Chương 75 (H)
"Bởi vì sau khi cô ấy về nước, cùng người chị cùng cha khác mẹ của chị ở bên nhau......"
Tuy rằng đã trải qua vài đêm mất ngủ, nhưng khi Phác Thái Anh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nhưng trong lòng vẫn còn loạn, chậm chạp ngủ không được. Nghĩ đến Lạp Lệ Sa nói đã từng vẽ, nghĩ đến quyển Họa Tập kia, trong đầu không tự giác liền tưởng tượng đến từng chút từng chút một khoảng thời gian Lạp Lệ Sa và Tô Tịnh Nhiên đã từng ở chung. Bốn năm qua, dù sao thì quyển Họa Tập kia nàng đã xem qua rất nhiều lần, tựa như khắc vào sâu trong lòng mình, dù sao đi nữa cũng không thể phai mờ.
Nhất định Lạp Lệ Sa thật sự rất yêu Tô Tịnh Nhiên, Phác Thái Anh vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này. Mặc dù biết chuyện của các nàng chỉ là quá khứ, mọi thứ đều đã qua đi, nhưng đáy lòng vẫn còn một chút ê ẩm, khúc mắc. Chính là "ghen ghét" sao? "Ghen ghét" Lạp Lệ Sa vì Tô Tịnh Nhiên mà đã làm tất cả mọi việc. Khả năng ghen tuông vốn đã là bản tính trời sinh của mỗi nữ nhân, mặc dù đó chỉ là một đoạn chuyện cũ.
"Lệ Sa." Trong bóng đêm, Phác Thái Anh ở trong tấm chăn vươn tay ra, nghiêng thân mình nhẹ nhàng ôm lấy nửa người của Lạp Lệ Sa, kề cái trán ở trên vai cô. Đã mấy ngày nay nàng không có ôm Lạp Lệ Sa ngủ.
"Ừm." Phác Thái Anh nghe thấy được Lạp Lệ Sa lên tiếng cạnh mình, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Khi một đoạn chuyện cũ này lại bị nhắc tới, tâm tình của Lạp Lệ Sa hẳn là không tốt đi. Phác Thái Anh dời thân qua, đem cái ôm nửa vời trở thành ôm thật chặt, mặt dán vào những sợi tóc của Lạp Lệ Sa, lẳng lặng cảm thụ hơi thở cô, mang theo một chút hương thơm sau khi tắm gội, giống như chỉ có làm như thế mới có thể yên tâm.
"Em yêu chị." Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa một hồi lâu, ở trong màn đêm yên tĩnh lặng lẽ sâu kín mà nói ra, trong giọng nói của nàng mang theo sự bất an không dứt, thậm chí còn có chút sợ hãi, âm cuối còn mang theo vài tia run rẩy. Nàng rất sợ... sợ một ngày nào đó Lạp Lệ Sa đột nhiên chán ghét nàng, không thích nàng.
Loại cảm giác này ở trong lòng Phác Thái Anh thậm chí ngày càng có xu hướng trầm trọng hơn. Lúc này, nàng mới tinh tường cảm giác được, nàng yêu Lạp Lệ Sa, yêu tới mức vô pháp vô thiên mà không thể khống chế được.
Lạp Lệ Sa nghiêng người, dựa vào trong l*иg ngực nhỏ bé của nàng. Bất luận lời ngon tiếng ngọt gì từ trong miệng Phác Thái Anh nói ra, luôn có loại cảm giác đạm nhiên như nước, nhưng cố tình loại cảm giác nhàn nhạt này lại có thể khiến cho người khác cảm động, ăn sâu vào tận xương tủy. Lạp Lệ Sa đem đầu dán lên cổ nàng, khóe môi không khỏi câu lên. Thích nhất, vẫn là cảm giác ấm áp đơn giản như vậy, Lạp Lệ Sa thỏa mãn mà hừ nhẹ một tiếng, "Ừm."
Có thể là do dụ̶c̶ vọng muốn chiếm hữu bành trướng, Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa lăn nửa vòng, đè cô ở dưới thân, " Lệ Sa."
Phác Thái Anh chỉ là ôm Lạp Lệ Sa, cái gì cũng chưa làm, bất quá cũng chỉ là kêu tên cô, nhưng l*иg ngực lại phập phồng đến lợi hại, gần giống như đang giấu một cái trống, bùm bùm đập càng ngày càng nhanh, "Em muốn chị."
Nói xong, Phác Thái Anh vùi đầu hôn lên trên cổ Lạp Lệ Sa, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đề ra yêu cầu như thế với Lạp Lệ Sa. Từ cổ đến cằm lại đến môi, Phác Thái Anh thực sự dùng sức mà hôn Lạp Lệ Sa, trước nay chưa từng có qua. Lấp kín miệng Lạp Lệ Sa, vòng quanh lưỡi cô, đều không nghĩ cho cô cơ hội thở dốc.
Động tác không tính là đặc biệt ôn nhu, Phác Thái Anh nâng mặt Lạp Lệ Sa lên, đã hôn lên đôi môi của cô rất lâu, giống như là đêm nay đều có thể giống như vậy mà tiếp tục hòa cùng với Lạp Lệ Sa.
Bàn tay của Lạp Lệ Sa cũng đặt lên trên cái cổ bóng loáng tinh tế của Phác Thái Anh mà vuốt ve, cũng nhắm mắt lại mà dùng sức đáp lại sự chủ động của nàng. Triền miên mà hôn, càng hôn càng quên đi bản thân. Lòng bàn tay Lạp Lệ Sa bắt đầu ở trên người nàng vuốt ve khắp mọi nơi, nhẹ nhàng xoa đầu vai thon gầy, đem bàn tay tiến vào trong cổ áo ngủ của nàng mà bắt đầu thăm dò, vừa vuốt ve vừa nới lỏng đem chiếc áo ngủ mỏng manh của nàng kéo xuống, áo ngủ theo thân hình Phác Thái Anh trượt xuống, rất nhanh đã cởi tới bên hông.
"Ưm ~~" Trừ bỏ hơi thở câu người khi hôn môi, các nàng cũng chưa nói một câu, giữa thân thể giống như có sự ăn ý chưa từng có. Lòng bàn tay Lạp Lệ Sa vuốt ve xuống phía dưới, cánh tay, vùng eo, sống lưng, mỗi một tấc làn da, cô đều dùng lòng bàn tay nóng rực mà cảm thụ hết.
Cùng da thịt Lạp Lệ Sa vuốt ve lẫn nhau, làm Phác Thái Anh càng thêm nhịn không được tình cảm trút xuống, rời đôi môi Lạp Lệ Sa. Hai người đều thở gấp, nàng càng gấp đến không chờ nổi mà cởi hết quần áo Lạp Lệ Sa, muốn cho cô cũng giống như mình.
"Ưm ~~" Lạp Lệ Sa theo động tác của nàng mà trút bỏ đi áo ngủ, hai tay vòng qua cái eo nhỏ nhắn của nàng, trên người cả hai không còn một chút trói buộc mà dính sát vào nhau, mềm mại cọ mềm mại, eo bụng chồng lên eo bụng. Phác Thái Anh nhẹ nhàng đong đưa vòng eo, ở trên người Lạp Lệ Sa mà ma sát, vân vê đè ép, các nàng không hẹn mà cùng nhau phát ra thanh âm, Ở trong màn đêm tối tăm chỉ có âm thanh thuộc về hai người các nàng, hết sức động lòng người.
"Ưm ~~"
Hôn qua cái bụng nhỏ bằng phẳng, chen vào giữa hai chân Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà hôn lên vùng giữa của cô từng chút từng chút một. Lạp Lệ Sa ướt thật nhiều, vừa mới đυ.ng vào thì đã dính đầy môi của Phác Thái Anh, cũng đừng nói tới khi chiếc lưỡi mềm mại khıêυ khí©h lên đó vài phần.
"Ưm ~~ ưm ~~" Chỉ một cái lưỡi mềm mại còn chưa đủ thỏa mãn, trong cổ họng Lạp Lệ Sa không ngừng tràn ra âm thanh rêи ɾỉ nhẹ, mà âm thanh này cũng càng lúc càng lớn, "Thái Anh... Có thể... Dùng ngón tay...... Ưm~~......"
Phác Thái Anh dùng lưỡi tham luyến mà mυ"ŧ, hút, nhấm nháp, đó là hương vị độc nhất thuộc về Lạp Lệ Sa. Đêm nay nàng giống như bị ma nhập, lá gan so với ngày thường cũng lớn hơn. Mặc dù Lạp Lệ Sa không có ám chỉ, không có dẫn đường cho nàng, nhưng những động tác này giống như ngựa quen đường cũ. Khả năng những hơi thở mà Lạp Lệ Sa phả lên gương mặt mình, chính là sự cổ vũ lớn nhất. Phác Thái Anh muốn cảm thụ Lạp Lệ Sa dưới thân mình trằn trọc mà phát ra nhưng âm thanh rêи ɾỉ, mỗi một động tác trên đầu ngón tay, đều là mang theo tình yêu cứ thế mà vuốt ve thâm nhập.
"Ưm...... Thái Anh...... A......"
Âm thanh vui thích của Lạp Lệ Sa chính là niềm thỏa mãn lớn nhất dành cho bản thân Phác Thái Anh. Nàng nằm ở trên người Lạp Lệ Sa, càng thêm dùng sức, thẳng đến cánh tay không còn cảm giác, cũng không chịu dừng lại, cái chăn sớm bị các nàng lăn lộn đến rơi dưới giường, trên chiếc ga giường hiện lên từng vùng ướt đẫm. Sau khi đã được thỏa mãn, thân thể các nàng xích͙ ɭõa mà nằm lên nhau, hô hấp hỗn loạn, cả người đầy mồ hôi.
"Mệt sao?" Lạp Lệ Sa hôn lên thái dương của Phác Thái Anh, mái tóc cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
"Chỉ là có chút nóng." Phác Thái Anh từ trên người Lạp Lệ Sa xoay người xuống dưới, mệt mỏi nằm ngã bên cạnh cô. Miệng tuy nói nóng, nhưng vẫn rúc vào trong lòng ngực Lạp Lệ Sa, gắt gao ôm chặt lấy cô, rất thoải mái.
"Lại tiến bộ." Lạp Lệ Sa cười vỗ về lưng nàng, mặt chạm lên cái trán của nàng, khàn giọng nói: "Chị rất thích."
"Lệ Sa. Chị rất đáng ghét." Mỗi lần làm xong cũng phải bàn luận một chút như thế sao, còn may đã tắt đèn, nếu không Phác Thái Anh lại thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng sau khi lại nghe được tiếng cười của Lạp Lệ Sa, lòng Phác Thái Anh đã sớm mềm mại thành một mảnh.
* Tháng tư, xuân về chính là mùa hoa nở, nhưng Phác Thái Anh lại nghênh đón một tin tức chẳng phải "xuân về hoa nở". Phác Kiệt thật sự đúng là muốn mang theo bạn gái của hắn đến thành phố S chơi, khi ăn tết Phác Thái Anh còn tưởng rằng hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới.
"Cuối tháng này em tới đó, trong đài cũng đã xin nghỉ phép, có nhiều người xin nghỉ trong kì nghỉ ngắn hạn, nên cũng đã bỏ qua thời gian nghỉ tốt nhất."
"Chị phải đi làm, cũng không có thời gian tiếp em."
Phác Kiệt cảm thấy thật ra cũng không sao cả, "Em không phải đến tìm chị, chỉ thuận đường đến thăm chị. Lần trước chị không ở nhà ăn tết nhưng thật ra lại rất thoải mái, ba mẹ càu nhàu bên tai em, ước chừng nhắc mãi hơn nửa tháng. Chị, lần này tới, như thế nào chị cũng phải mời em ăn bữa cơm đi ~"
"Được được được, mời em ăn."
"Em không cần ở bên ngoài ăn, em muốn ăn đồ chị nấu cơ. Kim Trân Ni nói tay nghề nấu ăn của chị hiện tại rất tốt, em thân là em chị nhưng cũng chưa từng nếm qua, chị sẽ không phụ lòng em đi?!"
"Chị đây không có tiện ...... Vẫn là mời em ăn ở bên ngoài đi, địa điểm tùy em quyết định." Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa đang ôm mình, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại với Phác Kiệt.
Phác Thái Anh hiện tại đang ở tại nhà Lạp Lệ Sa, đã sớm rời khỏi ký túc xá nhân viên ở công ty, chuyện này khẳng định không thể đáp ứng, nếu không thì để cho Phác Kiệt đến chỗ Lạp Lệ Sa sao? Luôn cảm thấy rất xấu hổ, lúc trước Phác Kiệt còn theo đuổi Lạp Lệ Sa...... Chuyện này như thế nào đều cảm thấy quả thật rất khôi hài.
"Không có tiện?" Đôi mắt Phác Kiệt đảo một vòng, "Em thấy là chị đang cất giấu nam nhân đi?"
"Em nói bừa cái gì......"
"Chị không cho em đến chứng tỏ là có mờ ám! Chốc nữa em liền nói với ba mẹ, đến lúc đó bọn họ trực tiếp đến, em xem chị còn làm như thế nào được." Phác Kiệt đây là cho rằng Phác Thái Anh ở bên ngoài giấu đối tượng, không thể phủ nhận, trực giác của hắn vẫn còn rất chuẩn, "Cứ nói như vậy đi, đến lúc đo em lại gọi điện cho chị."
"Này? Này!" Cứ như vậy, Phác Kiệt trực tiếp đem ngắt điện thoại của Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh nhìn TV, sau đó cầm lấy quả dâu tây từ dĩa trái cây đút vào trong miệng Phác Thái Anh , "Ai vậy?"
"Là tiểu Kiệt." Phác Thái Anh nhai dâu tây, trái cây Lạp Lệ Sa đút giống như phá lệ ngọt ngào hơn, "Hắn nói cuối tháng muốn lại đây chơi, còn nhất định phải muốn em mời hắn một bữa cơm."
Khó trách Phác Thái Anh cứ kiên quyết nói không có tiện, thật ra Lạp Lệ Sa cũng không có để ý, "Một bữa cơm thôi mà, để cho cậu ta đến bên này đi."
Lạp Lệ Sa dễ dàng như vậy mà đáp ứng, làm cho Phác Thái Anh có chút không thể tin tưởng được, "Không tốt lắm đâu."
"Không có gì không tốt." Lạp Lệ Sa cũng tự mình ăn một quả dâu tây, "Chị cùng cậu ấy cũng coi như là bạn bè. Lúc trước cậu còn ở LEFT đã làm vài tháng gấp đôi người khác. Hơn nữa cậu ấy còn là người nhà của em, về sau chị cũng phải tiếp xúc đến."
Phác Thái Anh xấu hổ, nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, thì ra là cô đang chuẩn bị tốt để gặp người trong nhà.
"Chính là......" Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, Phác Kiệt đã từng theo đuổi Lạp Lệ Sa, chẳng lẽ Lạp Lệ Sa thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?
"Ở trong mắt chị cậu ấy chỉ là một đứa con nít." Lạp Lệ Sa quả thật là không đem Phác Kiệt để ở trong lòng, những chuyện kia cũng chỉ là đùa giỡn, cũng đã qua rồi.
Trẻ con? Phác Thái Anh âm thầm nghĩ, nàng chỉ lớn hơn Phác Kiệt mười một phút mà thôi, vậy bản thân ở trong mắt của Lạp Lệ Sa cũng không phải sẽ là "tiểu mao hài" đi? "Vậy em thì sao, có phải chị cũng chê em nhỏ tuổi không ......"
"Ừm ~ có đôi lúc cũng giống như một đứa trẻ...... Nhưng là chị thích." Lạp Lệ Sa cho nàng một cái hôn vị dâu tây.
"Nếu qua vài năm nữa, chị đã lớn tuổi, có nếp nhăn, em sẽ còn thích chị sao?"
"Thích, bởi vì là chị...... Mặc kệ có ra sao em đều thích." Phác Thái Anh cười đến lộ ra hàm răng của mình, "Dù sao... Chúng ta cũng sẽ biến thành lão thái bà."
"Không được, chị phải chăm sóc thật tốt, để cho một mình em trở thành tiểu lão thái bà đi." Ba mươi tuổi đối nữ nhân mà nói chính là một ngưỡng cửa, tưởng tượng đến tuổi làn da thay đổi, còn có nếp nhăn, Lạp Lệ Sa đều cảm thấy da đầu tê dại.
Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa cũng làm đẹp, buổi tối mỗi ngày cô đều dùng nhiều chai lọ bôi lên mặt, còn không gọi là chăm sóc tốt, vậy bản thân mình cũng sẽ thô ráp giống như nữ hán tử rồi.
Cuối tháng tư, Phác Kiệt mang Phàn Phồn đến dạo quanh thành phố S, nói là muốn chơi cả ba ngày. Biết Phác Thái Anh còn phải đi làm, liền không cứng rắn mà lôi kéo nàng cùng đi. Hơn nữa bọn họ là người yêu tới du lịch, còn không muốn để Phác Thái Anh đi theo.
Phác Kiệt mặt dày mày dạn ngạnh muốn đến chỗ Phác Thái Anh ăn chực bữa cơm. Phác Thái Anh há mồm căn bản là không thể tống cổ được viên kẹo mạch nha này, hơn nữa Lạp Lệ Sa cũng gật đầu nói được, Phác Thái Anh liền mời Phác Kiệt đến.
Lạp Lệ Sa vốn đang định đi đón Phác Kiệt bọn họ, nhưng Phác Thái Anh nghĩ đến phương diện kia, vẫn là để Phác Kiệt tự mình đến, sau khi ăn cơm xong thì cũng nhanh quay về đi.
Phác Kiệt theo địa chỉ Phác Thái Anh gửi, rất nhanh đã đến liền gọi điện cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đi đón bọn họ. Chỉ nhìn thấy một mình Phác Thái Anh đi ra, Phác Kiệt còn nhìn mọi nơi xung quanh, "Anh rể đâu?"
Sau khi Phác Thái Anh chào hỏi Phàn Phồn, mắng Phác Kiệt một câu, "Em đủ rồi!".
Phác Thái Anh đã nói là mang Phác Kiệt đến nhà bạn cùng nhau tụ họp, chỉ là chưa nói người bạn kia là Lạp Lệ Sa. Dọc theo đường đi, Phác Thái Anh luôn tự mình tìm cơ hội để nói.
"Chị! Anh rể có tiền như vậy......" Phác Kiệt ngước mắt lên nhìn tiểu biệt thự trước mắt, thấy Phác Thái Anh trừng mắt liếc nhìn mình một cái, liền lập tức thay đổi, "Khụ...... Cái kia... Bạn chị có tiền như vậy a–"
Phác Thái Anh hắng giọng, vẫn còn kiên trì nói, "Tiểu Kiệt, Lạp Lệ Sa em còn... Còn nhớ rõ đi. Chị ấy nghe em cũng tới bên này, cho nên vừa lúc chúng ta cùng nhau tụ họp một chút."
"Lạp Lệ Sa???!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro