Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

10h15'

Lạp Lệ Sa vẫn giống như thường ngày ngồi tựa bên cửa sổ cùng với một ly cà phê đen và ba quyển tạp chí. Tiệm cafe này kỳ thật trên danh nghĩa là của Kim Trí Tú, Lạp Lệ Sa đối với kinh doanh không có gì hứng thú. Cô thay Kim Trí Tú quản lý LEFT hai năm chủ yếu là muốn tìm sự thanh nhàn.

Lúc trước cô bỏ nhà đi nói là muốn giải sầu, chớp nhoáng mà đã bốn năm rồi.

Lạp Lệ Sa lấy ra Họa Tập* Phác Thái Anh đưa cho mình đặt lên phía trên tạp chí, chậm rãi lật xem, trong đầu lại xoay quanh những lời của Phác Thái Anh nói qua với cô "...... Có lẽ em không thích tranh sơn dầu, em chỉ thích Họa Tập của L.M...... Chưa thấy được cô ấy, thật đáng tiếc......"

(*Họa Tập có nghĩa là Sách tranh (picture book), hoàn toàn khác với Truyện tranh (comics), sách có tranh minh họa (illustrated book/story book) và tiểu thuyết bằng tranh (graphic novel).

Trên thế giới này sẽ có người bởi vì một bức tranh mà yêu thích cả người vẽ tranh sao?

Di động để ở trên bàn rung lên, một dãy số xa lạ hiện ra trước mắt Lạp Lệ Sa. Sau khi chuông rung lên ba bốn hồi, cô mới chậm rãi cầm lấy di động.

"Xin chào."

Vừa kết nối, nghe được một giọng nói rõ ràng của nữ nhân. Phác Thái Anh đang ôm gối, nói ra lời nói vừa rồi ở trong lòng đã mặc niệm bao nhiêu lần:

"Lạp Lệ Sa... Em là Phác Thái Anh."

Lạp Lệ Sa có chút ngoài ý muốn. Tối hôm qua là cô để lại số điện thoại cho Phác Thái Anh, chẳng qua không nghĩ tới Phác Thái Anh sẽ nhanh như vậy chủ động liên hệ với cô

"Ừ, làm sao vậy?"

"Buổi chiều ngày mai chị có thời gian không?"

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn hai tấm vé vào cửa ở trong tay

"Em có hai vé vào cửa show âm nhạc......"

Lạp Lệ Sa cũng biết được là vào cuối tuần có show âm nhạc giao hưởng, Phác Kiệt có mời cô cùng đi nhưng cô đã từ chối.

Nghe đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, Phác Thái Anh liền cảm thấy chính mình có chút đột ngột. Nàng cùng Lạp Lệ Sa cũng bất quá chỉ mới gặp mặt 2 lần thôi cũng không tính là quá quen thuộc, khả năng bị từ chối là khá cao.

Lạp Lệ Sa không có lập tức đồng ý, ngón tay thon dài của cô gõ lên mặt bàn, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi

"Em cãi nhau với bạn trai sao?"

Bạn trai, lại là vấn đề này. Phác Thái Anh nhất thời nghẹn lời, nàng không biết nên nói như thế nào nữa. Tối hôm qua nàng còn hứng thú bừng bừng mà giới thiệu Trình Tân cho Lạp Lệ Sa, chỉ qua một đêm chẳng lẽ liền nói chia tay sao? Như thế nào cũng đều cảm thấy quá châm chọc, Phác Thái Anh đành phải thay đổi cách nói

"Anh ấy... Anh ấy không có thời gian".

Phác Thái Anh nói xong đối phương vẫn trầm mặc vài giây, xem ra là không có thời gian... Hoặc là không muốn, nàng vẫn là lên tiếng trước. Nguyên bản cảm xúc liền có chút hạ xuống cho nên ngữ khí phá lệ trầm thấp chút

"Nếu không có thời gian cũng không sao, không sao đâu... Vậy như vậy đi..."

"Có thời gian..."

Lạp Lệ Sa mà trả lời chậm một giây là Phác Thái Anh liền cắt đứt điện thoại

"Ngày mai buổi chiều mấy giờ? Chị tới đón em."

Lạp Lệ Sa nghe ra được tâm tình nàng không tốt

"Không cần phiền toái, 2 giờ chiều, chúng ta ở lối vào gặp mặt nhau là được."

Phác Thái Anh luôn luôn không thích gây phiền toái người khác, để Lạp Lệ Sa đặc biệt lái xe vòng một vòng lớn tới đón nàng thì sẽ làm nàng càng thêm ngượng ngùng.

"Vậy ngày mai em trực tiếp từ trong nhà đi qua sao?"

"Vâng".

"Vậy được, ngày mai không gặp không về".

Cuối tuần, 8h sáng, Phác Thái Anh mới vừa rửa mặt xong, đối diện gương để sấy tóc. Bất giác có chút thất thần, tóc đen đã dài đến hông giống như từ sau khi cùng Trình Tân ở bên nhau, nàng liền không bao giờ cắt tóc bởi vì anh ấy lúc trước từng nói nàng để tóc dài sẽ tương đối đẹp.

Sau khi tóc khô được một nửa, Phác Thái Anh rút máy sấy, tự trách mình lại suy nghĩ linh tinh. Mọi việc quá nghiêm túc cũng không tốt, rất nhiều thời điểm người khác nói đôi khi chỉ là một lời nói đùa.

Phác Thái Anh ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng không để ý bản thân mình sớm. Bất quá là chỉ một hai ngày mà cả người đều đã tiều tụy như vậy rồi, đôi mắt bây giờ còn có điểm sưng, trang điểm cũng không thể nào che hết được.

Ngày thường nàng không dành nhiều thời gian cho việc ăn mặc, nhưng hôm nay đành phải ngồi trước gương một giờ cho đến khi không nhìn được dấu vết của chứng mất ngủ, sau đó lại điểm lên một ít má hồng, lại gọn gàng xinh xắn trở lại.

Ngoài ra trên bàn trang điểm còn một hộp quà, ngày đó Phác Kiệt muốn nhờ nàng đưa cho Lạp Lệ Sa nhưng Lạp Lệ Sa không nhận, nàng liền vẫn luôn đặt ở này. Phác Thái Anh mở hộp quà, lấy ra son môi. Trước khi thoa lên môi nàng vẫn có chút do dự, nàng còn chưa từng thử loại này vì vẫn luôn cảm thấy màu son tối nhìn quá chín chắn nhưng hiện tại nghĩ đến thành thục một chút cũng không có gì là không tốt.

Tô lên lớp son môi cuối cùng thì mới hoàn thành một lớp ngụy trang hoàn hảo.

"Ồ, chị, hôm nay chị có hẹn à!"

Nàng cúi đầu nên không thấy được Phác Kiệt bị "kinh diễm" một phen, Phác Kiệt nói xong mới nhớ tới chính mình đã cho nàng hai vé vào cửa lễ hội cũng không phải là có hẹn sao

"......trông chị thật tuyệt."

Đối với cái miệng nhỏ như được lau mật của Phác Kiệt thì Phác Thái Anh như cũ vẫn bảo trì sự "lạnh lùng".

Phác Kiệt cùng Kim Trân Ni tính tình giống nhau, trừ bỏ ngủ ở nhà tầm 3 giờ đồng hồ còn lại cả ngày đều thần thần bí bí không thấy mặt mũi đâu. Thấy cậu lại muốn đi ra ngoài, Phác Thái Anh còn cố ý nhắc nhở em trai

"Bây giờ là thời điểm tìm công việc, cũng đừng cả ngày ở bên ngoài rong chơi."

"Hiểu rồi hiểu rồi, mỹ nữ, chúc chị hôm nay đi chơi vui vẻ ~"

Tại thời điểm khi cửa sắp đóng lại, Phác Kiệt còn không quên nháy mắt với Phác Thái Anh, nhìn như vậy Phác Thái Anh cũng hết cách với cậu ta.

Bất quá nếu Phác Kiệt biết nữ thần của mình cự tuyệt lời hẹn hò với cậu lại cùng chị mình hẹn hò, có thể sẽ vì thế mà nổi giận hay không.

13h30'.

Phác Thái Anh đứng ở chỗ ra vào đang chuẩn bị thay giày, điện thoại trong túi bắt đầu đổ chuông. Xem thông báo hiển thị trên màn hình, như thế nào cuộc gọi đến lại là của Lạp Lệ Sa. Nàng một tay bấm nút nghe điện thoại, một tay luống cuống mở tủ giày ra và lấy một đôi giày cao gót nhỏ

"Vâng..."

"Chuẩn bị xong chưa?"

Không phải hẹn gặp nhau rồi sao? Lạp Lệ Sa nói như vậy làm Phác Thái Anh cho rằng cô đã tới rồi

"A? Chờ em một tí nữa, em liền lập tức đi qua."

Nghe ngữ khí hoang mang rối loạn của nàng, Lạp Lệ Sa tưởng tượng ra bộ dạng hấp tấp của nàng, không khỏi bật cười, đạm nhiên nói

"Chuẩn bị tốt liền xuống dưới đi, chị ở dưới lầu chờ em, không cần phải gấp gáp".

Như thế nào lại đến dưới lầu, cô như thế nào lại biết địa chỉ chung cư của nàng. Phác Thái Anh còn không kịp hỏi, đối phương liền tắt điện thoại, cũng mặc kệ đi xuống trước rồi nói.

Một lúc sau, Phác Thái Anh quả nhiên thấy được xe của cô. Lạp Lệ Sa hạ cửa kính xe xuống, một cánh tay chống ở cửa sổ xe thu hút ánh nhìn của Phác Thái Anh.

"Chị...Chị như thế nào biết em ở nơi này?"

"Trước hãy lên xe đi rồi nói."

Bên ngoài thời tiết đang rất nóng.

Điều hòa không khí được bật, Phác Thái Anh cảm thấy thoải mái không ít.

"Phác Kiệt nói cho chị..."

Lạp Lệ Sa thấy trên trán đầy mồ hôi, khẳng định là đi rất gấp vì thế lấy một tờ khăn giấy đưa cho nàng. Phác Thái Anh nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn. Cũng phải thôi Phác Kiệt hiện tại mỗi ngày đều nhắc tới Lạp Lệ Sa, thì tất nhiên Lạp Lệ Sa có thể dễ dàng hỏi thăm địa chỉ từ cậu ta.

"Làm phiền chị cố ý đi một chuyến rồi".

Lạp Lệ Sa thấy nàng lau mồ hôi, sau khi khởi động xe, xoay đầu cười với Phác Thái Anh

"Hôm nay thật xinh đẹp......"

Được một nữ thần khen là loại cảm giác như thế nào? Dù sao thì Phác Thái Anh cũng có chút khẩn trương không biết làm sao

"À... không...... Cảm ơn."

Nói ngắn lại, Phác Thái Anh cảm thấy chính mình chỉ có thể nói được tiếng "Cảm ơn". Nàng vốn dĩ cũng muốn khen Lạp Lệ Sa đẹp nhưng nghĩ lại cảm thấy nói như vậy thật quá khách sáo, nhưng Lạp Lệ Sa là thật sự xinh đẹp, Phác Thái Anh lần đầu tiên nhìn thấy đã bị góc nghiêng của cô mê hoặc.

"Em không cần khách sáo như vậy, cứ tự nhiên đi."

Lạp Lệ Sa một bên lái xe, một bên cùng nàng nói chuyện nhưng kỳ thật trong lòng lại nghĩ nàng khi khách sáo cũng là rất thú vị.

"... Vâng."

Giữ khoảng cách khi nói chuyện cùng cô, Phác Thái Anh lại nhìn sườn mặt của cô, không biết như thế nào tâm tình tốt lên rất nhiều.

Nếu là ra ngoài chơi liền không cần gượng ép bản thân không thoải mái như vậy. Phác Thái Anh bên này mới nghĩ thông suốt xong liền nghe được bên kia Lạp Lệ Sa hỏi

"Hôm nay cuối tuần, anh ta như thế nào lại không ở bên em?"

Phác Thái Anh trước tiên cũng không có phản ứng lại với từ "anh ta" là ám chỉ ai, còn ngây ngốc hỏi câu

"Ai?"

"Bạn trai của em."

"Anh ấy..." Phác Thái Anh cắn cắn môi, cúi đầu xoa ngón tay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro