Chương 76
"Đúng vậy, Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh nhược nhược mà lặp lại một lần. Nàng hỏi Phác Kiệt có nhớ Lạp Lệ Sa hay không, này rõ ràng là một câu hỏi không cần phải suy nghĩ mà vẫn có thể trả lời.
"Lạp Lệ Sa? Chính là......" Phác Kiệt thiếu chút nữa đã nói là Lạp Lệ Sa mà trước đây hắn từng theo đuổi sao, còn may là đã ngừng lại kịp, nếu không bạn gái cậu đang ở bên cạnh, trực tiếp muốn gϊếŧ chết nửa cái mạng nhỏ của cậu. "Vì sao chị cùng Lạp Lệ Sa......"
Tuy rằng lúc trước Phác Kiệt nhìn thấy Lạp Lệ Sa đối xử với Phác Thái Anh rất tốt, nhưng hiện tại quan hệ đã tốt đến mức có thể đến nhà nhau ăn cơm? Phác Kiệt còn không quá tin tưởng mà hỏi lại một lần, "Thật là Lạp Lệ Sa? Không phải chị ấy đang ở thành phố L sao?"
Phác Thái Anh không biết giải thích với Phác Kiệt như thế nào. Bản thân đến thành phố S thật ra chính là vì Lạp Lệ Sa, dứt khoát không giải thích nữa, hiện tại còn chưa phải là thời điểm xấu hổ nhất, khi gặp mặt mới là lúc xấu hổ nhất. Nàng lại giành lấy đối tượng mà em mình muốn theo đuổi, có cần phải kịch tính đến vậy không.
"Lạp Lệ Sa là ai a?" Phàn Phồn kéo cánh tay Phác Kiệt, hỏi, bởi vì biểu tình trên mặt Phác Kiệt thật sự là rất trừu tượng.
"Chính là người bạn lúc trước Tiểu Kiệt quen biết khi làm thêm." Phác Thái Anh thay Phác Kiệt giải thích, dùng quan hệ đơn thuần nhất để giải thích.
"Chị, lúc trước không phải chị nói không có quen chị ấy sao?" Phác Kiệt lúc trước còn nhờ Phác Thái Anh, để cho nàng tạo ra nhiều cơ hội cho mình và Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh liền một mực chắc chắn rằng không có thân với Lạp Lệ Sa, còn nói không có liên hệ gì.
Lúc ấy Phác Thái Anh biết Phác Kiệt muốn theo đuổi Lạp Lệ Sa, nàng đương nhiên nói như vậy, bất quá nếu cẩn thận mà suy nghĩ một chút... Nàng không thích Phác Kiệt theo đuổi Lạp Lệ Sa như vậy, chẳng lẽ bởi vì bản thân đã sớm đối Lạp Lệ Sa "thấy sắc nảy lòng tham"?
"Lúc ấy là không thân. Hiện tại làm chung một công ty. Lúc trước chỉ có quen biết, sau đó liền thân......" Phác Thái Anh ý đồ giải thích, thật sự rất chột dạ. Không sai, hiện tại nàng và Lạp Lệ Sa rất quen thuộc, không chỉ là quen thân thôi mà còn là gạo nấu thành cơm.
Phác Kiệt bây giờ, đều có bạn gái rồi, xem biểu tình cùng ngữ khí của cậu, cư nhiên còn nhớ thương Lạp Lệ Sa.
Trong nháy mắt cửa mở ra, Phác Thái Anh cảm thấy có một cổ xấu hổ đánh ập tới, khiến nàng hít thở không thông.
"Tới đây." Lạp Lệ Sa mở cửa, khí định thần nhàn* mà chào hỏi với bọn họ, "Phác Kiệt, đã lâu không gặp."
*Khí định thần nhàn: gồm có 2 ý chính là "khí" trong nguyên khí và "thần" trong hồn phách, ý chỉ sức sống tràn đầy, ổn định, tâm hồn thong dong nhàn nhã)
"A! Đúng vậy." Là đã rất lâu không gặp, một cánh cửa vừa mới mở, Phác Kiệt liền nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa mà ngây người hai giây. Ánh mắt của bản thân quả nhiên không sai biệt lắm, nữ thần của cậu càng ngày càng xinh đẹp.
Tiếp theo, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Phác Kiệt. Lạp Lệ Sa bị Phác Kiệt nhìn chằm chằm lâu như vậy có chút không thoải mái. Phàn Phồn là thấy Phác Kiệt nhìn nữ nhân khác nên ghen, mà Phác Thái Anh chính là đơn thuần muốn móc tròng mắt của Phác Kiệt!
"Lệ Sa, đây là bạn gái của Tiểu Kiệt tên Phàn Phồn." Thấy tình hình như vậy, Phác Thái Anh nhanh chóng đem lực chú ý dời đi, hơn nữa đồng thời cũng nhắc nhở Phác Kiệt, hắn đã là người có bạn gái, ánh mắt cần có chút quy củ. "Phàn Phồn, đây là Lạp Lệ Sa."
"Chào em –"
"Chào chị."
Ba nữ nhân đứng trên một sàn diễn, Phác Kiệt có chút hối hận. Sớm biết rằng sẽ tới gặp Lạp Lệ Sa thì cậu đã không mang theo bạn gái đến đây.
Đứng ở trước cửa trò chuyện một lúc lâu, rốt cuộc vào phòng. Trước khi Phác Kiệt tới, Phác Thái Anh đã ở trong phòng bếp bận việc một trận. Đồ ăn đã làm xong một nửa, khi vào nhà nàng liền đem Phác Kiệt kéo vào phòng bếp, không cho cậu có cơ hội ở chung với Lạp Lệ Sa.
"Chị, chị rất thuần thục a." Phác Kiệt xem mà há hốc mồm, Phác Thái Anh ở trong phòng bếp hết rửa rau rồi lại xắt rau, giống như đang ở trong nhà mình.
"Chỗ của chị quá hẹp, cho nên mới mượn phòng bếp này, tự mình xuống bếp nấu cơm cho em, lúc này vừa lòng đi? Ăn xong thì nhanh đi đi." Phác Thái Anh ý thức được nơi này không phải "địa bàn" của mình, lại nói, "Đỡ phải quấy rầy nhà người ta."
Nói đến quấy rầy nhà người ta, như thế nào Phác Kiệt cũng cảm thấy mượn phòng bếp của người ta để nấu ăn còn quấy rầy hơn, nhưng nhìn mối quan hệ của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa bây giờ, ít nhất cũng là bạn bè thân thiết đi.
Hắn chủ động phụ việc bếp núc cho Phác Thái Anh, mặt mày hớn hở, "Chị, bây giờ chị đã thân với Lạp Lệ Sa như vậy? Lạp Lệ Sa hiện tại còn độc thân sao?"
"Em...... Em có ý tứ gì?" Phác Thái Anh thiếu chút đã cắt trúng ngón tay của mình, Phác Kiệt nhanh như vậy đã trở thành cặn bã sao. Vốn dĩ cho rằng hắn quen bạn gái mới, liền sẽ không có những ý tưởng lung tung như vậy.
Phác Kiệt vừa rửa rau xanh, rung đùi đắc ý mà nói, "Chị, chị nói Lạp Lệ Sa... Có thể thích em hay không?"
"Em lặp lại lần nữa?!" Phác Thái Anh ngẩng đầu, giơ dao phay liền chuyển hướng Phác Kiệt.
"Bình tĩnh mà nói chuyện, đừng động dao......" Phác Kiệt bị Phác Thái Anh dọa sợ, chỉ vào con dao trong tay nàng, sau đó lại phân tích, "Bằng không, vì sao chị ấy vừa nghe em đến bên này liền mời em ăn cơm, lại còn đến tận nhà ăn. Khẳng định là chọn tới chọn lui, vẫn là cảm thấy em tốt hơn?"
Phác Thái Anh vừa bực bội lại vừa tức giận, Phác Kiệt hoàn toàn đem mình coi như là không khí? Con mắt nào của Phác Kiệt nhìn thấy bữa cơm này là Lạp Lệ Sa mời? Phác Thái Anh trực tiếp đạp một chân của hắn, đem hắn từ mộng tưởng hão huyền lôi ra, "Em làm cho rõ ràng, là chị lôi kéo em tới, Lạp Lệ Sa căn bản là không muốn mời em...... Còn nữa, đến tột cùng em muốn như thế nào? Phàn Phồn đối với em rất tốt, em đừng làm những chuyện có lỗi với người ta! Nghĩ cũng không được!"
"Chị!" Bộ dạng của Phác Thái Anh hiện tại thật sự giống như muốn ăn thịt người, Phác Kiệt rụt rụt về sau, đã bị dọa sợ rồi, "Em chỉ... Em chỉ tùy tiện nói giỡn thôi, chị nghiêm túc như vậy làm gì?"
"Nói giỡn cũng không được!" Phác Thái Anh cúi đầu, lại tiếp tục xắt rau.
Tình huống của Lạp Lệ Sa bên này cũng "không có khả quan" lắm. Phàn Phồn rõ ràng có chút là đem cô trở thành tình địch, một bụng dấm chua. Vừa nãy thấy ánh mắt của Phác Kiệt nhìn người, chỉ cần không phải là người mù, đều cũng có thể cảm giác được cậu có ý tứ đối với Lạp Lệ Sa.
"Tùy tiện ngồi."
"Ừm –" Phàn Phồn ngồi xuống trên ghế sô pha, nhịn không được mà hỏi, "Chị và Tiểu Kiệt quen biết như thế nào? Vì sao em chưa từng nghe Phác Kiệt nhắc về chị......"
"Thật ra chị và Phác Kiệt cũng không quá thân." Lạp Lệ Sa cười cười, "Chị và chị hắn mới tương đối thân."
"À. Thì ra là như thế, hôm nay thật là ngượng ngùng, quấy rầy." Được a, Phàn Phồn cân nhắc, chờ lát nữa ra về nhất định phải dạy dỗ Phác Kiệt đến chết.
"Không cần khách khí, chị đi lấy chút nước cho em uống."
"Cảm ơn."
Phàn Phồn không chút để ý mà đánh giá bố cục trang trí của căn nhà, trong lòng cảm thán. Quả nhiên là sinh hoạt của kẻ có tiền, nhưng Lạp Lệ Sa thoạt trẻ tuổi như vậy, tám phần là bạch phú mỹ. Cứ nghĩ như vậy, trong lòng nàng có chút an tâm, bởi vì với tính cách của Phác Kiệt, khẳng định Lạp Lệ Sa đều sẽ cảm thấy chướng mắt.
Một tiếng cạch vang lên, Phàn Phồn cảm thấy trong túi xách có cái gì đó rơi ra. Cúi đầu nhìn, hóa ra là túi áo nông nên di động rơi trên tấm thảm. Vào thời điểm nàng xoay người nhặt lên, phát hiện dưới chân ghế sô pha có một gói nhỏ, trong lòng tò mò liền nhặt lên...... Nhìn thoáng qua lại lập tức ném trở về, như là áo mưa đóng gói vẫn chưa mở, liền liếc nhìn một cái, nguyên lai là bao ngón tay...
Phản ứng đầu tiên của Phàn Phồn là nghĩ đến chủ nhân của căn nhà này, Lạp Lệ Sa, cô là đồng tính a.
"Ăn cơm được rồi–"
"Được –"
Bốn người, Phác Thái Anh làm bốn món ăn một món canh, còn có phần rau trộn ăn sáng của hai người. Tuy rằng Lạp Lệ Sa không cho nàng xuống bếp, nhưng chính là nàng nhịn không được, tùy tiện làm nũng, Lạp Lệ Sa cũng không có cách ngăn được nàng.
"Thái Anh, tay nghề của chị thật tốt." Phàn Phồn vừa định nói với Phác Kiệt, bảo hắn học một chút, thế nhưng lại phát hiện Phác Kiệt đang trộm ngắm Lạp Lệ Sa, tay trực tiếp liền véo đùi hắn, khi véo dùng lực rất mạnh, phỏng chừng ngày mai có thể sưng lên.
Phác Thái Anh cũng nhìn thấy được, dưới bàn liền đưa chân đạp lên đùi Phác Kiệt một đạp, cái loại này không cần một chút thủ hạ lưu tình.
"A." Còn không có kịp phản ứng, đây chính là hai mặt giáp công. Phác Kiệt đau đến cúi đầu, một hồi lâu mới hoàn thần lại.
Bữa cơm này vừa xấu hổ lại vừa gian khổ, có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy không khí có chút kỳ quái, cho nên cơm nước xong, nên đi thì đi, nên tiễn khách thì tiễn khách, không cần phải tự giác nói.
"Chị, chị không đi sao?"
"Chị...... Chị ở lại giúp người ta thu thập phòng bếp, quá ngượng ngùng."
Nữ nhân luôn tương đối mẫn cảm, Phàn Phồn nhìn nhìn Phác Thái Anh lại nhìn nhìn Lạp Lệ Sa, giống như đang suy nghĩ điều gì đó vào dịp tết. Phác Thái Anh như thế nào cũng không chịu ngủ chung giường với nàng, khi đó nàng cảm thấy có chút buồn bực, bất quá nàng cũng chỉ là suy đoán, có lẽ là trùng hợp đi?
Phác Thái Anh còn muốn tiễn bọn họ, Phàn Phồn cười cự tuyệt, bởi vì nàng gấp đến không chờ nổi mà muốn giáo huấn Phác Kiệt, làm trò nổi đóa trước mặt Phác Thái Anh thì cũng không tốt lắm.
"Đừng dọn dẹp." Phác Thái Anh vừa mới vén tay áo lên, Lạp Lệ Sa liền giữ nàng lại, lăn lộn lâu như vậy, thật là không chê mệt đến luống cuống, "Chờ lát nữa chị gọi người đến dọn dẹp."
Biết Lạp Lệ Sa đau lòng vì mình "Dạ."
"Bạn gái Phác Kiệt rất xinh đẹp." Lạp Lệ Sa lại thuận miệng mà nói.
"Đúng vậy." Phác Thái Anh ý thức được có chút không thích hợp, "Bất quá chị vẫn là đẹp nhất~"
Ở chung với Lạp Lệ Sa lâu như vậy, Phác Thái Anh cũng thông minh nhiều so với lúc trước. Khi Lạp Lệ Sa vui vẻ liền sẽ chủ động thân thiết nàng. Nàng muốn Lạp Lệ Sa chủ động hôn nàng, liền chậm rãi học cách làm theo ý tứ của Lạp Lệ Sa, làm cô cao hứng.
Bên kia Phác Kiệt không có được ngọt ngào như vậy...
"Phác Kiệt, có phải cậu thích Lạp Lệ Sa hay không!"
"Chị lại ồn ào cái gì......"
Không trực tiếp phủ định chính là chột dạ mà cam chịu, "Đôi mắt đều nhìn chằm chằm, cậu cho rằng tôi là người mù sao?!"
Mặc kệ Phàn Phồn nói như thế nào, Phác Kiệt vẫn mang thái độ xa cách, "Chị nói bậy gì đó, tôi không muốn nháo cùng chị."
"Có phải muốn cùng tôi chia tay hay không, sau đó đi theo đuổi Lạp Lệ Sa?"
"Động một chút là đòi chia tay, có thể có một chút mới mẻ hay không......" Phác Kiệt có chút không kiên nhẫn,
"Nếu chị muốn chia tay thì tôi không có ý kiến."
Phàn Phồn dùng sức nắm lấy lỗ tai Phác Kiệt, "Được a, rốt cuộc cũng nói ra những lời trong lòng đúng không?"
Phác Kiệt thấy tình hình không tốt, nếu tiếp tục ầm ĩ cãi nhau sẽ không giảng hòa được. Trong lòng tuy rằng còn nhớ thương nữ thần, nhưng nữ thần là cái dạng người gì a, sao có thể theo đuổi được đến tay, "Lão bà em sai rồi ~~ nói giỡn thôi mà, đánh chết em cũng không chia tay với chị, nắm thì cứ nắm, chỉ cần chị vui vẻ ~~~"
"Bằng cậu cũng không theo đuổi được người ta." Tính Phác Kiệt thức thời, Phàn Phồn cũng tha cho cậu một lần, trở mặt xem thường cậu, "Lạp Lệ Sa không thích nam nhân."
"Chị nói cái gì......"
"Chị nói Lạp Lệ Sa là Les, chị ấy thích nữ." Phàn Phồn thuận tiện đem hết chuyện mình nhìn thấy bao ngón tay hôm nay nói hết cho Phác Kiệt.
Lạp Lệ Sa lại có thể thích... nữ nhân, nhất thời Phác Kiệt không thể tiếp thu được. Bất quá chuyện này vừa lúc cũng có thể giải thích được, vì sao lúc trước Phác Kiệt theo đuổi Lạp Lệ Sa, người ta một chút phản ứng cũng không có, đối với Phác Thái Anh còn nhiệt tình nhiều hơn so với cậu. Đúng vậy, Lạp Lệ Sa đối Phác Thái Anh...... Phác Kiệt có điểm luống cuống.
"Chị hỏi em một chuyện, chị của em có phải cũng thích nữ nhân hay không ......"
"Không có khả năng! Chị của em không có khả năng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro