Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73

"Tôi thích chị ấy...... Thì có liên quan gì đến cô."

"Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự." Hướng Hoài Thư nhìn Phác Thái Anh từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân sau đó chầm chậm mà nâng tách trà nóng lên uống, cười nói "Kề cận bên Lạp Lệ Sa, cô cũng tốn không ít công sức đi?"

Ánh mắt kia của Hướng Hoài Thư phảng phất giống như là đem mình hạ thấp coi không đáng một đồng. Kề cận? Phác Thái Anh nắm chặt tay thành quyền, cố nén tức giận trong lòng, mặc kệ đối phương đυ.ng chạm như thế nào thì nàng đều vẫn duy trì "lễ phép" cơ bản: "Hướng tiểu thư, tôi còn có việc......"

"Phác tiểu thư –" Hướng Hoài Thư cắt ngang lời nói của nàng, lại hỏi một vấn đề khác mà vấn đề này đúng lúc là điều mà trong lòng Phác Thái Anh cũng muốn biết "Cô không muốn biết Lạp Lệ Sa và bạn gái cũ của cậu ấy chia tay như thế nào sao?"

"Tôi......" Trước đây Lạp Lệ Sa không có đề cập với mình nửa điểm về chuyện người yêu cũ, Phác Thái Anh làm sao có thể biết chuyện đó, nhưng Hướng Hoài Thư hỏi như vậy đồng nghĩa nàng không phải là bạn gái cũ của Lạp Lệ Sa? Mặc kệ hôm nay Hướng Hoài Thư tìm mình là có mục đích gì nhưng tuyệt đối là không có ý tốt nên Phác Thái Anh không muốn tiếp tục ngồi xuống. Cho dù nàng muốn biết về quá khứ của Lạp Lệ Sa thì nàng cũng hy vọng do chính miệng Lạp Lệ Sa nói cho nàng biết.

"Hướng tiểu thư hỏi cái này thật có chút không hiểu được." Phác Thái Anh không muốn tiếp tục nữa.

"Xem ra Lạp Lệ Sa cũng không thích cô đến như vậy......" Hướng Hoài Thư vẫn như cũ không nhanh không chậm, giống như có mười phần nắm chắc có thể giữ lại cô gái trẻ trước mặt, tiếp tục nghe nàng "nhớ lại chuyện xưa". "Cũng phải, trong lòng Lạp Lệ Sa có Tô Tịnh Nhiên, làm sao có chỗ để chứa thêm người khác."

Nguyên bản Phác Thái Anh đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, nghe đến ba chữ "Tô Tịnh Nhiên" thì đột nhiên cứng lại. Nàng cùng Hướng Hoài Thư cách xa nhau chỉ khoảng nửa thước, mỗi một chữ đều nghe được đến rõ ràng.

"Cậu ấy có nói với cô về Tô Tịnh Nhiên không?" Hướng Hoài Thư nhìn biểu tình của Phác Thái Anh, tự nhiên liền biết nàng không biết về đoạn quá khứ này "Trước kia cậu ấy là một họa sĩ cô có biết không? Xem ra cô cái gì cũng không biết ......"

Lạp Lệ Sa cũng có nhắc về Tô Tịnh Nhiên với mình, Lạp Lệ Sa nói Tô Tịnh Nhiên là đồng nghiệp... Từ trong giọng nói của Hướng Hoài Thư, Phác Thái Anh nghe được ý vị châm chọc trong đó nhưng cả người liền giống như si ngốc, chính là muốn ngồi xuống nghe tiếp.

Về L.M, Lạp Lệ Sa vẫn luôn không muốn đề cập với nàng đoạn quá khứ này. Phác Thái Anh ngoài mặt giống như là không để bụng nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn biết. Dù sao bản thân mình thích L.M như vậy, đương nhiên cũng muốn tìm hiểu về chuyện năm xưa của cô.

Cũng coi như là tâm tư bị quấy phá đi, Phác Thái Anh không có lập tức rời đi.

"Lúc ấy chúng ta cùng nhau sang Anh quốc du học, thời điểm tôi quen biết các nàng, các nàng đã ở bên nhau. Có lẽ những người làm nghệ thuật đều rất lãng mạn, Lạp Lệ Sa cũng thế. Trên cơ bản mỗi lần triển lãm tranh đều vì Tô Tịnh Nhiên mà làm, còn cố ý vì nàng xuất bản Họa Tập, sở hữu tác phẩm ký tên đều là L.M......"

L.M tồn tại, còn có 《spring》 tóc ngắn nữ hài, Phác Thái Anh sáng tỏ một chút, cho nên thứ nàng vẫn luôn coi trọng như trân bảo, dụng tâm mà trân quý, là hồi ức về người yêu cũ của Lạp Lệ Sa. Một loại cảm giác không thể nói được, Phác Thái Anh cảm thấy ngực mình giống như đang bị thứ gì đó đè nặng, hô hấp đều thật là khó chịu.

"Lạp Lệ Sa không có khả năng buông bỏ Tô Tịnh Nhiên, cô nói cậu ấy có thể nhìn trúng cô ở điểm nào? Bất quá chỉ có bộ dạng ngốc nghếch nhưng thật ra có chút giống với Tô Tịnh Nhiên năm đó......" Hướng Hoài Thư chuyển cốc trà trong tay "Cho nên tôi khuyên cô cũng đừng quá nghiêm túc."

"Vì sao cô lại muốn cùng tôi nói những lời này?"

"Bởi vì chúng ta là đồng bệnh tương liên, mặc kệ nỗ lực bao nhiêu thì cũng đều không vào được trong tâm cậu ấy."

Cảm nhận Hướng Hoài Thư rất thê lương làm Phác Thái Anh cảm thấy vừa đáng buồn lại vừa đáng thương. Vô luận sự thật có như thế nào thì nàng cũng không phải là người trong cuộc, dựa vào cái gì có thể đối với tình cảm của người khác mà khua tay múa chân.

"Hướng tiểu thư." Phác Thái Anh cúi đầu nhìn nửa ly trà còn lại trong tay, trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu cười cười "Cô biết chuyện ngày xưa của Lạp Lệ Sa và Tô Tịnh Nhiên nhưng cô lại không biết chuyện ngày xưa của Lạp Lệ Sa cùng tôi. Tôi cảm thấy cô nói như vậy là không quá thỏa đáng."

"Cô thực sự thích Lạp Lệ Sa, phải không?" Hướng Hoài Thư còn không kịp mở miệng trước, Phác Thái Anh lại tự mình rù rì nói "Tôi vẫn luôn cho rằng chuyện tình cảm vẫn nên thuận theo tự nhiên, hẳn là hai người phù hợp nhưng tình cảm vốn dĩ chính là gặp mà không thể cưỡng cầu......"

"Câm mồm, còn không tới phiên cô dạy đời tôi."

Phác Thái Anh đứng dậy cầm lấy túi xách, nhẹ giọng nói cảm ơn "Mặc kệ như thế nào, cảm ơn cô đã cùng tôi chia sẻ những chuyện này."

"Cô......" Phác Thái Anh đạm nhiên, càng khiến cho Hướng Hoài Thư có vẻ thêm chật vật.

Những gì vừa nãy đều là buổi tối ngày hôm đó Kim Trân Ni dạy nàng, không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ cũng còn có tác dụng. Kim Trân Ni có nói, nếu là người yêu cũ đến tận cửa khıêυ khí©h, nhất định không thể ồn ào không thể nháo loạn, càng không thể ở tại chỗ tức giận mà khổ sở. Cần thiết phải duy trì cảm xúc bình đạm tự nhiên, như vậy lập tức sẽ khiến đối phương tự lùi bước.

Tuy rằng Hướng Hoài Thư không phải là người yêu cũ, nhưng cũng tự tìm tới cửa để kiếm chuyện.

Về phần "bình thản, tự nhiên" Phác Thái Anh bảo trì không được lâu lắm. Nghe xong những điều Hướng Hoài Thư nói, trong lòng Phác Thái Anh đương nhiên không dễ chịu. Nàng cũng chỉ là một người bình thường, sẽ tức giận, sẽ biết ghen. Nguyên lai Lạp Lệ Sa cùng Tô Tịnh Nhiên đã có quen biết nhau... Lúc trước khi ở thành phố L, Phác Thái Anh không cẩn thận gặp Tô Tịnh Nhiên tới tìm Lạp Lệ Sa nhưng Lạp Lệ Sa nói giữa các nàng chỉ là đồng nghiệp. Nhưng khi đó nàng và Lạp Lệ Sa còn chưa xác định mối quan hệ, quả thật Lạp Lệ Sa cũng không cần phải giải thích với mình nhiều như vậy.

Bất quá, hôm Lễ Tình Nhân ...... Phác Thái Anh đột nhiên nhớ tới Lễ Tình Nhân. Hôm đó nàng giống như nhìn thấy một nữ nhân từ trong nhà Lạp Lệ Sa đi ra, nàng cảm thấy giống Tô Tịnh Nhiên nhưng lại cho rằng không có khả năng. Hiện tại nghĩ lại, phỏng chừng chính là Tô Tịnh Nhiên. Lạp Lệ Sa và Tô Tịnh Nhiên còn liên hệ sao...... Nhưng ở công ty cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao có thể không liên hệ.

Buổi tối, nàng ở nhà một mình lại một lần nữa mở Họa Tập ra xem. Trang L.M ký tên, tựa như một cây châm đâm thẳng vào lòng nàng. Lật thêm vài trang nữa, thật sự...... Thật sự mỗi một bức họa đều có bóng dáng của Tô Tịnh Nhiên.

Gần 11 giờ, Lạp Lệ Sa mới trở về, lúc này không thấy Phác Thái Anh xem phim mà là trực tiếp nằm sấp trên sô pha ngủ, quyển Họa Tập còn tùy ý bị ném trên thảm trải dưới mặt đất.

"Thái Anh –" Lạp Lệ Sa cúi thấp người, nhìn thấy nàng chau mày, hai mắt cũng là nhắm chặt giống như đang mơ thấy ác mộng. Lạp Lệ Sa đem những sợi tóc hỗn độn của nàng vén ra, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi cong của nàng.

"Ưm –" Phác Thái Anh tỉnh bởi vì cảm giác được có người hôn lên môi nàng, nàng mở mắt ra thì ra là Lạp Lệ Sa đã về.

"Ưm ~~" Phác Thái Anh lại hừ một tiếng, cau mày quay đầu đi, dùng tay chống vai cô, không cho cô hôn bởi vì nàng ngửi được trên người Lạp Lệ Sa có một mùi nước hoa xa lạ, cảm thấy rất gay mũi.

"Hôm nay chị không có uống rượu......" Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh là không thích nghe mùi rượu, cô nhẹ vỗ về gương mặt Phác Thái Anh "Không phải kêu em đi ngủ sớm một chút sao, lại không nghe lời."

"Chị đi đâu vậy?" Phác Thái Anh xoay người ngồi dậy, vẫn cau mày như cũ "Vì sao mỗi ngày chị đều về muộn đến thế?!"

"Đi tiếp khách hàng."

"Như thế nào mỗi lần đều là......" Mỗi lần đều nói là tiếp khách hàng nhưng vì sao trên người lại có một mùi nước hoa xa lạ. Hôm nay trong lòng Phác Thái Anh đã có không ít buồn phiền cho nên trong đầu cứ lung tung rối loạn mà suy nghĩ đủ thứ.

"Là chị không tốt, lần sau nhất định sẽ về nhà sớm một chút." Lạp Lệ Sa nâng nửa bên mặt nàng lên. Nếu là bình thường thì nàng đã sớm cười nhưng hôm nay vẫn còn xụ mặt "Đừng không vui, giống như một bà cô già nhỏ, nên tắm rửa rồi đi ngủ......"

Không chờ Lạp Lệ Sa nói xong, Phác Thái Anh đã đứng lên, sau đó đi lên lầu.

"Thái Anh?" Lạp Lệ Sa thấy nàng mặc kệ Họa Tập bị ném xuống đất, ngày thường luôn coi cái này là bảo bối mà, cảm thấy cảm xúc của nàng có chút không đúng.

Phác Thái Anh không để ý đến Lạp Lệ Sa, ngay cả đầu cũng không quay lại. Đến buổi tối khi ngủ, nàng cũng một mình cuộn tròn thành một khối nhỏ, rầu rĩ. Hiện tại tâm nàng đang loạn như ma. Nhớ tới những lời Hướng Hoài Thư đã nói với mình, lại nhớ tới Kim Trân Ni có nói "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng", lại nghĩ tới Lạp Lệ Sa và Tô Tịnh Nhiên còn lén quan hệ. Đặc biệt là tối hôm nay Lạp Lệ Sa trở về trên người còn mang theo một mùi hương nước hoa xa lạ.

Lúc này mà không hóa thân thành Holmes cũng khó khăn, đủ loại dấu hiệu cho thấy đêm nay Lạp Lệ Sa cùng Tô Tịnh Nhiên ở bên nhau đi? Nghĩ đến, Phác Thái Anh lại âm thầm cắn góc chăn.

Từ khi về nhà đến giờ, Lạp Lệ Sa liền không nghe thấy Phác Thái Anh nói câu nào. Cô lên giường thuận tay đem đèn tắt đi, chỉ để lại một ngọn đèn trên bàn đầu giường chiếu sáng. Phác Thái Anh nằm gần mép giường, không rên một tiếng cũng không biết ngủ rồi chưa.

"Thái Anh?" Lạp Lệ Sa dịch đến bên người nàng "Còn giận sao?"

Lạp Lệ Sa đơn giản duỗi tay ôm chầm lấy thân thể nàng, bắt đầu hôn lên vành tai của nàng, chậm rãi hôn đến gương mặt. Thời điểm hôn đến môi, Phác Thái Anh lắc đầu giống như giận dỗi mà nói ra hai chữ "Không cần."

"Nghe lời –" Lạp Lệ Sa nâng mặt nàng qua, muốn tiếp tục hôn lên môi nàng nhưng Phác Thái Anh vẫn lắc đầu.

Nếu chuyện nước hoa không hỏi rõ ràng, đêm nay Phác Thái Anh sẽ không ngủ được. Nàng lật thân mình đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa, buồn bực hờn dỗi hỏi: "Đêm nay chị gặp người nào, trên người đều dính mùi nước hoa của người khác, em nghe thấy được......"

"Mùi nước hoa của người khác... Em vì chuyện này không để ý tới chị?" Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nở nụ cười. Phác Thái Anh cái mũi còn rất linh hoạt, hôm nay Lạp Lệ Sa đổi mùi nước hoa mới cũng nghe ra được. Cô ghé trên người nàng, nói "Chị mới đổi mùi nước hoa mới, nếu em không thích hương vị này thì về sau chị liền không sử dụng."

"Thật vậy chăng?" Phác Thái Anh xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lạp Lệ Sa "Chị sẽ không gạt em?"

"Tất nhiên rồi, Phác Thái Anh......" Lạp Lệ Sa nhéo lỗ tai nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa "Lá gan lớn rồi, dám nghi ngờ chị?"

"Em......"

Cho tới nay, Phác Thái Anh đều đặc biệt tin tưởng Lạp Lệ Sa, cảm thấy cô là người đáng giá để dựa vào. Có lẽ hôm nay lòng mình thật sự rối loạn, mới có thể nghĩ như vậy.

Cho dù Lạp Lệ Sa không muốn nói nhưng Phác Thái Anh thật sự muốn hỏi về mối quan hệ của nàng với Tô Tịnh Nhiên, muốn biết có phải các nàng vẫn duy trì quan hệ hay không, mà hiện tại mối quan hệ của các nàng như thế nào. Cần phải mở miệng như thế nào, chuyện này, nói làm sao để rõ ràng......

Phác Thái Anh rối rắm, bên tai truyền đến âm thanh Lạp Lệ Sa mỏi mệt chìm vào giấc ngủ "Chị mệt rồi, ngủ đi."

Tắt đèn, Phác Thái Anh vừa nhắm mắt, nghĩ đến Lạp Lệ Sa cùng Tô Tịnh Nhiên, sau khi ngủ cũng mơ thấy các nàng. Sáng sớm tỉnh lại, trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện này. Buổi sáng, Phác Thái Anh nhìn trần nhà mà phát ngốc một hồi lâu, có lẽ giữa các nàng phải thật sự mở lòng cùng với nhau đối mặt mà nói chuyện rõ ràng. Nàng tất nhiên tín nhiệm Lạp Lệ Sa, tin tưởng Lạp Lệ Sa có thể cho mình đáp án mình muốn.

Trước khi cùng Lạp Lệ Sa chính thức nói về chuyện này, Phác Thái Anh vẫn đến xin viện trợ của Kim Trân Ni "Trân Ni......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro