mà chị còn như vậy!" Phác Kiệt nhìn Phác Thái Anh như bây giờ, thật sự là nhìn không ra được trong lòng nàng đã hiểu rõ, "Chị nhanh chóng chia tay với Lạp Lệ Sa. Em cho chị thời gian một tháng, nếu các chị còn chưa chia tay... em đây liền... em đây liền đem chuyện các chị nói cho ba mẹ biết!"

"Tiểu Kiệt, chị sẽ không chia tay với Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng, "Chị thích chị ấy."

"Phác Thái Anh! Chị" Một khi kích động, Phác Kiệt cũng bắt đầu gọi thẳng tên của chị mình. Nhưng lại thấy bộ dạng Phác Thái Anh khóc đến ủy khuất, Phác Kiệt liền lập tức mềm yếu.

Tuy rằng Phác Thái Anh là chị, nhưng chỉ lớn hơn mình có mười một phút, lúc trước đổi lại nếu lúc sinh là bản thân mình ra trước, vậy cậu chính là anh. Đừng nhìn Phác Kiệt có đôi khi có chút ấu trĩ, nhưng trên nhiều khía cạnh, cậu đều chiếu cố và bảo vệ Phác Thái Anh. Bắt đầu từ khi còn nhỏ, nếu là có người dám khiến chị gái cậu khóc, cậu cũng không nói hai lời liền đánh cho người đó một trận, ngần ấy năm qua cũng chính là như vậy. Cho nên, Phác Kiệt không muốn nhìn thấy Phác Thái Anh khóc nhất, "Chị, chị đừng khóc a."

Phác Thái Anh không nói, vừa sụt sịt mũi vừa khóc, nàng biết Phác Kiệt sợ nhất chiêu này của nàng, cũng không rảnh lo nơi đây là nơi công cộng, nước mắt liền cứ ào ào tuôn ra.

"Trời ạ." Phác Kiệt đau đầu, Phác Thái Anh khóc, bản thân cậu còn muốn khóc hơn đây! Đây đều là những chuyện gì, Phác Kiệt thích nữ thần lâu như vậy, nữ thần lại có thể thích nữ nhân, hơn nữa...... Hơn nữa lại còn thích chị của cậu! "Chị đừng khóc!"

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Phác Kiệt chọc Phác Thái Anh khóc thành như vậy. Cậu đưa khăn giấy cho Phác Thái Anh, cư nhiên đến lúc này Phác Thái Anh không có cảm kích, ngăn tay Phác Kiệt lại, tiếp tục yên lặng rơi lệ.

"Em đây không nói, em không nói là được đi!"

Phác Thái Anh hơi hơi ngẩng đầu, lúc này rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, "Thật vậy chăng?"

"Chỉ cần chị cùng Lạp Lệ Sa chia tay, em sẽ coi như không có chuyện gì phát sinh."

Sau đó, an tĩnh trong chốc lát Phác Thái Anh lại bắt đầu nhỏ giọng mà nghẹn ngào.

Lại tới...... Phác Kiệt chịu không nổi,

"Phác Thái Anh, em thật sự sợ chị, việc này em mặc kệ, các chị yêu nhau như thế nào thì cứ như thế đấy."

Một lát sau, Phác Thái Anh mới hoàn toàn ngừng khóc, chỉ biết cửa này của Phác Kiệt đã vượt qua được, chỉ còn cửa của ba mẹ, nhưng sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Trên đường quay về thành phố L, Phác Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, chuyện của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở bên nhau, còn ở chung. Cậu thật sự không thể nào tiếp thu nổi, "Không đúng không đúng, chị của mình nhất định là bị lừa, con người của chị ấy rất đơn thuần."

Phàn Phồn ở một bên châm chọc mỉa mai, "Cậu thật ra mới là rất muốn bị lừa, nhưng là người ta lại cảm thấy cậu chướng mắt."

"Các nàng hai nữ nhân ở bên nhau."

"Cậu nha đúng là thẳng nam ung thư a! Chị cảm thấy các nàng rất xứng đôi."

"Đương nhiên vì đó không phải là chị của chị." Lập tức, da đầu Phác Kiệt tê dại, cậu khẩn trương xoay đầu hỏi:

"Phàn Phồn, chị cũng sẽ không thích nữ nhân đi?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro